Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 125: 125: Tuổi Thơ Hạnh Phúc Có Thể Chữa Lành Cả Một Đời Mà Tuổi Thơ Bất Hạnh Thì Phải Dùng Cả Đời Để Chữa Lành




Một buổi tối cuối đông,
Hôm nay trên bầu trời của Vũ Hồn Thành, nhân vật chính không còn là ánh trăng tròn sáng tỏ như mâm bạc nữa mà đã nhường chỗ cho những vì sao tinh tú đang lấp lánh trên tinh không, phối hợp với những cánh hoa tuyết đang nhẹ nhàng rơi làm cho người ta có cảm giác thương khung bao la mà lãng mạn.
Dưới ánh sao mờ mịt, Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết sánh vai nhau hướng về Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán.
Khi cả hai đến trước nơi này thì vẫn có thể nhìn được cái bảng hiệu bằng gỗ cũ kỹ kia của quán không bị băng tuyết che phủ đi, mỗi lần có một bông tuyết rơi trúng cái bảng hiệu này thì đều sẽ bị trượt đi.
"Tuyết nhi, chúng ta đến rồi." Thế Hoa nhìn nơi trước mặt thì thu hồi Thiên Cơ Tán đang che tuyết cho cả hai, nhìn mỹ nhân kế bên mà ôn hoà nói.
Thiên Nhận Tuyết khẽ ân một tiếng, đem năm ngón tay ngọc xen với năm ngón của Thế Hoa mà nắm lấy.
Thế Hoa cười khẽ mà xe nhẹ đường quen dẫn Thiên Nhận Tuyết vào bên trong quán.
Khi hai người vừa đi vào cánh cửa gỗ thì nghe được câu chào quen thuộc, chỉ là âm thanh so với Lan Thiều Du non nớt hơn nhiều, nhưng lại cho cảm giác rất năng động..
"Chào mừng quý khách đến với Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán, mời quý khách ngồi."
"Ân? Vị đệ đệ này, ngươi là..." Thiên Nhận Tuyết nghi ngờ nhìn nam hài tử trước mặt.
Nam hài tử trước mắt cao khoảng 1m2, thân hình cân đối không mập cũng không gầy.

Hắn có mái tóc màu xám trắng được cắt tỉa ngắn gọn đàng hoàng, cặp mắt thì to tròn ngây thơ, hai má núng nính thịt nhưng cũng không giấu được đường nét tuấn lãng trời sinh ở trên gương mặt, rõ ràng về sau cũng sẽ sẽ là một cái phong lưu soái ca.
"Nhưng so với Thế Hoa vẫn là kém nhiều lắm..." Thiên Nhận Tuyết cũng không khỏi so sánh với tiểu bạn trai kế bên mình, kết luận ra vẫn là Thế Hoa đẹp hơn.
"Ta là Áo Tư Ca, đồ đệ của Lan Thiều lão sư." Áo Tư Ca vui vẻ nói, lộ ra hàm răng trắng toát của mình.
"À, là ngươi sao?" Trong ký ức của Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức hiện lên một mớ thông tin về Áo Tư Ca mà mấy ngày trước Thế Hoa có cập đến khi nàng trở về Vũ Hồn Thành.
Tiên Thiên Mãn Hồn Lực hơn nữa còn là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực, không thể nghi ngờ là một cái thiên tài.
"Ân, là ta.

Còn vị tỷ tỷ này cùng vị đại ca này chắc hẳn là Thiên Nhận Tuyết tỷ tỷ cùng Thế Hoa đại ca a."
"Ồ, ngươi vậy mà lại biết chúng ta sao?" Thế Hoa có nhiều hứng thú nhìn trước mặt tương lai Thực Thần.

"Ân, lúc nãy lão sư nói cho ta biết cho danh tính của hai người, cũng kêu ta ra đón tiếp cả hai." Áo Tư Ca nói xong thì nhớ đến điều gì, đánh vào ót của mình một cái, kéo hai cái ghế ra rồi nói.
"Nói chuyện nãy giờ quên mất, mời hai người ngồi."
Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết nhìn Áo Tư Ca một bộ vừa trẻ con vừa lão thành như vậy thì bật cười mà ngồi xuống.
"Cảm ơn ngươi.

Ta gọi ngươi tiểu Áo không có có vấn đề gì chứ?" Thiên Nhận Tuyết nhìn Áo Tư Ca mà nói.
"Ân, mọi người có thể gọi ta là tiểu Áo." Ánh mắt của Áo Tư Ca sáng lên, gật đầu nói.
"Vậy ngươi có thể gọi là Tuyết nhi tỷ."
Áo Tư Ca đối với Thiên Nhận Tuyết gật đầu, quay đầu sang nhìn Thế Hoa.
Thế Hoa nhún vai nói.
"Ta và ngươi cách nhau cũng có 4 tuổi thôi, gọi ta là Hoa ca là được rồi."
Còn "Thế Hoa ca ca" cái danh xưng này thì thôi đi, nghĩ đến khi mà Áo Tư Tạp khi trưởng thành gọi hắn là Thế Hoa ca ca thì Thế Hoa không khỏi một hồi rùng mình.
Áo Tư Ca lúc này mỉm cười, nói với hai người.
"Vậy Tuyết nhi tỷ cùng Hoa ca hai người đợi một chút, ta vào trong thúc giục lão sư làm nhanh lên." Nói xong thì Áo Tư Ca chạy thật nhanh vào bên trong kho bếp.
Thiên Nhận Tuyết quay sang nói với Thế Hoa.
"Tính cách của hắn có vẻ không phù hợp với tiểu sử mà Vũ Hồn Điện ghi chép lại lắm."
"Ý ngươi là hắn có chút...!tích cực, đúng chứ?"
"Ân." Thiên Nhận Tuyết gật đầu.
Phụ mẫu đều mất, tài sản được để lại thì bị kẻ khác chiếm đoạt mất, dẫn đến nửa năm sống chật vật không thôi, mãi đến khi Vũ Hồn Điện đem về cô nhi viện thì mới khá khẩm hơn.
Có thể nói dưới hàng loạt biến cố đó mà Áo Tư Ca có thể tích cực vui vẻ như vậy, làm cho Thiên Nhận Tuyết khó có thể hiểu được.
Thế Hoa cầm nhu đề của Thiên Nhận Tuyết lên mà xoa nắn, nghĩ một lúc rồi nói.

"Ta có đọc qua tiểu sử về phụ mẫu của Áo Tư Ca."
"Mẫu thân hắn là một người hiền hậu ôn nhu, ngay cả khi biết mình sau khi sinh thì sống không được bao lâu nhưng nàng cũng không trách Áo Tư Ca, mà vẫn một lòng yêu thương mà nuôi dưỡng hắn đến tận khi nàng trút hơi thở cuối cùng."
"Mà phụ thân của hắn cũng là một người hiền lành chất phác rất thương yêu gia đình.

Tuy chỉ là một cái phàm nhân nhưng cũng dám tham gia vào đoán săn Hồn Thú để kiếm thêm tiền mà nuôi hắn, không để cho thê tử cùng nhi tử của mình đói một ngày nào đến khi mất đi."
"Tuổi thơ hạnh phúc có thể chữa lành cả một đời, mà tuổi thơ bất hạnh thì phải dùng một đời để chữa lành."
"Tuy nói cách mỗi khoảng thời gian đều là đau thương, nhưng Áo Tư Ca từ lúc được sinh ra đến khi hắn được 4 tuổi rưỡi thì đều được trưởng thành trong sự yêu thương của phụ mẫu."
"Cũng vì vậy hắn có thể giữ được thái độ tích cực như vậy với cuộc sống."
Tuy nói mọi ngắt quãng bi thương nhất trong cuộc đời của Áo Tư Ca đều là khi niên linh hắn còn nhỏ yếu, nhưng quảng thời gian đó cũng đủ để tạo ra một ngọn lửa bảo bọc linh hồn hắn.
Đó là thứ hoả diễm mạnh mẽ nhất có thể bảo vệ tâm linh yếu ớt của Áo Tư Ca không bị nhiễm bẩn bởi sự xấu xa của thế gian, cũng chính nó đã tạo ra ánh quang có thể khiến hắn có thể nhìn thế giới này một cách tích cực như vậy.
Cái này không khỏi làm Thế Hoa nghĩ đến Thiên Nhận Tuyết.
Nếu như không có hắn hoặc chỉ cần hắn xuyên qua trễ vài năm mà nói thì có lẽ tuổi thơ của Thiên Nhận Tuyết so Áo Tư Ca càng tệ, càng tăm tối.
Có lẽ lúc đó bóng tối của cô độc cùng hận thù cũng đã gặm nhấm đi mất linh hồn yếu ớt của nàng, khiến nàng biến thành một một cái kiêu hùng với một trái tim đã chai sờn với thế gian, rồi đến cuối cùng, hai ánh quang cuối cùng của cuộc đời nàng là Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Đạo Lưu đều biến mất.
Hình ảnh đó, Thế Hoa nghĩ lại vẫn đau lòng.
Nhưng kiếp nếu như đã xuyên qua, mọi chuyện sẽ khác.
Nàng một đời này chú định sẽ hạnh phúc.
"Tuyết nhi, ngươi đã hiểu sao?" Thế Hoa ôn nhu nhìn Thiên Nhận Tuyết.
"Ân." Thiên Nhận Tuyết khẽ gật đầu một cái, như có điều trầm ngâm mà suy nghĩ.
Nàng một kiếp này sống rất hạnh phúc, có phụ mẫu, có mấy 3 vị gia gia, có 2 vị tỷ tỷ, còn có một cái thanh mai trúc mã.


Nói thật thì Thiên Nhận Tuyết chưa bao giờ nhìn thấy hay thử nghĩ đến những hoàn cảnh đáng thương hơn bao giờ.
Hôm nay Thế Hoa có một hồi giảng giải cũng làm cho nàng đối với nhân sinh thường tình có một chút lý giải cao hơn.
Tuổi thơ hạnh phúc có thể chữa lành cả một đời, mà tuổi thơ bất hạnh thì phải dùng một đời để chữa lành.
Thiên Nhận Tuyết không biết vì sao câu nói này lại luôn vấn vương trong đầu nàng, như thể đó là một câu trả lời.
Chỉ là câu hỏi là gì thì Thiên Nhận Tuyết chưa nghĩ đến.
Lúc này Lan Thiều Du cũng đi ra, nhìn Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết thì chào một câu.
"Đông Quân công tử hảo."
"Tuyết nhi, à không, Thiên tiểu thư hảo."
Nghe Lan Thiều Du thay đổi xưng hô đối cùng với lúc nãy Áo Tư Ca cũng gọi ra được toàn bộ tên họ của Thiên Nhận Tuyết thì Thế Hoa cũng hiểu thân phận của Thiên Nhận Tuyết lộ rồi, hiếu kỳ nhìn hắn.
"Ồ, không biết khi nào Lan Thiều lão bản nhận ra thân phận của nàng a?"
Lan Thiều Du cũng không giấu diếm gì mà trả lời.
"Sau lần đầu tiên gặp Thiên tiểu thư thì ta đã có cảm giác nhìn nàng quen quen.

Về sau đến Vũ Hồn Điện thì mới nhớ ra là vẻ ngoài của nàng cùng với Giáo Hoàng đời trước có nhiều điểm rất giống nhau."
"Mà kết hợp thêm khí tức thần thánh cùng tu vi trên người nàng bây giờ thì ta liền biết chỉ có người của Thiên Sứ gia tộc mới có thể có tu vi bực này thôi."
Lúc trước khi tới đây thì Thiên Nhận Tuyết còn cố ý che giấu khí tức của bản thân, về sau biết được Lan Thiều Các đã là người một nhà thì nàng cũng chẳng buồn giấu diếm làm gì.
Mà cái này cũng là cho Lan Thiều Du trợn mắt há mồm.
Khí tức của Thiên Nhận Tuyết rất mạnh, tuy nói bên ngoài là 87 cấp, nhưng luận về khí tức thì theo Lan Thiều Du thấy thì so với mấy Phong Hào Đấu La như Diệp Thiên Hành hay Độc Cô Bác còn mạnh.
Mà nàng nhìn cao lắm cũng chỉ 18 tuổi a, mà tu vi đã cao như vậy, liền xem như Thiên Đạo Lưu cùng Thiên Tầm Tật để chân lên cổ thì cũng chẳng theo kịp.
Mà điều làm hắn im lặng nhất chính là Thế Hoa còn đang cùng Thiên Nhận Tuyết anh anh em em trước mặt hắn, xem ra thiên phú cùng bối cảnh của vị Đông Quân công tử này cũng không đơn giản a.
Nếu như lúc trước phát hiện ra thì Lan Thiều Du còn kiêng kỵ ít nhiều, nhưng bây giờ thì hắn không khỏi thấy bản thân quyết định đúng đắn.
Xem ra Vũ Hồn Điện không phải chỉ có con bài tẩy là phương pháp gia tăng niên hạn cho Hồn Hoàn đơn giản như vậy, vũng nước của Vũ Hồn Điện xem ra sâu hơn hắn nghĩ nhiều.
Nhưng tạm gác những thứ loạn thất bát tao này lại, Lan Thiều Du nói.
"Hai người đợi ta một lát, bây giờ ta đang xử lý một đầu Thứ Đồn Kình, một lát nữa đem ra ngay."
"Ồ, thịt của Thứ Đồn Kình sao." Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì mắt sáng lên.

Thứ Đồn Kình là một loại Hải Hồn Thú, thân hình là một con cá nóc nhưng lại có kích cỡ lớn như một con cá voi.

Bên cạnh lượng độc tố đủ đem cả một vùng biển biến thành vũng nước độc ra thì còn có khả năng sử dụng sóng âm để giết chết con mồi, hơn nữa khả năng cận chiến cũng không thua gì Tà Ma Hổ Kình.
Nguy hiểm là vậy nhưng chất thịt của loại cá này rất ngon, có thể gọi là đế vương của các loại cá, thịt của cá nóc tầm thường không thể nào so sánh được.
Nhưng Thứ Đồn Kình cũng rất khó chế biến, bởi khi mà người săn bắt chỉ cần sơ sẩy một điểm thôi thì túi mật chứa độc bên trong cơ thể nó sẽ vỡ ra mà lan toả khắp nơi, khiến toàn bộ cơ thể của Thứ Đồn Kình nhiễm độc dẫn đến không thể ăn được.
Nên thịt Thứ Đồn Kình đạt chất lượng để đến tay trù sư đã là hiếm hoi rồi, đây còn là chưa tính toán đến liệu trù sư đó có đủ đẳng cấp để chế biến nó hay không nữa là.
Nhưng nếu nó trong tay Lan Thiều Du thì hôm nay Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết xem như là may mắn rồi.
"Lan Thiều lão bản, mọi chuyện trông cậy ở ngươi." Thế Hoa nghiêm túc nói, hắn từ lúc xuyên qua đến giờ cũng chỉ ăn được Thứ Đồn Kình được mới hai lần mà thôi.
"Tuổi trẻ thật là, không có tí kiên nhẫn nào cả." Tuy lẩm bẩm là vậy nhưng Lan Thiều Du cũng rất nhanh đi vào bếp tiếp tục xử lý Thứ Đồn Kình.
Dù sao khách cũng đã đến rồi, trù sư cũng không thể để khách đợi mãi được.
Mà lúc này Áo Tư Ca cũng đã đem lên cho hai người Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết đồ khai vị lên trước rồi giới thiệu.
"Hôm nay khai vị của Tuỳ Tâm Tiểu Tửu Quán là cơm rượu ấm, hi vọng hai người dùng bữa ngon miệng."
Trước mặt Thế Hoa cùng Thiên Nhận Tuyết là hai cái chén gốm to bằng chén ăn cơm bình thường, bên trong chưa cơm rượu màu trắng như tuyết đang bốc lên khói trắng nhàn nhạt, một mùi rượu nhẹ ngọt theo nhiệt khí thoang thoảng thấm vào ruột gan khiến cơ thể không khỏi cấp tốc ấm lên.
"Cảm ơn ngươi tiểu Áo."
"Đây cũng là trọng trách của ta, nếu như còn có chuyện hai người gì thì cứ gọi cho ta là được." Áo Tư Ca gãi đầu cười ngây ngô một cái sau đó lại lon ton đi vào phía sau bếp.
"Thật là, đúng rất là khả ái đâu." Thế Hoa nhìn Áo Tư Ca mà không khỏi mỉm cười.
Bây giờ Áo Tư Ca cũng không bất cần hay lưu manh như trong nguyên tác, mà lại cho Thế Hoa một cảm giác thuần chân ngây thơ cùng với một chút tinh ranh của một nam hài tử nhỏ tuổi.
Tâm tình của hài tử là một tấm giấy trắng, môi trường xung quanh không thể nghi ngờ là những nét bút định hình tính cách của bọn chúng trong tương lai.
Trong nguyên tác Áo Tư Ca hay Mã Hồng Tuấn đều được Phất Lan Đức thu nuôi từ nhỏ, nên xuyên suốt quảng thời gian trưởng thành đều tại Sử Lai Khắc học viện sinh hoạt cùng với Triệu Vô Cực, Lý Úc Tùng, Lô Kỳ Bân cùng Thiệu Hâm mấy lão giang hồ này.

Mưa dầm thấm lâu dẫn đến hai người cũng sẽ có phẩm tính của người trong giang hồ.
Phong lưu, bất cần, háo sắc...và tất nhiên là còn có cả "Hồn Sư không dám gây chuyện không phải là Hồn Sư tốt.", đều quy tụ đủ trên cả hai người cực kỳ rõ ràng.
Nên mới nói, nền tảng giáo dục của một người ảnh hưởng rất lớn đối với tư duy của họ trong tương lai.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.