Đấu La Chi Lăng Thanh

Chương 71: Hẹn hò



“Đến đây là được rồi.” Chu Trúc Thanh dắt Phong Lăng đến một góc nhỏ của khu rừng rậm bên trong học viện, sắp vào khóa nên cũng không thấy bóng dáng đệ tử nào quanh đây.

“Ngươi có việc gì muốn nói với ta?” Chu Trúc Thanh hỏi.

“Khụ… Lúc nãy vừa xuất quan, ta muốn tìm ngươi để nói cho ngươi biết là ta đã đột phá 60 cấp a.” Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, nói.

“Thật sự?” Chu Trúc Thanh mắt tròn rộng mở, nàng cũng bất ngờ với thông tin này, sau đó nhanh chóng cười nói, “Chúc mừng ngươi a, Hồn Đế tiền bối.”

“Ngươi đừng ghẹo ta.” Phong Lăng ngượng ngùng nói. Quả nhiên đối mặt người mình thích, Phong Lăng không thể phản kích dù chỉ một lần. Nếu người nói câu này là người khác, đã sớm bị Phong Lăng dỗi trở về.

“Cơ thể ngươi hiện tại thế nào? Có còn mệt mỏi như trước nữa hay không?” Chu Trúc Thanh không quên tình trạng đáng lo của Phong Lăng, quan tâm mà hỏi.
“Đã không còn. Đột phá 60 cấp, ta cảm thấy Hồn Lực trong cơ thể cực kỳ tràn đầy, đã không còn khô kiệt như lúc trước nữa.” Phong Lăng vừa lắc đầu vừa nói.

“Vậy thì tốt quá.” Chu Trúc Thanh thở một hơi nhẹ nhõm, cười nói.

Phong Lăng cũng cười tươi, “Ân, thật là tốt quá.”

Cảm giác chia sẻ niềm vui với người mình thích, người đó cũng vui chung với mình. Đây là hạnh phúc đi?

“Lần này ngươi sẽ săn một đầu hơn Vạn năm Hồn Thú sao? Lão sư trong học viện có thể đảm bảo an toàn cho ngươi được không?” Chu Trúc Thanh lo lắng hỏi. Không trách được nàng, lão sư trong học viện, hiện tại tối cao nhất cũng chỉ là Hồn Thánh. Nếu Vạn năm Hồn Thú thì còn có thể, nhưng vài vạn năm, đã có chút nguy hiểm.

“Ta có thể nhờ Lão Độc giúp a. Là Phong Hào Đấu La thì không còn gì phải lo lắng nữa đúng không?” Phong Lăng cười trả lời nàng.
“Vậy là tối nay ngươi liền khởi hành?” Chu Trúc Thanh hỏi.

“Nay đã là cuối tuần sao?” Phong Lăng có chút sửng sốt.

“Ân, ngươi bế quan đã năm ngày liên tục.” Chu Trúc Thanh trả lời Phong Lăng.

Đúng lúc này, tiếng chuông vào khóa vang lên.

“Đã đến giờ vào khóa rồi a.” Phong Lăng than nhẹ, sau đó như nhớ tới điều gì, ánh mắt lóe lên sự giảo hoạt, “Trúc Thanh, hay là chúng ta cùng trốn khóa đi?”

“Trốn khóa?” Chu Trúc Thanh có chút sửng sốt trước đề nghị đột nhiên này.

“Phải, trốn khóa để hẹn hò a. Dù sao từ lúc đến Thiên Đấu Thành, chúng ta cũng chẳng có dịp đi dạo, cả ngày chỉ biết tu luyện.” Phong Lăng cười nói.

“Hẹn… hò?” Chu Trúc Thanh ngơ ngác hỏi lại. Hai gò má nàng khó thấy nổi lên một mạt hồng nhạt.

“Ân, cùng nhau đi dạo Thiên Đấu Thành.” Phong Lăng cười gật đầu khẳng định. “Chúng ta đã vất vả một thời gian rồi a, cũng nên nghỉ ngơi thư giãn một chút.”
“Nếu vài ngày này Lão Độc có thời gian rảnh, ta cũng sẽ xuất phát đi Lạc Nhật Đại Sâm Lâm để săn Hồn Hoàn. Sẽ vài ngày không thấy nữa a.” Phong Lăng nói thêm, ý định thuyết phục cô nàng ngoan ngoãn này trốn khóa cùng mình.

__________________________

Học viện tại giữa thành thị quả thật hết sức tiện lợi. Ra khỏi đại môn là ngã tư đường. Thiên Đấu Thành không hổ là thủ phủ của Thiên Đấu đế quốc, ngã tư đường rộng rãi sạch sẽ, hàng quán san sát. Mặc dù chỉ mới buổi sáng, ngã tư đường cũng đã rộn ràng tấp nập dòng người qua lại. Phong Lăng cùng Chu Trúc Thanh tiếp tục đi tới khu phố trung tâm, là nơi náo nhiệt cùng sầm uất nhất Thiên Đấu Thành.

Phong Lăng đã thành công dụ dỗ ngoan ngoan nữ hài trốn khóa để đi chơi với mình.

Cả hai cùng nhau dạo bước, tận hưởng khoảng thời gian yên bình bên cạnh đối phương. Không cần nói gì nhiều, cũng không cần phải làm điều gì đặc biệt, chỉ đơn giản bồi nhau dạo phố cũng đã đủ để cả hai vui vẻ.
Đối lập với cả khu phố ồn ào náo nhiệt, hai người yên tĩnh đến kỳ quặc, nhưng lại hài hòa cực kỳ.

Có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo, ta bồi ngươi bình an vượt qua thời gian. Thế giới ngoài kia có điên cuồng đến đâu, chúng ta cũng cùng nhau nắm tay, trở thành những kẻ bình lặng quan vọng dòng đời. Đây có lẽ là lối sống của bậc cao (niên) nhân rồi.

“Trúc Thanh, bên kia có bán đồ ăn nhanh. Ngươi có muốn nếm thử hay không?”

Chu Trúc Thanh nhìn theo hướng Phong Lăng nói, thấy một lão nhân đang đứng phía sau một cái xe đẩy bán hàng. Trên xe đặt vài cái nồi lớn, bên cạnh còn có một cái thùng bằng trúc, bên trên được đậy bằng cái nắp có bọc vải bông giữ nhiệt.

“Có thể thử xem.” Chu Trúc Thanh đáp, dù nàng không có cảm giác muốn ăn gì vào lúc này, nhưng có vẻ Phong Lăng muốn ăn nên nàng liền đáp ứng.
“Lão bản, đồ ăn này bán thế nào?” Phong Lăng lên tiếng hỏi.

Lão nhân nhìn thấy “thiếu niên” tuấn tú lại lễ phép, liền tươi cười nói “Tiểu tử, đồ ăn nhanh tự chọn của ta rất ngon. Hôm nay sinh ý rất tốt, còn lại cũng không nhiều. Bán rẻ cho ngươi một chút, hai Đồng hồn tệ một suất. Thế nào?”

“Cảm ơn ngài. Ta mua hai suất.” Phong Lăng lấy từ vòng tay trữ vật ra bốn cái đồng hồn tệ đưa cho lão bản, không quên cười nói “Một suất làm phiền ngài chia đôi thành hai phần giúp ta, cảm tạ ngài.”

Lão nhân mở nắp nồi lấy ra hai cái. Từ trong nồi lấy ra chính là những cái bánh bao trắng tinh cho vào trong bát. Mặc dù đã không còn rất nóng nhưng vẫn còn khá ấm, lão bản cũng không quên chia một suất thành hai phần theo yêu cầu của Phong Lăng.

Dù là bán đồ ăn nhanh, nhưng quầy hàng của lão nhân vẫn có bàn ghế. Phong Lăng khi gọi món xong đã kéo Chu Trúc Thanh ngồi xuống một bàn trong số đó. Mặc dù thức ăn nhanh làm ra để người mua có thể vừa đi vừa ăn, nhưng Phong Lăng không nghĩ Chu Trúc Thanh sẽ thích kiểu ăn uống thất nghi như vậy.
Bản thân cô không để ý hình tượng, cũng không thích vừa đi vừa ăn. Huống chi là Chu Trúc Thanh, người được hun đúc bởi lễ nghi từ khi lọt lòng. Bởi vậy, chỉ có hai người là ngồi ở quầy hàng thức ăn nhanh, bàn ghế nơi này chỉ là để tượng trưng, không thật sự được sử dụng bao giờ.

Tiếp nhận đồ ăn từ lão bản, Phong Lăng lấy một phần đã được chia đặt vào trong bát của mình, đưa bát chỉ còn một nửa suất bánh bao cho Chu Trúc Thanh. Sau đó tươi cười giải thích “Ta biết ngươi không đói bụng, nếu chỉ nếm thử thì một nửa là đủ rồi.”

Lúc thấy Chu Trúc Thanh đáp, Phong Lăng đã nhận ra nàng không quá hứng thú với quầy hàng đồ ăn, nhưng vì cô đề nghị nên nàng mới đáp ứng. Người luôn để ý Chu Trúc Thanh như cô, làm sao mà không phát hiện nàng không muốn ăn cơ chứ.
Chu Trúc Thanh mỉm cười tiếp nhận bát, Phong Lăng thật sự rất tinh tế. Người như vậy, bảo sao nàng không tâm động đây.

Nhìn người trước mặt ăn bánh bao, nhưng lại ăn đến vui vẻ vô cùng, đem lại cảm giác như người này ăn không phải là một món bình dân, mà là cao lương mỹ vị chỉ được ăn một lần trong đời. Chu Trúc Thanh không khỏi buồn cười, hỏi, “Ngươi đói lắm sao? Hay là bánh bao này quá ngon?” Nói, nàng còn cắn nhẹ một miếng để nếm thử.

“Cả hai đều là.” Phong Lăng cố nuốt bánh bao trong miệng xuống để trả lời nàng, “Nhưng quan trọng vẫn là tâm trạng của ta hôm nay rất tốt, có thể hẹn hò, còn có ngươi bồi ta ăn cùng, bánh bao này mỹ vị liền được phiên bội.” Phong Lăng hồi nàng một cái đại tươi cười, nói.

“Vị xác thật không tồi.” Chu Trúc Thanh nhẹ giọng đáp, cúi đầu cắn tiếp một miếng để che giấu một mạt ửng hồng trên gò má của nàng. Người này động bất động là lại liêu nhân. Không biết nữ nhân trước mặt người mình thích rất dễ thẹn thùng sao, còn luôn nói những lời khiến người khác hiểu lầm như vậy.
Phong Lăng đang đắm chìm với mỹ thực nên không để ý đến biểu hiện bất thường của Chu Trúc Thanh, vừa ăn vừa nói nhận xét của mình, nhân nào là ngon nhất để Chu Trúc Thanh xem xét dùng thử.

“Vài vị này ta thấy ngươi sẽ thích, những cái này ta sẽ giúp ngươi xử lý.” Phong Lăng đưa vài vị bánh bao vào bát của Chu Trúc Thanh, rồi nhanh chóng lấy đi những cái bánh mà nàng có thể không thích đặt vào bát của mình. Động tác nhanh nhẹn liền mạch, không hề ảnh hưởng đến tốc độ dùng bữa của Chu Trúc Thanh.

“Nếu ngươi còn tốt với ta như vậy, ta sẽ không thể gả chồng được mất.” Chu Trúc Thanh cười nói, nàng cũng muốn thử thái độ của Phong Lăng khi nói ra câu này.

Chỉ thấy Phong Lăng tạm dừng một chút, sau đó cười nói, “Nếu vậy ngươi phải tìm được người tốt hơn ta a. Lấy ta làm tiêu chuẩn, tìm người nào có thể hơn được ta thì hãy gả.” Như vậy, chỉ cần ta đối với ngươi tốt nhất thì ngươi sẽ không thể rời khỏi ta.
“Vậy nếu không có ai tốt hơn ngươi thì sao? Ta phải độc thân cả đời?” Chu Trúc Thanh tiếp tục dò hỏi.

“Nếu vậy thì ta sẽ bầu bạn với ngươi a, cùng nhau kết bạn đến thiên hoang địa lão. Nếu ngươi không thành thân với ai khác, ít nhất ta có thể cam kết, ta sẽ không bao giờ để ngươi phải cô độc một mình trên đời này.” Phong Lăng ánh mắt kiên định chân thành, giọng của cô trầm ấm hữu lực, không cần to tiếng, nhưng có thể khiến người đối diện hoàn toàn tin tưởng cô chắc chắn sẽ làm được. Cũng làm cho người trước mặt xúc động tâm thần.


Tại đây ngắn ngủi vài giây, Chu Trúc Thanh vô cùng rõ ràng mà nghe thấy chính mình tim đập. “Thình… thịch… thình… thịch”, tim đập tốc độ là như vậy mau. Bên tai phảng phất còn văng vẳng tiếng của Phong Lăng, “Ta sẽ không bao giờ để ngươi phải cô độc một mình trên đời này”.
Đây là điều mà bất kỳ ai cũng khao khát có được, một người cùng mình cộng độ cả quãng đời còn lại, nàng thế nhưng có được một lời hứa như vậy từ người này.

Dù nàng biết Phong Lăng nói về hữu nghị giữa bằng hữu với nhau, nhưng ấm áp này quả thực làm nàng tưởng cứ như vậy trầm luân đi xuống. Nếu như người trước mặt không chỉ là đồng đội, mà là ái nhân của nàng thì sao? Nếu mối quan hệ của cả hai không chỉ dừng lại ở mức tình bạn, mà trở thành tình cảm sâu đậm hơn như vậy thì sẽ như thế nào? Nếu nàng tham lam hơn một chút, nàng sẽ có được càng nhiều thứ tốt đẹp hơn có phải hay không?

“Tiểu Lăng… ta thích ngươi..”

“Khụ… khụ… khụ…” Phong Lăng bị sặc bởi miếng bánh bao chưa kịp nuốt xuống. “Ngươi.. ngươi… ngươi….” Cô lắp bắp không nói thành lời, khuôn mặt do ho sặc sụa cũng đã đỏ bừng lên, che giấu phần nào hai chỉ tai đang hồng lấy máu của cô, hoảng hốt hỏi lại, “Ngươi vừa mới nói cái gì a!?”
“Tiểu Lăng, ta thích ngươi.” Chu Trúc Thanh ngượng ngùng nói, gương mặt nàng cũng hồng hơn bình thường rất nhiều, “Nếu có người như vậy bày tỏ với ngươi, ngươi sẽ đáp lại như thế nào?” Nàng chợt nhận ra bản thân có chút đường đột khi nói ra cảm xúc của mình như vậy, liền vội vàng bổ cứu.

“Haha, hóa ra là việc này a…” Phong Lăng cười gượng đáp, cô cũng được một phen hoảng hồn. Tự nhiên được người mình tâm tâm niệm niệm tỏ tình, thần kinh sắt thép như cô cũng có chút chịu không nỗi.

“Nếu có người tỏ tình, ta sẽ ngay lập tức từ chối.” Sau khi bình phục tâm thần, Phong Lăng nhẹ giọng đáp lại.

“Bất kỳ người nào hay sao? Cả nam nhân lẫn nữ nhân?” Chu Trúc Thanh cũng không chút ngoài ý muốn, nàng tiếp tục dò hỏi cái nhìn của Phong Lăng về chuyện tình cảm.
“Khụ.. phải.” Phong Lăng có chút ngượng ngùng đáp. Cô cảm thấy bản thân thẳng hay cong không quan trọng, nhưng thái độ của Chu Trúc Thanh đối với việc này là rất quan trọng a.

“Hiện tại ta không suy xét đến việc yêu đương, nhưng nếu đã đủ 18 tuổi thì có thể sẽ cân nhắc. Còn có… ta có thiên hướng thích nữ nhân nhiều hơn….” Nói xong, còn lén quan sát biểu cảm của Chu Trúc Thanh đối với những lời cô vừa nói.

“Tại sao phải đợi đến đủ 18 tuổi a? Không phải 13 tuổi đã là thành niên rồi sao?” Chu Trúc Thanh thắc mắc, nhưng có vẻ nàng không có chút nào ngạc nhiên hay bài xích việc Phong Lăng thích nữ tử. Thật ra, nàng còn cảm thấy vui mừng nữa là đằng khác, bởi vì ít nhất, nàng cũng là nữ tử!

“Đây là tiêu chuẩn của cá nhân ta thôi, ta cảm thấy 18 tuổi thì mới đủ trưởng thành để nói chuyện yêu đương a.” Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, nói.
Chu Trúc Thanh không khỏi cười khẽ, hứng thú hỏi, “Vậy như thế nào là đủ trưởng thành để nói chuyện yêu đương?” Nàng không ngờ người này lại cũ kỹ đến như vậy.

“Là khi ngươi đã có suy nghĩ của riêng mình, sẽ không dễ bị người khác lay động hay dụ dỗ. Cũng không cần vì một người mà cố gắng thay đổi bản thân mình trái với bản chất vốn có. Phải biết rõ bản thân, biết rõ yêu cầu của mình, giới hạn của mình cũng như biết trân quý chính mình, không cần vì một ai mà gò ép bản thân, làm chính mình không vui vẻ khoái hoạt.” Phong Lăng nghiêm túc nói, đây là những gì cô có thể nghĩ được khi phải đợi người mình thích đủ 18 tuổi!

“Người ngươi yêu chắc chắn sẽ rất hạnh phúc a.” Chu Trúc Thanh than nhẹ. Nàng cảm thấy tâm mình bị năng một chút, càng tìm hiểu người này, lại càng khơi dậy lòng tham trong nàng. Nàng tham luyến ôn nhu, ấm áp cùng sự tử tế của người này. Làm nàng càng muốn chiếm hữu lấy mạt thái dương này cho riêng mình.
“Đợi đến khi ta có người yêu thì sẽ biết.” Phong Lăng liếc nhìn Chu Trúc Thanh, ngượng ngùng nói ra những lời này. Dù không biết Chu Trúc Thanh trong tương lai có chấp nhận mình hay không, Phong Lăng vẫn tin tưởng có thể làm cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất. Và Phong Lăng cũng dám chắc không ai có thể che chở và yêu thương Trúc Thanh nhiều hơn cô, như vậy Trúc Thanh chỉ có thể chọn cô mà thôi!

“Ta thật chờ mong ngày đó a.” Chu Trúc Thanh hai mắt lóe tinh quang, mỉm cười nói. Nàng muốn người hạnh phúc này phải là chính mình, đây là lần đầu tiên nàng khao khát muốn đạt được một điều gì đến như vậy, còn mãnh liệt hơn cả khi nàng rời khỏi Tinh La để quốc để biến cường.

Nếu là 18 tuổi, nàng còn 5 năm thời gian để thu phục người này, không vội. Nếu nàng không chủ động, tốt đẹp như Phong Lăng còn sẽ thu hút bao nhiêu ong bướm trăng hoa đây?
Cả hai người đều đang muốn thử đối phương, không ngừng dò xét lẫn nhau về chuyện tình cảm. Không ai nhận ra đối phương là người có tình cảm với mình, và tình cảm của họ cũng không phải là đơn phương. Nhưng như vậy mới là ái tình, nếu khi yêu mà còn đủ tỉnh táo và sáng suốt, nó có còn thật sự là ái không?

____________________________

“Nhãi con, ngươi đã đột phá rồi a!” Độc Cô Bác vui mừng nói. “Tốt lắm. Tốt lắm. Quả là Đan Châu của Độc Cô Bác ta.”

“Phải, không hổ là một nửa thực lực của Lão Độc ngươi. Chỉ mới nửa tháng ta đã có thể đột phá a.” Phong Lăng tươi cười nói.

“Để ta lấy Đan Châu ra khỏi cơ thể ngươi đã.” Vừa nói, Độc Cô Bác nâng tay, hướng tới lòng bàn tay của Phong Lăng rồi ấn một cái. Một luồng lực lượng nóng rực chạy vào cơ thể Phong Lăng, khiến đan điền cô co rút lại. Ngay sau đó, một luồng nhiệt khí mạnh mẽ chạy theo hướng bàn tay Độc Cô chạy thẳng lên, miệng Phong Lăng hé ra, mang theo Đan Châu màu lục bay ra khỏi cơ thể rồi rơi vào trong tay Độc Cô Bác. Nếu quan sát kĩ, hạt châu đã ảm đạm thất sắc so với lúc trước rất nhiều.
Độc Cô Bác trực tiếp nuốt Đan Châu vào, cũng không chần chờ cọ xát.

“Di? Đây là Đan Châu của ta sao?” Độc Cô Bác sửng sốt nói, “Như thế nào yếu như vậy? Sức mạnh đi đâu hết rồi?”

Phong Lăng ngượng ngùng sờ mũi, nói, “Có thể là do thứ bên trong ta hấp thụ hết a. Từ lúc nuốt Đan Châu, ta đã có thể ngưng tụ Hồn Lực. Có thế nó cắn nuốt năng lượng từ Đan Châu của ngươi thay vì của ta.”

“Thôi thôi… Dù sao sự cũng đã rồi.” Độc Cô Bác vẻ mặt đau khổ nói, dù sao Đan Châu này cũng là một nửa thực lực của lão, còn có thể sử dụng nó để chiến đấu. Hiện tại bị Phong Lăng dùng hết năng lượng của nó, lão phải tẩm bổ cho nó lại từ đầu rồi a.

“Đã vậy thì để ta đưa ngươi đi săn đệ lục Hồn Hoàn.” Độc Cô Bác đề nghị, lại nói tiếp, “Tình trạng cơ thể của ngươi ta vẫn chưa rõ là như thế nào, nhưng phải nắm chặt thời gian tăng lên thực lực. Để xem rốt cuộc có phải là trúng độc không, hay chỉ là bình cảnh ở cấp 59 của ngươi. Nếu đợi Phong tiền bối trở về có khi đã trễ.”
“Hảo. Vậy khi nào chúng ta xuất phát a?” Phong Lăng cũng đồng ý với đề nghị của Lão Độc.

“Lập tức.” Nói xong, Độc Cô Bác đã nắm lấy gáy áo, xách theo Phong Lăng bay đi, thẳng tiến đến Lạc Nhật Đại Sâm Lâm. Có vẻ các vị Phong Hào Đấu La rất thích cách mang người di chuyển như thế này a.

*******************************************************

Tg ngày nào cũng hẹn lịch đăng chương mới lúc 19h mỗi ngày hết á. Hôm qua tg up chương xong cũng ko để ý, hôm nay đọc bình luận mới phát hiện là chương nó ko hiện 😢. Chắc do lỗi hệ thống, mn thông cảm ha 😓


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.