Cơm chiều thực phong phú, sau khi ăn xong bữa tối, Phất Lan Đức giải thích đơn giản với Sử Lai Khắc Thất Quái vài tiếng, sau đó chui vào lều đi nghỉ ngơi.
Lều bọn họ chỉ ở năm người, kích thước của căn lều cũng nhỏ hơn lều của Sử Lai Khắc Thất Quái một chút.
Ngay từ khi dựng lều trại, Phất Lan Đức đã an bài chỗ nằm xong hết rồi, Kỷ Vu ở ngoài cùng bên trái, Liễu Nhị Long ở bên cạnh cô, tiếp theo là Đại Sư, hắn và Triệu Vô Cực ở ngoài cùng bên phải. Đối với sắp xếp như vậy, ngay cả Đại Sư cũng không có bất luận ý kiến gì. Suy cho cùng, tuy rằng hắn không dám tiếp thu tình yêu của Liễu Nhị Long, nhưng cũng tuyệt đối không thể nguyện ý người phụ nữ mà mình yêu tới gần đàn ông khác quá mức, đặc biệt là ở loại hoàn cảnh ái muội vào ban đêm này.
Phất Lan Đức, Triệu Vô Cực đều trở về lều nghỉ ngơi, Liễu Nhị Long ở bên cạnh lửa trại nhìn Đại Sư vài lần sau đó cũng chui vào lều. Kỷ Vu nhìn Đại Sư do dự xoắn quýt, theo sát Liễu Nhị Long vào lều trại, khóe miệng còn treo một nụ cười giảo hoạt.
Vừa tiến vào lều, Kỷ Vu đã nghe thấy Phất Lan Đức bày ý xấu cho Liễu Nhị Long, "Ngươi dứt khoát bá vương câu dẫn hắn, gạo nấu thành cơm, đời này của hắn đều không thoát khỏi ngươi."
Triệu Vô Cực ở một bên cũng hùa theo, "Hai người bọn ta ép qua một bên, nhường chỗ cho hai người các ngươi, tiểu Cương vừa định lui hai chúng ta sẽ đẩy hắn qua, Kỷ Vu, đến lúc đó trò cơ linh một chút, lúc đó cũng phải giúp cô Nhị Long của trò một phen."
Kỷ Vu ngồi xuống bên cạnh, lông mày bên phải nhướng lên, nhấp môi nghẹn cười, nói: "Như vậy... Không tốt lắm đâu, em chỉ là một đứa con nít thôi!"
Ánh mắt Phất Lan Đức ý vị thâm trường dừng ở trên người Kỷ Vu, nói: "Con nít cũng sẽ không để dấu vết trên cổ Chu Trúc Thanh."
Kỷ Vu xấu hổ, bất đắc dĩ gật gật đầu, hai người bọn họ làm gì vậy, làm sao để giúp một phen, cái này... Cái này thật quá k.ích thích!
Sử Lai Khắc Thất Quái bên này, phụ trách gác đầu nửa đêm chính là Đới Mộc Bạch, đây là chính hắn chủ động yêu cầu, làm lão đại của Thất Quái, bất kể là tuổi hay là hồn lực, hắn đều là lớn nhất, tất nhiên phải làm một tấm gương thật tốt. Từ nửa đêm đến sáng mới đến phiên Đường Tam, mà Áo Tư Tạp và các cô gái, tất nhiên có thể yên tâm thành thật nghỉ ngơi.
Đại Sư rối rắm ngồi bên lửa trại một hồi lâu, cuối cùng vẫn là dưới sự kiến nghị của Đới Mộc Bạch tiến vào lều. Vừa tiến vào lều, Đại Sư đã dùng tốc độ nhanh nhất chui vào ổ chăn của mình, nghiêng người nằm, đưa lưng về phía Liễu Nhị Long, như vậy chẳng những có thể làm cho thân thể mình chiếm không gian càng nhỏ, hơn nữa cũng có thể làm tim hắn ổn định hơn một chút.
A Thanh, A Thanh, không cảm nhận được, không cảm nhận được, aaa —— Cô Nhị Long bắt đầu cởi quần áo, aaa —— da thịt cô ấy đụng mình, mình không sạch sẽ hức hức hức ~
Chỉ nghe thấy giọng nói tinh tế của Liễu Nhị Long vang lên, "Tiểu Cương, cùng ta ở bên nhau, thật sự làm ngươi thống khổ như vậy sao?"
Lần đầu tiên Kỷ Vu chán ghét thính giác của mình nhạy cảm đến như vậy.
Không bao lâu, chăn khẽ nhúc nhích, thân thể trơn trượt mềm mại đã rời xa Kỷ Vu, thân thể lửa nóng kia gắt gao dán ở sau lưng Đại Sư, mà hai tay Liễu Nhị Long cũng đã siết chặt eo hắn, làm thân thể hai người chặt chẽ dán sát ở bên nhau.
Phù ~ cuối cùng cũng kết thúc rồi, kế tiếp mình không nghe thấy không nhìn thấy, mình là một khúc gỗ, mình không có cảm giác. Kỷ Vu gắt gao nhắm hai mắt, phong bế thính giác của mình.
Khoảng mười mấy phút sau, đột nhiên một bàn tay vỗ vỗ bả vai Kỷ Vu, Kỷ Vu lập tức mở mắt ra, hô lớn: "Đi ra, đừng làm khổ tôi, tôi có A Thanh rồi! Thầy Triệu?"
Chỉ thấy trong lều trống rỗng, chỉ còn Triệu Vô Cực, vừa rồi chính là hắn chụp bả vai Kỷ Vu, nghe xong lời cô hô lên, biểu cảm có chút một lời khó nói hết. Kỷ Vu chui ra khỏi chăn, nhanh chóng đứng dậy, hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Có chuyện gì?"
Ngay sau đó vội vàng ra lều cùng Triệu Vô Cực, chỉ thấy Liễu Nhị Long phóng xuất ra Hồn Kỹ thứ nhất, Xích Long chân thân, long thân thật lớn từ trên trời giáng xuống, vuốt rồng dậm thật mạnh lên lưng Bò Cạp Đại Địa Chi Vương, phát ra một tiếng vang thật lớn. Trực tiếp giẫm hơn phân nửa thân thể Đại Địa Chi Vương xuống đất.
Kỷ Vu ngơ ngác nhìn một màn bạo ngược trước mắt, thầm nghĩ: "Phụ nữ dục cầu bất mãn thật đáng sợ." Chờ A Thanh trưởng thành, nhất định phải thỏa mãn em ấy.
Đại Địa Chi Vương phát ra một tiếng sắc nhọn, hai vuốt trước nhanh chóng vung vẩy, nhưng ngay cả thân thể Liễu Nhị Long cũng không đụng vào được.
"Quá bạo lực." Lúc này Đới Mộc Bạch đã hoàn toàn bị hành động của Liễu Nhị Long làm cho chấn động.
Trong mắt Mã Hồng Tuấn tràn đầy ngôi sao, "Tôi quyết định, sau này cô Nhị Long chính là người tôi sùng bái. Chẳng lẽ đây là bạo lực mỹ học trong truyền thuyết?"
Liễu Nhị Long nâng chân trước lên đá một cái vào đầu Đại Địa Chi Vương, trong miệng còn hung hăng gào thét, "Ai bảo ngươi phá hư chuyện tốt của bà."
Đại Địa Chi Vương kêu to đột nhiên im bặt, hiện tại thân thể khổng lồ của nó cũng chỉ còn hai móng vuốt trước chỉa lên mặt đất.
"Hôm nay bà không đùa chết ngươi thì tên ta không còn là Liễu Nhị Long nữa."
Quá máu me, Đại Địa Chi Vương như một bao tải bị Liễu Nhị Long đùa bỡn, không ngừng bị vung lên lại nện xuống, xem đến mọi người đều có chút buồn nôn. Nhưng không có người dám tiến lên đi khuyên bảo nàng, nói cho nàng hồn thú giữ lại còn hữu dụng, bởi vì lúc này Liễu Nhị Long thoạt nhìn giống như Tu La huyết sát.
Chỉ quăng ngã vài cái, có thể phát hiện ra Đại Địa Chi Vương đã hoàn toàn không có năng lực phản kháng, cảm thấy có chút không thú vị, Liễu Nhị Long dừng động tác. Đang lúc tất cả mọi người cho rằng trường hợp bạo lực kết thúc, chỉ nghe trong miệng Liễu Nhị Long lẩm bẩm nhắc mãi: "Cho ngươi phá hư chuyện tốt của bà, cho ngươi tới vào lúc này..."
Mỗi lần nàng lẩm bẩm, thân thể con Đại Địa Chi Vương sẽ bị thiếu một phần dưới vuốt rồng của nàng. Đầu tiên là chân bò cạp biến dị, sau đó là khớp đuôi bò cạp, một lát sau, hồn thú được cho là cường hãn, cũng đã chỉ còn lại có một cái đầu và cơ thể, chung quanh rải đầy hài cốt và máu nó phun ra.
Tuy nhiên, sinh mệnh lực của con Đại Địa Chi Vương này cũng xác thật rất mạnh, cho đến lúc này, nó vẫn còn lưu một hơi thở.
Vuốt rồng của Liễu Nhị Long vung lên, thân thể Đại Địa Chi Vương ở không trung vẽ ra một đường parabol, rớt thật mạnh trước mặt Sử Lai Khắc Thất Quái. "Cái này, tiểu Mập Mạp. Nó là của ngươi, ngươi cũng là thuộc tính hỏa, vừa lúc có thể dùng."
"Cho, cho em..." Mã Hồng Tuấn nhìn Xích Long khủng bố kia, hỏi dò.
"Còn không nhanh lên? Bà cho ngươi thì lấy đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Liễu Nhị Long trừng hắn, tức khắc làm Mã Hồng Tuấn sợ đến mức suýt nữa té ngã. Lúc này mới vội vàng động thủ, tâm tràn ngập từ bi ôm Đại Địa Chi Vương đáng thương bị kết thúc sinh mệnh.
Hồng quang ẩn lui, Liễu Nhị Long một lần nữa khôi phục hình người, ánh mắt lửa nóng lúc này đã hoàn toàn biến thành lạnh băng, có chút u oán quét quét về phía Đại Sư một cái, đi thẳng trở về lều trại ngủ.
Mã Hồng Tuấn nhanh chóng ngồi dưới đất phóng xuất Võ Hồn của mình ra bắt đầu hấp thu Hồn Hoàn, Phất Lan Đức và Triệu Vô Cực ngồi gác đêm bên đống lửa, Đại Sư nhìn nhìn lều trại, trực tiếp đi đến bên cạnh một đại thụ ngồi xuống, nhắm mắt lại không nói một lời.
Những người khác cũng không muốn ở chỗ này lâu hơn nữa, nhanh chóng chạy về lều nằm xuống nghỉ ngơi, chẳng qua, trong đầu mỗi người đều không ngừng hiện lên một màn Xích Long tàn sát bừa bãi lúc nãy.
Kỷ Vu nhìn thân ảnh Liễu Nhị Long loáng thoáng trong lều đang lăn qua lộn lại, lại nhìn xem Đại Sư nhắm hai mắt từ chối ngoại giới quấy nhiễu, trong lòng thở dài, thật không rõ hai người kia, rõ ràng yêu lẫn nhau như vậy, haizz ~ còn phải để Kỷ-quân sư tình yêu-Vu mình ra tay.
Không chờ cô đứng lên, Phất Lan Đức đen mặt đi đến bên người Đại Sư, bị người này nói cái gì đó. Nhìn ra được lời nói kịch liệt, trên mặt toàn là phẫn uất bất bình, mà Đại Sư đờ đẫn nhìn Liễu Nhị Long nơi lều trại, con ngươi mang theo tuyệt vọng bi thương.
Đột nhiên, khóe mắt Phất Lan Đức đảo qua thấy được Kỷ Vu tò mò nhìn bọn họ, hai mắt nhìn nhau, do dự trong chốc lát rồi vẫy tay với cô.
Kỷ Vu có chút không hiểu ra sao nhưng cũng nghe lời đi về phía bọn họ. Sau khi đến gần thì nghe thấy Phất Lan Đức khuyên Đại Sư, "Tiểu Cương, thật sự không có cách nào sao? Cứ tiếp tục như vậy, tuy rằng hai người các ngươi không có quan hệ nhưng các ngươi đều sẽ thống khổ cả đời! Ngươi nhìn Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh xem, bọn nhỏ vẫn ở bên nhau dù đây là chuyện cả thiên hạ không tán đồng, ngươi là thầy của bọn nhỏ, cũng không thể... Bước ra một bước sao?"
Kỷ Vu tức khắc hiểu được mục đích Phất Lan Đức kêu mình tới, tiếp thu đến tín hiệu của hắn, Kỷ-quân sư tình yêu-Vu âm thầm online.
"Người sống ở trên đời này, sẽ đối mặt với các loại áp lực, đã gian nan như vậy, vì sao không sống hết mình theo con tim của mình, cũng không nghĩ bao nhiêu năm sau, tóc trắng xoá, khi gặp lại hồng mắt nhìn nhau không nói gì, nhưng khi đó đã không thể trở về quá khứ được nữa, không có cơ hội hối hận."
Thấy sắc mặt Đại Sư khẽ biến, Kỷ Vu không ngừng cố gắng: "Hai mươi năm, cuộc đời có thể có bao nhiêu hai mươi năm, Đại Sư, cái nhìn của người khác quan trong hay là cô Nhị Long quan trọng, lựa chọn này rất khó quyết định sao?"
"Vì sao ngươi lại chấp nhất như vậy chứ? Chẳng lẽ sau khi ngươi và Nhị Long bên nhau thì không thể đi ẩn cư sao? Các ngươi không nói, ai biết quan hệ giữa huynh muội các ngươi?"
Đại Sư đỏ mắt, đôi tay che đầu lại, giống như vây thú thống khổ giãy giụa, hắn không thể hại thanh danh của Nhị Long.
Phất Lan Đức cùng Kỷ Vu phối hợp khuyên bảo nhưng vẫn không làm hắn thỏa hiệp, khi hai người sắp từ bỏ, Phất Lan Đức lại đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, gian trá cười cười.
"Ngươi yêu Nhị Long, Nhị Long cũng vẫn luôn yêu ngươi sâu sắc. Một khi đã như vậy, hai người các ngươi hai cũng đã kết hợp trong tinh thần. Ta cũng chỉ có thể nói như vậy. Nếu trên tinh thần hai người các ngươi đã kết hợp. Như vậy, vì sao các ngươi không thể ở bên nhau? Không cần danh phận, chỉ cần thừa nhận lẫn nhau là được. Các ngươi hoàn toàn có thể làm một đôi phu thê tinh thần!"
Kỷ Vu mở to hai mắt, loại thao tác này đúng là lợi hại, đánh tan tâm lý phòng tuyến của Đại Sư tác hợp hai người bọn họ ở bên nhau trước, sau đó giao cho mị lực của cô Nhị Long, hắc hắc hắc, viện trưởng đủ đáng khinh!
Nghe Phất Lan Đức nói, cả người Đại Sư dại ra ở nơi đó như một pho tượng, lẩm bẩm nói: Như vậy thật sự có thể chứ?
Khúc mắc dễ kết không dễ giải, làm ra lựa chọn cần phải có thời gian, ngoại trừ chính hắn ai cũng không có biện pháp giúp hắn.
Phất Lan Đức và Đại Sư là anh em nhiều năm, rất là hiểu biết hắn, dáng vẻ này của Đại Sư là trong lòng đã tiếp nhận kiến nghị của hắn rồi, sau đó chờ hắn hạ quyết tâm là được.
Hai người xoay người rời đi, cho Đại Sư một nơi an tĩnh để tự hỏi. Ngầm nhìn nhau gật gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười gian.