Đậu Hủ Nương Tử Hành Thái Lang

Chương 8: Cố nhân bị lãng quên



Thôn Cố Hà tọa lạc ở nơi cách cửa đông của huyện thành bốn mươi dặm, cũng không tính là quá xa, nguyện vọng muốn đánh xe lừa cùng đi với Hàn Lương tới huyện thành của Thu Diệp bị thất bại, thì ra lúc này đã gần mười lăm tháng tám, là Tết Trung Thu, trong thôn có không ít người kết năm kết ba lên huyện mua đồ, nếu mọi người đều muốn tới một nơi như vậy, hợp thành một nhóm là điều dễ hiểu, vậy nên trên xe lừa của Thu Diệp tất nhiên cũng có thêm mấy nữ tử, còn Hàn Lương lại chủ động ngồi xe bò với Đông Sinh và mấy nam tử khác, tổng cộng hơn mười người, trông rất khí thế.

Tầm hai canh giờ, mọi người tới nơi, hẹn nhau hai canh giờ sau sẽ gặp lại ở cửa thành, cùng về thôn.

***

Thu Diệp vào thành, chủ yếu là cảm thấy quần áo của mình phần lớn vừa cũ vừa khó giữ ấm, lại suy tính tới lúc thành thân, bởi vậy định mua chút vải vóc, làm mấy bộ quần áo mới, tiện thể đặt một bộ phấn son, về phần sính lễ cho Hàn Lương có lẽ cũng nên chuẩn bị trước một chút … Tính toán xong, trong lòng nàng có phần háo hức, đi trên đường mà thấy như có gió nâng chân, nhẹ nhàng vô cùng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vì sắp tới Tết Trung Thu, hôm nay trên huyện rất náo nhiệt, người đến người đi nối liền không dứt, bên đường bày đủ loại hàng hóa, nào là vải nhung, chỉ màu, mứt hoa quả, nến khô, mọi mặt hàng đều có cả, mấy sạp hàng cạnh nhau thì cạnh tranh với nhau, tiếng mời hàng to tướng, Thu Diệp dạo chơi trong dòng người tấp nập mua sắm, nhìn rất tự tại. Nhưng không bao lâu liền cảm thấy bụng đói òng ọc, miệng khô lưỡi khô, nàng nhón mũi chân nhìn xung quanh thấy góc đường có một quán ăn, lập tức đi qua. Chủ quán là một nam tử trẻ tuổi, thân hình cao gầy, lúc này đang cúi đầu gói bánh cho khách.

“Ông chủ, phiền huynh lấy cho ta hai cái bánh hạt mè, thêm một chén trà nữa.” Thu Diệp dắt lừa đến chỗ râm mát, ngồi ở trên xe, hướng tới nam tử kia hô lên. Nam tử đáp lại một tiếng, tới khi đem trà bánh tới cho nàng, vừa ngẩng đầu đối mặt đã ngây ngẩn cả người.

“Thu Diệp?” Nam tử ngàn vạn lần không nghĩ tới còn sẽ gặp lại nàng, trên gương mặt thanh tuấn lộ ra biểu tình giật mình, lại mang theo một chút vui sướng.

Một loại cảm giác thân thuộc quanh quẩn trong đầu Thu Diệp, nhưng nàng lại không nghĩ ra! Chỉ cảm thấy đầu căng lên, bắt đầu đau.

“Ta tưởng muội còn ở kinh đô, không ngờ đã trở lại rồi.” Nam tử nói, hốc mắt phiếm đỏ.

“Ta… Ta, huynh là ai, sao ta có cảm giác quen như vậy?” Thu Diệp nói, dừng một chút, giống như chợt nghĩ ra cái gì, “Huynh là… Huynh là, Tích Triều, huynh là Tích Triều!”

“Thu Diệp, muội làm sao vậy?” Nhìn Thu Diệp sầu tư, nam tử tên Tích Triều lo lắng hỏi, gió nhẹ thổi qua làm hắn thấy rõ vết thương bên dưới tóc mái Thu Diệp.

“Muội bị thương? Rốt cuộc là có chuyện gì, sao lại bị thương thành như vậy?” Tích Triều vội hỏi, lời nói lộ ra vẻ quan tâm.

“Muội cũng không biết, quên mất rồi, lúc ấy muội bị thương rất nặng, đến lúc tỉnh lại, có một số việc không nhớ được nữa.” Thu Diệp nói, đau đầu làm suy nghĩ của nàng rối loạn không thôi.

“Hóa ra là vậy! Khó trách… vậy nên ngày đó muội mới không tới.” Tích Triều trong lòng thoải mái.

“Ngày nào không tới cái gì? Aiz, mấy sự tình lúc trước muội đều không nhớ rõ, huynh nói một chút đi, rốt cuộc sao lại thế này? Huynh ở đây làm gì?” Thu Diệp vội hỏi.

“Hai ta là đồng hương, đều đến từ huyện Thanh Du này, muội nhớ không?” Tích Triều ôn nhu nói, hắn giơ tay, muốn chạm vào vết thương bị ánh nắng chiếu tới rõ ràng trên trán Thu Diệp, do dự mãi, cuối cùng ngừng giữa không trung, buông xuống. Trong mắt của những người qua đường, đây chính là một đôi nam nữ ái muội.

“Muội nhớ, là đồng hương!” Thu Diệp cười nói, vẻ mặt xin lỗi, “Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Sau đó thì quen biết ở kinh đô.” Tích Triều dừng một chút, lại nói: “Là ở… trong phủ Thôi đại nhân.”

“Cái này muội cũng nhớ, khi đó muội vẫn là người được yêu thích nhất trước mặt Thôi đại nhân.” Thu Diệp cười khổ, chuyện cũ chẳng có gì tốt đẹp, may mà những gì còn nhớ không nhiều lắm.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Đúng vậy, khi đó có ai là không nhìn sắc mặt muội đâu, cả ta cũng…” Hình như nhớ tới cái gì, Tích Triều không nói thêm nữa.

“Ha ha, chỉ là dựa thế chủ nhân thôi.” Thu Diệp cười nói, “Vậy sau thì sao?”

“Lúc sau… Có một ngày, muội định rời khỏi kinh đô, trở về quê, muội nói tên muội là Thu Diệp, lá rụng dù sao cũng muốn về cội.” Tích Triều nhìn Thu Diệp, biểu tình không rõ.

Thu Diệp không nói gì, yên tĩnh chờ Tích Triều nói tiếp, trong những việc nàng quên đi, nhất định có chuyện liên quan đến nàng và Tích Triều.

Thấy Thu Diệp chỉ là lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt kia tràn ngập nghi vấn, Tích Triều nhịn không được than một tiếng, “Thật là tạo hóa trêu người, khi đó chúng ta đã hẹn nhau, ta cùng muội về quê… Gả cho muội, chúng ta cùng nhau sống cuộc sống yên bình, muội nói xong chuyện sẽ tới tìm ta, để ta tới Ngũ Lí Đình ngoài thành đợi muội ở trước.”

“Vậy nhất định là muội không tới.” Thu Diệp nói, trong lòng có điểm áy náy.

“Ừm, đến hôm nay ta mới gặp lại muội, muội gầy đi nhiều rồi, nhưng vẫn đẹp như thế.” Tích Triều cười cười, tận lực xóa bỏ không khí xấu hổ giữa hai người.

“Đúng rồi đúng rồi, cho nên huynh không gả cho muội là đúng. Tiếp đó còn không?” Thu Diệp cười nói.

“Không gả được cho muội vậy đành phải gả cho người khác, sau đó cùng Thê Chủ trở về huyện Thanh Du, làm chút buôn bán nhỏ.” Tích Triều cũng cười.

“Như thế rất tốt, muội cũng có thể an tâm hơn, bằng không muội sẽ rất áy náy.” Thu Diệp nhẹ nhàng thở ra, yên lòng.

Phải không, Tích Triều nhìn Thu Diệp, trong lòng thầm nghĩ: Như thế muội đã có thể an tâm sao? Ta chờ muội từ lúc bình minh tới khi mặt trời lặn, lại đợi từ khi nắng tắt tới sớm hôm sau, nếu muội biết, còn an tâm không? Chỉ là an tâm sao?… Thôi, mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu*. Nghĩ đến đây, khóe môi khẽ mỉm cười, lại hỏi: “Muội dạo này sống tốt không?”

*: “Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu”, câu này có ý chỉ hi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm. Còn nếu điều gì không được sắp đặt trước rồi thì không ai có thể làm nó xảy ra

“Muội rất tốt, huynh thì sao?” Thu Diệp hỏi.

“Ta hiện giờ cũng rất tốt… thật ra muội nói rất đúng, cẩm tú phồn hoa đối với người như chúng ta mà nói chung quy chỉ là hư vô, cuộc sống an yên mới là quan trọng nhất.” Tích Triều nói.

“Muội nói lời này sao? Nghĩ kĩ thì muội nói rất có đạo lý đó.” Thu Diệp không khỏi cười rộ lên, nụ cười của nàng rất đẹp, đó là nụ cười luôn mang theo vẻ kiên định và dũng cảm.

“Đúng vậy, muội lúc nào cũng lợi hại như thế.” Tích Triều thản nhiên nói, khúc mắc chậm rãi cởi bỏ.

Hai người hàn huyên thêm vài câu, có người tới mua bánh, Tích Triều đi qua trông quán, trước lúc đó Thu Diệp đã định trả tiền trà nhưng Tích Triều không nhận, đẩy qua đẩy lại hai lần Thu Diệp liền không khách sao nữa.

Sau khi nói chuyện với Tích Triều, Thu Diệp bắt đầu nhớ lại một chút, nàng ngồi ở dưới bóng tâm, ngơ ngẩn nhìn Tích Triều dùng bàn tay đánh đàn thon dài thuần thục gói bánh cho người mua, Thê Chủ của hắn là một phụ nhân bình thường, đang ôm một vò rượu đi tới chỗ hắn, cười lớn nói: Xem đi, huynh thích rượu này ta liền đi mua đó. Huynh dọn quán đi thôi, mệt mỏi hơn nửa ngày rồi, về nhà nghỉ ngơi sớm một chút. Nàng nhìn Tích Triều nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt phụ nhân kia, nhìn Tích Triều cùng phụ nhân thu quán, đẩy xe, hai người nắm tay nhau, biến mất ở trong dòng người…

Thu Diệp đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, nàng hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, sau đó nói với con lừa: “Đi thôi, chúng ta cũng nên về nhà rồi.”

***

Chờ khi Thu Diệp về đến nhà, sao đã đầy trời, hôm nay nàng bận rộn cả một ngày, vừa vào cửa, dắt lừa vào chuồng xong liền bò lên trên giường,  cả quần áo cũng không thèm thay, lập tức đi tìm Chu bà bà* nói chuyện phiếm.

*: Chu Công, tuy nhiên vì đây là truyện nữ tôn nên tác giả để là Chu bà bà

Trong mơ hồ, nàng nghe được có người gõ cửa, gọi tên nàng, Thu Diệp trở mình, tiếp tục ngủ, chỉ là tiếng đập cửa không ngừng kia đã nhanh chóng kéo Thu Diệp từ trong mộng tỉnh lại, Thu Diệp nhếch mí mắt, đi xuống giường, mở cửa phòng, đợi thấy rõ ràng người trước mặt, tròng mắt suýt thì rớt xuống.

“Hàn Lương!” Thu Diệp tỉnh táo hẳn, “Nửa đêm nửa hôm, huynh tới… không đúng, cửa sân đóng rồi, huynh vào bằng cách nào?” Thu Diệp làm bộ muốn đi ra xem xét cửa nẻo, bị Hàn Lương kéo lại: “Không cần nhìn, ta trèo vào.”

“…A Lương, huynh… trèo vào… làm, làm cái gì?” Nửa đêm trời đen gió thét, trái tim bé nhỏ của Thu Diệp run lên, tự an ủi mình phải bình tĩnh, nàng không nghĩ ra được Hàn Lương tìm nàng có thể có chuyện gì tốt.

“Nàng… không có lời gì nói với ta sao?” Hàn Lương hỏi, ngữ khí loáng thoáng tức giận.

“Nói cái gì? À, đúng rồi, hôm nay lúc từ huyện thành về nhà không gặp được huynh, huynh về trước sao?” Thu Diệp đột nhiên nhớ ra, hỏi.

Hàn Lương tức tới nghiến răng nghiến lợi, lúc ban ngày thấy một đôi cẩu nam nữ làm trò mắt đi mày lại trước mặt nhiều người như vậy ở quán trà, lôi lôi kéo kéo, làm chàng lăn qua lộn lại cả đêm mãi không ngủ được, nàng thì hay rồi, đặt lưng xuống là ngủ không nói, còn bày ra bộ dáng mờ mịt không biết gì: “Còn gì nữa?”

Thu Diệp vẫn chưa hiểu gì: “Còn gì nữa? Này, không phải huynh nói hôm sau sẽ cho ta câu trả lời chắc chắn sao, bây giờ cũng coi như ngày hôm sau rồi, nói đi, có phải đã chuẩn bị gả cho ta rồi không, ha ha ha, ta biết mà!”

“Nàng biết cái… cái rắm!” Xuất phát từ tức giận, Hàn Lương quyết định chửi tục một lần, “Ta hỏi lại một lần, nàng thật sự không còn lời gì để nói sao?”

“Có chứ, A Lương, gả cho ta đi.” Thu Diệp thu hồi gương mặt tươi cười, nhìn chàng rất chân thành.

Hàn Lương hoảng hốt, thầm nghĩ: Đúng là kẻ lừa đảo, hại chàng thiếu chút nữa thuận theo! Chàng ngay thẳng nói: “Hôm nay ta cũng nói cho nàng, ta không đồng ý.”

“Hả?..... Này! Hơn nửa đêm rồi, huynh cố tình chơi ta có phải không?” Thu Diệp cảm thấy phát bực.

“Ta không có, chỉ là ta không hiểu nổi, trên đời nhiều nam tử như vậy, sao nàng cứ phải muốn một quả phu gả cho mình?” Hàn Lương nói, nói xong lại có chút thương tâm.

“Bởi vì ta thích huynh đó!” Thu Diệp thấy tình thế nghiêm trọng vội nói.

“Vậy nàng thích gì ở ta?” Hàn Lương lại hỏi.

“…”

“Thôi, hỏi cái này thì có ý nghĩa gì? Vốn tôi đã định sẽ rời khỏi nơi này, không có ý sẽ gả cho cô nương. Phiền cô nương về sau đừng dây dưa nữa, lời nói tới đây, chúng ta từ nay không liên quan nữa.” Hàn Lương quyết tuyệt.

Hàn Lương trèo tường đi rồi, Thu Diệp không ngủ nổi nữa. Nàng biết Hàn Lương không phải nói giỡn, có lẽ nàng thật sự không có cơ hội.

Nàng cũng từng rất nhiều lần hỏi chính mình: Vì sao lại là Hàn Lương, vì sao lại là chàng. Nàng không nói được lý do, nhưng lúc này, trong lòng đột nhiên rõ ràng: Là Tích Triều? Chẳng lẽ là bởi vì duyên nợ với Tích Triều?

Cẩn thận ngẫm lại, Hàn Lương và Tích Triều đúng là có vài phần giống nhau, môi hồng răng trắng, cười rộ lên sẽ có má lúm đồng tiền, ấm áp như gió xuân, làm người cảm thấy thân thiết.

Hàn Lương… Tích Triều…

Thu Diệp lẩm bẩm tự nói, lâm vào trầm tư: Chẳng lẽ, người nàng thích thật ra là Tích Triều? Là như vậy sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.