Chỉ giáo? Có thể chỉ giáo a? Năm mươi cấp đối mặt với sáu mươi cấp cường công hệ chiến hồn sư, lại sở hữu vũ hồn biến dị, còn cần phải chỉ giáo ư?
"Ách, việc này,.. không cần tiến hành thực chiến bình trắc. Học viện quy định, hồn sư vượt qua sáu mươi cấp, không cần tham gia trắc thí phần tiếp theo." Vị hồn sư cầm đầu việc phụ trách bình trắc của Lam Phách học viện âm thầm toát mồ hôi, thầm nghĩ, hôm nay
Tần Minh thu hồi vũ hồn của mình, khí thế biến mất, mọi thứ lại trở lại bình thường.
Gã đứng bên trái trong ba gã bình trắc sư phụ của Lam Phách học viện không nhịn được hỏi: "Có thể mạo muội hỏi một câu, ngài năm nay bao nhiêu tuổi?"
Tần Minh lạnh nhạt trả lời: "Ba mươi tư."
Con số đơn giản này vừa xuất ra, Tần Minh ngay lập tức đón nhận ba cặp mắt trừng trừng nhìn vào bản thân. Ba mươi tư tuổi, sáu mươi hai cấp, đây là khái niệm gì? Đừng nói nhìn thấy, bọn họ ngay cả nghe cũng không thấy qua.
Phất Lan Đức noi: "Nếu ngoài sáu mươi cấp không cần bình trắc phần sau, vậy chúng ta cũng không cần lãng phí thời gian nữa. Các huynh đệ, khai hồn hoàn."
Ngoại trừ đại sư ra, năm vị sư phụ của Sử Lai Khắc học viện đồng thời mở ra vũ hồn đủ để khiến hồn sư binh thường phải ngước nhìn của bọn họ. Trong phút chốc, hai gã Hồn đế, ba gã Hồn thánh, một loạt ba mươi mốt cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện trước mặt các vị sư phụ phụ trách bình trắc của Lam Phách học viện.
"Sáu mươi ba cấp, Long Văn Côn, khí Hồn đế, Lí Úc Tùng, Cường công hệ."
"Sáu mươi sáu cấp, Tính La Kì, khí Hồn đế, Lô Kì Bân, Khống chế hệ."
"Bảy mươi mốt cấp, Đường Đậu, khí Hồn thánh, Thiệu Hâm, Thực vật hệ."
"Bảy mươi sáu cấp, Đại Lực Kim Cương Hùng, chiến Hồn thánh, Triệu Vô Cực, Cường công hệ."
"Bảy mươi tám cấp, Miêu Ưng, Chiến hồn thánh, Phất Lan Đức, Mẫn công hệ."
Từ yếu đến mạnh, Sử Lai Khắc học viện bao gồm cả hai gã viện trưởng trong năm vị, trước sau báo ra danh tính cùng thực lực của mình.
Ba gã sư phụ phụ trách bình trắc lúc này đã hoàn toàn ngốc trệ. Tổng cộng chỗ này có bảy gã hồn sư xin được tuyển làm sư phụ, ngoại trừ một người chưa hiển lộ thực lực ra, sáu người còn lại đều là cường giả ngoài sáu mươi cấp, số lượng hồn hoàn khiến cho bọn họ hoa cả mắt. Nếu không phải đám Phất Lan Đức đã khống chế không cho hồn lực bản thân phóng thích quá nhiều, có lẽ lúc này ba vị sư phụ của Lam Phách học viện cũng không thể đứng vững.
"Có thể chứ?" Âm thanh Phất Lan Đức vang lên mang theo một chút chấn động hồn lực, khiến cho ba gã hồn sư bừng tỉnh.
"A, đương nhiên có thể. Các vị tiền bối, thỉnh thu vũ hồn đã." Ba người rõ ràng bắt đầu trở nên cũng kính hơn.
Đường Tam đứng trong đám Sử Lai Khắc thất quái, nhìn một màn trước mắt trong lòng thầm nghĩ, ở thế giới này, quả nhiên hoàn toàn là nói chuyện bằng thực lực. Lúc trước, tại Thiên Đấu hoàng gia học viện, Phong Hào đấu la vừa xuất hiện, đã áp chế khiến các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện không có biện pháp, cho dù là Phất Lan Đức viện trưởng cũng phải kiềm chế không ra tay. Mà bây giờ, sự cường đại của các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện cũng khiến cho Lam Phách học viện khiếp sợ, thực lực quả nhiên là điều quan trọng nhất.
Hít một hơi thật sâu, vị sư phụ cầm đầu Lam Phách học viện cũng kính nói: "Tại hạ Âm Thư, năm mươi tư cấp, cường công hệ, chiến hồn sư. Cấp bậc của các vị tiền bối ta không có gì để bình luận. Các vị thấy thế nào nếu ta đưa các vị đến gặp viện trưởng. đãi ngộ của các vị do nàng định đoạt."
Tất cả đều là hồn sư ngoài sáu mươi cấp, bình trắc đã không còn ý nghĩa gì nữa, lưu đối phương lại mới là việc quan trọng nhất. Vị sư phụ tên Âm Thư này có thể giữ vị trí quan trọng này, hiển nhiên là người thông minh, lập tức nghĩ đến việc trước tiên thể hiện thành ý của Lam Phách học viện đối với những vị hồn sư cường đại này.
"Cứ như vậy đi." Phất Lan Đức mỉm cười. Tâm tình của các vị sư phụ Sử Lai Khắc học viện cũng tốt hơn rất nhiều. Dù sao được người khác tôn kính so với bị người khác khinh miệt cũng tốt hơn rất nhiều, mặc dù nơi này hoàn cảnh không bằng Thiên Đấu hoàng gia học viện nhưng cũng có ưu điểm của nó.
Âm Thư dẫn đầu ba vị sư phụ Lam Phách học viện đi ra khỏi toà kiến trúc đỉnh nhọn, theo con đường nhỏ bên cạnh trực tiếp hướng về phía đằng sau học viện, nhanh chóng ra khỏi khu nhà dành cho sư phụ tiến vào sâu bên trong rừng rậm.
Đại sư nghi hoặc hỏi: "Viện trưởng của các ngươi không ở trong khu túc xá dành cho sư phụ hay sao?"
Âm Thư trả lời: "Viện trưởng bình thường không có mặt trong học viện, nàng tương đối thích an tĩnh, một mình ở trong rừng. Việc bình thường của học viện đều do các vị sư phụ tự giải quyết, chỉ có đại sự mới phiền đến viện trưởng."
Nhắc tới viện trưởng, trong mắt vị Âm Thư này xuất hiện sự tôn kính xuất phát từ nội tâm.
"Nguyên lai là như vậy." Đại sư cũng không hỏi gì nhiều, nhưng không biết tại sao, trong lòng hắn thuỷ chung xuất hiện một cảm giác bất an.
Đi chừng mười phút, mọi người đang tận hưởng không khí thanh tân của rừng rậm, thì đột nhiên, một tiếng ca lãng đãng như khói thoảng từ phía trước bỗng truyền đến.
Tiếng ca uyển chuyển đập vào thích nhĩ, u oán triền miên, giống như nỉ non giống như oán thán, khiến cho cảm thấy một trận buồn. Giai điệu cũng vậy, vô cùng nhu mỹ.
"Ban đêm khó ngủ, dùng gì để mê say.
Tâm tình quá nhiều, làm sao để đối mặt.
Không phải không muốn người bồi tiếp
Nhưng có một số việc người không thể nào hiểu được.
Bỏ đi phòng bị, cô đơn bám theo.
Ta muốn một không gian của chính mình.
Tưởng tượng về tương lai giữa chúng ta.
Nếu tình yêu không đẹp như chúng ta nghĩ.
Vậy tất cả hãy để cho ta mang theo
Trái tim ta muốn một chút hỗn loạn
Nếu ngươi hiểu được hãy để ta đi
Tâm ta bấn loạn chẳng dám yêu nhiều
Ta muốn khóc nhưng không thể nào khóc được
Tâm ta rối bời không sao hiểu
Ông trời tại sao quên mất ta
Tâm ta loạn vì sợ tình phản bội
Muốn khóc là ta một tiểu hài bị lạc
Một tiểu hài bị lạc."
Tiếng ca dần biến mất trong yên lặng, đi phía trước là Phất Lan Đức và đại sư đều đã dừng bước.Lúc này Phất Lan Đức thần sắc nhìn qua có chút quái dị, còn đại sư thì lệ rơi đầy mặt.Thanh âm du dương của một nữ tử chậm rãi truyền đến: "Đây là bài hát đầu tiên ngươi viết cho ta.Tiểu Cương.Ngươi biết không?Tâm ta đang rối bời.Ngươi đến cùng là ở nơi nào?"
Thấy bộ dáng kỳ quái của Phất Lan Đức và Đại Sư, mọi người không khỏi ngạc nhiên mà dừng lại.Đột nhiên đại sư xoay mạnh người, hướng lại phía đường cũ mà chạy đi, lại bị Phất Lan Đức tóm được một bên vai.
Phất Lan Đức khẽ quát: "Tiểu Cương, ngươi còn muốn trốn chạy đến khi nào?Lam phách học viện, Lam Phách học viện, Lam Điện Phách Vương Long, ta nên nghĩ đến sớm hơn."
Phất Lan Đức tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Ta sao biết được nàng lại ở nơi đây.Đây có lẽ là trùng hợp mà thôi.Đi thôi"
Đại sư ánh mắt nghiêm trọng, cố giãy dụa thoát ra.Nội tâm hắn lúc này trở nên vô cùng thống khổ, nỗi thống khổ tuyệt không nhỏ hơn so với lúc Đường Tam hấp thu hồn hoàn của Nhân Diện Ma Chu.Trốn tránh suốt hai mươi năm nay, hôm nay rốt cục lại đối mặt, nhưng tại đây dưới tình huống trong lòng không hề có sự chuẩn bị, đó là một loại cảm giác như thế nào!
Tay Phất Lan Đức kiên định nắm chặt bả vai đại sư, trong lòng hắn đã có chút bi thương, Long muội, ta bắt hắn mang đến cho ngươi đây.Lúc này, ngươi nói cho dù thế nào cũng phải bắt được hắn, không thể để cho hắn lại đi được nữa.
Bản thân đại sư cũng đoán được, Phất Lan Đức quả thật là biết nàng ấy đang ở Lam Phách học viện.Lúc trước lựa chọn đến Thiên Đấu hoàng gia học viện,một bộ phận nguyên nhân trong đó chính là vì nàng ở trong Thiên Đấu thành.Lúc trước trong ba người,phải thừa nhận rằng Phất Lan Đức chưa bao giờ quên, hắn cũng đã nghĩ thông suốt,nếu lần này làm phiền đại sư một chút, cũng là một lần nữa tác hợp cho hai người họ,Cái nhìn của thế tục liệu có quan trọng hay không?
Trong những người khác, ngoại trừ Triệu Vô Cực quen thuộc nhất cùng đại sư thân cận nhất, ngoài ra Đường Tam có thể đoán được chút ít, hầu như không rõ là đang xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể mờ mịt theo phía sau, hướng một nơi nào đó đi tới.
Tiếp tục hướng về phía trước vài trăm thước, rừng cây càng trở nên rậm rạp. lộ ra một tấm bia lớn, mặt trước có khắc hàng chữ: "Học viện trọng địa, xin đừng tiến vào."
Đi qua một cây đại thụ, cảnh sắc trước mặt hòan toàn biến đổi.Đó là một hồ nước nhỏ,chiều rộng mặt hồ không quá năm mươi thước mà thôi.Một dòng suối nhỏ rộng chừng ba thước từ bên kia rừng nhẹ nhàng len lỏi chảy vào trong hồ, và sau đó chảy ngược lại.Nước trong hồ có thể được xem như là luôn được lưu chuyển không ngừng.
Bên cạnh hồ,có một căn nhà tranh đơn sơ, chỉ gồm những tấm gỗ cùng với cỏ tranh tạo thành, hoàn toàn hòa vào quang cảnh chung quanh thành một thể.Xung quanh căn nhà tranh, có một vòng ly ba(ly ba= cái hàng rào),bên trong ly ba có trồng rất nhiều loài hoa và cây cỏ đua nở, tỏa hương ngào ngạt, vô cùng xinh đẹp.
Ở giữa những hàng cây và khóm hoa nọ, một nữ tử đang đứng đó,tay cầm bình tưới,đang tưới cho những cái cây này.Có lẽ bởi vì nghe được tiếng bước chân,ánh mắt nàng bất giác hướng về phía đoàn người Sử Lai Khắc học viện đang đi tới.Tựa hồ vì sự yên lặng nơi đây bị quấy nhiễu mà nhíu mày bất mãn.
Nhưng là,ánh mắt nàng lướt qua ba gã Lam Phách học viện hồn sư dẫn đường phía trước, rơi vào Phất Lan Đức cùng đại sư ở phía sau thì, cả thân thể trong nháy mắt trở nên cứng đờ, tay buông rơi chiếc bình tưới, phát ra một tiếng "Phanh".Mặc cho nước chảy ra, nàng lúc này lại như hoàn toàn quên mất.
Đó là một mỹ phụ nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi, một thân thanh sắc bố quần giản dị nhưng lại khó giấu được phong tư yêu kiều, chiếc khăn vải màu xanh trên đầu bay phất phơ, khuôn mặt có chút tái nhợt.Ngũ quan lay động lòng người, hàng lông mày như vẽ, đôi mắt to màu đen giờ tuy đã trở nên ngốc trệ, nhưng cũng rất có thần.Dưới lớp áo vải không giấu được thân thể phong loan điệp chướng,ba đào mãnh liệt,phong tư thành thục,tuyệt không phải cô gái bình thường nào cũng có thể so sánh.