Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 43: Truyền thừa



Tấn cấp đại tái không giống như Dự tuyển đại tái, tất cả lôi đài không tiến hành đồng thời mà là chỉ có một nơi thi đấu, đó chính là đại giáo trường của đoàn kỵ sĩ Hoàng gia.

Tổng cộng có 15 đội ngũ tham gia Tấn cấp đại tái, sẽ có 14 đội thi đấu với nhau, tiến hành bảy trận thi đấu, mỗi ngày một trận, mỗi ngày sẽ có một đội thua ra về, đều tiến hành tại giáo trường này.

Trận đầu là Học viện Sí Hỏa đối đầu với Học viện trận pháp So Á, Học viện Sí Hỏa thắng.

Trận thi đấu thứ hai lên sân khấu Kỷ Vu thấy được một người quen. Một thân giáo phục ngắn gọn phác họa ra dáng người hoàn mỹ, kiên cố, xà trượng thon dài nắm trong tay. Đúng là Mạnh Y Nhiên đã mang Kỷ Vu đi dạo Ôn Nhu Hương dạy tri thức.

Mạnh Y Nhiên là phó đội trưởng của chiến đội Học viện Dị Thú, khí phách hăng hái,là khí Hồn Sư đầu tiên lên sân khấu, cô nàng đã hoàn toàn bày ra ưu thế của một khí Hồn Sư.

Tuy rằng khí Hồn Sư không bạo phát mạnh bằng thú Hồn Sư nhưng khí Hồn Sư thắng ở sức chiến đấu kéo dài, bằng vào xà trượng mang kịch độc cùng thủ đoạn công kích sắc bén hay thay đổi của cô nàng, cũng đã đánh bại ba người.

Thói quen sau khi kết thúc trận đấu là nhìn lên thính phòng tìm Mộc Phàm tỷ tỷ của cọ nàng, lại không ngờ sẽ thấy được Kỷ Vu đang xem chiến. Đáy lòng Mạnh Y Nhiên trào ra một cảm giác vui sướng khi gặp lại bạn tốt, xuống đài gọi Kỷ Vu lại, sau khi tìm được Mộc Phàm liền đi thẳng về phía Kỷ Vu.

"Kỷ Vu, không ngờ cậu cũng ở đây, cậu tham gia thi đấu sao? Có cậu ở đây thì chức quán quân sẽ dễ như trở bàn tay!" Mạnh Y Nhiên đấm đấm bả vai Kỷ Vu, bên người đứng một người phụ nữ dịu dàng như nước mang theo ý cười nhìn hai người nói chuyện với nhau.

Ngoài dự đoán chính là, Kỷ Vu cũng không đùa giớn với cô nàng như mọi khi, ngược lại bị nắm tay nhỏ của cô nàng làm cho lui một bước, Mạnh Y Nhiên rất rõ ràng chính mình đã dùng bao nhiêu lực, đối với Kỷ Vu mà nói, chút sức lực này căn bản không đủ xem, nhưng vì sao cô lui về phía sau một bước?

Mạnh Y Nhiên hoài nghi đánh giá Kỷ Vu, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi không chút huyết sắc, đứng một cách hữu khí vô lực. Mạnh Y Nhiên nhíu chặt mày, đỡ cánh tay cô để cô ngồi xuống, lo lắng nói: "Cậu sao vậy, mặt trắng như vậy? Bị thương? Ai có thể làm cậu bị thương?"

Nghe những lời như đại bác của cô nàng, Kỷ Vu thở dài, trấn an vỗ vỗ tay cô nàng, "Không phải người khác khiến tôi bị thương, là tự tôi làm. Không đáng ngại, đang chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, không bao lâu nữa là có thể khỏi hẳn."

Trong sân thi đấu còn đang tiếp tục, các học viện kế tiếp sau Học viện Dị Thú của Mạnh Y Nhiên, các học viên khác hiển nhiên không mạnh như cô nàng, bị đối thủ đánh lại bốn người, cuối cùng thi đấu đánh đến ván thứ mười mới quyết định thắng bại, Học viện Dị Thú đã thắng hiểm đối thủ.

Giáo viên của học viện ở bên kia đang kêu Mạnh Y Nhiên, ở lại nơi này lâu không tốt, dặn dò với Mộc Phàm một tiếng, liền rời đi thính phòng.

Kỷ Vu nhìn thân ảnh Mạnh Y Nhiên tràn đầy sức sống, cười nói với Mộc Phàm: "Chị và cậu ấy có khỏe không?"

Người phụ nữ có ánh mắt dịu dàng ngồi xuống bên cạnh cô, "Khá tốt, chị và Nhiên Nhiên đã quen biết nhau từ nhỏ, trước đó chị và em ấy đi gặp Long công Xà bà. Bọn họ không có ý kiến gì, chỉ cần chị tốt với Nhiên Nhiên là được. Hứa với Nhiên Nhiên là tiến vào Tấn cấp đại tái sẽ đồng ý cho bọn chị ở bên nhau, hiện tại đã đạt được."

"Thật tốt, chúc mừng chị được như ước nguyện." Kỷ Vu cười nói, đột nhiên nghe được một loạt tiếng hoan hô trên thính phòng, thế là tò mò nhìn về phía trên đài.

Trên đài thi đấu đã đến trận thứ ba, Học viện Sử Lai Khắc đánh với Học viện Ba Kéo Khắc, nhìn mười một người bọn họ cổ vũ nhau cố lên, trong lòng Kỷ Vu mạc danh hiện lên một cảm giác cô tịch, chính mình dường như là một đồ vật không thể thấy ánh sáng, yên lặng đứng phía sau cổ vũ bọn họ cố lên.

"Em có tâm sự sao?" Trạng thái này của Kỷ Vu không giống lần gặp mặt trước đó, không có khí phách hăng hái như trước, hiện tại Kỷ Vu giống như một người già tuổi xế chiều, trong lòng tang thương, thân thể suy yếu, ánh mắt nhìn như đạm nhiên kỳ thật trống rỗng vô hồn.

Mộc Phàm không biết rốt cuộc cô đã trải qua cái gì, không biết nên bắt đầu an ủi từ đâu, cuối cùng cũng chỉ có thể dò hỏi một câu.

Kỷ Vu miễn cưỡng nhếch khóe miệng, nói: "Có lẽ có chút mê mang, hồn lực của em quá cao, mọi người vì bảo vệ em không bị người có tâm ghen ghét... A Thanh và Đới lão đại có hôn ước, còn có Võ Hồn dung hợp kỹ, em là dư thừa sao?"

Từ trong lời nói linh tinh vụn vặt của cô, Mộc Phàm khâu ra tiền căn hậu quả, người yêu và người con trai khác có hôn ước và Võ Hồn dung hợp kỹ, không thể chiến đấu với mọi người, cảm thấy chính mình dư thừa, những thứ này đè trên người Kỷ Vu, dẫn tới cảm xúc cô đê mê.

Mộc Phàm nhìn hai người trên đài chiến đấu, giọng nói mông lung linh hoạt kỳ ảo, nói: "Người yêu và người khác có hôn ước, vậy đi đoạt lấy; không thể sóng vai chiến đấu, vậy đơn đả độc đấu; Kỷ Vu, trong ấn tượng của chị, em vẫn luôn là người tự tin trương dương, đạm nhiên xuất trần, tội gì tự tìm phiền não."

Tự tìm phiền não?

Một phen lời nói của nàng ấy giống như một chìa khóa giải khai những tích tụ trong lòng Kỷ Vu cho tới nay, "Chị nói đúng." Trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười xán lạn như ánh mặt trời, mây đen tối tăm chợt tiêu tán, thở dài nói: "Là em nghĩ nhiều."

Mộc Phàm câu môi, cười nói: "Nghĩ thông suốt là được rồi, vị kia nhà chị rất lo lắng chi em đó."

"Ghen?" Kỷ Vu cười, trường hợp hai vị mỹ nhân nói chuyện với nhau thật vui, làm không ít người trong thính phòng đặt ánh mắt trên người các nàng. Cũng may lúc này Học viện Sử Lai Khắc đã thi đấu xong, sau khi Kỷ Vu cáo biệt với Mộc Phàm, chậm rãi rời đi.

"A Vu, chị đã đi đâu vậy? Sao không ở doanh địa?"

Kỷ Vu nhợt nhạt cười cười, nhẹ giọng nói: "Tu luyện có chút nhàm chán nên đi xem các em thi đấu, khi trở về gặp Mạnh Y Nhiên, ở lại trong chốc lát."

Chu Trúc Thanh sờ sờ mặt cô như an ủi, bất đắc dĩ nói: "Làm chị chịu khổ rồi."

Kỷ Vu nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, hôn hôn, lắc đầu không nói.

"Có cảm giác chị gầy đi không ít." Trong mắt Chu Trúc Thanh mang theo lo lắng, đôi con ngươi lưu ly thâm thúy phản chiếu rõ ràng bộ dáng tiều tụy hiện tại của Kỷ Vu.

"Có sao?" Mí mắt Kỷ Vu nặng nề, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, hỏi.

"Trở về nghỉ ngơi đi." Chu Trúc Thanh lắc đầu nhàn nhạt nói một câu, "Có thể là em bị ảo giác."

Trở lại học viện, Kỷ Vu nằm ở trên giường mơ màng sắp ngủ, không ngờ giấc ngủ này tận một năm, khi tỉnh lại cảnh còn người mất, Học viện Hồn Sư tinh anh đại tái cao cấp toàn bộ đại lục đã kết thúc, quan hệ giữa hai đại đế quốc và Võ Hồn điện căng thẳng, mà Đường Tam và Tiểu Vũ không biết tung tích, nhưng cũng may nàng vẫn còn ở đó.

Thời gian quay ngược trở lại hiện tại, sáng sớm ngày hôm sau, Chu Trúc Thanh nhìn Kỷ Vu ngủ say âm thầm nghi hoặc, Kỷ Vu ngủ không sâu, trước nay đều là tỉnh lại trước nàng, nhưng Chu Trúc Thanh cũng không quá để ý, cho đến lúc nàng rửa mặt xong chuẩn bị kêu cô rời giường mới phát hiện có gì đó không đúng.

"A Vu, rời giường." Chu Trúc Thanh buồn cười nhìn Kỷ Vu ngủ say như heo con, xoa cái mũi cô, mà người trên giường vẫn an tĩnh nằm ở đó, không hề có phản ứng.

Ánh mắt Chu Trúc Thanh chợt đờ dẫn, đôi tay run rẩy ôm bả vai cô nhẹ nhàng đong đưa, "A Vu tỉnh tỉnh, A Vu, đừng trêu em!"

Nhưng mặc cho Chu Trúc Thanh có gọi cô như thế nào, Kỷ Vu vẫn không có một tia phản ứng nào, cả người Chu Trúc Thanh run rẩy, hoang mang lo sợ, nếu không phải mạch đập Kỷ Vu vẫn còn đó, chỉ sợ nàng đã mất trí.

Chỉ thấy trên người Kỷ Vu ẩn ẩn kim sắc quang mang, tuy rằng không rõ ràng nhưng đủ để cho Chu Trúc Thanh hiểu nguyên nhân cô hôn mê bất tỉnh nhất định là có liên quan đến Võ Hồn.

Chu Trúc Thanh đang mãnh liệt chịu đựng những giọt nước mắt muốn lăn xuống, tông cửa xông ra, sau khi giải thích sự việc cho Đại Sư, lập tức mang hắn trở lại phòng.

Vừa bước vào cửa, đôi mắt hai người đã bị kim quang bắt mắt trước mặt làm cho lóe mắt, sau khi thích ứng ánh sáng mãnh liệt, mới phát hiện thân thể Kỷ Vu bị kim quang bao phủ, Võ Hồn song sinh cùng với sáu cái Hồn Hoàn hiện ra, mà nguyên bản là Hồn Hoàn một vàng ba tím hai đen thế nhưng toàn bộ trở nên trong suốt, kim quang ẩn ẩn bám vào.

Đại Sư hoàn hồn lại, nhanh chóng đóng cửa, ngăn cản kim quang lọt ra ngoài bị người khác phát hiện.

"Đại Sư, A Vu chị ấy là làm sao vậy?"

Đại Sư kinh ngạc nhìn kim quang cả phòng, nội tâm ẩn ẩn có chút suy đoán, nhìn lo lắng nôn nóng trên mặt Chu Trúc Thanh, nỗ lực duy trì cổ họng run rẩy, nói: "Võ Hồn sẽ không chủ động xuất hiện những vấn đề này, dường như Kỷ Vu cũng không bị những kim quang này thương tổn, ta nghĩ rằng, có lẽ em ấy bị Truyền thừa thần vị tìm tới cửa."

"Truyền thừa thần vị?!" Chu Trúc Thanh kinh ngạc che miệng lại, trong con ngươi không thể tin tưởng mang theo kiêu ngạo.

Đó là người yêu của nàng...

Đại Sư gật gật đầu, "Rất có thể trong khoảng thời gian này mọi việc sẽ diễn ra như thường, ngàn vạn đừng để người khác phát hiện Kỷ Vu có khác thường, ngay cả mọi người trong Sử Lai Khắc cũng đừng nói cho, ta sẽ nói với bọn họ Kỷ Vu đang bế quan đừng tới quấy rầy, buổi tối em cứ ở lại chăm sóc em ấy đi."

Chu Trúc Thanh gật gật đầu, rời đi theo Đại Sư, người yêu nàng ưu tú như thế, nàng cũng phải nỗ lực hơn mới được, không thể bị bỏ lại quá xa.

Mà chuyện nàng không biết chính là, lúc này Kỷ Vu đang phải thi biện luận.

Sau khi cô ngủ, ý thức đột nhiên xuất hiện trong một mảnh hư không, có một chuyến gặp Diêm Vương kia, Kỷ Vu cũng không hề ngạc nhiên, ngược lại là tò mò đánh giá nơi này.

Bốn phía tràn ngập sương mù mông lung, không gian này như không có giới hạn, phóng mắt khắp nơi đều là sương mù. Mà Kỷ Vu đang ở trong đó, chân không thể chạm xuống đất, tuy rằng biết thực an toàn nhưng là trong lòng hơi có chút không được tự nhiên.

Đột nhiên, giọng nam hồn hậu vang lên, "Kỷ Vu, ngươi có biết sai chưa?"

Ha, Kỷ Vu bị giọng nói thình lình xuất hiện này hỏi trách làm cho tức cười, cười hỏi: "Ta sai chỗ nào?" Con ngươi ba phần không chút để ý.

"Tự tiện sử dụng Pháp Tắc thư, vọng động tình cảm." Giọng nói kia như có chút tức giận vì cô không thèm để ý, cao giọng lên chấn đến màng nhĩ Kỷ Vu phát đau.

Kỷ Vu nghe xong không hiểu ra sao, Pháp Tắc thư gì, vọng động tình cảm gì?

Tâm lý hoạt động như đã bị nhìn thấu, giọng nói kia nói tiếp: "Ngươi thân là người thừa kế của Pháp Tắc, ngươi lộn xộn Pháp Tắc thư trước khi trở thành Thần..."

Cái quỷ gì? Kỷ Vu ngắt lời nói: "Người thừa kế? Ta đồng ý rồi sao? Hay là ngươi tự quyết định? Quá bá đạo!"

"Là một tội, vọng động tình cảm sẽ ảnh hưởng đến công việc là tội thứ hai, từ khi ngươi được sinh ra, trở thành Pháp Tắc của thế giới chính là sứ mệnh của ngươi." Giọng nói cũng không ngừng vì lời nói của cô, vài câu ít ỏi đã quy định cuộc đời của Kỷ Vu.

Cơ bắp trên mặt Kỷ Vu ngoài cười nhưng trong không cười, không gian này không có gì cả, giọng nói kia không biết từ đâu mà đến, dựa vào cái gì Võ Hồn của mình mà mình không thể làm chủ, "Nhưng dù thế nào đi nữa, ta không thể không cần tình cảm, vậy ngươi muốn trừng phạt ta như thế nào."

Kỷ Vu giống như một con lợn chết không sợ nước sôi, đối với tuyển định người thừa kế của Pháp Tắc thật sự bá đạo, điều này cô không tỏ ý kiến, nhưng muốn cô bỏ Chu Trúc Thanh còn không bằng để cô đi tìm chết, bởi vì yếu đuối mà cô đã từng bỏ rơi Chu Trúc Thanh một lần, tuyệt sẽ không cho phép chính mình lại làm như vậy nữa.

"Không biết tốt xấu. Vị trí Pháp Tắc bao nhiêu người cầu mà không được, ngươi lại bỏ như giày rách. Buồn cười."

"Buồn cười sao? Ta đoán ngươi chưa từng yêu đương, không biết cảm giác đó là như thế nào, mới có thể cảm thấy tình yêu sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán. Tình, chia làm rất nhiều loại, cũng không phải tình yêu hẹp hòi, còn có tình bạn tình thân tri âm tri kỷ, chẳng lẽ ngươi muốn người thừa kế là một người trời sinh vô cảm sao? Người như vậy làm sao sinh muôn lòng từ bi với chúng sinh, vậy thì thế giới này không phải thực dễ dàng hỗn loạn sao?"

"..."

"Thả ta ra ngoài đi, người thừa kế ngươi muốn chọn ai thì chọn, ta không quan tâm!" Kỷ Vu thở dài, nói chuyện với một... "đồ vật" không hiểu tình cảm lâu như vậy, quả thực là đàn gảy tai trâu, lãng phí nước miếng.

Giọng nói kia không nói một lúc lâu, nhưng cũng không đồng ý với yêu cầu của Kỷ Vu, có lẽ là đang tự hỏi những gì Kỷ Vu đã nói, cũng có lẽ nghĩ nên phản bác cô như thế nào.

"Ngươi... Thôi, nếu ngươi có thể đạt cấp 80 ở tuổi hai mươi lăm, ta sẽ truyền thụ năng lực của Pháp Tắc thư, Pháp Tắc mao bút cho ngươi, có lẽ... Ngươi nói đúng. Không nhập hồng trần, làm sao có thể đoạn hồng trần."

Kỷ Vu nhướn mày, "Ngươi sẽ dễ dàng bị ta thuyết phục như vậy? Sẽ không có bẫy chờ ta đó chứ."

"..."

"Quả nhiên có bẫy?"

"Tạm thời ngươi không thể đi ra ngoài, tại không gian hư vô này ta sẽ giả lập các cảnh tượng đúng sai khác nhau, nếu ngươi có thể đoán chính xác tất cả, xử lý thích đáng các tình huống khó, ta sẽ thả ngươi trở về."

"Cái gì?" Kỷ Vu khóc không ra nước mắt, vậy chẳng phải là sẽ mất thời gian rất lâu không được nhìn thấy A Thanh, hy vọng em ấy đừng quá lo lắng.

Trong nháy mắt, hư vô trước mắt đã dần bị thay thế bởi rừng cây, nhân loại, Hồn Sư, Kỷ Vu phát hiện chính mình có thể nghe được giọng nói của bọn họ, thậm chí hồn thú rống giận cũng rất chân thật, nhưng chính mình đứng trước mặt bọn họ lại bị bọn họ xem như không khí.

Thời điểm cảnh tượng xuất hiện, cho dù Kỷ Vu có gọi như thế nào, giọng nói Pháp Tác cũng không hề xuất hiện, thậm chí ngay cả quy tắc trò chơi cũng chưa nói rõ ràng, tất cả chỉ có Kỷ Vu tự mình tìm ra.

Cảnh tượng đầu tiên nói về sự chung sống giữa Hồn Sư và hồn thú, tuy rằng số lượng Hồn Sư ít, nhưng bởi vì Hồn Sư lạm sát hồn thú, nhiều loại hồn thú đang đứng trước nguy cơ tuyệt chủng, nhân loại không chỉ không tự xét, ngược lại săn giết hồn thú càng thêm trầm trọng, cứ thế mãi hình thành một vòng tuần hoàn ác tính. Vấn đề là, làm sao xử lý quan hệ hai bên?

Vẫn còn rất nhiều cảnh tượng như vậy, Kỷ Vu vừa định ra một đối sách, vấn đề tiếp theo đã nối gót tới, một năm này, Kỷ Vu cảm thấy mình như là một cái máy làm việc vô cảm, đầu sắp trọc hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.