Sau khi Bỉ Bỉ Đông mất tích, nhuệ khí của Võ Hồn quân tiêu tan, liên hợp quân của Tinh La và Thiên Đấu thẳng đảo hoàng long, hoàn toàn viết nên một trang sử mới cho Đấu La đại lục.
Bỉ Bỉ Đông vẫn chưa bị diệt trừ, Võ Hồn điện ngóc đầu trở lại, Tinh La vốn định liên hợp Thiên Đấu phái ra Hồn Sư toàn lực tìm tòi, lại bị cự tuyệt. Bỉ Bỉ Đông thân là Phong hào Đấu La, thực lực mạnh mẽ, kỳ thật hai bên đều rất sợ nàng ấy, cho nên... Việc cấp bách là chia cắt ích lợi, miễn là nàng ấy không xây dựng lại Võ Hồn đế quốc, nàng ấy đi đâu cũng không quan trọng.
Mà Bỉ Bỉ Đông mất đi ký ức như một thiếu nữ, nàng ấy ở hoàng cung như cá gặp nước, người hầu hạ bên người nàng ấy đều là tâm phúc của Thiên Nhận Tuyết, không sợ bại lộ hành tung của nàng ấy.
"Na Na, mau nhìn xem, giống Tuyết Tuyết hay không?"
Hồ Liệt Na một tay đỡ cánh tay nàng ấy, cắn môi, có chút rối rắm nhìn tượng đất trước mặt đã hoàn toàn thay đổi, nói trái lương tâm: "Giống, quả thực giống Thiên Nhận Tuyết như đúc."
Người phụ nữ được đến lời khẳng định của cô, đôi mắt phượng cong lên, cười xán lạn, "Ha ha ha ha, chờ Thiên Nhận Tuyết trở lại sẽ đưa cho con bé, đặt ở đầu giường không cho dẹp đi."
Nàng ấy vẫn biết mình đang nhào bùn, chỉ là muốn chơi khăm.
Bỉ Bỉ Đông vẫn luôn cầm tượng đất chờ đến chạng vạng, cũng không thấy được thân ảnh Thiên Nhận Tuyết hồi cung, ngay cả Kỷ Vu ngày thường nhàn nhã phơi nắng trên cây cũng không nhìn thấy, không khỏi có chút nghi hoặc.
"Na Na, đã trễ thế này, sao Tuyết Tuyết vẫn chưa trở về?"
Lúc này Hồ Liệt Ma mới đột nhiên nhớ tới những gì Thiên Nhận Tuyết đã nói với nàng vào sáng nay.
"Sư phụ, hôm nay vợ của của cô ấy trở về, còn có vợ của Kỷ Vu, cho nên sáng sớm bọn họ đã đi ngoài thành nghênh đón, hẳn là buổi tối sẽ trở về, chờ một chút đi."
"Ồ, vợ, con bé đã nói với ta rồi, tên là Vinh Vinh đúng không?" Trên mặt Bỉ Bỉ Đông nổi lên một tia tò mò, ngồi trên ghế mấy trong viện nhìn chằm chằm vao cửa.
"Sư phụ, đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi. Có lẽ quá muộn nên Thiên Nhận Tuyết bọn họ đã ngủ ở bên ngoài rồi." Hồ Liệt Na cầm áo choàng khoác lên người nàng ấy khuyên nhủ.
Mặt Bỉ Bỉ Đông tràn đầy mất mát, "Nhưng ta vẫn chưa gặp vợ của Tuyết Tuyết!"
"Không..."
Hồ Liệt Na còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ ngoài cửa, cùng với bước chân hỗn độn, Bỉ Bỉ Đông như được tiếp thêm năng lượng, quét sạch cơn buồn ngủ, ra cửa nghênh đón.
"Tuyết Tuyết, con đã về rồi!"
Ninh Vinh Vinh mới vừa vào cửa đã nghe thấy xưng hô thân mật này, tức khắc nắm chặt nắm tay, tập trung nhìn vào, một người phụ nữ ăn mặc hoa phục khuôn mặt diễm lệ như hoa, má lúm đồng tiền, đôi mắt sâu thẳm như ngân hà, ánh mắt nhìn Thiên Nhận Tuyết tràn đầy dịu dàng. Phía sau người kia còn có một người phụ nữ thân hình quyến rũ, cả người tản ra mị ý nữ nhân, cũng đang nhìn cô nàng, như đang lạnh lùng khắc chế.
Hay lắm, một năm em không ở đây, vậy mà giấu em kim ốc tàng kiều, không chỉ tàng một mà còn tàng hai!
Thiên Nhận Tuyết, chị xem em xử lý chị như thế nào!
Ninh Vinh Vinh hận đến ngứa răng, sắc mặt càng thêm không tốt, nhìn Bỉ Bỉ Đông và Hồ Liệt Na tràn ngập địch ý.
"Chị tốt nhất là giải thích một chút hai người bọn họ là ai?"
"Khụ, vào nhà rồi nói." Thiên Nhận Tuyết đẩy đẩy Ninh Vinh Vinh, không đẩy nổi, bất đắc dĩ nói: "Nhiều người đang nhìn như vậy, Vinh Vinh, cho chị chút mặt mũi đi, không phải như em nghĩ đâu."
Kỷ Vu-nhiều người như vậy-Chu Trúc Thanh:... Thê quản nghiêm thật sự cẩu.
Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh tri kỷ trở về sân Kỷ Vu thường ở, để lại tu la tràng cho một mình Thiên Nhận Tuyết.
Bóng đêm che phủ, đúng là thời điểm thuận lơi để làm chuyện xấu.
Kỷ Vu ôm kiều thê xa cách một năm, trong lòng mỹ mãn ~
"A Thanh, chị rất nhớ em, em ở đảo Hải Thần có nhớ chị không?"
"Không nhớ." Chu Trúc Thanh lạnh lùng trả lời, quay người đi, lại lặng lẽ đỏ hốc mắt.
Sao có thể không nhớ chứ, lúc lên đài giai, mỗi khi cố gắng không nổi nữa, nàng đều rất nhớ Kỷ Vu, vô cùng nhớ, nhớ đến phát điên.
Thời gian đầu, nàng thậm chí còn oán cô, oán cô cố chấp làm theo ý mình, oán cô "vứt bỏ" mình.
Sau đó lại nghĩ thông suốt, nàng muốn trưởng thành, sau đó quấn lấy Kỷ Vu, muốn quẳng cũng quẳng không ra.
Kỷ Vu căn bản không tin những gì nàng đang nói, móng heo sờ lên thân thể mềm mại bên cạnh, nhẹ nhàng xoa từ từ...
"Đừng làm loạn với em, em mệt mỏi, không có tâm trạng." Chu Trúc Thanh ném tay cô ra, ngữ khí lạnh nhạt.
"Bảo bảo ~ sao vậy ~"
"Còn ôm em làm gì, không phải lúc trước chị để em rời đi sao?"
Vừa nói lời này ra, Kỷ Vu lập tức hiểu rõ, bé con còn đang oán cô, trong lòng tức khắc mềm mụp.
"Là chị sai, A Thanh phạt chị đi."
Dưới chăn truyền đến tiếng sột soạt, tai Chu Trúc Thanh khẽ nhúc nhích, tất cả sự chú ý đều đổ dồn về tình huống bên phía Kỷ Vu, thân thể căng chặt, hô hấp chợt dồn dập.
"A Vu..."
"A Thanh, em phạt chị đi." Kỷ Vu trần trụi nắm tay Chu Trúc Thanh, dẫn đường nàng hung hăng trừng phạt mình.
"A Vu, đừng..."
"Muốn, A Thanh, chị thích A Thanh làm vậy với chị."
Bàn tay người kia ấm áp hữu lực, Chu Trúc Thanh bị động theo động tác lên xuống của cô, rồi sau đó chủ động xoay người ngăn chặn Kỷ Vu, người phụ nữ dưới thân yêu mị động lòng người, ánh mắt mê ly, Chu Trúc Thanh dần dần ngây ngốc, nàng đã bao lâu không cùng A Vu nhĩ tấn tư ma triền miên lâm ly.
Người dục cầu bất mãn đâu chỉ một mình Kỷ Vu.
Hôm nay làm loạn đến nửa đêm, tiếng nước trong phòng cũng không ngừng lại, Kỷ Vu ấn vòng eo non mềm mịn màng của Chu Trúc Thanh yêu thích không buông tay, "A Thanh, để chị."
"Không... Ưm, vô lại!"
"Không thể không đến lượt vợ của chị nha ~"
Ngày hôm sau, vẻ mặt Kỷ Vu dục cầu bất mãn đẩy cửa ra với hai con mắt gấu trúc, nhưng Chu Trúc Thanh lại tràn đầy năng lượng.
Lúc ăn cơm sáng, Kỷ Vu bày ra dáng vẻ đáng thương lại tủi thân với Chu Trúc Thanh, cố gắng khơi dậy tình thương của mẹ trong nàng, sau đó buổi tối được như ước nguyện.
Nhưng không ngờ, Chu Trúc Thanh chỉ liếc nhẹ nhìn cô một cái, Kỷ Vu chợt lạnh sống lưng, hức hức hức, A Thanh thay đổi rồi!
"A, thê quản nghiêm." Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng cười khẽ, Kỷ Vu quay đầu nhìn lại, bên môi gợi lên một mạt châm biếm, "Cười tôi, không biết tối hôm qua là ai lôi kéo Vinh Vinh không biết xấu hổ."
Chu Trúc Thanh nhìn hai người này cãi nhau, trong mắt nổi lên một tia hoài niệm, một năm trôi qua vẫn là bộ dáng cũ.
Tuy rằng Kỷ Vu thích cãi nhau với Thiên Nhận Tuyết nhưng quan hệ giữa hai người lại như là tri kỷ, tính tình hai người cũng rất giống nhau, ví dụ như là thê quản nghiêm...
"Tiếp theo cô muốn làm gì?"
Thiên Nhận Tuyết nhìn Chu Trúc Thanh, cười cười trào phúng, "Cô sẽ để tôi đánh Tinh La sao?"
"Hao tài tốn của, cô sẽ không đánh."
"A, cô khá hiểu tôi đó."
Mới vừa kết thúc một cuộc chiến tranh, cho dù là Thiên Đấu hay là Tinh La đều không có cách nào chống đỡ thêm một trận nữa. Mục đích của Kỷ Vu xem như đã đạt được, kế tiếp cho dù Thiên Nhận Tuyết có lăn lộn Thiên Đấu như thế nào cũng không liên quan gì cô.
"Hai người muốn đi?"
"Đúng vậy, chơi với mọi người ở Thiên Đấu cũng đủ rồi, tôi thân là người thừa kế của Pháp Tắc, tôi rất bận!" Kỷ Vu cười thản nhiên, đại lục này còn lâu mới yên bình như vậy, muốn tiêu trừ oán khí còn cần rất nhiều thời gian.
Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh lại bước lên con đường trừ gian diệt ác, nhưng lần này các nàng mang theo Đường Tam, vấn đề Tu La thần vẫn chưa có giải quyết, lợi dụng đồng đội thêm một phen rồi đi ~. Xin hãy đọc 𝒕𝐫𝑢yện 𝒕ại _ 𝖳𝐫U𝗆 𝒕𝐫𝑢yện﹒vn _
Theo thời gian trôi qua, các Hồn Sư phát hiện thu hoạch Hồn Hoàn không còn như họ mong muốn nữa, số lượng hồn thú bắt đầu phục hồi và ổn định. Vì đề cao thực lực, đại lục bắt đầu có chức nghiệp Triệu Hoán Sư này, thông qua trận pháp triệu hoán một con hồn thú kề vai chiến đấu với mình, hồn thú không còn là đối tượng có thể tùy ý hành hạ đến chết, mà bắt đầu trở thành đồng đội.
Đến lúc đó Kỷ Vu đã thành thần, nhìn hồn thú chạy vui vẻ trong rừng rậm tươi tốt, trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng.
"A Thanh, muốn vị diện khác chơi một chút hay không, đi nơi chị đã từng sống."
"Được."
Thân hình vừa chuyển, Kỷ Vu ôm Chu Trúc Thanh, trong nháy mắt đã xuất hiện trong căn phòng cô té ngã tử vong kia. Nhìn thoáng qua cả phòng tro bụi, trong lòng có chút phức tạp.
"Chúng ta sống ở đây một thời gian đi, em muốn nhìn nơi A Vu lớn lên một chút." Chu Trúc Thanh nói như vậy, sau đó lại là vả mặt bạch bạch.
Một tháng sau.
"A Thanh, hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta đi thành phố C nhìn xem trường cũ của chị nhé, được không?"
Đợi trong chốc lát không nghe được câu trả lời, "A Thanh?"
"A, ai! Làm gì?"
"Chị nói đi ra ngoài chơi."
"Ồ." Chu Trúc Thanh mang tai nghe lên lại, "Không đi."
Trước mặt là giao diện máy tính đang hiện trò chơi đấu súng đang rất phổ biến, ngón tay mảnh khảnh thuần thục ấn trên bàn phím, tiếng đánh bàn phím phát ra thật dễ nghe, Chu Trúc Thanh đã xử lý được một kẻ thù, khóe miệng gợi lên một nụ cười khinh miệt, Kỷ Vu thẳng hô nữ vương đại nhân.
Nữ vương đại nhân, đã nói đến xem nơi chị lớn lên cơ mà?
Mèo con có thể có ý xấu gì được chứ, nàng chỉ muốn chơi trò chơi mà thôi!