Gần đây Chu Trúc Thanh rất là buồn rầu, không có lý do nào khác, người yêu nàng còn dính người hơn nàng thì phải làm sao bây giờ?
Ban ngày khi nàng đang tu luyện, rất nhiều lần quấn lấy nàng ôm ấp hôn hít thì cũng thôi đi, buổi tối... Quá đáng, cho dù Hồn Sư có được thể chất tốt hơn người bình thường, cũng không chịu nổi cô...
"Ưm ~ A Vu, được rồi, em chịu không nổi ~ hừ ~" Chu Trúc Thanh thở hổn hển, lồng ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt mê ly nhìn ánh mắt như sói của người phía trên nhưng động tác lại dịu dàng đến khó tin.
Người dưới thân mồ hôi thơm đầm đìa, sắc mặt hồng nhuận, mặt mày phiếm mị ý, Kỷ Vu cúi người hung hăng mút một cái trên mặt nàng, mới không tình nguyện xoay người nằm xuống bên cạnh.
Ngoài cửa sổ loáng thoáng nghe được tiếng dế kêu, dương như ngày mùa hè oi bức không ảnh hưởng đến trong phòng, trong lòng hai người an bình, Kỷ Vu gắt gao ôm chặt người trong lòng, nghỉ ngơi một lát liền ôm nàng tiến vào phòng tắm, lại là một phen ác chiến.
Trên cửa phòng tắm bóng người lờ mờ, sau khi vân tiêu vũ tễ, Kỷ Vu xoa xanh tím bên hông đẩy cửa ra, nhanh nhẹn đổi khăn trải giường, ném khăn trải giường có mồ hôi và... của hai người vào sọt trong phòng tắm, sau đó ôm Chu Trúc Thanh xụi lơ tức giận trên mặt không giảm trở lại trên giường.
"Đừng ôm em, đã nói là từ bỏ, chị không thương em tí nào cả." Chu Trúc Thanh xoa vòng eo chua xót không thôi, tức giận đưa lưng về phía cô, nhất định phải để cô nhớ, một khi ăn thịt là không biết tiết chế là gì.
Meo meo ngạo kiều làm nũng online.
Xương cánh bướm trắng tinh bóng loáng điểm xuyết vài đóa hồng mai, lưng trần phiếm ánh sáng oánh nhuận hiện ra trong tầm mắt, đầu ngón tay Kỷ Vu khẽ nhúc nhích, si mê lướt qua da thịt nàng, "Sao lại không thương, phải thật yêu thương em mới được ~"
Ánh mắt nóng rực phía sau như muốn ăn mình vào bụng, Chu Trúc Thanh nuốt một ngụm nước miếng, cặp đùi thon dài trắng nõn lặng lẽ di chuyển đến bên mép giường, muốn cách xa cô một chút, giây tiếp theo thân thể nàng lại đột nhiên bay lên trời, lập tức bị ấn vào giữa giường lớn.
"A... A Vu," Chu Trúc Thanh lo lắng nắm chặt quần áo bên hông Kỷ Vu, ánh mắt né tránh, "Em mệt."
Meo meo ngạo kiều offline chỉ trong một giây.
Kỷ Vu chịu không nổi mà che khuất ánh mắt xin tha, thân thể kề sát vào thân thể mềm mại của Chu Trúc Thanh, "Bảo bối, đừng dụ dỗ chị, chị không khống chế được."
Dụ dỗ chỗ nào?
Chu Trúc Thanh tỏ vẻ rất uất ức, rõ ràng mình chưa làm gì cả, không ngờ tồn tại của nàng trong mắt Kỷ Vu là không có lúc nào không dụ dỗ.
Nơi bị da thịt chạm vào nóng lên, phải mất một lúc Kỷ Vu mới từ từ buông Chu Trúc Thanh ra, ánh mắt quyến luyến nhìn mèo con khốn đốn, giọng nói dịu dàng mà trầm thấp, nhẹ giọng dỗ: "Ngủ đi, cô gái nhỏ của chị." Người yêu của chị.
Bởi vì trong lòng bị một sự kiện đè nặng, sau mỗi lần tỉnh lại, ánh mắt Kỷ đều như một đứa bé vừa sinh không thể rời đi mẹ, gắt gao đi theo Chu Trúc Thanh, thân thể cũng như bị nghiện, không lúc nào là không nghĩ đến việc ôm nàng lên giường.
Haizz, cuộc sống không dễ dàng, meo meo thở dài.
Chu Trúc Thanh là vùng đất thanh tịnh duy nhất trong lòng cô, chỉ có ở bên cạnh nàng cô mới có thể bình tĩnh lại.
Sau khi không bị "người xấu" dây dưa nữa, Chu Trúc Thanh nằm ở trong lòng cô ngủ an ổn, khuôn mặt nhỏ xuân ý mông lung, ửng hồng sau khi xong việc. Kỷ Vu dịu dàng in lên trán nàng một hôn, rũ mắt, trên mặt xẹt qua một tia sầu lo.
A Thanh, nếu Pháp Tắc phức tạp hơn những vị Thần khác thì phải làm sao bây giờ?
Ngày đó, sau khi Pháp Tắc kiểm tra xong, tuy rằng không còn Hồn Kỹ nhưng Kỷ Vu lại có được sức mạnh của Pháp Tắc, trong phạm vi hợp lý, một bút định sinh tử, một thư nhớ càn khôn.
Bất kỳ ai xuất hiện trong danh sách giết chóc sẽ chết đi với các loại lý do tai nạn khác nhau, bất kỳ ai xuất hiện trong danh sách chúc phúc đều sẽ được Pháp Tắc che chở, đồng thời trên Pháp Tắc thư còn ghi lại cuộc đời, sự kiện đã xảy ra của nhân vật đó.
Đương nhiên, Kỷ Vu không thể tùy tiện giết người, mọi việc đều có nhân quả, nếu cô giết người vô tội lung tung, cô sẽ bị Pháp Tắc trừng phạt, thân thể sẽ bị đánh nát và sắp xếp lại, phải chịu thống khổ khi kinh mạch bị dập nát, xương nát từng đoạn từng đoạn.
Cảm giác kia Kỷ Vu đã may mắn trải qua một lần, lần ở trong ảo cảnh chuẩn bị hủy diệt thế giới kia, tuy rằng kịp thời gián đoạn trận pháp, Pháp Tắc vẫn cho cô một bài học khắc sâu, làm cuộc đời này cô khó có thể quên, cũng làm cô hiểu được bất luận kẻ nào cũng không thể áp đảo quy tắc, cho dù là người thừa kế của Pháp Tắc.
Trong phạm vi khả năng hiện tại của mình, cô có thể bảo đảm Chu Trúc Thanh bình yên vô sự trong phạm vi một ngàn dặm, được Pháp Tắc thư nhận định là vợ của Kỷ Vu, thậm chí Chu Trúc Thanh có thể chủ động được sức mạnh của Pháp Tắc bảo vệ ngay cả khi tính mạng đang gặp nguy hiểm, đây là đặc quyền Pháp Tắc cho Kỷ Vu.
Một năm ở trong ảo cảnh, cảnh tượng tình hình thực tế Pháp Tắc giao cho Kỷ Vu chính là vấn đề mà Kỷ Vu cần phải thật sự giải quyết.
Vấn đề giết chóc giữa Hồn Sư và hồn thú.
Vấn đề phát triển giữa đế quốc và Võ Hồn điện.
Vấn đề của các Thần tại thế giới này.
...
Như là những cái này đều là chức trách của Pháp Tắc tương lai, lý do Pháp Tắc hiện tại không xử lý được mấy vấn đề này, là bởi vì hắn đã suy thoái. Nhiều đời Pháp Tắc dẫn đường cho thế giới đi theo hướng phát triển tốt hơn thông qua hồn lực của mình, oán khí là chỉ tiêu duy nhất đánh giá thế giới phát triển tốt hay xấu, nhưng đồng thời oán khí cũng sẽ ăn mòn thân thể của Pháp Tắc, thậm chí dần dần cắn nuốt thế giới. Dưới sự dẫn dắt của hắn, oán khí trong thế giới dần dần không thể khống chế, hắn khẩn cấp cần một người nối nghiệp để thay thế hắn, nếu không tranh thủ thời gian, thân thể hắn sẽ không chịu nổi, cho nên hắn mới có thể chịu đựng Kỷ Vu bằng mọi cách.
Oán khí không chỉ đến từ chính nhân loại mà là bao gồm tất cả sinh linh trên thế giới, tình thế nghiêm trọng giữa hồn thú và Hồn Sư tạo ra quá nhiều oán khí, đế quốc và Võ Hồn điện sắp khai chiến, đến lúc đó thương vong vô số, lại sẽ sinh ra một lượng lớn oán khí.
Ngoài ra, có một số vị Thần có giá trị giết chóc cực kỳ cao, trước khi nhận truyền thừa phải thu hoạch rất nhiều sinh mệnh, oán khí sinh ra đã tạo thành một điểm mù cho Pháp Tắc ở một góc nào đó của thế giới, Pháp Tắc đương nhiệm không thể nhúng tay, chỉ có thể chờ Kỷ Vu nhanh chóng trưởng thành đi xử lý. Hiện tại việc hắn có thể làm chỉ là kéo dài hơi tàn, tận lực kéo nhiều thời gian cho cô nhất có thể.
Mà mấy vấn đề này lúc Kỷ Vu ở trong ảo cảnh đã đưa ra phương án giải quyết không tồi, nhưng hầu hết đều yêu cầu hao phí rất nhiều hồn lực để chế tạo ước thúc cho Pháp Tắc, hiện tại năng lực của Kỷ Vu không đủ, tạm thời không xử lý được.
So sánh mà nói, vấn đề càng cấp bách càng dễ dàng giải quyết, chính là tranh chấp giữa Võ Hồn điện và đế quốc, Kỷ Vu không thể tránh khỏi phải đi đến Võ Hồn điện và đế quốc một chuyến.
Điều này có nghĩa là, Chu Trúc Thanh phải đưa ra lựa chọn, là ở lại Tinh La đế quốc hay là rời đi cùng Kỷ Vu.
Kỷ Vu có tin tưởng Chu Trúc Thanh chắc chắn sẽ hướng về cô, chỉ là sợ nàng quá để ý mình, cho rằng trách nhiệm của cô là của nàng, giống như năm đó.
Ngày hôm sau, khi hai người ăn cơm, Kỷ Vu có chút bất an nhưng rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái lại, nhưng Chu Trúc Thanh để ý cô đến như vậy, biến hóa cảm xúc rất nhỏ này gần như là trong nháy mắt kia đã nhạy bén nhận ra cô không thích hợp.
Chu Trúc Thanh buông đũa, đặt tay lên mu bàn tay Kỷ Vu, hỏi: "A Vu, sao vậy?"
Nhìn nhìn con ngươi thâm thúy vốn chứa đầy ánh sao của nàng, nhưng lập tức lại tràn đầy mờ mịt cùng lo lắng rõ ràng, Kỷ Vu thở dài, vốn định trì hoãn mấy ngày, cuối cùng xem ra là giấu không được.
Sau khi giải thích chi tiết lý do cho Chu Trúc Thanh, từ tự đáy lòng Kỷ Vu hy vọng Chu Trúc Thanh sẽ đi với cô.
Gia chủ đương nhiệm của Chu gia đang lúc thịnh, kế thừa Chu gia còn phải đợi một thời gian rất lâu, huống hồ trước thực lực tuyệt đối, quyền lợi cũng chỉ là thứ nằm trong tầm tay mà thôi.
Nhưng Chu Trúc Thanh lại do dự, tuy rằng nằm trong dự kiến nhưng Kỷ Vu vẫn luống cuống.
"A Thanh, sao không đi cùng chụ?"
"Em muốn giúp chị, nếu em có quyền lên tiếng ở Tinh La đế quốc, đến lúc đó, trong lúc đế quốc khai chiến với Võ Hồn điện, em có thể giúp được rất nhiều. Tuy rằng phải chịu khổ vì nhớ chị nhưng em tin tưởng tình cảm của chúng ta sẽ không phai nhạt vì tách ra. Chị đừng lo lắng cho sự an toàn của em, có sức mạnh của Pháp Tắc bảo vệ, em sẽ không có việc gì."
Chu Trúc Thanh nói rất kiên quyết, làmctrong lòng Kỷ Vu rung động, cô không muốn tách ra với Chu Trúc Thanh, nhưng... Cô tôn trọng sự lựa chọn của nàng.
"Chị... Qua hai ngày nữa chị sẽ khởi hành đi thủ đô Thiên Đấu đế quốc."
Hai ngày rất ngắn, nháy mắt sẽ trôi qua. Kỷ Vu thể hiện không nỡ vô cùng nhuần nhuyễn trên người Chu Trúc Thanh, đêm nào cũng như ăn không đủ, lăn lộn như một con sói đói làm Chu Trúc Thanh eo đau lưng mỏi, mà Chu Trúc Thanh cũng dung túng cô.
Buổi tối ngày cuối cùng, Kỷ Vu ước chừng làm Chu Trúc Thanh đến ngất xỉu, cô không hy vọng ngày hôm sau Chu Trúc Thanh đi tiễn cô, nhìn ánh mắt của nàng làm sao cô có thể đi được?
Ánh nắng sáng sớm nhu hòa chiếu vào đầu giường qua cửa sổ, kích thước lớn nhỏ dưới chăn nhô lên biểu hiện trên giường này chỉ có một người, thân thể trắng tinh mềm mại vươn cánh tay, dưới ánh mặt trời bạch sáng lên.
"A Thanh, chờ đến khi em nhìn thấy phong thư này, chị đã đi rồi. Thực xin lỗi, cuối cùng chị vẫn vi phạm lời hứa lúc trước ở Tinh La đế quốc đại sâm lâm, không thể thực hiện vĩnh không chia lìa. Đừng đau buồn mất mát vì chị rời đi, cuối cùng chúng ta sẽ gặp lại.
Chị yêu em, A Vu."
Chu Trúc Thanh tỉnh lại không sờ đến người bên gối, mở mắt ra thấy một tờ giấy hơi mỏng bên gối, nước mắt bỗng chốc chảy xuống, đã sớm chuẩn bị cho ngày này nhưng khi ngày này thật sự đến, nàng vẫn không thể bình tĩnh đối mặt.
"A Vu... Chị vừa mới đi em đã nhớ chị thì phải làm sao bây giờ?" Chu Trúc Thanh gắt gao ôm tờ giấy kia, nước mắt dần dần tẩm ướt áo gối, nàng nằm cuộn vào nơi Kỷ Vu từng nằm, tham luyến hơi thở còn sót lại của Kỷ Vu.