Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 60: 60: Sát Khí Ngưng Tụ




Mà bản thân Đông Quân Thế Hoa lúc này đã đến khu vực đấu trường của mình.
"Thưa các khán giả thân thuộc của Đấu Hồn Trường, trận tử đấu lần này của chúng ta đón tiếp một siêu tân tinh mới mà chắc hẳn mọi người đều đã nghe tên, Thiên Đố."
Sau tiếng giới thiệu của trọng tài thì Thế Hoa cả khán đài tiếng hò hét như sấm sét.
"Thiên Đố!"
"Thiên Đố!"
Tuy Thiên Đố mới chiến một trận nhưng kỳ lạ tự sáng tạo Hồn Kỹ, bí ẩn Vũ Hồn cùng sức chiến đấu vô song khiến đám hiếu chiến bọn hắn như tìm được sao Bắc Đẩu của bản thân mình, như một nét mực làm cuộc sống bình thường của bọn hắn được tô điểm phong phú.
Những người xem được và không xem được trận đấu của hắn và Áo Tư Mạn đều trở thành người hâm mộ.

Đây là sức ảnh hưởng của sức mạnh a, sức mạnh tuyệt đối.
Mà trọng tài thấy nhiệt độ đã đủ nóng thì nói tiếp.
"Mà đối thủ lần này của Thiên Đố là một Đoạ Lạc Giả cực kỳ khét tiếng.

Hắn tên là Mại Đạt Tư (Midas).

Hắn là một bá tước cực kỳ ám ảnh với tiền tài của Thiên Đấu Đế Quốc, đã áp bức cùng đổ tội vô lý cho rất nhiều người khác để thâu tóm tiền tài của bọn họ.

Số lượng Kim Hồn Tệ của hắn nhiều đến mức hắn đã đúc lại toàn bộ trang viên của mình bằng vàng ròng, nên mọi người mới mệnh danh cho hắn là Kim Tiền Cuồng Ma.

Về sau các tội ác của hắn bị phát hiện nên đã bị Vũ Hồn Điện truy sát, mà cuối cùng là được tống đến đây."
Thế Hoa vừa nghe vừa nhìn về phía lão già ở đối diện.
Khác với hình ảnh quý tộc béo lùn bình thường, Mại Đạt Tư lại cao to vạm vỡ, thân thể để trần, trước ngực còn thêm cả một vết sẹo hình X.

Gương mặt của hắn vuông vức mạnh mẽ nhưng đầy ngạo mạn, ánh mắt màu cam nhìn thẳng vào Thế Hoa đầy khinh thường.
"Hôm nay là trận đấu của Thiên Đố cùng Kim Tiền Cuồng Ma, bắt đầu!"
"Thiên Đố, thật là một kiêu ngạo danh xưng, ta muốn xem một kẻ Hồn Tôn thấp bé thì sẽ liệu có mạnh hơn đám Hồn Đế lúc trước ta giết hay không?" Mại Đạt Tư lúc này nét mặt cực kỳ cuồng nộ, ánh mắt như ăn chắc Thiên Đố vị thiên tài này.
Cái này cũng không trách hắn, một phạm nhân thì làm sao được thông tin đầy đủ như bên ngoài.


Hơn nữa sức chiến đấu của hắn ở bên ngoài cũng được gọi là khó tìm, đó là lý do tại sao Thiên Đấu Đế Quốc mắt nhắm mắt mở khiến cho Vũ Hồn Điện phải vào cuộc.
"Thiên Đố, Khí Vũ Hồn Thiên Cơ Tán, 36 cấp Hồn Tôn." Thế Hoa cũng không nhiều lời phản bác mà triệu hồi Thiên Cơ Tán.
"Hô hô, Mại Đạt Tư, Khí Vũ Hồn Thái Dương Cung, 64 cấp Hồn Đế." Mại Đạt Tư nhe ra hàm răng làm từ vàng ròng của mình, tay triệu hồi ra Vũ Hồn của bản thân Thái Dương Cung, dưới chân hiện lên 6 vòng Hồn Hoàn.
Hoàng Hoàng Tử Tử Hắc Hắc!
Mại Đạt Tư tấn công trước tiên, trên tay Thái Dương Cung theo sự dao động của màu tím Hồn Hoàn thì xuất hiện một cây tiễn màu trắng sáng chói.
"Đệ tam Hồn Kỹ, Thiểm Quang!"
Thái Dương Cung hướng lên không trung, Mại Đạt Tư tay đang nắm căng thẳng dây cung thả ra.
"Víu!" Cung tiễn theo cây cung thoát ra hướng về trung tâm của đấu hồn trường mà tiến tới, sau đó nổ tung.
"Đùng!"
"Chói quá!"
"Khốn kiếp, không thấy gì cả!"
Môi trường xung quanh đột nhiên bị chiếu sáng bởi Quang Minh nguyên tố khiến cho cả khán đài trở nên cực kỳ chói mắt, khiến cho các khán giả với tu vi thấp nhãn tròng đau nhức không thôi.
Thế Hoa ở phía dưới cũng đoán được ý tưởng của Mại Đạt Tư, mắt nhắm lại, vận dụng Phong nguyên tố tạo ra sóng âm tìm kiếm thân ảnh của hắn.
Đây cũng là một trong những bài tập Thế Hoa muốn thực hành, áp dụng nguyên tố vào chiến đấu.
Mà Mại Đạt Tư thấy Thế Hoa nhắm mắt thì nghĩ Thế Hoa đã trúng chiêu, liền khởi động màu đen Hồn Hoàn.
"Đệ ngũ Hồn Kỹ, Hoàng Tiễn Xạ Nhật!"
Hoả nguyên tố theo khung cảu Thái Dương Cung tập trung lên dây cùng, tạo thành 3 mũi tên màu đỏ cực kỳ nóng bỏng trên báng cung.
"Víu! Víu! Víu!..."
3 mũi tên rồi lại 3 mũi tên, các mũi tên như không cần tiền từ Thái Dương Cung hướng về Thế Hoa mà bắn, nếu như Thế Hoa không thể né tránh thì hạ tràng sẽ không khác than cháy là bao.
Mà lúc này một tiếng quát trong vùng sáng thoát ra.
"Thiên Cơ Tán đệ tam hình thái, Thiên Cơ Triều Diệt Thương!"
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!..."
Vô số tiếng nổ từ phía Thế Hoa phát ra, khiến đám người chưa kịp hồi phục thị giác ở phía ngoài nghe được lại càng loạn.
"Có chuyện gì? Có chuyện gì?"
"Sao lại nổ? Đại ca kế bên, đã xảy ra việc gì?"

"Aaaaaaa!" Một tiếng hét thảm của Mại Đạt Tư khiến loạn như kiến đám người đột nhiên dừng lại.
Lúc này Quang Minh nguyên tố gây chói sáng đã biến mất, hiện ra đang ôm bắp đùi bị thương Mại Đạt Tư.

Chỉ cần nhìn vết thương be bét máu thịt pha lẫn vụn xương trắng thì đều biết nó đau cỡ nào.
"Là việc gì xảy ra a, hắn sao lại bị thương nặng như vậy?" Một tên Hồn Tông vừa mới hồi phục tầm nhìn thấy cảnh này thì trong lòng hụt hẫng.

Mới không nhìn mấy giây thì cảnh tượng đã thay đổi, hơn nữa hắn còn không nhìn thấy gì.
"Các ngươi, các ngươi mau nhìn Thiên Đố Vũ Hồn?"
"Nó lại biến rồi, lại biến rồi!"
"Các ngươi chắc chứ? Không phải là nó có đến hai hình dạng sao?"
"Lúc trước ta đã thấy hai hình dạng khác của Thiên Đố Khí Vũ Hồn, nhưng trạng thái này ta đúng là chưa nhìn qua."
Đám người trên khán đài lúc này mới chuyển hướng nhìn vê phía thứ trên tay của Thế Hoa.
Báng thương của Thiên Cơ Tán vẫn như vậy, nhưng mũi ô lúc này đã biến thành một đầu súng có 6 nòng tròn màu đen có thuỷ tinh khuynh hướng trong suốt.

Toàn thân Thiên Cơ Triều Diệt Thương được bao phủ bởi màu đen cùng các hoạ tiết màu xanh dương thẳm với ánh kim loại bóng bẩy, bên trên còn có tinh đồ của một đầu kỳ lân biển mà ai cũng biết là Băng Lôi Độc Giác Kình.
"Thiên Nguyệt Kính Ảnh Bộ!" Thế Hoa nhân lúc này thì phản công, chân đạp bộ pháp với tốc độ cực nhanh đến chỗ của Mại Đạt Tư.
"Ngươi muốn làm gì?" Mại Đạt Tư lúc này đã đau đớn cực kỳ, nước mắt nước mũi đã pha lẫn với nhau.

Đây cũng là do đạn của Thế Hoa quá hành hạ đối thủ, không những có phá diệt tính chất của Lôi nguyên tố, còn có khả năng đóng băng của Băng nguyên tố cùng thẩm thấu của Thuỷ nguyên tố, tổ hợp này không những khiến vết thương đau đớn dai dẳng, mà còn tuyệt luôn khả năng hồi phục của cơ thể.
Thế nên Mại Đạt Tư mới sợ hãi như thế, hắn sợ Thế Hoa cho hắn cái chết! Mà hắn mặc dù đã giết chết nhiều người, nhưng vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận bản thân sẽ có một kết cục tương tự.
Thế Hoa cũng không trả lời, báng thương một quất khiến Mại Đạt Tư bay lên không trung, nòng súng thì xoay vòng liên tục mà xả đạn.
"Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Liên tiếp ba phát súng làm Mại Đạt Tư vốn đang sắp rơi xuống lại liên tục bị đẩy lên, khiến hắn lơ lửng ở trên không trung.
"Lộc cộc, Mại Đạt Tư sao không phản kháng a?" Một tên trên khán đài nhìn mà nuốt nước miếng, mặc dù hắn không biết Thế Hoa vũ khí đang sử dụng là gì, nhưng cách hoạt động thì hắn cũng hiểu thất thất bát bát.

Nhưng Mại Đạt Tư tốt xấu cũng là Hồn Đế, nhân gia còn chưa sử dụng Hồn Kỹ đâu, tốt nhất cũng phản kháng a.

"Chín mười phần là hắn xong rồi." Kế bên khán giả cũng lắc đầu nói.
"Ngươi nói phải, ta thấy Mại Đạt Tư mười phần là mất ý thức, còn sống hay không thì các ngươi cũng hiểu." Một người nữa tham gia nói chuyện, câu cuối của hắn cũng khiến hai người gật đầu.

Đây là quy tắc của tử đấu, tử vong là kết quả cuối cùng.
Mà Thế Hoa bên dưới sàn đấu đang thử nghiệm Áp Thương cái kỹ năng này, đây cũng là hắn nhìn mèo vẽ hổ từ kiếp trước mà tạo ra.

Nhưng có lẽ trong thực tiễn với Hồn Sư thì không áp dụng được nhiều lắm.
Bởi từ Phong Hào trở đi thì ai cũng có thể cách không phi hành được, đây là chưa kể đến Phi Hành loại Vũ Hồn Hồn Sư hay Hồn Cốt các loại, nên Áp Thương kỹ năng này ở Đấu La Đại Lục đúng là có chút gân gà.
Thế Hoa nghĩ đến đây thì cũng hơi thất vọng, sau đó nhìn đã biến thành tổ ong Mại Đạt Tư thì cảm giác có chút lệch pha.

Tên này vẻ ngoài ngạo mạn cơ bắp, Thế Hoa nghĩ hắn sẽ sử dụng vô cùng cường đại công kích mà tấn công, không ngờ lại chơi trò ám tiễn khó phòng như thế này.
Dù cũng là một cách chiến đấu, nhưng cách chiến đấu "âm" như thế này kết hợp với Thái Dương Cung đúng là trái ngược.
"Xẹt, xẹt, xẹt..."
Mà Thế Hoa trên tay súng cũng tập trung một lượng lớn lam sắc Lôi nguyên tố tập trung thành viên cầu ở trước họng súng, theo Thế Hoa Hồn Lực mà giải phóng lượng lớn năng lượng thẳng vào cơ thể của Mại Đạt Tư, bắn hắn phát cuối cùng.
"Thiên Thanh Phá Thương Khung!"
"Ầmmm!!!!" Mại Đạt Tư toàn thân bị bao quan bởi sáng Lôi nguyên tố thì im lặng mà biến thành tro bụi.
"Cộc, cộc, cộc!" Một hàm răng giả bằng vàng từ trên không rơi xuống sàn đấu, hiển nhiên đây là bộ răng giả làm bằng hoàng kim của Mại Đạt Tư.
Mà lúc này trong đan điền của Thế Hoa thì viên tinh thể màu đỏ trở nên kích động, như dã thú lâu ngày bị bỏ đói tìm được mồi.
Lúc này trong không khí, từ tro bụi bị phân tán của Mại Đạt Tư hiện ra một số mờ mịt khí màu đỏ tràn ngập sát cơ, vô cùng miễn cưỡng chui vào đan điền của Thế Hoa, sau đó đi thẳng vào viên tinh thể màu đỏ kia.
"Đây là...sát khí?" Thế Hoa cảm nhận được sống lưng lạnh buốt kết hợp với toàn bộ quá trình nhìn thấy được thì cũng có sơ bộ suy đoán, tuy vẫn chưa rõ sát khí nhập thể như thế này sẽ có xảy ra hiện tượng như ở Sát Lục Chi Đô hay không hẳn đây là cơ duyên mà Hỗn Nguyên Tiên Tâm báo cho hắn.
Sau đó Thế Hoa lui xuống phòng chờ, mặc cho tiếng hò hét cổ vũ điên cuồng trên khán đài mà đi đến chỗ của nam trung niên đăng ký đấu hồn.
"Thiên Đố tiên sinh, có việc gì sao?"
"Ân, ta muốn tiếp tục đăng ký tử đấu." Thế Hoa đưa nam tử trung niên huân chương của mình mà nói.

Hắn muốn xem liệu mình phải hấp thụ bao nhiêu sát khí mới thoả mãn được viên tinh thể bên trong đan điền.
"Ngạch, hảo." Nam tử trung niên nghe vậy thì hơi luống cuống sắp xếp, bởi như Thế Hoa liên tiếp đăng ký tử chiến cũng không nhiều.

Bình thường các trận tử chiến ngoại trừ đoàn đội thì các cá nhân sẽ đều cách một khoảng thời gian dài chuẩn bị mới tái đăng ký, ngắn thì cũng nhiều ngày sau.

Dù sao mạng nhỏ chỉ có một, không thể cứ liều mạng mà chiến đấu được.
"Trận đấu tiếp theo của ngài..." Nam tử trung niên bắt thông tin cho Thế Hoa về trận đấu tiếp theo.

"Ân." Thế Hoa nghe xong thì xoay người đi đến đấu trường được chuẩn bị.
...
Một tuần sau,
Thác Bạt Trí nhìn về phía hồ sơ thi đấu của Thế Hoa, nét mặt luôn trầm ổn cũng không khỏi hiện lên co quắp, hai ngón tay nhéo nhéo mi tâm.
"1 tuần mà đã tham gia 23 trận tử đấu, hắn đây là muốn diệt sạch đám Đoạ Lạc Giả sao?"
Suốt 1 tuần này Thế Hoa mỗi ngày ít nhất đều sẽ tham dự 3 trận tử đấu, nhiều là 4 trận.

Cái này mặc dù khiến tốc độ hấp thu sát khí của hắn được gia tốc, nhưng số lượng phạm nhân bị dẫn bắt giữ trong Đấu Hồn Trường cũng giảm dần.
Nhưng hắn cũng không thế nào làm gì được Thế Hoa, không nói đến Bỉ Bỉ Đông Chu Hoàng vị này tôn đại phật, liền lúc trước tán gẫu thì đại ca của hắn Thác Bạt Cơ cũng từng nhắc qua vị này Thiên Đố.
"Đệ đệ, ta nghe nói là trong Vũ Hồn Thành xuất hiện một Hồn Sư sở hữu một loại Khí Vũ Hồn gọi là Thiên Cơ Tán sao?"
"Ân, đúng vậy."
"Vậy ca khuyên ngươi nên cẩn trọng đối xử người này cho tốt."
"Đại ca, ngươi biết người này sao?"
"Không biết.

Nhưng ta từng nghe phụ thân phong phanh nói có một vị thiên tài Hồn Sư thức tỉnh một loại Khí Vũ Hồn độc nhất, gọi là Thiên Cơ Tán.

Mà kẻ này thiên phú không những độc nhất, mà liền bối cảnh cũng rất thần bí."
"Thần bí?"
"Ân, mặc dù phụ thân như có điều khó khăn không thể nói rõ, nhưng theo thái độ của hắn thì kẻ này không phải là chúng ta có thể gây vào."
Thác Bạt Trí nhớ lại từng đoạn đối thoại của hai huynh đệ mà ánh mắt hướng về hư vô.

Trầm tư một lúc thì hắn từ hộc tủ lấy ra hai tờ giấy cùng phong thơ, đặt trên bàn viết gì đó, sau đó nhìn về chỗ ngoài cửa.
"Người đâu?"
"Thuộc hạ tại!" Một thân ảnh không rõ hình dáng xuất hiện.
"Ngươi cho người đến Thiên Ngục bổ sung cho Đấu Hồn Trường số lượng thiếu hụt Đoạ Lạc Giả.

Còn nữa, cho người tới chỗ của Thiên Đố sắp xếp cho hắn và ta một cuộc hẹn, thời gian tuỳ Thiên Đố sắp xếp." Thác Bạt Trí đưa hai phong thơ cho bóng đen mà nói.
"Tuân mệnh." Bóng đen nghe lệnh xong thì biến mất.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.