Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 45: Tỉnh lại



Trong hiện thực, thân thể Kỷ Vu hấp thu linh khí thiên địa duy trì hoạt động cơ bản, tạp chất trong kinh mạch cũng bị bài xuất trong quá trình này, chất màu đen tanh dính cũng chậm rãi thẩm thấu ra từ làn da, cũng may mỗi tối Chu Trúc Thanh đều sẽ giúp cô chà lau thân thể, mới khiến cơ thể cô không có mùi thúi.

"A Vu, chị đã ngủ một năm rồi, rốt cuộc khi nào mới có thể tỉnh lại?" Chu Trúc Thanh cầm khăn lông ướt, dịu dàng lau sạch dơ bẩn tràn ra từ thân thể Kỷ Vu, đôi mắt người an tĩnh nằm ở trên giường nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt như bị bệnh, tùy ý thuận theo động tác của nàng.

Một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, bọn họ đã đạt được chức quán quân Hồn Sư tinh anh đại tái toàn bộ đại lục, không ngờ khen thưởng cho quán quân thế nhưng là ba khối hồn cốt. Càng không ngờ được chính là thân phận hồn thú mười vạn năm của Tiểu Vũ bị vạch trần trước mặt mọi, tình huống hết sức nghìn cân treo sợi tóc, phụ thân Đường Tam, Đường Hạo, xuất hiện mang cô nàng và Đường Tam đi, sau đó mất đi tung tích.

Bởi vì trong lúc thi đấu, Chu Trúc Thanh đã đánh bại Chu Trúc Vân, một lần nữa bị Chu gia coi trọng đạt được tư cách thừa kế, sau khi thi đấu kết thúc, liền cùng Đới Mộc Bạch về Tinh La đế quốc, ban đầu Đại Sư kiến nghị để Kỷ Vu ở lại Học viện Sử Lai Khắc sẽ an toàn hơn, nhưng Chu Trúc Thanh không tin người khác có thể chăm sóc tốt cho Kỷ Vu, sau khi uyển từ chối lời đề nghị của Đại Sư, mang Kỷ Vu cùng lên đường về nhà.

Sau khi trở lại Chu gia sau, hôn sự giữa nàng và Đới Mộc Bạch lần lượt bị nhắc tới, tuy rằng nàng lấy lý do tuổi vẫn còn nhỏ đề nhẹ nhàng từ chối nhưng nàng biết, chờ sau khi nàng thành niên, chỉ sợ hôn ước cũng thật sự không thể hoãn lại được nữa.

"A Vu, nếu chị vẫn không tỉnh, em sẽ phải gả cho người khác." Chu Trúc Thanh lau nước mắt bên khóe mắt, đứng lên bưng chậu nước ra khỏi phòng, trên mặt đã khôi phục lạnh băng, thế cục ở Chu gia không chấp nhận được sự yếu ớt của nàng, nàng cần phải thời thời khắc khắc bảo trì cảnh giác, bảo vệ Kỷ Vu, bảo vệ chính mình.

Chu Trúc Thanh không biết chính là, sau khi nàng đi không lâu, ngón tay Kỷ Vu khẽ nhúc nhích, sáu Hồn Hoàn bị cải tạo thành kim sắc quang mang dần dần bị thu hồi về cơ thể, hồn lực trong kinh mạch đình trệ cũng điên cuồng kích động lưu chuyển trong nháy mắt.

"Khảo hạch kết thúc. Ngươi thông qua." Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa, Kỷ Vu vẫn còn trong hoảng hốt còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, nháy mắt tiếp theo, vẻ mặt kích động, vui sướng kêu ra tiếng, "Ta có thể rời đi?"

A Thanh, chị sẽ trở lại ngay, chị rất nhớ em!

"Từ từ... Tình, là cái gì?"

Đột nhiên bị hỏi, Kỷ Vu có chút kinh ngạc, miệng khẽ nhếch, "Tình? Không có định nghĩa chính xác, nhưng khi ngươi không thể buông bỏ, tình cũng đã tồn tại."

"Phải không..." Trong giọng nói kia có một tia mê võng hiếm khi xuất hiện, đọc suy nghĩ nội tâm của Kỷ Vu, Pháp Tắc không để cô dừng lại bao lâu, lập tức bắn ý thức của cô ra ảo cảnh.

Suy nghĩ nội tâm: Sao còn không đưa ta đi ra ngoài, sẽ không đổi ý chứ! A Thanh ~ thật nhớ cái đuôi mềm mại, da thịt mịn màng vô cùng, vòng eo non mềm không xương, bíp bíp bíp bíp --

Pháp Tắc: Người này thật là không e lệ!

Giây tiếp theo, Kỷ Vu cảm thấy cả người nhẹ đi, ý thức trở lại trong thân thể, cố sức mở mắt ra, bố trí bốn phía hoàn toàn là xa lạ, nhưng từ bàn một ghế có thể nhìn ra dụng tâm của chủ nhân.

Vách tường trắng tinh không tì vết, rèm cửa đơn giản, sô pha sạch sẽ ngăn nắp, khắp nơi đều lộ ra một phong cách lãnh đạm. Trên cửa sổ để một bình hoa, bên trong cắm một gốc bỉ ngạn kim sắc, lay động dưới ánh mặt trời, trên bàn có một xấp giấy vẽ, các góc bị vuốt ve đến hơi hơi cuốn khúc, nhưng nhìn ra được bị người dùng tâm yêu quý. Bên phải giấy vẽ còn có một chén trà đang bốc khói, chắc hẳn chủ nhân vừa mới rời đi không lâu.

Kỷ Vu nhìn thoáng qua đã nhìn ra đó là những bức chân dung cô đã vẽ cho Chu Trúc Thanh, trong lòng hiểu rõ.

Nơi này chắc là khuê phòng của A Thanh.

Kỷ Vu gian nan đứng dậy, thân thể không cử động suốt một năm dường như không thể cảm nhận được sự tồn tại, một lúc sau Kỷ Vu mới miễn cưỡng chống thân thể dựa vào đầu giường, nhìn ly nước ấm đã được chuẩn bị sẵn bên mép giường.

Khi Chu Trúc Thanh mở cửa tiến vào chính là cảnh tượng này, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng, từng giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, "A Vu!" Ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đi đến mép giường, tay gắt gao ôm Kỷ Vu vào lòng, nháy mắt tiếp theo khóc không thành tiếng.

Lực độ ở cánh làm Kỷ Vu có chút không thở nổi, cô có thể mãnh liệt cảm nhận được sự sợ hãi và bất lực của Chu Trúc Thanh, thân thể mềm mại run nhè nhẹ kề sát cô, càng là làm cô đau lòng vô cùng.

Một năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn, khuôn mặt cô gái bỏ đi non nớt ngây ngô, nhiều thêm vài phần sắc sảo. Lúc này khi nhìn vào mắt nàng, nàng toát lên một khí chất quen thuộc, chờ đợi người trong lòng ngắt lấy.

Một trận u hương quen thuộc thấm nhập chóp mũi Kỷ Vu, Kỷ Vu run rẩy nâng lên cánh tay vỗ vỗ lưng nàng, tiếng nói khàn khàn như bà lão bảy mươi, nói: "A Thanh, nước."

Chu Trúc Thanh nghe vậy nhanh chóng cầm lấy gối đầu lót sau lưng Kỷ Vu, giơ tay lau nước mắt, bưng ly nước đầu giường, cẩn thận đưa nước đến bên môi cô.

Uống nước đủ rồi, Kỷ Vu thanh thanh giọng nói khô khốc phát ngứa, lại thấy vẻ mặt Chu Trúc Thanh lo lắng nhìn mình, Kỷ Vu buồn cười ngoắc ngoắc khóe môi, nói: "Chỉ là lâu rồi không nói chuyện, cổ họng ngứa thôi, A Thanh đừng quá lo lắng."

Trong một năm Kỷ Vu hôn mê, Chu Trúc Thanh gần như thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc, mỗi ngày nơm nớp lo sợ kiểm tra thân thể Kỷ Vu, sợ cô đi đến một nơi không thể trở lại trong một lúc nàng không kiểm tra. Hiện giờ, tuy rằng cô đã tỉnh nhưng chỉ là một tiếng ho khan cũng đủ để cho tiếng lòng Chu Trúc Thanh rối loạn.

Nghe cô giải thích xong, cơ bắp cả người Chu Trúc Thanh đang căng chặt mới chậm rãi thả lỏng, nàng thở ra một hơi, gật gật đầu, một đầu tóc đen càng khiến cho khuôn mặt nàng thêm tái nhợt, thân thể nàng rõ ràng gầy hơn một năm trước không ít, xương cổ tay và đốt ngón tay hiện ra rõ ràng, yếu ớt đến mức bẻ một cái là có thể gãy.

Đầu ngón tay Kỷ Vu vẽ lại mặt nàng, mặt mày tú mỹ sắc bén, sóng mũi cao thẳng, cánh môi màu hồng nhạt, tất cả đều khiến Kỷ Vu rung động thương tiếc, "Một năm này đã khiến em lo lắng rồi."

Chu Trúc Thanh chỉ lắc đầu, dựa đầu vào trên vai cô không muốn xa rời, hai tay gắt gao vòng lấy eo cô. Dày vò một năm này nàng không muốn nói cho Kỷ Vu, để tránh cô sinh ra áy náy.

Một năm này, mỗi buổi tối, bởi vì lo lắng cho Kỷ Vu mà không dám đi vào giấc ngủ, dần dần hình thành thói quen dùng tu luyện thay thế giấc ngủ. Buổi sáng chứa chờ đợi kết thúc tu luyện, lại lần lượt chờ tới chính là thất vọng cùng sợ hãi, sợ hãi một buổi sáng nào đó khi tỉnh lại, sẽ không thể nghe thấy hơi thở của Kỷ Vu được nữa.

Truyền thừa Thần vị có bao nhiêu khó, Chu Trúc Thanh hiểu rõ ràng, nhẹ thì hồn lực lùi lại, nặng thì mất đi sinh mệnh. Nhiều lần nàng muốn Kỷ Vu từ bỏ, nhưng nàng biết một khi truyền thừa bắt đầu, nàng không có khả năng ngăn cản. Chỉ có thể mắt trông mong mà chờ, chờ người yêu nàng tỉnh lại.

Kỷ Vu không tin nhẹ nhàng bâng quơ trên mặt nàng, lại am hiểu sâu tính tình nàng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, đành phải dùng hết toàn lực ôm chặt nàng, không chê phiền lụy mà lặp đi lặp lại nói với nàng, chị đã tỉnh, chị đã ổn rồi.

Hai người ôn tồn không bao lâu, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng người hầu vang lên, "Nhị tiểu thư, Nhị hoàng tử tới, đang chờ ở đại sảnh."

Chu Trúc Thanh đứng dậy, sắc mặt nhìn cửa không vui, lạnh lùng nói: "Ta đến ngay."

"Vâng." Ngay sau đó ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rời đi.

"Là Đới lão đại sao?" Kỷ Vu hỏi.

Chu Trúc Thanh quay đầu nhìn nàng, "Ừm. Bọn em đã hẹn để thương lượng điều động thủ vệ quân trong đế quốc."

Bởi vì Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch đã đánh bại anh chị bọn họ ở Tinh anh đại tái, cho nên sau khi trở lại Tinh La đế quốc, bọn họ có tư cách tiếp thu một bộ phận nhỏ quyền lợi của đế quốc, nhưng cũng gần là có quyền kế thừa mà thôi, tuy rằng nàng không thèm để ý cái gọi là quyền lợi chí cao vô thượng nhưng muốn giữ được tánh mạng của mình, không thể không nóng vội. Một năm này, hai người bọn họ không chỉ muốn vội vàng tu luyện đề cao thực lực, còn muốn thể hiện giá trị của mình trong phạm vi quyền lực của mình.

Hôm nay vốn là ngày Chu Trúc Thanh và Đới Mộc Bạch đã hẹn nhau thương lượng bước tiếp theo trong bố cục, nhưng hiện tại Kỷ Vu đã tỉnh, Chu Trúc Thanh tức khắc không còn tâm tư bàn việc, chỉ muốn ở bên cạnh cô, nhưng sự tình cần phải giải quyết gấp, nàng tạm thời không có quyền ích kỷ ở bên cạnh cô.

Kỷ Vu nhìn cô gái trước mặt đã bỏ đi ngây ngô, đáy lòng nảy lên một cảm xúc mất mát, trong khoảng thời gian cô không thể đi cùng nàng, cô gái nhỏ của cô đã lột xác thành một người thành thục hành sự quả quyết, sấm rền gió cuốn.

Chu Trúc Thanh do dự nhìn Kỷ Vu suy yếu, nhấp nhấp môi, nói: "A Vu, chị nghỉ ngơi trong chốc lát đi, em đi rất nhanh sẽ trở lại."

"Ừm. Chị muốn tắm rửa một chút, cảm thấy thân thể có chút nhão dính dính." Kỷ Vu ghét bỏ ngửi ngửi thân thể của mình, củng củng cái mũi, cũng may là không có mùi gì.

Trên gương mặt lãnh đạm của Chu Trúc Thanh gợi lên một nụ cười rung động lòng người, bế Kỷ Vu lên đi về hướng phòng tắm, xả nước, một chuỗi động liền mạch lưu loát.

"Mỗi ngày em đều lau người cho chị, làm sao sẽ nhão dính dính, chị rất sạch, còn có một mùi tươi mát tự nhiên."

Thời điểm Kỷ Vu bị Chu Trúc Thanh bế ngang lên, trên mặt hiện lên một cảm xúc phức tạp quỷ dị, quá mất mặt, lại bị A Thanh ôm công chúa, địa vị công quân của mình khó giữ được!

Ngón tay thon dài trắng nõn lần trên từng cúc áo, thuần thục cởi bỏ quần áo rộng thùng thình thoải mái, Kỷ Vu nhìn đôi tay hoàn mỹ kia, mất tự nhiên quay đầu đi, không dám nhìn thẳng, vành tai phiếm hồng, nằm trong bồn tắm, co quắp đến mức tay chân không biết nên để như thế nào.

Chu Trúc Thanh cởi quần Kỷ Vu ra, rất có hứng thú nhìn bộ dáng biệt nữu của cô, nhàn nhạt nói: "Thân thể chị chỗ nào em cũng nhìn hết rồi, không cần phải cảm thấy không được tự nhiên."

Chu Trúc Thanh vừa nói xong, Kỷ Vu liền bắt đầu diễn, "A Thanh nhìn thân thể chị hết rồi, cần phải phụ trách chị đó!" Chu Trúc Thanh cho rằng Kỷ Vu sẽ thẹn thùng đỏ mặt, nhưng cũng không xuất hiện thẹn thùng như nàng đã nghĩ, nàng làm sao có thể nghĩ đến Kỷ Vu thẹn thùng là bởi vì trong đầu suy nghĩ một ít hình ảnh không thể miêu tả chứ!

Thế cục giữa hai người lập tức đổi ngược, lần này đến phiên Chu Trúc Thanh không được tự nhiên, trầm mặc cởi xiêm y của Kỷ Vu, để cô ngâm mình trong nước ấm.

Kỷ Vu thoải mái than thở một tiếng, híp mắt, nói: "A Thanh, em đi trước đi, đừng để cho Đới lão đại đợi lâu, thân thể chị đang dần dần khôi phục sức lực rồi."

Nước gợn lăn tăn, da thịt trắng như tuyết giấu ở dưới nước, cô híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ hơi hơi đong đưa tứ chi, giơ tay nhấc chân đều là dụ hoặc, cảnh đẹp như vậy, làm sao Chu Trúc Thanh có thể rời đi được, đáy lòng giãy giụa hồi lâu, cuối cùng cũng lưu luyến dời ánh mắt dừng trên thân thể trần trụi của cô.

Kỷ Vu giương mắt trộm nhìn thân ảnh Chu Trúc Thanh rời đi, thầm than: Tiểu nha đầu, muốn chơi lưu manh với chị à, chị còn trị em không được sao, hừ hừ.

Đi ra cửa phòng, trong lòng Chu Trúc Thanh đột nhiên nảy lên một cảm xúc không thể giải thích, quay đầu lại nhìn như muốn xuyên qua tầng tầng vách tường nhìn đến người kia, lắc đầu sải bước rời đi, thầm than: Thật tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.