Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 144: Tái ngộ



Hứa Tư Vũ lúc này cũng nhìn sang Thế Hoa, hai người chạm mắt, tuy là Thế Hoa nhận ra hắn, nhưng hắn lại nhận không ra Thế Hoa.

Dù sao cách thời điểm đầu tiên gặp nhau cũng đã 4 năm, khí chất cùng tu vi của Thế Hoa bây giờ so với Thiên Đố của 4 năm trước đã là một trời một vực.

Hứa Tư Vũ lúc này đã cảnh giác lên, chỉ cảm thấy đằng sau vẻ ngoài dễ gần của người thiếu niên trước mặt lại là một cái giếng sâu không thấy đáy.

Kết hợp với việc hôm nay Tiên Nhạc Trai đóng cửa không đón khách thì có thể suy luận ra thân phận của người thanh niên trước mắt tương đối mẫn cảm, thậm chí là bí mật.

Thế Hoa thấy cảm xúc của Hứa Tư Vũ thì khẽ cười, nói.

"Người mới gặp nhau như bèo dạt bờ nước, đến lúc rời mới nhớ đều là khách tha hương."

"Hứa lão, 4 năm không gặp đã liền không nhận ra Thiên Đố ta sao?"

Hứa Tư Vũ nghe vậy thì sững sờ, nhưng ánh mắt vẫn như cũ cảnh giác mà không trả lời.

Thế Hoa khẽ cười, xem ra Hứa Tư Vũ vẫn còn chưa tin tưởng hắn.

Hai tay để lên mặt, biến ra gương mặt của Thiên Đố của 4 năm trước, sau đó nói.

"Chúng ta gặp nhau ở Tinh La Đế Đô, hơn nữa còn cùng nhau đến một quá ăn không bảng hiệu."

"Hứa lão lúc đó gọi hai thố cơm trắng, một phần cải muối, một phần rau xào tỏi, một phần tôm hoàng kim, một phần cá vược chiên cùng một phần phần thịt kho Hồng Quân Tửu."

"Tráng miệng thì 4 chén đậu hũ nước đường được làm lạnh, tất nhiên là chúng ta không ăn được phần nào, tất cả đều vào bụng của Tiểu Hi cả."

"Hơn nữa chưởng quầy ở đó còn là một cái Hồn Vương đâu."

Hứa Vân Hi ở bên cạnh thấy Thế Hoa "biến hình", ngay lập tức sợ hãi mà núp sau lưng Hứa Tư Vũ, nói nhỏ với hắn.

"Gia gia, đại ca ca này biến thành Thiên...Thiên ca ca rồi."

Thế Hoa bất ngờ nhìn nàng, không nghĩ ra là nàng vẫn còn nhớ rõ, cười đùa nói.

"Xem ra là chén đậu hũ nước đường lúc trước ta nhường cho Tiểu Hi cũng không phải là hoàn toàn vô ích."

Hứa Vân Hi đối với Thế Hoa là sợ ngây người, quyết định núp tiếp tục núp sau lưng Hứa Tư Vũ, chỉ để lại đôi mắt nhỏ quan sát hắn, như thể muốn xem hắn có phải là Thiên ca ca lúc trước không.

Kỳ thực kỹ năng này có nguồn gốc từ thuật dịch dung của Quỷ Mị, trải qua sự cải tiến của Diệp Tịch Thuỷ mới đến tay của Thế Hoa nên mới trở nên thuận tiện như vậy.

Hứa Tư Vũ lúc này cũng đã xác nhận đây thật là Thiên Đố, cười nói.

"Ha ha ha, xem ra là lúc trước tiểu tử ngươi là dịch dung, lúc hẳn mới là gương mặt thật của ngươi đi."

Thế Hoa một lần nữa phất tay thu hồi thuật dịch dung, nói.

"Không sai, lúc trước là do còn đang lịch luyện nên không thể dùng mặt thật, nếu không sẽ dẫn đến không thiếu phiền phức, mong Hứa lão hiểu cho."

"À, đúng rồi, hai người vào ngồi đi rồi chúng ta nói chuyện."

Thế Hoa làm một cái thủ mời.

...

Trong phòng lúc này cũng chỉ có 4 người.

Hắc Uyển Đồng hướng về Hứa Tư Vũ phe phẩy quạt ba tiêu mà khẽ cười.

"Không ngờ lại có thể gặp được trưởng lão của Tinh Quan Tông ở Vũ Hồn Thành, hơn nữa Hứa trưởng lão ngươi vậy mà có thể cùng Thế Hoa quen biết, thế gian đúng là nhỏ thật."

Mặc dù Tinh Quan Tông là ẩn thế tông môn, tộc nhân rất ít khi nào lộ ra bên ngoài, nhưng vẫn cần tài nguyên để hoạt động nên cũng cùng Hắc Nguyên thương hội hợp tác qua lại, vì thế cả hai cũng là gặp qua nhau mấy lần.

Hứa Tư Vũ hớp một ngụm trà, ánh mắt hướng về Thế Hoa.

"Bất ngờ là ta mới phải, không ngờ Thiên Đố lại là môn đồ của Hắc phu nhân, ta còn nghĩ hắn là đệ tử của Giáo Hoàng đâu."

Hắc Uyển Đồng lại cười khổ.

"Ta cũng chỉ mới nhận hắn làm đồ đệ được nửa năm mà thôi, hơn nữa cũng chỉ hướng dẫn cho hắn một chút lễ nghi, còn những thứ còn lại đều là hắn tự mình học được, ta không có chút hỗ trợ nào."

Thế Hoa nghe được Hắc Uyển Đồng nói vậy thì đáp lại.

"Ta không đồng ý với lời này của lão sư."

"Lão sư giáo dục ta là để bồi dưỡng tâm tính, tâm tính vững chắc thì mới có thể giữ vững đạo tâm, đạo tâm kiên cường thì mới có thể an tâm trên con đường tu luyện phát triển."

"Có thể nói thứ lão sư giúp ta cải thiện là nằm ở phần quan trọng nhất của việc tu luyện, nên tại sao lại nói là không hỗ trợ chút nào đâu?"

Hứa Tư Vũ nghe Thế Hoa thay mặt Hắc Uyển Đồng giải thích thì cười nói với nàng.

"Hắc phu nhân, ngươi xem, ngươi thật sự là kiếm được một cái đồ đệ tốt."

Hắc Uyển Đồng lúc này cũng không khỏi hiện lên nụ cười, đưa tay sang xoa đầu của Thế Hoa.

Thế Hoa nhìn sang Hứa Tư Vũ.

"Hứa lão, ngươi đến đây là mua nhạc khí cho Tiểu Hi sao?"

Hứa Tư Vũ cũng không giấu diếm mà gật đầu, trong giọng nói cũng có chút bất đắc dĩ.

"Không sai, Tiểu Hi muốn mua một cây sáo tốt, nhưng ở Tinh La Đế Đô lại không có nơi bán nhạc khí chất lượng, nên ta liền cũng nàng đến Tiên Nhạc Trai một chuyến, đồng thời cũng quan sát Vũ Hồn Thành đã thay đổi như thế nào."

Tinh La Đế Đô cũng không ưa chuộng nghệ thuật như Thiên Đấu Đế Đô, nên muốn kiếm nơi bán nhạc khí ở đây là cực kỳ khó khăn.

Thế Hoa "Ồ" một cái nhìn Hứa Vân Hi, thấy nàng đang đắm mình vào trong đồ ngọt thì khoé miệng không khỏi bất ngờ.

Không ngờ trong tâm hồn của tiểu ni tử ham ăn này cũng có một mặt nghệ thuật.

Mà Hứa Vân Hi cảm nhận được ánh mắt của Thế Hoa thì không hiểu sao cảm thấy chột dạ, liền xem như không cảm thấy mà tập trung ăn bánh ngọt, coi như không biết Thế Hoa dò xét.

Hứa Tư Vũ lúc này hỏi.

"Tiểu tử ngươi cũng là đến mua nhạc khí sao?"

"Ân, chỉ là khác với Tiểu Hi, ta đến đây là mua cổ cầm, chứ không phải là sáo."

"Cổ cầm? Vậy là cầm khúc lúc nãy cũng hẳn là của tiểu tử ngươi đi?"

Hắn lúc trước cũng có nghe qua cầm khúc của Hắc Uyển Đồng nên có thể tiếng cầm lúc trước hắn nghe được không phải là của nàng, nên đáp án ở đây cũng chỉ có Thế Hoa.

Thế Hoa gật đầu.

"Hứa lão nói không sai, cầm khúc lúc nãy đúng là ta gảy."

Hứa Vân Hi đang tập trung ăn bánh ngọt nghe tới đây thì động tác không khỏi dừng lại, ánh mắt bất ngờ nhìn về phía Thế Hoa.

Nàng không ngờ đại ca ca trước mặt này cũng có thể đánh ra một cầm khúc như vậy, nàng còn nghĩ là vị nãi nãi trước mặt mình đâu.

Trong lòng nàng lúc này cũng nảy sinh lên một chút tò mò, tò mò về Thế Hoa.

"Vị đại ca ca này ngoại trừ ngoại hình ra thì vẫn còn một mặt như vậy."

Hứa Tư Vũ mặc dù đã đoán được đáp án nhưng đến khi nghe được cũng không khỏi cảm thán trong lòng, thiên phú tu luyện nghịch thiên không nói, mà liền những thứ khác cũng không kém.

"Đúng là hậu sinh khả uý a."

Mọi người nói chuyện được một lúc thì Nhậm Tiểu Nhiên đi vào, đối với Thế Hoa nói.

"Công tử, đơn hàng của công tử đều đã được sắp xếp ở bên ngoài, mời ngài ra ngoài kiểm tra."

Thế Hoa đối với nàng gật đầu, sau đó nói với 3 người ở đây một chút rồi đi ra.

Rất nhanh, hắn liền đến nơi kiểm tra hàng hoá.

Ở đây có khoảng 50 loại nhạc cụ khác nhau, từ cổ cầm đến trống rồi sáo, tất cả đều có điểm chung là đều có loại trân châu mà Thế Hoa đã quan sát trước đó.

Thế Hoa sau khi kiểm tra thì làm ra vẻ lắc đầu, mặc dù trân châu nhìn rất giống, nhưng hắn có thể cảm nhận được tính chất khác biệt nên liền loại đi một mớ không đạt đủ điều kiện.

Nữ tử ở kế bên nhìn thấy số lượng ngày càng ít thì lòng có chút đau, bởi nhiều hơn một mảnh nhạc cụ thì nàng liền có thể được trích hoa hồng nhiều hơn một ít.

Theo Thế Hoa dừng lại thì cuối cùng cũng lựa ra được mấy cái nhạc cụ ưng ý, gật đầu đối với nữ tử nói.

"Ta lấy hết bao nhiêu đây."

Mặc dù hơn một nửa trong số lượng nàng chọn bị loại đi, nhưng nữ tử cũng không dám trước mặt Thế Hoa thể hiện tính khí, liền nghiêm túc tính toán

"Tổng cộng có tất cả 23 nhạc cụ, tất cả thông tin mà công tử cần đều được ghi ở trên đây, mời công tử kiểm tra."

Thế Hoa đem Tinh Thần Lực quét nhanh qua bản danh sách này, sau đó gật đầu rồi đưa cho nàng một tấm màu đỏ, nói.

"Được rồi, tất cả hết bao nhiêu thì các ngươi cứ tính vào đây."

Tiểu nữ tử run rẩy cầm trên tay tấm thẻ đen, tấm thẻ này làm bằng kim loại được phủ lên màu đỏ óng ánh, bên trên còn có hình của một đầu gấu màu vàng kim dữ tợn, đây chắc chắn là thẻ nạp tiền thuộc Chí Tôn cấp của Hắc Nguyên thương hội.

Cái này cũng được tính là thẻ ngân hàng ở Đấu La Đại Lục, thường được sử dụng trong giao dịch với số tiền lớn.

Nữ tử ngay lập tức khom người nói.

"Bởi vì công tử ngài mua số lượng lớn nên chúng ta sẽ giảm chiết khấu 5% cho ngài, tổng cộng sẽ hết 874 vạn Kim Hồn Tệ."

Kỳ thực nói là giảm chiết khấu nhưng lấy bấy nhiêu tiền để mua nhạc cụ không thể nghi ngờ chính là đốt tiền.

Ở phòng đấu giá bên ngoài Vũ Hồn Thành mặt hàng được buôn bán "ngầm" là nô lệ cũng chỉ có giá là dao động ở mức 1 vạn Kim Hồn Tệ, mà cao cấp hơn thì cũng chỉ đến mức 10 vạn Kim Hồn Tệ.

Cũng tức nếu Thế Hoa quy đổi số tiền này ra số lượng nô lệ thì cũng đủ mua khoảng 900 nô lệ hạ cấp hoặc 90 nô lệ cao cấp.

Nên nếu tính ra ra thì trung bình mỗi món nhạc cụ ở đây cũng có giá trung bình khăn 38 vạn - 39 vạn Kim Hồn Tệ, giá tiền này không phải ai cũng nguyện ý ra mua.

Không tính không biết, tính ra thì liền thấy một mạng người cũng chẳng bằng một món nhạc cụ.

Để vấn đề nhân tính sang một bên, Thế Hoa cũng không cảm thấy xót tiền thế nào, dù sao thứ hắn nhắm tới là những viên trân châu kia, chứ không phải mấy thứ nhạc cụ này.

Nữ tử sau khi quẹt thẻ xong thì vui vẻ trả thẻ lại cho Thế Hoa, mặc dù so với kỳ vọng nhỏ hơn một chút, nhưng chỉ cần trích hoa hồng ra thì nàng có thể ở thành một tiểu phú bà.

Thế Hoa sau khi đem tất cả những nhạc cụ này cất vào Hồn Đạo Khí xong thì liền trở về phòng tiếp khách, đề nghị mọi người cùng nhau tới Tuỳ Tâm tiểu tửu quá ăn trưa.

Dù sao Lan Thiều Các nếu muốn ăn phải đặt hẹn trước, nên tới chỗ của Lan Thiều Du vẫn là ổn thoả nhất.


...

Tuỳ Tâm tiểu tửu quán.

Hứa Tư Vũ nhìn trước mặt Lan Thiều Du thì cười lớn, trêu chọc nói.

"Ta cứ tự hỏi là Lan Gia đang ở đâu, thì ra là lại ở chỗ vắng vẻ này bán thức ăn."

"Để khi nào về Tinh La ta sẽ nói với Đại Vệ, ta tin tưởng hắn sẽ rất hứng thú với tin tức này."

Lan Thiều Du cũng không để ý, hỏi thăm.

"Tư Vũ, Đại Vệ những năm nay như thế nào rồi?"

"Cũng không có gì, cứ tại chỗ cũ buôn bán mà thôi." Hứa Tư Vũ nhún vai.

Lan Thiều Du lại thở dài, để trước mặt Hứa Tư Vũ một vại rượu sau đó nói.

"Hắn mà gia nhập Lan Thiều Các thì tốt rồi, ít nhất sẽ không ở đó lãng phí chính mình."

Hứa Tư Vũ thấy rượu thì liền sáng mắt, cầm lên hít một hơi cho thoả mãn rồi lại bất mãn nói.

"Cái gì mà gọi là lãng phí? Hắn mà đi thì ta ở chỗ nào kiếm chỗ ăn hả."

"Hơn nữa ngươi cũng biết tính tình của hắn, sẽ không chịu dưới trướng ngươi đâu."

Nói xong thì Hứa Tư Vũ rót một chén rượu, uống một ngụm rồi không khỏi khen.

"Rượu ngon!"

Lan Thiều Du cũng lắc đầu, lần lượt đem đồ uống đến đưa cho Thế Hoa, Hắc Uyển Đồng cùng Hứa Vân Hi.

Mà Thế Hoa ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện thì có chút mờ mịt, liền hỏi Hắc Uyển Đồng.

"Lão sư, hai người bọn họ là quen nhau sao?"

Hắc Uyển Đồng khẽ nhấp một ngụm rượu, sau đó nói.

"Đúng vậy."

"Thế Hoa, ngươi biết Huyết Trù - Đại Vệ sao?"

Thế Hoa gật đầu.

Huyết Trù - Đại Vệ, Cường Công Hệ Hồn Đấu La cấp 85, trong Hồn Sư Giới cũng được tính là một cái dị loại.

Đại Vệ mặc dù một cái hàng thật giá thật Cường Công Hệ Hồn Đấu La, nhưng con đường mà hắn theo đuổi không phải là lực lượng cường đại mà là đỉnh cao ẩm thực.

Người trong đại lục tương truyền với nhau rằng hắn từ lúc được sinh ra đã đối với thức ăn có một niềm đam mê mãnh liệt, lúc nhỏ thường xuyên nếm thử các loại nhiên liệu ở nơi hoang dã, đến lúc trưởng thành khi mà tu vi đã cao cường thì lại hay tiến vào các khu vực rừng rậm mà Hồn Thú sinh sống để tìm kiếm nguyên liệu mới, khám phá các hương vị chưa được nếm thử trên Đấu La Đại Lục.

Đại Vệ có tính cách tương đối bạo lực cùng huyết tinh, hơn nữa Vũ Hồn của hắn là một chiếc dao phay màu đỏ như máu nên được người đời gọi là Huyết Trù - Đại Vệ.

Mà làm người ta để ý nhất chính là Huyết Trù cùng Lan Gia là đối thủ, thường hay phân tài cao thấp để đạt được danh hiệu "Đệ nhất trù sư".

"Đại Vệ cùng Lan Thiều Du vốn là kỳ phùng địch thủ ở mảng ẩm thực, hai người từ lúc đầu gặp nhau thì đã luôn tranh đấu với nhau đến giờ. Còn Hứa trưởng lão thì thường xuyên làm trọng tài để phân rõ hai người cao thấp nên cũng được tính là quen biết."

Lan Thiều Du ở trong bếp liền phát ra giọng bát quái.

"Hắc phu nhân nhầm rồi, lão già họ Hứa cũng chỉ là muốn cọ cọ thức ăn của hai bọn ta, chứ hắn làm gì có kỹ năng chuyên môn mà làm trọng tài."

Hứa Vân Hi nghe gia gia của mình bị nói xấu thì không khỏi cười khúc khích, xem ra gia gia mà nàng tôn kính cũng có mặt tối không muốn ai biết.

Hứa Tư Vũ ở kế bên nghe vậy thì mặt đen lại, phản bác.

"Hắc phu nhân, Thế Hoa, Tiểu Hi, đừng nghe lão trọc nói bậy. Không có ta thì hai người bọn họ làm sao phân được cao thấp."

"Còn ngươi nữa họ Lan Thiều, đừng có tung tin đồn ác ý."

Lan Thiều Du không trả lời, chỉ để lại một tiếng hừ thể hiện sự khinh bỉ.

Hứa Tư Vũ nghe hắn không trả lời thì cũng hừ lại một tiếng để không thua kém, quạt ba tiêu trên tay di chuyển càng mạnh, như thể muốn qua cách này giúp bản thân hạ hoả.

Hắc Uyển Đồng thấy vậy thì cười cười, sau đó âm thanh nhu hoà truyền vào bên trong bếp.

"Lan Thiều lão bản, nửa năm nay ta không gặp được Ngải Lâm (Irene), nàng là lại đi đến chỗ của Truy Thực rồi sao?"

Ngải Lâm là nương tử của Lan Thiều Du, cũng là một cái Cường Công hệ Hồn Đấu La, hơn nữa Vũ Hồn càng là đỉnh cấp Thú Vũ Hồn - Tử Lôi Hùng, trong Hùng loại Hồn Thú chỉ kém hơn Ám Kim Khủng Trảo Hùng.

Chỉ là do đặc thù của Vũ Hồn là cần nạp một lượng lớn thức ăn vào cơ thể mỗi ngày, nên lúc nhỏ thường xuyên quấn quýt lấy Lan Thiều Du để ăn ké thức ăn ở Lan Thiều Các, hai người cũng vì vậy mà lâu ngày sinh tình mà cùng nhau kết thành phu thê.

Còn Truy Thực là nhóm các Hồn Sư được Lan Thiều Các tuyển chọn và huấn luyện nghiêm ngặt nhằm mục đích tìm kiếm nguyên liệu trong rừng rậm để các trù sư ở Lan Thiều Các sử dụng để nấu ăn.

Ngải Lâm lúc trước cũng từng công tác ở Truy Thực, đến tận khi gả cho Lan Thiều Du mới ngừng lại một khoảng thời gian dài. Nhưng do nàng đối với công việc này cũng có sự gắn bó về tình cảm nhất định nên về sau vẫn thường xuyên đến chỗ của Truy Thực để mà huấn luyện hay chỉ điểm cho những người ở đó.

Lan Thiều Du cũng không muốn Ngải Lâm bị bó hẹp mình nên cũng để nàng đi mà không ngăn cản.

Mà mỗi chuyến như vậy đều kéo dài mấy tháng, nên Thế Hoa mặc dù ở đây ăn thường xuyên nhưng cũng không nàng được mấy lần.

Âm thanh của Lan Thiều Du cũng từ trong bếp truyền ra.

"Ân, kỳ này do nàng đến Hãn Hải Thành nên lâu hơn chút, nàng có gửi thứ nói với ta là khoảng 1 tháng nữa sẽ liền trở về Vũ Hồn Thành."

Hắc Uyển Đồng gật đầu, sau đó cười nói.

"Vậy trước lúc đó ta nhờ Lan Thiều lão bản đặt trước cho ta một vại rượu anh đào để ta cùng nàng khi gặp nhau uống được chứ?"

"Ha ha ha, bằng hữu của lão bà của ta, muốn bao nhiêu vại cũng được."

Hứa Tư Vũ vốn đang hậm hực nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, ho khan một tiếng sau đó cười tươi như hoa cúc nói.

"Khụ khụ."

"Hì hì, Du Du lão bằng hữu, ta cũng là bằng hữu của ngươi a, còn cả Đại Vệ nữa..."

"Hừ, ngươi mơ tưởng cọ rượu của ta, 1 vạn Kim Hồn Tệ cho một vại rượu hoa anh đào, không mặc cả."

"Tê! Du Du à, ngươi trước mặt tôn nữ của ta giở ra công phu sư tử ngoạm như vậy là làm hư trẻ nhỏ a."

"Cái gì mà là công phu sư tử ngoạm, ta thế nhưng là đệ nhất trù sư của đại lục, giá đó đã là tiện nghi rồi."

"Hừ, ngươi nhớ lời ngươi nói, để ta nói chuyện này với Đại Vệ, xem hắn xử lý ngươi như thế nào."

Thế Hoa nghe 3 lão giả nói chuyện thì khoé miệng không khỏi hiện lên nụ cười.

Thế nào gọi là bằng hữu? Như thế này gọi là bằng hữu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.