“Đến đây là được rồi.” Chu Trúc Thanh dắt Phong Lăng đến một góc nhỏ của khu rừng rậm bên trong học viện, sắp vào khóa nên cũng không thấy bóng dáng đệ tử nào quanh đây.
“Ngươi có việc gì muốn nói với ta?” Chu Trúc Thanh hỏi.
“Khụ… Lúc nãy vừa xuất quan, ta muốn tìm ngươi để nói cho ngươi biết là ta đã đột phá 60 cấp a.” Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, nói.
“Thật sự?” Chu Trúc Thanh mắt tròn rộng mở, nàng cũng bất ngờ với thông tin này, sau đó nhanh chóng cười nói, “Chúc mừng ngươi a, Hồn Đế tiền bối.”
“Ngươi đừng ghẹo ta.” Phong Lăng ngượng ngùng nói. Quả nhiên đối mặt người mình thích, Phong Lăng không thể phản kích dù chỉ một lần. Nếu người nói câu này là người khác, đã sớm bị Phong Lăng dỗi trở về.
“Cơ thể ngươi hiện tại thế nào? Có còn mệt mỏi như trước nữa hay không?” Chu Trúc Thanh không quên tình trạng đáng lo của Phong Lăng, quan tâm mà hỏi.
“Đã không còn. Đột phá 60 cấp, ta cảm thấy Hồn Lực trong cơ thể cực kỳ tràn đầy, đã không còn khô kiệt như lúc trước nữa.” Phong Lăng vừa lắc đầu vừa nói.
“Vậy thì tốt quá.” Chu Trúc Thanh thở một hơi nhẹ nhõm, cười nói.
Phong Lăng cũng cười tươi, “Ân, thật là tốt quá.”
Cảm giác chia sẻ niềm vui với người mình thích, người đó cũng vui chung với mình. Đây là hạnh phúc đi?
“Lần này ngươi sẽ săn một đầu hơn Vạn năm Hồn Thú sao? Lão sư trong học viện có thể đảm bảo an toàn cho ngươi được không?” Chu Trúc Thanh lo lắng hỏi. Không trách được nàng, lão sư trong học viện, hiện tại tối cao nhất cũng chỉ là Hồn Thánh. Nếu Vạn năm Hồn Thú thì còn có thể, nhưng vài vạn năm, đã có chút nguy hiểm.
“Ta có thể nhờ Lão Độc giúp a. Là Phong Hào Đấu La thì không còn gì phải lo lắng nữa đúng không?” Phong Lăng cười trả lời nàng.
“Vậy là tối nay ngươi liền khởi hành?” Chu Trúc Thanh hỏi.
“Nay đã là cuối tuần sao?” Phong Lăng có chút sửng sốt.
“Ân, ngươi bế quan đã năm ngày liên tục.” Chu Trúc Thanh trả lời Phong Lăng.
Đúng lúc này, tiếng chuông vào khóa vang lên.
“Đã đến giờ vào khóa rồi a.” Phong Lăng than nhẹ, sau đó như nhớ tới điều gì, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt, “Trúc Thanh, hay là chúng ta cùng trốn khóa đi?”
“Trốn khóa?” Chu Trúc Thanh có chút sửng sốt trước đề nghị đột nhiên này.
“Phải, trốn khóa để hẹn hò a. Dù sao từ lúc đến Thiên Đấu Thành, chúng ta cũng chẳng có dịp đi dạo, cả ngày chỉ biết tu luyện.” Phong Lăng cười nói.
“Hẹn… hò?” Chu Trúc Thanh ngơ ngác hỏi lại. Hai gò má nàng khó thấy nổi lên một mạt hồng nhạt.
“Ân, cùng nhau đi dạo Thiên Đấu Thành.” Phong Lăng cười gật đầu khẳng định. “Chúng ta đã vất vả một thời gian rồi a, cũng nên nghỉ ngơi thư giãn một chút.”
“Nếu vài ngày này Lão Độc có thời gian rảnh, ta cũng sẽ xuất phát đi Lạc Nhật Đại Sâm Lâm để săn Hồn Hoàn. Sẽ vài ngày không thấy nữa a.” Phong Lăng nói thêm, ý định thuyết phục cô nàng ngoan ngoãn này trốn khóa cùng mình.
__________________________
Học viện tại giữa thành thị quả thật hết sức tiện lợi. Ra khỏi đại môn là ngã tư đường. Thiên Đấu Thành không hổ là thủ phủ của Thiên Đấu đế quốc, ngã tư đường rộng rãi sạch sẽ, hàng quán san sát. Mặc dù chỉ mới buổi sáng, ngã tư đường cũng đã rộn ràng tấp nập dòng người qua lại. Phong Lăng cùng Chu Trúc Thanh tiếp tục đi tới khu phố trung tâm, là nơi náo nhiệt cùng sầm uất nhất Thiên Đấu Thành.
Phong Lăng đã thành công dụ dỗ ngoan ngoan nữ hài trốn khóa để đi chơi với mình.
Cả hai cùng nhau dạo bước, tận hưởng khoảng thời gian yên bình bên cạnh đối phương. Không cần nói gì nhiều, cũng không cần phải làm điều gì đặc biệt, chỉ đơn giản bồi nhau dạo phố cũng đã đủ để cả hai vui vẻ.
Đối lập với cả khu phố ồn ào náo nhiệt, hai người yên tĩnh đến kỳ quặc, nhưng lại hài hòa cực kỳ.
Có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo, ta bồi ngươi bình an vượt qua thời gian. Thế giới ngoài kia có điên cuồng đến đâu, chúng ta cũng cùng nhau nắm tay, trở thành những kẻ bình lặng quan vọng dòng đời. Đây có lẽ là lối sống của bậc cao (niên) nhân rồi.
“Trúc Thanh, bên kia có bán đồ ăn nhanh. Ngươi có muốn nếm thử hay không?”
Chu Trúc Thanh nhìn theo hướng Phong Lăng nói, thấy một lão nhân đang đứng phía sau một cái xe đẩy bán hàng. Trên xe đặt vài cái nồi lớn, bên cạnh còn có một cái thùng bằng trúc, bên trên được đậy bằng cái nắp có bọc vải bông giữ nhiệt.
“Có thể thử xem.” Chu Trúc Thanh đáp, dù nàng không có cảm giác muốn ăn gì vào lúc này, nhưng có vẻ Phong Lăng muốn ăn nên nàng liền đáp ứng.
“Lão bản, đồ ăn này bán thế nào?” Phong Lăng lên tiếng hỏi.
Lão nhân nhìn thấy “thiếu niên” tuấn tú lại lễ phép, liền tươi cười nói “Tiểu tử, đồ ăn nhanh tự chọn của ta rất ngon. Hôm nay sinh ý rất tốt, còn lại cũng không nhiều. Bán rẻ cho ngươi một chút, hai Đồng hồn tệ một suất. Thế nào?”
“Cảm ơn ngài. Ta mua hai suất.” Phong Lăng lấy từ vòng tay trữ vật ra bốn cái đồng hồn tệ đưa cho lão bản, không quên cười nói “Một suất làm phiền ngài chia đôi thành hai phần giúp ta, cảm tạ ngài.”
Lão nhân mở nắp nồi lấy ra hai cái. Từ trong nồi lấy ra chính là những cái bánh bao trắng tinh cho vào trong bát. Mặc dù đã không còn rất nóng nhưng vẫn còn khá ấm, lão bản cũng không quên chia một suất thành hai phần theo yêu cầu của Phong Lăng.
Dù là bán đồ ăn nhanh, nhưng quầy hàng của lão nhân vẫn có bàn ghế. Phong Lăng khi gọi món xong đã kéo Chu Trúc Thanh ngồi xuống một bàn trong số đó. Mặc dù thức ăn nhanh làm ra để người mua có thể vừa đi vừa ăn, nhưng Phong Lăng không nghĩ Chu Trúc Thanh sẽ thích kiểu ăn uống thất nghi như vậy.
Bản thân cô không để ý hình tượng, cũng không thích vừa đi vừa ăn. Huống chi là Chu Trúc Thanh, người được hun đúc bởi lễ nghi từ khi lọt lòng. Bởi vậy, chỉ có hai người là ngồi ở quầy hàng thức ăn nhanh, bàn ghế nơi này chỉ là để tượng trưng, không thật sự được sử dụng bao giờ.
Tiếp nhận đồ ăn từ lão bản, Phong Lăng lấy một phần đã được chia đặt vào trong bát của mình, đưa bát chỉ còn một nửa suất bánh bao cho Chu Trúc Thanh. Sau đó tươi cười giải thích “Ta biết ngươi không đói bụng, nếu chỉ nếm thử thì một nửa là đủ rồi.”
Lúc thấy Chu Trúc Thanh đáp, Phong Lăng đã nhận ra nàng không quá hứng thú với quầy hàng đồ ăn, nhưng vì cô đề nghị nên nàng mới đáp ứng. Người luôn để ý Chu Trúc Thanh như cô, làm sao mà không phát hiện nàng không muốn ăn cơ chứ.
Chu Trúc Thanh mỉm cười tiếp nhận bát, Phong Lăng thật sự rất tinh tế. Người như vậy, bảo sao nàng không tâm động đây.
Nhìn người trước mặt ăn bánh bao, nhưng lại ăn đến vui vẻ vô cùng, đem lại cảm giác như người này ăn không phải là một món bình dân, mà là cao lương mỹ vị chỉ được ăn một lần trong đời. Chu Trúc Thanh không khỏi buồn cười, hỏi, “Ngươi đói lắm sao? Hay là bánh bao này quá ngon?” Nói, nàng còn cắn nhẹ một miếng để nếm thử.
“Cả hai đều là.” Phong Lăng cố nuốt bánh bao trong miệng xuống để trả lời nàng, “Nhưng quan trọng vẫn là tâm trạng của ta hôm nay rất tốt, có thể hẹn hò, còn có ngươi bồi ta ăn cùng, bánh bao này mỹ vị liền được phiên bội.” Phong Lăng hồi nàng một cái đại tươi cười, nói.
“Vị xác thật không tồi.” Chu Trúc Thanh nhẹ giọng đáp, cúi đầu cắn tiếp một miếng để che giấu một mạt ửng hồng trên gò má của nàng. Người này động bất động là lại liêu nhân. Không biết nữ nhân trước mặt người mình thích rất dễ thẹn thùng sao, còn luôn nói những lời khiến người khác hiểu lầm như vậy.
Phong Lăng đang đắm chìm với mỹ thực nên không để ý đến biểu hiện bất thường của Chu Trúc Thanh, vừa ăn vừa nói nhận xét của mình, nhân nào là ngon nhất để Chu Trúc Thanh xem xét dùng thử.
“Vài vị này ta thấy ngươi sẽ thích, những cái này ta sẽ giúp ngươi xử lý.” Phong Lăng đưa vài vị bánh bao vào bát của Chu Trúc Thanh, rồi nhanh chóng lấy đi những cái bánh mà nàng có thể không thích đặt vào bát của mình. Động tác nhanh nhẹn liền mạch, không hề ảnh hưởng đến tốc độ dùng bữa của Chu Trúc Thanh.
“Nếu ngươi còn tốt với ta như vậy, ta sẽ không thể gả chồng được mất.” Chu Trúc Thanh cười nói, nàng cũng muốn thử thái độ của Phong Lăng khi nói ra câu này.
Chỉ thấy Phong Lăng tạm dừng một chút, sau đó cười nói, “Nếu vậy ngươi phải tìm được người tốt hơn ta a. Lấy ta làm tiêu chuẩn, tìm người nào có thể hơn được ta thì hãy gả.” Như vậy, chỉ cần ta đối với ngươi tốt nhất thì ngươi sẽ không thể rời khỏi ta.
“Vậy nếu không có ai tốt hơn ngươi thì sao? Ta phải độc thân cả đời?” Chu Trúc Thanh tiếp tục dò hỏi.
“Nếu vậy thì ta sẽ bầu bạn với ngươi a, cùng nhau kết bạn đến thiên hoang địa lão. Nếu ngươi không thành thân với ai khác, ít nhất ta có thể cam kết, ta sẽ không bao giờ để ngươi phải cô độc một mình trên đời này.” Phong Lăng ánh mắt kiên định chân thành, giọng của cô trầm ấm hữu lực, không cần to tiếng, nhưng có thể khiến người đối diện hoàn toàn tin tưởng cô chắc chắn sẽ làm được. Cũng làm cho người trước mặt xúc động tâm thần.