Sau khi Thu Diệp về nhà, trong lòng hơi loạn, Hàn Lương không có áp lực tái giá, nhưng nàng thì có áp lực phải rước phu lang, mới đầu đối với nàng mà nói, cưới ai cũng là cưới, tìm một người để sống cùng là được, không phải việc gì khó khăn, chỉ là bây giờ nàng lại nghĩ khác, sống cùng nhau ấy mà, dù sao cũng phải tìm người thích hợp một chút, nếu không thể không cưới, không bằng… cưới Hàn Lương đi.
Đồng Chùy, Thiết Đản nói rất có đạo lý, ít nhất ăn thịt không cần trả tiền, càng không cần chờ phiên họp chợ. Hàn Lương còn có chút quyền cước, dung mạo tuấn tú, lần đầu tiên nàng nhìn thấy chàng đã có cảm giác thân thiết. Tuy chàng là quả phu, nhưng cưới được nam tử như vậy, những ngày tháng sau này không chừng sẽ rất vui vẻ, chỉ là…
Chờ đến khi Xuân Hoa lại đến lải nhải chuyện chung thân đại sự của nàng, Thu Diệp liền nói suy nghĩ của mình ra.
Quả nhiên, Xuân Hoa nhảy dựng lên: “Muội nói cái gì! Đừng có nói muội nguyện ý, dù quốc pháp không ngăn cấm nhưng muội muốn người trong thôn này nhìn muội thế nào, hắn gả cho Tố Mai, cũng có nghĩa cả đời này đều phải gọi muội là “dì nhỏ”! Hơn nữa, một quả phu… Muội là bị mỡ heo che mắt sao!”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thu Diệp thở dài một tiếng, nàng biết tỷ tỷ nhất định sẽ ngăn cản. Nhưng từ làng trên đến xóm dưới này, còn có ai thích hợp hơn Hàn Lương chứ?
Ai ngờ qua mấy ngày, đôi vợ chồng lần trước làm mối cho Hàn Lương lại tới nhà nàng, thì ra là Xuân Hoa sợ Thu Diệp làm bậy liền nhanh chóng đi mời bà mối. Hai vợ chồng già làm trò trước mặt Xuân Hoa, Thu Diệp, giới thiệu trai tráng khắp thôn một lượt, nào là sinh thần bát tự, tướng mạo, phẩm hạnh, gia thế, mọi mặt đều chuẩn bị chu đáo. Cuối cùng, kêu tỷ muội hai người chọn xem ai thích hợp, bọn họ sẽ làm mai giúp.
Xuân Hoa không hé răng, chỉ kêu Thu Diệp quyết định, kỳ thật trong lòng Xuân Hoa đã chọn được người, tuy nàng là trưởng tỷ, nhưng việc hôn nhân của Thu Diệp cũng không thể thay nàng quyết định. Thu Diệp chậm chạp không đáp, bà mối thấy nàng có băn khoăn, vội nói: “Nương tử yên tâm, với điều kiện của nương tử, không có chuyện không thành, chỉ cần chọn xem ai thích hợp thôi.”
Thu Diệp trong lòng nghĩ tới Hàn Lương, cười nói: “Vậy sao, ta muốn cưới đệ đệ của Diêm La Đại Vương, con trai Ngũ Đạo tướng quân, bà nói cũng có thể thành sao?”
***
Hàn Lương đã chạy vào trong lòng nàng từ bao giờ, cả Thu Diệp cũng không biết. Là từ lần đầu tiên gặp gỡ trên đồng, hay là lần tái ngộ có chút xấu hổ ở dưới tán cây hòe?
Sau khi gặp bà mối, Thu Diệp bắt đầu suy xét lại nội tâm của mình, mười hai năm trước, bất luận là ở Tần Châu hay là kinh đô, nàng cũng từng gặp qua không ít thương nhân, rồi cả vương tôn công tử cũng có, bọn họ như Quỳnh Chi nở rộ, ngọc thụ lâm phong, nhưng nào có ai có thể làm nàng rung động trong lòng, không bỏ xuống được chứ?
Có lẽ nàng rất lâu trước kia đã quen biết Hàn Lương rồi đi, nàng cảm thấy hơi đau đầu, lại không nghĩ ra được gì, bỗng cảm thấy bản thân thật buồn cười, Hàn Lương từ nhỏ lớn lên ở thôn Hàn Gia, sau lại gả tới nơi này, mấy năm nay nàng không ở thôn Cố Hà, bọn họ làm sao có thể quen biết được.
Cưới đi, cưới Hàn Lương đi! Trong lòng có một âm thanh nói với Thu Diệp. Được rồi, vậy cứ thuận theo trái tim đi, Thu Diệp tự nhủ.
***
Hàn Lương gần đây bắt đầu phát hiện, trên đường chàng về nhà lần nào cũng gặp phải Thu Diệp đang đẩy xe đậu hủ, ăn mặc mộc mạc, tóc búi đơn giản, nhiệt tình chào mời chàng: “Hàn Lương à, muốn ăn đậu hủ không?”
Có đôi khi lại gặp nàng trên bờ ruộng, thấy nàng đang đào rau dại, nàng vừa trông thấy chàng liền nở nụ cười, đôi mắt thon dài cong như trăng non, tóc mái khẽ bay, vết sẹo ở thái dương hiện ra rõ ràng, nhưng nàng không thèm để ý, nở nụ cười xán lạn dưới ánh nắng xuân, lộ ra hàm răng trắng bóc, vẫy tay với chàng, lớn tiếng gọi: “Hàn Lương, hôm nay đi cuốc đất à, khi nào lại đi săn vậy?”
Người dân quê vốn chân thật chất phác, Hàn Lương tuy là quả phu nhưng không phải người dè dặt, ngày thường hay giúp mọi người làm việc, phẩm hạnh ngay thẳng, dân làng đối xử tốt với chàng, bởi vậy chàng cũng có chút nhân duyên, Thu Diệp nhiệt tình như vậy trong mắt thôn dân không phải chuyện gì quá lạ, nhưng đối với Hàn Lương mà nói, càng về sau, không biết sao, chàng cứ cảm thấy sau sự nhiệt tình của Thu Diệp che dấu tình ý khác, chàng thầm mắng mình suy nghĩ miên man, sao có thể nghĩ rằng mọi người trong thôn đều chú ý tới chàng chứ, không biết xấu hổ sao?
Chỉ là, ngày qua ngày, vô tình gặp gỡ như vậy đã thành một loại thói quen, nếu có một ngày nào đó không gặp được Thu Diệp, trong lòng cũng sẽ tự hỏi sao hôm nay không thấy nàng, đêm ngủ sẽ mơ thấy đôi mắt khi cười của Thu Diệp, tà váy khẽ bay, chạy tới phía chàng, cười tươi nói: “Hàn Lương à, huynh ăn đậu hủ không?”
Hàn Lương bừng tỉnh từ trong mộng, trên đầu chảy mồ hôi lạnh: Mỗi ngày chàng đều gặp rất nhiều người, sao lại mơ thấy nàng chứ?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
***
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, cây hòe trước cửa đã ra hoa rồi, gió ấm thổi qua, hương thơm tràn ngập trong không khí, bay cả vào trong sân của Hàn Lương.
Hàn Lương bỏ cung săn và ống tên xuống, lau qua người, thay một bộ quần áo, ra khỏi nhà, khóa cửa lại, mới xoay người liền thấy Thu Diệp đứng dưới cây hòe.
Ánh mặt trời chói chang, in bóng cây loang lổ xuống mặt đất. Sắc mặt Thu Diệp ửng đỏ, thân hình cũng không còn gầy gò như trước, có lẽ là chạy vội tới, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng, nàng giơ tay vuốt trán, nhìn chàng, hơi mỉm cười nhưng không nói chuyện.
Gió thổi qua cuốn cả hương thơm tới, Hàn Lương cảm thấy mùi hương hơi nồng, làm chàng hít thở không thông, chàng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, lúc này, không phải Thu Diệp nên chào hỏi với chàng sao, sao nàng lại không nói lời nào, Hàn Lương nghĩ trong lòng: Nếu không, hay là chàng lên tiếng trước.
Hàn Lương đang định nói chuyện, đột nhiên thấy phía sau Thu Diệp có hai cái đầu nhỏ ngó ra, gọi lớn: “Lương ca ca!”
“Ha ha, dọa được rồi! Lương ca ca nhát gan!” Đồng Chùy và Thiết Đản giả mặt quỷ, lè lưỡi với Hàn Lương. Hàn Lương bất đắc dĩ, nhìn đôi thỏ trong tay, thở dài nói: “Aiz…”
Hai tiểu tử thấy thỏ Hàn Lương cầm, mắt trừng lớn, túm tay áo Thu Diệp: “Dì nhỏ…”
“Ây, dì nhỏ gần đây thành người nghèo rồi, làm gì có tiền mua!” Thu Diệp bất đắc dĩ chìa tay nói.
“Không sao, nếu không cứ cầm trước đi…. tiền nợ cũng được.” Hàn Lương nghe vậy vội nói.
Thật ra trong lòng Hàn Lương muốn nói là, cầm đi, không cần tiền của nàng, khi chàng nhận ra ý nghĩ này liền giật mình kinh hãi, từ khi nào chàng lại có ý nghĩ như vậy?
Có lẽ là thói quen, thói quen thật không phải thứ tốt đẹp gì, trước đây khi Thu Diệp hỏi chàng khi nào đi săn thú, chàng sẽ nghĩ, muốn ăn thịt nàng có thể ra chợ mua, về sau, chàng lại nghĩ dạo này thời tiết ấm, dã thú lui tới rất nhiều, săn thú nào có dễ như nàng tưởng đâu, lại sau nữa, suy nghĩ của Hàn Lương đã biến thành không vào núi đi săn thì lương tâm sẽ bất an, chờ săn được thú rồi, nhất định phải bán cho nàng, để nàng không hỏi nữa… Lần này chàng thật sự săn được rồi, nhưng vừa mở miệng, trong lòng lại có ý nghĩ như vậy…
Thu Diệp ngượng ngùng, khụ một tiếng, “Thật ra…”
Thật ra nàng không phải tới mua thỏ, gần đây nàng không có thiếu thịt ăn, ăn đến mức cả người béo lên một vòng rồi, có thêm vài phần phong vận. Nhưng nàng cũng không phải như mấy nhà quyền quý, thiếu thịt là không được, thịt đó đều là nàng dùng tiền bán đậu hủ để mua đó, lại nói, hiện giờ cần tích góp tiền, biết đâu sau này phải dùng đến.
Đồng Chùy, Thiết Đản thấy nàng khó xử, sợ thịt đến miệng lại bay, vội mỗi người một câu nói trước: “Lương ca ca, dì nhỏ mới xây xong nhà, muốn mời huynh tới ăn một bữa, nếu không huynh đem con thỏ đưa cho dì nhỏ đi, không cần chuẩn bị quà mừng nữa.”
“Đúng rồi đúng rồi, Lương ca ca, huynh đi không?”
“Huynh nhất định phải đi, huynh sẽ đi mà đúng không?”, hai tiểu tử nhìn Hàn Lương, mặt đầy vẻ chờ mong. Đối với hai đứa bọn chúng, còn có cái gì quan trọng hơn có thịt ăn cơ chứ?
Thu Diệp mời chàng làm trong lòng Hàn Lương có chút vui mừng, chỉ là làm cơm tân gia trước giờ không ai mời quả phu đi cả, một quả phu như chàng, rất đen đủi….
Thu Diệp hiểu được băn khoăn của chàng, vội nói: “Thật ra hôm qua đã đốt pháo mừng rồi, làm lễ cũng xong rồi, hôm nay chỉ là ăn cơm thôi.”
Hàn Lương cuối cùng mới gật đầu, như vậy cũng tốt.
***
Tới nhà Thu Diệp, Hàn Lương lúc này mới phát hiện Thu Diệp chỉ mời mỗi mình chàng, tới cả vợ chồng trưởng tỷ của Thu Diệp đều không ở đây. Cái này làm chàng hơi khó hiểu, cũng không được tự nhiên, may có Thu Diệp hào phóng, sau đó chàng đã bình thường trở lại.
Mặt trời ngả bóng đằng tây, chim mỏi về tổ, trên đường nhỏ, đứa bé chăn trâu đã đi mất dáng, khắp thôn xóm khói bếp lượn lờ, xung quanh dần quy về yên lặng, trong sân nhà Thu Diệp lại đầy tiếng trẻ con, một bữa cơm khách chủ đều vui.
Ăn cơm xong, Đồng Chùy và Thiết Đản lại nô đùa ầm ĩ, Thu Diệp bưng bánh hoa hòe lên, hiện giờ đang mùa hoa hòe, trước đó Hàn Lương nhặt được rất nhiều hoa rụng, đưa Thu Diệp đem về, làm bánh cho mọi người ăn. Thu Diệp vừa cầm một miếng bánh lên định ăn thì nghe nhà bên cạnh có tiếng mở cửa, giọng hai đứa trẻ reo mừng, “Tốt quá tốt quá, nương về rồi, phụ thân về rồi!”, “Hoan hô, dì nhỏ, con muốn đem bánh hoa hòe cho phụ thân, mẫu thân ăn!”
Đồng Chùy, Thiết Đản cuốn lấy thức ăn, chạy nhanh như chớp, Thu Diệp không giữ được, hô lên: “Hai đứa nhãi ranh các con, trở về cho dì, xem dì có đánh gãy chân hai đứa không!”
“Đừng nóng giận, hai đứa nhỏ cô nương cần gì chấp nhất, người mệt vẫn là dì nhỏ như cô nương thôi!” Hàn Lương mỉm cười nói.
Thu Diệp liếc mắt chàng một cái: “Huynh dù sao cũng phải nhặt một lúc mới được chỗ hoa này, sao có thể tới một miếng cũng không để cho huynh ăn chứ!”
Hàn Lương bị cái liếc mắt này làm cho hoảng hốt, không biết sao lại có chút không được tự nhiên, vội nói: “Thật ra tôi không thích ăn bánh hoa hòe lắm, còn không bằng đậu hủ rắc hành lá đâu… Ý tôi là, lần trước cô nương nói đúng, hành lá rắc lên đậu hủ ăn rất ngon!”
Thu Diệp vui vẻ trong lòng, nói: “Thật không?”
Hàn Lương gật đầu, hiện giờ, trong sân chỉ có hai người bọn họ, cảm giác của chàng hơi kì lạ, chàng thậm chí còn không dám nhìn thẳng Thu Diệp, vì thế đành nói thêm: “Trời tối rồi, tôi phải về thôi!”
Phải đi về sao, Thu Diệp thầm nghĩ: Mỗi ngày nàng đều nghĩ muốn nói mấy lời trong lòng ra, hôm nay dù thế nào cũng phải nói cho rõ. Thu Diệp tự nhủ, hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định: “Hàn Lương, huynh khoan hãy đi, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với huynh.”
Hàn Lương thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc, theo bản năng gật gật đầu.
“Ừm… Là như thế này, ta rửa bát đã, xong lại nói chuyện sau, huynh chờ một chút.” Thu Diệp nhéo lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi của mình, thầm mắng bản thân không tiền đồ, nói không nên lời: Được rồi, rửa xong bát nhất định phải lấy hết can đảm, thành bại tại lần này hết!
Hàn Lương không hiểu biểu tình trên mặt Thu Diệp, nhưng chàng cũng cảm thấy lời Thu Diệp muốn nói nhất định rất quan trọng, trái tim bỗng đập thình thịch, có chút tò mò, vì thế liền nói: “Được, để tôi giúp!”
Hai người ở nhà bếp rửa bát, đều không nói lời nào. Tiếng lách tách củi lửa vang lên, chiếu vào mặt Thu Diệp đỏ rực, tâm trí nàng lúc này không khác gì nồi nước đang sôi kia, quay cuồng không ngừng.
“Nước sôi rồi!” Hàn Lương nói, thấy Thu Diệp tinh thần mơ hồ, nói lần nữa: “Nước sôi rồi!”
“À!” Thu Diệp cuống quít phục hồi tinh thần, muốn múc nước ra, rồi lại vô ý chạm tay vào, đau đến kêu lên một tiếng.
Hàn Lương thấy thế, theo bản năng nắm lấy tay Thu Diệp xem vết thương, “Có bị bỏng không?” Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện không ổn, vội đem tay thu về: “Xin lỗi… Tôi, tôi thất lễ!”
Ánh trăng xuyên qua tầng mây dày, gió đêm thổi lá cây kêu sàn sạt, tiếng ếch lẫn với tiếng côn trùng vang lên từng đợt, trêu chọc hai người đang loạn thành một đống trong lòng.
“Hàn Lương, gả cho ta đi!” Thu Diệp nhận được ánh mắt nôn nóng của Hàn Lương vừa rồi, nháy mắt như được cổ vũ, cuối cùng cũng đem câu này nói ra.
“Hàn Lương, gả cho ta đi!” Thu Diệp trịnh trọng nói.