Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang

Chương 7: Chàng đồng ý gả cho ta sao?



Mặt trời lên cao, ánh nắng phủ kín nền trời, sương mù trong rừng từ từ tan đi, Hàn Lương cõng Thu Diệp ngược gió đi xuống núi, ống tay áo Thu Diệp sớm đã rách nát, lộ ra cánh tay bị thương dính đầy máu, bắt chéo trước ngực Hàn Lương.

“Đau không?” Hàn Lương nhìn mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhẹ giọng hỏi một câu.

“Đau chứ, ai da, đau chết mất…” Thu Diệp ồn ào, trên người nàng được Hàn Lương khoác cho một chiếc áo vải thô màu xanh, tựa vào tấm lưng ấm áp của Hàn Lương, lòng tràn đầy vui mừng.

Hàn Lương quay đầu, tức giận liếc nàng một cái, Thu Diệp cảm thấy gương mặt xinh đẹp này rõ ràng toàn vẻ lo lắng, nhưng chàng lại không chịu thẳng thắn thừa nhận.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Ai nha, Hàn Lương, quần áo huynh cũng rách rồi, để về rồi ta vá giúp huynh.” Thu Diệp cười hì hì nói.

“Tôi tự vá được!”

“Ấy, huynh không tin tay nghề của ta, vậy về sau huynh vá giúp ta đi…”

“…”

“Huynh cứu ta, ta nên báo đáp huynh như thế nào đây?”

“…”

“Lần sau nếu ta gặp nguy hiểm, huynh sẽ bảo vệ ta, đúng không?”

“…”

Không nói lời nào là đồng ý sao? Hạnh phúc tràn ngập trong lòng, Thu Diệp chưa từng tiếp xúc gần với Hàn Lương như thế, nàng cảm thấy bờ vai vững chãi này sẽ là nơi nương tựa cả đời của nàng. Đứng trên sườn núi, nhìn khắp không gian, khung cảnh quê hương hiện lên tuyệt mĩ, vừa giống một thảm gấm xanh biếc được mạ thêm tầng kim sắc, mang theo sức sống lay động trong gió, vừa giống một dải sóng xanh rực rỡ lấp lánh đến kinh diệu… Thế gian có lẽ luôn đẹp đẽ như vậy chăng, Thu Diệp rốt cuộc không nén được vui mừng, lớn tiếng hát một câu:

“Lang quân chàng lên núi đánh hổ, hây! Ha!

Tỷ tỷ ta trong lòng tâm như trống nổi, hây! Ha!…”

Hàn Lương lảo đảo một cái, thiếu chút ném Thu Diệp từ trên lưng xuống.

***

Bởi vì thôn Cố Hà có công giết hổ, quan phủ lập tức thưởng bạc, được phân tới từng nhà trong thôn, Thu Diệp “không sợ gian nguy”, có công dẫn đầu, cũng được thưởng mười lượng bạc, vậy là nàng không cần vội vã bán đậu hủ kiếm tiền nữa. Sau chuyện mấy đứa Đồng Chùy tự tiện lên núi, đám người lớn cũng phải lau mắt mà nhìn, không thể chối bỏ lòng can đảm của chúng, chỉ là cuối cùng mỗi đứa vẫn bị ăn mấy roi ở trước từ đường, người trong thôn tính sổ lên đầu Trương tiên sinh, định đuổi hắn đi rồi mời một người mới. Trương tiên sinh bản tính tùy tiện, không thấy có vấn đề gì, hắn nhân lần này dẫn đầu đi giết hổ, lại có võ nghệ phòng thân, lập được công lớn, nếu không có chỗ nào tốt, chạy đến huyện nha làm bổ đầu cũng được.

Trương tiên sinh lúc này đã thành Trương bổ đầu phải rời đi, lũ trẻ con đều tới tiễn hắn, lưu luyến không rời, làm một đại hán tử cao lớn như hắn cũng phải thở dài nửa ngày. Ra tới cửa thôn, Trương bổ đầu nói với Hàn Lương vẫn đang đi bên cạnh: “Hiền đệ dừng bước, tương lai còn dài, huyện nha cách nơi này không xa lắm, đệ muốn gặp ta lúc nào đều được.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cũng không biết khi nào mới có thể gặp nhau, đệ định đợi qua ngày giỗ của Thê Chủ sẽ lên đường rời khỏi đây.” Hàn Lương nói.

“Thật sự quyết định như vậy?” Trương bổ đầu nói.

“…” Hàn Lương như suy tư gì, không trả lời.

“Hiền đệ hà tất cứ phải lừa mình dối người như vậy, tâm ý của đệ với đậu hủ nương tử dù là một người thô kệch như ta còn nhìn ra rồi.” Trương bổ đầu nói.

“Rõ ràng…như vậy sao?” Hàn Lương nói.

“Ngoài cuộc tỉnh táo mà thôi, ban đầu ta chỉ là hoài nghi, nhưng đêm đó ở trong núi thấy đệ ôm nàng ấy không buông… Chỉ sợ khi đó đệ đã hãm sâu vào rồi mà chưa nhận ra thôi.” Trương bổ đầu nói, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Ha ha, yên tâm, chuyện ngày đó ta sẽ không nói ra ngoài, nhưng Đồng Chùy đứa nhỏ này á, miệng nó ta không quản được!”

“Nhưng…” Hàn Lương cau mày, chần chờ nói.

“Nhưng cái gì? Thân là nam nhi sống ở thế gian này vốn đã không dễ, sao không đối xử tử tế với mình một chút, huống hồ tiểu nương tử kia đối với đệ rất thực lòng. Nói câu này không dễ nghe lắm, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, thân nhân của đệ chỉ sợ đều… Hơn nữa, chuyện đệ tái giá và chuyện tìm tỷ tỷ đệ vốn đâu liên quan.” Trương bổ đầu khuyên nhủ.

Hàn Lương không lên tiếng, vì thế Trương bổ đầu nói tiếp: “Thật ra thôn Cố Hà khá tốt, sơn thủy hữu tình, có thể cùng người mình thích sống cả đời cũng không tồi. Đệ nghĩ kĩ đi, ta đi rồi, hiền đệ phải bảo trọng! Chúng ta sau này còn gặp lại!” Nói xong, phi thân lên ngựa, phóng nhanh về phía trước, bụi mù tan đi chỉ còn lại Hàn Lương một mình đứng ở đó.

***

Mấy ngày liền Thu Diệp chỉ ở trong nhà không làm gì, thương thế của nàng không nặng, vừa lúc gặp được một danh y ngao du đi ngang qua trong thôn khám cho nàng, nói nàng chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi, nhưng ngược lại phải chú ý vết thương cũ trước kia, điều dưỡng cho tốt, tránh để tái phát.

Trong mấy ngày này, Hàn Lương từng tới đưa nàng một hộp thuốc mỡ, nàng nhân cơ hội đó, mặt dày làm bộ suy yếu như sắp ngã, Hàn Lương đi tới đỡ nàng liền bị nàng dây dưa không buông: “Huynh có gả cho ta không? Gả không? Gả không? Gả không? Gả không?”

Nàng hỏi đi hỏi lại, lượn quanh Hàn Lương: “Dì Thu Diệp, trời vào thu rồi, cũng đến lúc đi gặt…”

“Huynh đừng có ngắt lời! Huynh tưởng ta không biết sao, đêm đó huynh ôm ta đi, huynh ôm ta, phải phụ trách với ta!” Thu Diệp nghiêm túc nói. Đồng Chùy lanh mồm lanh miệng, sớm đã nói cho Thu Diệp.

Hàn Lương nhìn Thu Diệp nghiêm túc, nhịn không được bật cười thành tiếng: “Cô nương cũng thật kì lạ, nào có nữ nhân nào lại kêu nam nhân phụ trách chứ!”

“A Lương, huynh, huynh cười lên thật đẹp. Nếu không… Ta phụ trách với huynh được không?” Nụ cười của Hàn Lương đối với Thu Diệp mà nói rất quý giá, nàng nhìn chăm chú tới ngây người.

“Không cần, nào có ai tránh được đụng chạm chứ, tôi từng ôm rất nhiều người, chẳng lẽ họ đều phải phụ trách với tôi?” Trong lời nói của Hàn Lương có chút né tránh.

“Hả, huynh từng ôm nhiều rồi? Huynh còn ôm ai?” Thu Diệp nghe thấy vậy chợt khẩn trương lên.

Hàn Lương thật sự không biết nên trả lời thế nào, tiểu Ngưu, Vượng Tài, tiểu muội muội trong thôn… có tính không?

“Aiz! Aiz! Sao huynh không nói lời nào, thật không nghĩ tới bên ngoài huynh thành thật như vậy lại có tâm lả lơi ong bướm đó!” Thu Diệp tức giận.

Hàn Lương thấy Thu Diệp trở mặt, trong lòng căng thẳng, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, cũng khó cho cô nương tới hôm nay mới nhìn ra, như thế nào, bây giờ vẫn muốn tôi gả cho cô nương sao?”

Thu Diệp hụt hẫng, thực ra nàng rất tin tưởng cách làm người của Hàn Lương, nhưng không biết sao, nghe Hàn Lương nói như vậy, nàng liền khó chịu, khẩu khí lớn hơn: “Huynh, cái người này! Huynh! Huynh đi đi…”

Hàn Lương thấy Thu Diệp giận, muốn đuổi chàng đi, tự dưng cũng có chút bực: “Tôi làm sao chứ? Cô nương, cô nương mới là… không thành ý! Vừa mới cầu thân với tôi xong, lúc này lại trở mặt không nhận người, nếu tôi đồng ý gả cho cô nương, sau này làm gì có ngày nào tốt lành?”

“Ai nha, vậy huynh đồng ý gả cho ta sao? Ta bảo đảm về sau sẽ kiềm chế, không tùy tiện tức giận, nhưng huynh cũng không được ôm người khác nữa, phải tuân thủ phu đức! Biết không?” Thu Diệp vội nói.

“Aiz… Cô nương, tôi đáp ứng khi nào chứ? Tôi ôm người khác lúc nào? Cô nương đừng oan uổng tôi!” Hàn Lương bị lừa vào tròng, vội vàng giải thích.

“Được rồi, được rồi. Việc này cứ như vậy đi. Ta có cần tìm bà mối tới chỗ cha nương huynh ở thôn Hàn Gia không?” Thu Diệp vội hỏi.

“Không cần, chuyện của tôi tôi có thể tự mình làm chủ!” Hàn Lương nhẹ giọng nói.

“Vậy sao?” Thu Diệp cảm thán trong lòng: Huynh cũng thật lợi hại.

Hàn Lương nhìn biểu tình giật mình của Thu Diệp, nàng trợn to mắt, trông đáng yêu vô cùng, đột nhiên rất muốn ôm nàng vào lòng, chàng vội hít một hơi, phát hiện mình bị Thu Diệp dắt mũi, nhanh chóng nói: “Tôi, tôi không có đồng ý gả cho cô nương, suy xét chuyện này để làm gì, tôi, tôi phải đi rồi! Cô nương dưỡng thương cho tốt.” Thừa lúc Thu Diệp không chú ý, Hàn Lương vội đứng dậy gạt bàn tay đang nắm ống tay áo chàng ra.

“Đừng, đừng mà, sao huynh có thể nuốt lời chứ?” Thu Diệp bị Hàn Lương ảnh hưởng, làm nàng lúc này cũng chẳng biết làm sao nữa.

Hàn Lương chần chờ một chút, cuối cùng nói: “Việc này không nên quyết định dễ dàng như vậy, để tôi nghĩ lại, được không?”

Thu Diệp bất đắc dĩ, đành gật đầu đáp ứng.

***

Sau một cơn mưa to, thời tiết bắt đầu lạnh hơn, trên đồng cũng đã đầy sắc vàng lúa chín, thôn dân trở nên bận rộn hơn nhiều, Thu Diệp ngược lại nhàn rỗi cả ngày, trong lúc nàng dưỡng thương, ngày nào cũng bắt huynh đệ Đồng Chùy đi tìm Hàn Lương hỏi chàng nghĩ kỹ chưa, Hàn Lương không chịu nổi, nghĩ mọi cách trốn tránh. Đợi đến lúc chân Thu Diệp khỏi rồi, nàng liền chặn đường Hàn Lương từ sáng sớm, giáp mặt chất vấn: “Ta nói vị huynh đài này! Huynh đã suy nghĩ mười ngày rồi, cho ta một câu trả lời đi!”

Kỳ thật đối với Hàn Lương mà nói, chàng cũng không rõ nội tâm mình thế nào, chàng không biết nên trả lời Thu Diệp ra sao.

Thu Diệp đâu biết nỗi khó xử của chàng, vì thế nói: “Huynh chỉ cần đồng ý, những chuyện còn lại ta sẽ làm, huynh không cần lo lắng.”

Thấy chàng không nói lời nào, Thu Diệp hỏi: “Huynh cũng là một người dứt khoát, sao trong chuyện này lại dây dưa như vậy?”

“Ngày mai đi, ngày mai nhất định sẽ trả lời cho cô nương.” Hàn Lương giống như đã hạ quyết tâm, gằn từng chữ nói: “Hôm nay tôi có việc, muốn đi lên huyện nha tìm Trương bổ đầu. Chuyện của hai ta, ngày mai tôi sẽ cho cô nương câu trả lời chắc chắn!”

“Được, vừa lúc ta cũng định lên huyện thành, không bằng đi cùng đi, dù sao ta cũng có cái xe lừa kéo, giúp huynh một đoạn.” Thu Diệp nói, ánh mắt nàng nhìn Hàn Lương giống như sắp thịt chàng vậy, rất không phúc hậu.

Hàn Lương nhanh chóng nhận ra loại ánh mắt không có hảo ý này, trong lòng không biết làm sao, có một cảm giác như đang đưa dê vào miệng cọp, âm thầm hối hận nói: Đây rõ ràng là lưu manh, nếu dễ dàng đồng ý gả cho nàng, chỉ sợ ngày sau nàng chưa chắc quý trọng chàng! Nghĩ rồi nghĩ, không khỏi lại cảm thấy mâu thuẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.