Đấu La Đại Lục

Chương 320: Khiếu Thiên đấu la (2)



Dịch: linhbt

Biên: A Lá

Đường Long giơ tay đập hai cái trên cửa,"Tông chủ, chúng ta đã đem Đường Tam tới."

"Vào đi." Âm thanh trầm thấp hùng hậu từ bên trong gian phòng vang lên, tai Đường Tam nghe thấy vậy, cảm thấy thật thân thiết, bởi vì thanh âm này cùng thanh âm của phụ thân Đường Hạo ít nhất có tám phần giống nhau.

Đường Long đẩy cửa phòng ra, hướng Đường Tam dùng ánh mắt ra dấu một cái, lúc này mới dẫn đầu đi vào, Đường Thiên không có theo vào, mà đứng ở cửa.

Đây là một gian phòng chừng hơn trăm thước vuông, bên trong bài biện rất đơn giản, có một chiếc bàn rất lớn, bao trùm hai mặt vách tường là các giá sách, còn có hai hàng ghế trường kỷ hẹp và dài.

Đường Nguyệt Hoa ưu nhã ngồi ở trên ghế trường kỷ, chứng kiến Đường Tam mặc một bộ bạch y đi theo Đường Long tiến vào, mặt trở lên tươi cười rạng rỡ.

Đường Tam tự nhiên liếc mắt một cái đã thấy được cô cô, nhưng hắn bị hấp dẫn bởi thân ảnh ở sau chiếc bàn nọ.

Vóc người cao tới hai thước có hơn, lưng hùm vai gấu, khuôn mặt như đao tạc, tóc ngắn hoa râm.

Đồng dạng cũng mặc áo xám, nhưng hắn đứng ở nơi đó, cả người giống như là trung tâm của cả tòa thành.

Thân cao hai thước có lẽ cũng không tính đặc biệt cao lớn, nhưng nếu như để Đường Tam dùng một từ để hình dung người trước mặt này, thì hắn chỉ có thể nghĩ đến hai chữ nguy nga.

Phụ thân có hai mắt đục ngầu, đó là hậu quả của vết thương cũ, mà người trước mắt này rõ ràng cùng phụ thân có đến bảy tám phần giống nhau nhưng nhìn qua, nam tử này so với phụ thân còn muốn trẻ hơn vài phần, hai mắt hắn lấp lánh hữu thần như đuốc, thoáng cái nhìn chăm chú Đường Tam. Mênh mông rộng rãi, không có bất cứ gì che giấu được hơi thở phô thiên cái địa phóng đến, áp lực cực lớn thoáng cái đã bao phủ trên người Đường Tam.

Nhưng xảo diệu chính là, phần áp lực này lại vượt qua Đường Long, một điểm cũng không có tác dụng lên trên người hắn.

Đường Long thực lực không kém, sắc mặt vội vã hơi khẽ biến. Lại nhìn sang Đường Tam, trong ánh mắt không khỏi thêm vài phần lo lắng.

Nhưng khiến cho Đường Long kinh ngạc hơn là, Đường Tam đi vào trong phòng đối mặt với áp lực nọ, thần sắc vẫn không có chút nào biến hóa. Hai chân đứng thẳng mơ hồ hình thành chữ "Đinh", sống lưng thẳng tắp, nét ưu nhã trên mặt biến mất, được thay bằng vẻ mặt tôn kính.

Hai đầu gối bẻ xuống, Đường Tam trên người mơ hồ thay đổi, có thể thấy hai tầng quang mang lam bạch nhàn nhạt hiện lên bên ngoài lớp da của hắn, phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, hướng người nam tử đang phóng xuất hơi thở mênh mông ở phía sau bàn án vái chào.

"Đường Tam tham kiến tông chủ." Đơn giản chỉ có sáu chữ. Mỗi một chữ từ trong miệng hắn phun ra đều cực kì rõ ràng, cũng phi thường liền mạch.

Đồng tử của Đường Long có chút mở to ra. Người này thật sự là loài người sao? Đối mặt với uy áp của tông chủ mà hắn cư nhiên còn có thể tự do quỳ lạy sao. Lại còn có thể mở mồm nói chuyện nữa.

Chẳng lẽ. Thực lực của hắn còn mạnh hơn cả mình hay sao? Nhưng mà nhị cô nói hắn mới chỉ có hai mươi tuổi.

Kì thật, hắn đâu biết rằng áp lực mà Đường Tam lúc này thừa nhận kinh khủng đến cỡ nào.

Áp lực vừa rồi cực lớn giống như là một tòa núi cao chọc trời. Áp bức khiến hắn không cách nào thở mạnh được. Lúc này nhìn qua Đường Tam rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế chính hắn đã phải đồng thời mở ra cả hai đại lĩnh vực.

Sát Thần lĩnh vực ở bên trong, bên ngoài dùng Lam Ngân lĩnh vực để che chắn, nên từ ngoại giới không cách nào cảm nhận được hơi thở của hắn phóng thích ra.

Hơn nữa hiện tại hắn đang cảm thấy rất căng thẳng.

Dù sao cũng đã phục dụng hai đại tiên thảo cùng với vô số kinh nghiệm rèn luyện khí lực, Đường Tam lúc này giống như là đang ở dưới thác nước tập luyện vung chùy, phải thừa nhận áp lực cực lớn.

Mỗi động tác của hắn, kì thật đều là tìm kiếm tới điểm yếu của áp lực, thông qua động tác đó để giảm bớt áp lực với bản thân.

Còn việc hắn có thể nói ra sáu chữ, thực chất là hắn dùng nội lực phun ra thành âm.

Nam tử sau bàn án thu ánh mắt lại, tất cả áp lực trong nháy mắt biến mất. Đường Tam chỉ cảm thấy thân thể chung quanh không còn chút áp lực nào, phảng phất lực lượng cả người đều như nước thoát đi. Nếu như không phải hắn thường xuyên luyện tập tại thác nước nên mới ổn định được hạ bàn, nếu không lần này hắn phải xấu hổ mà gục ngã. Nhưng đúng là hắn vẫn còn ổn định được thân thể của chính mình, trên người thoáng có chút run rẩy, nhưng lại như trước bảo trì bộ dáng quỳ gối trên mặt đất.

"Đứng lên đi." Thanh âm hùng hậu từ miệng của nam tử kia truyền ra. Không sai, người này chính là Hạo Thiên Tông đương kim tông chủ, thân đại ca của Đường Hạo, Đường Khiếu, một trong song đấu la của Hạo Thiên Tông. Phong hào của hắn là Khiếu Thiên.

Đường Tam không có lập tức đứng dậy, mà là dùng sức hướng Đường Khiếu khấu đầu ba lần. Cái trán cùng mặt đất tiếp xúc, phát ra ba tiếng đông đông đông.

Đường Nguyệt Hoa nhướng mày, vội vã tiến lên kéo Đường Tam,"Ngươi làm cái gì vậy? Lúc đầu chuyện của ba ba ngươi cũng không có thể đều do ngươi tới gánh chịu." Bất luận là nàng hay là Đường Khiếu, tự nhiên đều hiểu được ba cái dập đầu này của Đường Tam đều là vì Đường Hạo hướng Đường Khiếu tạ tội.

Đường Tam động thân đứng lên, cúi đầu nói,"Cha nợ con trả, đó là không thể chối cãi. Tông chủ, ta nguyện thay phụ thân gánh chịu hết thảy trách nhiệm."

Đường Khiếu từ sau khi Đường Tam bước vào phòng, thần sắc trên mặt có chút tâm tình bất định. Nghe hắn vừa nói như thế. Đường Khiếu mạnh mẽ phách một chưởng lên trên mặt bàn đá, phẫn nộ quát:"Ngươi gánh chịu nổi sao?"

Xích một tiếng vang nhỏ. Cái bàn trước mặt Đường Khiếu lặng yên không một tiếng động sụp xuống, biến thành bột phấn, nhưng hoàn toàn không làm ảnh hưởng gì đến chung quanh. Vô tình, hắn đã thể hiện ra tu vi thâm hậu kinh khủng của hắn.

Đường Long đứng ở một bên âm thầm líu lưỡi, đây chính là cái bàn được làm trực tiếp từ hai tấn đá hoa cương vô cùng cứng rắn a. Phách vỡ cũng không khó, khó khăn chính là lặng yên biến nó thành bột phấn.

Đường Khiếu trừng mắt nhìn Đường Long liếc mắt một cái,"Ngươi lè lưỡi cái gì? Đi ra ngoài, đến phía sau núi làm một cái bàn khác đem về. Làm không tốt không cho ăn cơm."

"A?" Đường Long vẻ mặt khổ sở nhìn Đường Khiếu nhưng không dám phản bác

Đường Khiếu trừng con mắt,"Vẫn muốn ta tha cho sao?"

"Con đi, con đi." Đường Long trước mặt tam đại đệ tử uy phong vô cùng, nhưng trước mặt Đường Khiếu ôn thuận như một chú mèo nhỏ, vội vã chạy ra ngoài.

Đường Tam lần nữa quỳ rạp xuống đất,"Con không biết chính mình có thể gánh chịu được nổi hay không, nhưng con nguyện dùng tính mệnh vì tông môn mà dốc hết sức, nguyện đem toàn bộ năng lực nghe tông môn hiệu triệu."

Đường Khiếu xoay người, đẩy cánh cửa sổ phiá sau ra, tay phải phất lên, thạch phấn trên mặt đất đột nhiên bị kéo dựng lên, cực nhanh bay ra bên ngoài không trung.

"Chuyện của mình, mà lại khiến cho một hài tử phải gánh chịu. Đường Hạo ơi Đường Hạo, ngươi thật sự vẫn muốn trốn tránh sao?"

Nghe Đường Khiếu nói, trước mắt Đường Tam không khỏi hiện ra hình ảnh phụ thân bị cụt tay trông thật tiêu điều,"Tông chủ, phụ thân không phải trốn tránh. Người nói rằng, người không còn mặt mũi nào đối mặt với tông môn. Nên không thể cho phép chính mình trở về."

Thanh âm của Đường Khiếu có chút run rẩy,"Hắn hoàn hảo chứ?"

Đường Tam yên lặng gật gật đầu,"Phụ thân tốt lắm, người mỗi ngày đều ở bên cạnh mẫu thân, sống nốt phần đời còn lại."

"Ở bên cạnh mẹ ngươi sao?" Đường Khiếu mãnh liệt quay đầu lại, nhìn chăm chú Đường Tam, vành mắt hắn đã có chút đỏ lên.

Đường Tam nói:"Mẫu thân sau khi qua đời, hóa thân thành Lam Ngân Thảo. Phụ thân thủy chung làm bạn với nàng."

Đường Khiếu sửng sốt một chút, hít sâu khẩu khí,"Có lẽ, đây là kết cục tốt nhất cho hắn." Giờ khắc này, hắn phảng phất già nua rất nhiều, ánh mắt nhìn Đường Tam dần dần trở lên nhu hòa.

Quang mang chợt lóe, trong tay của Đường Tam xuất hiện một chiếc hộp đen dài và hẹp, hai tay đem nâng lên,"Tông chủ, đây là phụ thân sai ta mang đến. Người nói, đây là việc duy nhất người có thể làm vì tông môn."

Đường Khiếu vung tay lên, dễ dàng thực hiện động tác cách không nhiếp vật, hắc hạp nặng nề nằm gọn trong bàn tay của hắn như không có gì. Ngón tay khẽ chạm, hắc hạp mở ra, một nguồn năng lượng khổng lồ tràn ngập trong phòng, trong hộp có hai khối hồn cốt xuất hiện trước mắt Đường Khiếu, sắc mặt hắn không khỏi đại biến, râu tóc đều run rẩy.

Đường Tam chỉ cảm thấy hoa mắt, Đường Khiếu đã đi tới trước mặt hắn, một phát nắm được vạt áo trước ngực của Đường Tam, kéo hắn đến trước mặt mình. Đường Khiếu cơ hồ là run giọng nói:"Đường Hạo, Hạo đệ hắn, hắn......"

Đường Nguyệt Hoa lúc này cũng đã thấy trong chiếc hặc hạp dài và hẹp có hai khối hồn cốt, trong đầu trống rỗng, ngơ ngác đứng ở nơi đó, nước mắt không thể khống chế được chảy xuôi xuống.

"Phụ thân nói, nếu như người không làm như vậy, thì sẽ không có cách nào an tâm để làm bạn với mẫu thân sống nốt phần đời còn lại. Vết thương của phụ thân cũng đã giải trừ. Lúc đầu, khi người đem ta đưa đến chỗ cô cô thì đã làm điều này rồi. Tông chủ, ngài......"

"Gọi ta đại bá." Đường Khiếu gầm lên một tiếng, khiến lỗ tai của Đường Tam bị một trận tê dại.

"Đại bá." Giờ khắc này, thân thể của Đường Tam cùng Đường Khiếu tiếp xúc, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được tâm tình của Đường Khiếu đang kịch liệt ba động. Mặc dù vài thập niên không thấy, nhưng tình cảm huynh đệ của hắn đối với phụ thân không hề giảm sút.

"Đại ca, nhị ca hắn......" Đường Nguyệt Hoa lúc này đã khóc không thành tiếng, nhìn thấy hai khối hồn cốt, toàn thân đều run rẩy kịch liệt.

Ba một tiếng, Đường Khiếu khép chiếc hắc hộp lại, đồng thời buông Đường Tam ra tóm lấy vạt áo ở tay hắn,"Tiểu Tam, phụ thân vẫn thường gọi ngươi như vậy sao."

Đường Tam gật đầu.

Ánh mắt của Đường Khiếu dần dần bình tĩnh trở lại,"Ngươi biết không, kì thật, cho tới bây giờ ta cũng không cho rằng hắn làm sai cái gì. Nếu như A Ngân lựa chọn ta, có lẽ ta cũng sẽ làm giống như hắn thậm chí so với hắn còn muốn kịch liệt hơn. Cho nên, sau này bất luận người khác nói như thế nào, ta cũng không hy vọng chuyện của Đường Hạo trở thành gánh nặng của ngươi. Vì tông môn mà hết sức, là việc mà ngươi phải làm, nhưng không phải bởi vì chuyện của phụ thân ngươi, mà là bởi vì, ngươi là một phần tử của tông môn."

Đường Tam cảm giác được, trong lồng ngực mình có cái gì đó, cúi đầu, cảm kích nói:"Cám ơn ngài, đại bá."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.