Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 65: 65: Tương Lai Bước Kế Tiếp




"Ta thấy vấn đề cũng không khó khăn, ngài chỉ cần để Tật thúc cường ngạnh đem mệnh lệnh xuất ra.

Khi đó cho dù bọn hắn có phản đối đi nữa thì mọi chuyện cũng đã rồi, đến lúc đó bọn họ cũng chỉ có thể nuốt trong trong bụng." Thế Hoa giải thích.
"Ân, ta cũng nghĩ qua, nhưng ta lại sợ Tật Tật bị mang tiếng là do mê tình đắm sắc mà làm vậy." Lưu Nhược Thuỷ lầu bầu.
Thế Hoa nghe vậy thì khoé miệng giật giật, cả đám Vũ Hồn Điện cao tầng đều biết Thiên Tầm Tật là kẻ sủng lão bà, cái này đã là vang danh rồi được không?
Thế Hoa mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng thực không dám nói ra, chỉ dám cười cười.
"Dù sao Đông nhi tỷ cũng sắp lên làm Vũ Hồn Điện Giáo Hoàng, hơn nữa Tật thúc bây giờ cũng đã 98 cấp, bọn họ cũng sẽ không dám nói ra nói vào nên Thuỷ a di đừng lo."
"Haizzz, vậy cũng chỉ có thể làm phiền Giáo Hoàng rồi." Nếu không nhìn thấy Lưu Nhược Thuỷ nét cười đầy mặt thì hẳn Thế Hoa cũng tin nàng "miễn cưỡng".
Để lại mớ tư liệu sang một bên, Lưu Nhược Thuỷ ánh mắt xanh lam nhìn về Thế Hoa mà hỏi.
"Ngươi là có việc gì đến muốn kiếm a di sao?" Tuy những năm này Thế Hoa vẫn duy trì thói quen dùng bữa ở nơi này, nhưng rất ít khi nào đến đây lệch giờ ăn.

Mà lúc này vẫn chưa đến giờ trưa, nên nàng đoán Thế Hoa đến là có chuyện muốn nói.
"Ân, ta muốn hỏi thăm tin tức về Thập Tự Thánh Đoàn." Thế Hoa nói luôn mục đích của mình, Thập Tự Thánh Đoàn danh tiếng tuy lớn nhưng tin tức ở trong các tư liệu ghi chép không nhiều, phần lớn cũng chỉ là truyền miệng.

Mà Lưu Nhược Thuỷ vị này Giáo Hoàng phu nhân là nguồn tin tốt nhất.
"Thập Tự Thánh Đoàn sao? Ngươi muốn a di kể những gì?"
"Ta muốn nghe tất cả."
"Vậy thì bắt đầu từ..." Lưu Nhược Thủy cũng không giấu Thế Hoa mà kể hết mọi chuyện từ mục đích thành lập, cơ cấu, khu vực hoạt động các loại.

Đây cũng là những thứ nàng phải học trước khi làm Giáo Hoàng phu nhân nên không làm khó được nàng.
...
Sau nửa canh giờ liên tục nói thì Lưu Nhược Thủy cũng đã nói xong, mới hỏi Thế Hoa.
"Hoa nhi ngươi còn nghi vấn gì không?"
"Ân, ngài giải thích rất cặn kẽ, ta không còn gì để hỏi." Thế Hoa lắc đầu cười nói.

Lưu Nhược Thủy nội dung truyền đạt cho hắn cũng đã đủ hắn quyết định bước tiếp theo của mình.
"Đát, đát, đát..." Một tiếng giày cao gót đánh tan bầu không khí yên tĩnh ngắn ngủi.
"Hoa đệ!" Thiên Nhận Tuyết vang lên âm thanh, tiếng giày cao gót cũng bắt đầu dồn dập hơn.
"Đát! Đát! Đát!..."
Thế Hoa quay người lại thì thấy một đạo tịnh lệ thân ảnh.


Nàng da thịt trắng như tuyết, mảnh khảnh mắt phượng, ánh mắt pha giữa uy nghiêm cùng ngây thơ như điểm chấm phá cho tuyệt sắc dung mạo.
"Tu mi loan khúc, minh mâu mỹ hảo.
Mỹ sắc dụ nhân, tâm trì thần di."
(Mày liễu cong cong, nhìn quanh ngó quẩn.
Mắt liếc hồn xiêu, tâm thần mê mẩn.)
Thế Hoa nhìn khí chất của Thiên Nhận Tuyết lúc này thì vô thức ngâm ngay một câu thơ này của Tư Mã Tương Như.
Cái này cũng không thể trách hắn, Thiên Nhận Tuyết khi nhận được song Thần Khảo thì sở hữu khí chất uy nghiêm của Thiên Sứ Thần cùng thánh thiện của Thiện Lương Nữ Thần khiến nàng vốn đã trầm ngư lạc nhạn (chim sa cá lặn) nay lại như thượng thiên tiên nữ dạo chơi nhân gian, khiến phàm nhân mê lạc.
"Đát!" Theo tiếng dừng chân của Thiên Nhận Tuyết là ánh mắt bất khả tư nghị của Thiên Nhận Tuyết mẫu tử.
"Thơ hay a Hoa nhi." Lưu Nhược Thuỷ thì ánh mắt nhìn về Thế Hoa có một chút kinh ngạc, không ngờ miệng lưỡi của nam hài này lại ngọt như vậy, liền bốn câu thơ liền khen nữ nhi của nàng tuyệt mỹ như vậy.
Thế Hoa nghe vậy thì thấy mới nhận thức mình mới làm gì, vẻ mặt hơi hồng, miễn cưỡng nặn nét cười nói.
"Tạ Thuỷ a di."
"A di cũng không khiêm tốn, liền hồn của ngươi đều bị mê mẫn, bài thơ này phải đúng phải gọi là tuyệt tác.

Phải không Tuyết nhi?" Nói xong nàng ánh mắt có chút hài hước nhìn về phía đang thẫn thờ nữ nhi.
Thiên Nhận Tuyết vốn đầu não đang đứng máy thì mẫu thân tiếng nói như dòng điện làm nàng tỉnh lại.

Gương mặt lúc này nổi lên hai đoá hồng vân, mắt nhìn Thế Hoa có chút vui vẻ, xấu hổ, lại có chút...giận dữ.
Nàng bản thân là Giáo Hoàng nữ nhi nên các khoản về văn hoá được chuyên tâm dạy dỗ rất kỹ, có thể nói là so với hoàng thất của hai đại đế quốc còn chuyên sâu hơn.

Nên khi nghe được Thế Hoa đọc "Thượng Lâm Phủ" thì nàng liền hiểu nghĩa của nó.

Trong đầu nàng hiện lên muôn vàn cảm xúc, được khen tặng như vậy khiến nàng trong thâm tâm rất vui vẻ.

Nhưng tính cách ngạo kiều lại khiến nàng vừa xấu hổ vì đang trước mặt mẫu thân, mà đây cũng là lý do khiến nàng có chút giận giữ, cái này thì mặt của nàng không biết để đâu cho hết.
Nhìn Thiên Nhận Tuyết trong ánh mắt hỗn tạp tâm tình, Thế Hoa cũng cười khổ, cái này đúng là hoạ tự miệng mà ra a.
Đầu não linh động hắn nghĩ ra một cách, rời khỏi hiện tại ghế ngồi, nhanh tay kéo ghế kế bên ra, nhìn về Thiên Nhận Tuyết mà nói.
"Tuyết nhi tỷ, ngồi đi."
Thiên Nhận Tuyết thấy Thế Hoa như thế thì hừ nhẹ, ngẫng đầu lên một bên, coi như không thấy Thế Hoa mà ngồi xuống ghế.

Mà Thế Hoa cũng không để ý mà ngồi kế bên, ngoan hiền mà ngồi thẳng.
"Không biết làm người thần hồn điên đảo Tuyết nhi đến đây làm gì a?" Lưu Nhược Thuỷ như kiếm được trò vui mà liên tục xoáy vào bài thơ của Thế Hoa, cứ lấy thơ của Thế Hoa ra để gọi Thiên Nhận Tuyết.
Thiên Nhận Tuyết nghe vậy thì vốn chưa rút đi hai đoá hồng vân lại càng đỏ hơn, ánh mắt sắc bén nhìn về Thế Hoa trừng một cái sau đó mới nói với mẫu thân.

"Ta đã được song Thần Khảo." Sau đó còn chỉ chỉ lên ấn ký trên trán của mình.
"Tuyết nhi, thành công rồi sao?" Lưu Nhược Thủy lúc này cũng không còn tâm tư nhớ đến bài thơ, mà nhìn về Thiên Nhận Tuyết kinh hỉ nói.
"Ân." Thiên Nhận Tuyết gật đầu, ánh mắt nhìn về Thế Hoa cũng không cường ngạnh như vậy, mà đều bị cảm động cùng không biết nói sao tình cảm thay thế.
Thế Hoa nghe xong cũng hiểu, nếu Thiên Nhận Tuyết thành công thì chứng tỏ là Bỉ Bỉ Đông cũng đã thành công.
"Chúc mừng ngươi a, Tuyết nhi tỷ." Thế Hoa cười nói.
"Tuyết nhi, ngươi không có gì muốn nói sao?" Lưu Nhược Thuỷ vừa nói, ánh mắt liên tục liếc về Thế Hoa.
Thiên Nhận Tuyết làm sao không hiểu mẫu thân ý tứ, vốn trước đang ngạo kiều giờ phải miễn cưỡng mà xấu hổ nói.
"Hoa đệ, cảm ơn ngươi."
"Chúng ta là người nhà mà không phải sao, lời khách sáo không cần nói." Thế Hoa cười nói, ánh mắt nhiều thâm ý nhìn về Thiên Nhận Tuyết.
Đừng nói hắn nhìn không ra, Thiên Nhận Tuyết rất dính hắn, mà Thiên gia nhất mạch đám người cũng có ý tác hợp hắn cùng nàng.

Tuy hắn bây giờ vẫn đang còn trong hiền nhân mô thức, nhưng những vấn đề này hắn cũng không phải là mắt mù không thấy, mà hơn hết hắn đối với việc này cũng không như thế nào chống cự.

Trên trời rơi xuống lão bà, hơn nữa đẹp như vậy, không nhận không phải là đầu chứa bã đậu sao.
Thêm vào đó như hai người Thiên Nhận Tuyệt và Bỉ Bỉ Đông mạnh cũng coi như tốt cho hắn, về sau có đăng lâm Thần Giới thì cũng có hai vị Thần Vương bên phe mình.
Tất nhiên phần nhiều hắn làm cũng là muốn cho hai người thành tựu tốt hơn, không vướng vào hạ tràng của nguyên tác, còn có giúp được hắn hay không thì cũng chỉ là phần ít mà thôi.
"Người nhà sao?" Thiên Nhận Tuyết nhìn về phía nam hài tử bình tĩnh trước mắt mà lâm vào mê mang.

Sau đó nghĩ đến điều gì mới trừng Thế Hoa, nhưng khi nhìn Thế Hoa ánh mắt trầm tĩnh thì chỉ biết xấu hổ cúi đầu làm đà điểu.
Nàng dù sao cũng 13 tuổi, tuy gia gia cùng phụ mẫu không nói, nhưng nàng cũng biết bản thân gả chắc cho trước mặt tiện nghi đệ đệ.

Mà các hành động của Thế Hoa đối xử với nàng hàng ngày đúng là làm nàng rất thoải mái, đây không chỉ là tặng nàng cơ duyên, mà còn là ôn nhu đối xử với nàng.

Mà bất lực chính là, bản thân nàng cũng mong chờ tương lai với Thế Hoa.
Nhìn hai người tương tác trong chớp mắt, Lưu Nhược Thuỷ cười như được mùa, cái này so với nữ nhi được song Thần Khảo càng thêm có lời a.
"Phu nhân, đã đến giờ dùng bữa." Một thị nữ lúc này đến thông tin cho Lưu Nhược Thuỷ.
"Hoa nhi, Tuyết nhi, tới lúc ăn trưa rồi." Lưu Nhược Thuỷ nhẹ giọng đánh vỡ quỷ dị bầu không khí.
"Mẫu thân đi thôi." Thiên Nhận Tuyết như kiếm được phao cứu nạn mà lập tức đứng dậy kéo tay Lưu Nhược Thủy mà đi.
Thế Hoa nhìn Thiên Nhận Tuyết chạy trốn mà buồn cười, chỉ có thể lắc đầu theo sau.
...
Sau khi dùng xong bữa trưa thì Thế Hoa bị Lưu Nhược Thủy nhắc khéo mà tiễn về, dù sao Thiên Nhận Tuyết vẫn còn chưa có thể nhìn mặt hắn.

Thế Hoa cũng không câu kéo mà đi đến Thánh Nữ Điện.

Hắn cũng không phải tới kiếm Bỉ Bỉ Đông, mà là Mã Tiểu Đào.
"Tiểu Đào tỷ, ngươi có ở đây không?" Thế Hoa thuận lợi vào trong Thánh Nữ Điện mà tìm kiếm.
Một thân ảnh màu đỏ rực xuất hiện trước mặt Thế Hoa mà ôm hắn vào lòng.
"Vẫn rất khả ái." Mã Tiểu Đào mặt đối mặt quan sát Thế Hoa một chút rồi cấp đánh giá, sau đó mới hỏi.
"Thiếu gia đệ đệ, tìm ta có chuyện gì sao?"
Mà Thế Hoa bị một mỹ nữ ôm có như em bé thì có hơi xấu hổ, mới khó khăn mở miệng nói.
"Ngạch...Tiểu Đào tỷ, không thì ngươi thả ta xuống trước a."
Mã Tiểu Đào thấy vậy thì cười khúc khích, sau đó vẫn là thả Thế Hoa xuống, ánh mắt nhìn ra dấu hắn nói đi.
"Ta muốn tham gia chiến đấu ở Thập Tự Thánh Đoàn." Thế Hoa nghiêm túc nói.
"Ngươi...!Ta hiểu rồi, vậy thiếu gia đệ đệ muốn làm gì?" Mã Tiểu Đào vốn định can ngăn, nhưng khi thấy Thế Hoa nghiêm nghị sắc mặt thì cũng biết hắn ý đã định, cũng chỉ có thể đồng ý.
"Ta muốn nhờ ngươi dùng quyền của mình để cho ta một chân vào Thập Tự Thánh Đoàn, tốt nhất là ở vai trò quân sĩ ở Hoả Sư Đoàn." Thế Hoa cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Thập Tự Thánh Đoàn là thanh kiếm mà Vũ Hồn Điện sửu dụng để trấn áp các loại tà ác tồn tại trên Đấu La Đại Lục.

Là quân đội mạnh nhất Đấu La Đại Lục, Thập Tự Thánh Đoàn là mục tiêu của rất nhiều Hồn Sư trên đại lục.

Bởi nơi này sẽ không bị chèn ép bởi các quý tộc, mà tiền lương mỗi tháng cùng phúc lợi đều ngang bằng hai đại đế quốc quân đội.

Có thể nói là nơi vừa có thể trừ gian diệt ác, lại vừa có thể kiếm tiền, hơn nữa có thể tích luỹ danh tiếng.
Thánh Đoàn được chia thành 4 đoàn đội là Thiên Sứ Đoàn, Thánh Long Đoàn, Bàn Long Đoàn cùng Hoả Sư Đoàn.

Tượng trưng cho 4 gia tộc trụ cột ở Vũ Hồn Thành bao gồm Thiên gia - Lục Dực Thiên Sứ Vũ Hồn, Thác Bạt gia - Bạch Giáp Địa Long Vũ Hồn, Thương gia - Bàn Long Côn Vũ Hồn cùng Bách gia - Hoả Diễm Ma Sư Vũ Hồn.
Tuy nhiên cơ cấu tổ chức của các đoàn đội lại đều đồng nhất, theo thứ tự từ cao đến thấp là kỵ sĩ, quân sĩ, mục sư cùng hậu cần.
Kỵ sĩ là những cá nhân xuất sắc sở hữu khả năng mưu lược cao cùng tu vi thâm hậu.

Tu vi yêu cầu là từ Hồn Thánh trở lên.
Quân sĩ là những kẻ có tu vi thực hiện chém giết theo lệnh của các kỵ sĩ, họ sẽ theo tu vi cùng loại Vũ Hồn mà sẽ được sắp xếp ở những vị trí khác nhau, nếu làm tốt sẽ được xem như xem xét để thăng cấp kỵ sĩ.

Tu vi yêu cầu là từ Đại Hồn Sư đến Hồn Đế.
Mục sư là những người theo tín ngưỡng của Thiên Sứ Thần, sau trận chiến sẽ giúp các hiệp sĩ rửa tội cùng lo các nghi thức mai táng cho người chết.

Tu vi yêu cầu là từ Hồn Sư trở lên.
Hậu cần là những người giúp vận chuyển lương thực, nấu ăn, dọn dẹp, giặt giũ các loại chuyện cho toàn bộ đoàn đội.

Tu vi yêu cầu là từ Hồn Sĩ trở lên.
Mà trong đó Thiên Sứ Đoàn cùng Thánh Long Đoàn được coi là định hải thần châm của Vũ Hồn Điện, nên khi không có biến động lớn thì hai đoàn này sẽ không hành động.


Điều này cũng dẫn đến Bàn Long Đoàn cùng Hoả Sư Đoàn hai đoàn đội này sẽ xử lý hết hầu hết tất cả các phần công việc.
Sở dĩ Thế Hoa chọn Hoả Sư Đoàn là bởi Hoả Phượng Đấu La Mã Tiểu Đào có sức ảnh hưởng nhất định với đoàn đội này.

Mặc dù việc này Thế Hoa mở miệng thì cũng không ai dám từ chối hắn, nhưng hắn sợ Bách Xuyên Thần vẩy nước cho hắn nên mới nhờ Mã Tiểu Đào mở miệng.

Bởi có Mã Tiểu Đào yêu cầu thì Bách Xuyên Thần muốn vẩy nước cũng không vẩy được.
"Ta hiểu rồi, nhưng khi thiếu gia ngươi làm nhiệm vụ thì ta sẽ đi theo giám sát." Mã Tiểu Đào nghe vậy thì gật đầu, sau đó ánh mắt không cho từ chối nhìn về phía Thế Hoa.
"Được, vậy một lời đã định." Thế Hoa cũng không từ chối.

Một là hắn từ chối không được, hai là để Mã Tiểu Đào bảo vệ cũng là chu toàn hơn.
"Một lời đã định." Mã Tiểu Đào nói xong định đi, nhưng nhìn Thế Hoa một lúc thì không nhịn được hôn má hắn một cái rồi mới biến mất.
Thế Hoa cảm nhận được ướt át trên má thì thẫn người, đến khi Mã Tiểu Đào biến mất thì mới bật cười.

Nghĩ nghĩ đến thứ gì, Thế Hoa lấy ra tờ giấy rồi viết lên trên vài câu, gấp lại sau đó để trên giường của Mã Tiểu Đào, sau đó mới rời đi.
...
Sau khi làm xong việc thì Mã Tiểu Đào trở về, nhìn trên giường tờ giấy mở ra làm nàng cười khúc khích không thôi.
Mà trong tờ giấy viết.
"Bắc phương hữu giai nhân,
Tuyệt thế nhi độc lập.
Nhất cố khuynh nhân quốc,
Tái cố khuynh nhân thành.
Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,
Giai nhân nan tái đắc.
(Bắc phương có một giai nhân,
Dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng.
Liếc nhìn, thành quách ngả nghiêng,
Liếc thêm lần nữa nước liền lung lay.
Thành nghiêng nước đổ mặc bay,
Giai nhân há dễ gặp hoài được sao?)
Thế Hoa tặng Tiểu Đào, ngày mai mong tái kiến giai nhân."
"Đúng thật là..." Mã Tiểu Đào được khen là khuynh quốc khuynh thành thì vui vẻ cực độ, bởi không còn gì trên đời lãng mạn hơn là là tả mỹ nhân qua thơ a.
"Miệng lưỡi trơn tru không nói, liền thi kỹ cũng cao như vậy." Mã Tiểu Đào vừa nghĩ vừa cẩn thận cất tấm thơ Hồn Đạo Khí, gương mặt nét cười vẫn chưa tan làm xung quanh vắng lặng Thánh Nữ Điện lại có nhiều thêm một vầng dương quang ấm áp.
----------------------------------------------------------
Hai bài thơ trên lần lượt là "Thượng Lâm Phú" của Tư Mã Tương Như cùng "Giai Nhân Ca" của Lý Diên Niên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.