Đấu La Đại Lục

Chương 500: Thực Thần và Cửu Thải Thần Nữ: Hải Thần hay Tu La Thần?



Trong lòng thầm nghĩ, Đường Tam chậm rãi giơ tay phải lên, ngón trỏ chỉ vào Áo Tư Tạp xa xa, một giọt máu màu lam vàng chầm chậm từ đầu ngón tay nhỏ ra. Hào quang từ dấu ấn của Hải Thần Tam Xoa Kích trên trán Đường Tam chợt lóe, một đạo ánh sáng màu lam vàng đã bao trùm lên thân thể Áo Tư Tạp, trực tiếp thấm vào qua da thịt hắn, tạm thời bảo hộ thân thể hắn không đến nỗi bị nổ tung.

Nhưng, hấp thu hồn hoàn, nhất thiết phải dựa vào lực lượng của bản thân, ngoại lực không giúp nổi hắn. Đường Tam cũng không dự định giúp hắn hấp thu hồn hoàn. Hào quang chợt lóe, một chút ánh sáng màu lam vàng đó trên đầu ngón tay Đường Tam lặng lẽ ấn lên mi tâm của Áo Tư Tạp, chỉ hơi nhấp nháy một lát, thì quang thải màu lam vàng đó đã dung nhập vào cơ thể Áo Tư Tạp rồi.

Chỉ là một giọt máu tươi, lại làm Đường Tam xem ra có chút mệt mỏi. Đó là thần huyết của hắn, cho dù chỉ có một giọt, nhưng đối với thần mà nói, lại là cực kỳ trân quý. Lúc trước, khi Thiên Nhận Tuyết bị Quan Âm Lệ của Đường Tam đánh xuyên tim không hề chảy ra máu tươi chính là nguyên nhân này. Thần ngay cả mất đi một giọt máu tươi cũng sẽ tổn thương đến nguyên khí. Lúc này, Đường Tam vì trợ giúp Áo Tư Tạp, không tiếc hao phí nguyên khí của mình. Hắn dù thế nào cũng không thể nhìn Áo Tư Tạp nổ tung, càng là xuất phát từ hy vọng trong nội tâm, muốn giúp đỡ người huynh đệ này của mình một tay.

Ánh sáng Hải thần thu hồi, huyết sắc trên mặt Áo Tư Tạp dần dần rút đi, thần sắc của hắn trở nên bình ổn hơn nhiều, tuy thân thể vẫn đang run rẩy, co giật như cũ, nhưng nguy cơ của hắn cũng đã qua.

Từng vòng từng vòng hồn hoàn xuất hiện xung quanh thân thể hắn. Khảo hạch mà Áo Tư Tạp vượt qua trên Hải Thần đảo là hắc cấp lục khảo, không gia tăng tu vi hồn hoàn giống như Trữ Vinh Vinh, bởi vậy, tám cái hồn hoàn đầu của hắn vẫn là hai vàng, hai tím, bốn đen như cũ. Lúc này, trong mơ hồ, đệ cửu hồn hoàn đã dần dần xuất hiện, màu sắc đỏ thẫm như máu đó đã dự đoán, Áo Tư Tạp sắp thành công rồi.

Trên mặt Đường Tam lộ ra nét mỉm cười nhàn nhạt, Áo Tư Tạp dưới sự trợ giúp từ một giọt thần huyết đó của hắn, cơ thể đã dung nhập lực lượng của thần làm kinh mạch, huyết nhục của hắn đều đạt được sự bổ trợ năng lượng thần, độ mạnh thân thể của hắn đã không còn yếu hơn những người khác nữa, cũng chính bởi vậy, nên việc hấp thu đệ cửu hồn hoàn cuối cùng này của hắn đã hoàn thành.

Cuối cùng, hồn hoàn hư ảo đó dần dần ngưng thực, huyền phù trên chỗ cao nhất của cơ thể Áo Tư Tạp, hồn lực mạnh mẽ dao động từ cơ thể Áo Tư Tạp lần lượt bạo phát ra, khí tức của hồn hoàn mười vạn năm làm không khí vì nó run rẩy.

Sương mù bị Đường Tam lùa lên trên đỉnh đầu hắn bồng bềnh rơi xuống, rơi thẳng lên người Áo Tư Tạp, không giống với ban đầu Đường Tam dựa vào hô hấp nuốt vào, sương mù này từ lỗ chân lông toàn thân đang mở ra của Áo Tư Tạp chầm chậm dung nhập vào cơ thể hắn, hồn lực khổng lồ sinh ra do đột phá cấp bậc phong hào đấu la không bị khống chế từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, khí tức lớn mạnh làm toàn thân trên dưới của Áo Tư Tạp đều xuất hiện một tầng năng lượng hư ảo dao động

Trong lịch sử giới hồn sư, cuối cùng đã xuất hiện vị phong hào đấu la hệ thực vật trước chưa từng có.

Cơ thể Áo Tư Tạp dần dần ngừng run rẩy, thần sắc thống khổ trên mặt cùng từ từ nhẹ nhàng trở lại, hô hấp của hắn trở nên trầm ổn hữu lực, mỗi một lần hít thở đều rất dài, quang mang màu hồng phấn nhàn nhạt từ cơ thể hắn phóng thích ra, chín cái hồn hoàn thay nhau lóe sáng, phóng xuất ra quang thải chói mắt.

Thành rồi. Trên mặt Đường Tam lộ ra một tia tươi cười, bay người lùi lại mười thước.

Áo Tư Tạp chầm chậm mở hai mắt, hai con ngươi của hắn so với trước đây đã có thêm một tầng quang thải long lanh, khí tức phóng ra ngoài cơ thể từ từ thu lại, từng chiếc từng chiếc hồn hoàn dần dần dung nhập vào cơ thể, chuyển hóa thành khí tức bình ổn ôn hòa, cả người nhìn càng có một loại cảm giác như quan ngọc. Hắn với thành tựu phong hào đấu la, không chỉ thực lực bước vào một tầng khác, mà ngay đến tinh khí thần cũng đã phát sinh biến hóa.

Chính vào lúc Đường Tam cho rằng thành tựu đệ cửu hồn hoàn này của Áo Tư Tạp đã hoàn toàn kết thúc, đột nhiên, trong không trung, một đạo quang mang đồng dạng màu hồng nhạt xuất hiện không chút dự báo, lướt tới rơi trên người Áo Tư Tạp. Tốc độ của quang mang đó cực nhanh, ngay cả Đường Tam thân là Hải thần dưới tình trạng không có bất cứ dự báo nào trước cũng không kịp ngăn cản. Quang mang màu hồng đó trực tiếp xuyên vào từ mi tâm của Áo Tư Tạp, biểu tình của Áo Tư Tạp rõ ràng đã trở nên cứng đơ, cả người giống như đã hóa thành một pho tượng bất động.

- Không ổn.

Đường Tam giật mình kinh hãi. Dưới sự bảo hộ của hắn, nếu việc truyền thừa của bạn bè còn xảy ra vấn đề, hắn làm sao ăn nói với những người khác đây. Lắc mình một cái, hắn đã đến bên cạnh Áo Tư Tạp, quang mang màu vàng lam phút chốc hóa thành một chiếc lồng ánh sáng bao phủ thân thể Áo Tư Tạp vào trong, đồng thời hữu thủ của Đường Tam cũng trực tiếp ấn lên trán Áo Tư Tạp.

Thế nhưng, điều vượt khỏi dự liệu chính là, khi Đường Tam cùng thần niệm của mình khóa chặt thân thể Áo Tư Tạp lại, thăm dò kiểm tra mỗi một bộ phận của cơ thể hắn, lại không phát hiện bất kỳ chỗ nào bất thường, mày nhíu lại, Đường Tam nhịn không nổi nhìn về hướng mà quang mang màu hồng nhạt xuất hiện trước đó.

Lúc này, Áo Tư Tạp đã phục hồi tinh thần, ánh mắt ngơ ngẩn lại trở nên có linh động, chẳng qua hắn lúc này toàn thân bị Hải thần thần lực của Đường Tam khóa chặt, gần như không động đậy được.

Đường Tam thu hồi một bộ phận thần lực, nhưng thần niệm vẫn như trước tập trung trên thân thể Áo Tư Tạp, để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn, đồng thời với việc giải trừ cấm cố thân thể của Áo Tư Tạp.

- Tiểu Áo, ngươi vẫn khỏe chứ?

Đường Tam lo lắng hỏi.

Áo Tư Tạp vụt đứng dậy, đột nhiên ha ha cười lớn:

- Khỏe, khỏe đến không thể khỏe hơn được nữa. Tiểu Tam, chúng ta là huynh đệ với nhau, vậy ca ca không nói cảm ơn nữa.

Đường Tam thở phào một hơi, Áo Tư Tạp không sao thì tốt:

- Vừa nãy có một đạo quang mang màu hồng phấn sau khi ngươi hoàn thành hấp thu đệ cửu hồn hoàn đột nhiên từ trời giáng xuống, rơi vào trong mi tâm ngươi, ngươi có cảm giác gì không?

Áo Tư Tạp chợt cười hắc hắc, trên mặt lộ ra một tia sắc thái thần bí:

- Huynh đệ, lần này ta thật trúng thưởng lớn rồi.

- Ồ? Chuyện gì vậy?

Đường Tam hiếu kỳ hỏi. Sau khi thành tựu Hải Thần, hắn có cảm giác khống chế được mọi thứ, nhưng vừa rồi biến hóa đột nhiên đến đó lại không nằm trong sự khống chế của hắn, hắn sao có thể không hiếu kỳ chứ?

Áo Tư Tạp thấp giọng nói:

- Vừa nãy hấp thu xong đệ cửu hồn hoàn, hồn hoàn mười vạn năm đó làm ta cảm giác được thực lực của bản thân đã đạt được sự tăng vọt về chất, đó thật sự quá kỳ diệu. Lần đầu tiên ta có loại cảm giác cường đại tuyệt đối đó. Hồn lực của ta hẳn đã đạt đến chín mươi hai cấp, hấp thu Hải thần thần lực của ngươi tác dụng thật không nhỏ a! Những người khác sợ rằng hiệu quả còn tốt hơn so với ta, dù gì thì họ hấp thu có lẽ càng nhiều hơn một chút. Sau đó, ta cảm thấy một dòng ấm áp đột nhiên chảy vào trong mi tâm của mình, một thanh âm rất ôn hòa vang lên trong đầu ta, người đó nói, thành tựu phong hào đấu la hệ thực vật, niên kỷ chưa vượt qua bốn mươi tuổi, ta có đủ tiềm lực kế thừa thần vị của người, bảo ta tu luyện hồn lực đến chín mươi chín cấp, thì tự nhiên sẽ có thể bắt đầu truyền thừa bước sau đó.

Đường Tam mở to mắt:

- Thần vị? Ngươi nói quang mang màu hồng phấn đó là khí tức của một vị thần truyền cho ngươi? Đây …

Đường Tam thực sự có chút không biết lý giải thế nào. Bất luận là Hải thần hắn đã kế thừa, Thiên Sứ thần Thiên Nhận Tuyết đã truyền thừa, hay là Tu La thần mà ông cố đã nỗ lực bao năm muốn kế thừa, đều có nơi cố định lưu lại thần niệm, hơn nữa khảo hạch đều là sau khi tiếp xúc mới xuất hiện.

Nhưng vừa rồi, quang mang màu hồng phấn đó lại là tự tìm đến cửa, điều này so với tình hình của hắn một chút cũng không giống, nhưng xét từ một góc độ khác, quang mang màu hồng phấn đó trong sự giám thị của hắn mà vẫn có thể xông nhập vào giữa mi tâm Áo Tư Tạp, nói nó là cấp thần cũng khó trách.

Thấy Đường Tam chìm vào trầm tư, Áo Tư Tạp cười nói:

- Tiểu Tam, ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều nữa. Đừng quên, ca ca ta là phong hào đấu la hệ thực vật đầu tiên, chỉ đơn giản một điểm này thôi thì đã là lịch sử chưa từng có rồi. Nói không chừng, đây chính là bước then chốt nhất trong khảo hạch của thần, chính là vì ta đã có thành tựu phong hào đấu la hệ thực vật, lại trẻ trung anh tuấn, cho nên người mới lựa chọn ta a! Ha ha, xem ra, ta cũng có cơ hội thành thần rồi, cho dù thơi gian kéo dài ra một chút, nhưng ít nhất cũng không cần đi tìm kiếm thần vị nữa, oa ha ha ha ha.

Áo Tư Tạp đắc ý cười lớn, hắn hoàn toàn là xuất phát từ hưng phấn trong nội tâm. Từ trước đến nay, trong Sử Lai Khắc thất quái hắn luôn là người yếu nhất. Hương tràng phụ trợ của hắn tuy hiệu quả không tồi, nhưng so sánh với Cửu Bảo Lưu Ly tháp của Trữ Vinh Vinh vẫn có khoảng cách. Luận về lực chiến đấu, hắn tuy có thể dựa vào phục chế kính tượng tràng sử dụng năng lực của bạn bè, nhưng nếu thật sự đơn đấu, thì hắn ai cũng đánh không lại. Lúc này đột nhiên đạt được thần vị của một vị thần, hắn sao có thể không hưng phấn được sao? Sẽ không cần phải lo lắng vấn đề bản thân không xứng với Trữ Vinh Vinh nữa.

- Tiểu Áo, vị thần tìm đến ngươi này xưng là gì?

Đường Tam hỏi.

Áo Tư Tạp cười hì hì, đáp:

- Rất thích hợp với ta, người đó nói, người là Thực Thần. Hì hì, thế này thì phong hiệu của ca ca cũng có rồi, về sau mời gọi ta là Thực Thần đấu la. Oai phong không? Oách không?

Thực Thần? Đường Tam trong lòng chợt hiểu, xem ra, suy đoán của Áo Tư Tạp có lẽ là chính xác, với thành tựu phong hào đấu la hệ thực vật đầu tiên, rất có thể chính là bước thứ nhất trong khảo hạch truyền thừa của Thực Thần, cũng là bước then chốt nhất. Bạn bè có được khả năng kế thừa thần vị, Đường Tam sao không vui cho được? Hồi tưởng lại sự cô đơn mà Hải Thần từng nói với hắn, Đường Tam không khỏi bật cười, xem chừng, bản thân cho dù sau này thành thần, cũng sẽ không cô đơn mới đúng. Nếu mỗi một người bạn đều có thể có vận khí như Tiểu Áo thì tốt rồi.

Chính vào lúc Áo Tư Tạp đang hưng phấn cười lớn, lại là một đám sương mù chầm chậm thu lại, lộ ra nhân hình bên trong. Vụ khí thu lại chính là người nhỏ tuổi nhất trong Sử Lai Khắc thất quái U Minh Linh Miêu Chu Trúc Thanh.

Hồn hoàn màu đỏ diễm lệ xuất hiện trên người Chu Trúc Thanh, nàng cũng đã hoàn thành đệ cửu hồn hoàn của mình, dựa vào thể phách vốn cường đại hơn nhiều so với Áo Tư Tạp, cộng thêm hồn lực mạnh mẽ chống đỡ, đệ cửu hồn hoàn mười vạn năm đã trở thành kết cuộc tốt nhất của hồn sư như nàng.

Mắt thấy Chu Trúc Thanh đã hoàn thành hấp thu hồn hoàn, Đường Tam và Áo Tư Tạp lại không nhìn nàng, hai người không hẹn mà cùng nhìn vào không trung, hy vọng có thể nghênh đón một đạo hào quang tự tìm đến cửa.

Song, sự thực chứng minh, vận khí- thứ này không phải ai muốn nó đến thì nó đến. Bầu trời vô cùng yên ắng, không mảy may xuất hiện thêm bất kỳ một dấu tích gì của quang mang nữa.

Chu Trúc Thanh chậm rãi mở mắt, hai con ngươi màu đen như hai viên trân châu màu đen chói mắt, tầng hư ảo hình thành xung quanh thân thể cam giác rõ ràng hơn nhiều so với Áo Tư Tạp. Khi nàng từ dưới đất đứng dậy, giữa mỗi động tác, đều cho người ta một thứ cảm giác hư ảo không chân thật, giống như trên thân nàng thủy chung luôn đem theo một chuỗi những tàn ảnh vậy.

- Tiểu Áo, Tam ca, hai người đang nhìn gì vậy?

Chu Trúc Thanh có chút hiếu kỳ nhìn Đường Tam và Áo Tư Tạp đang nhìn chòng chọc vào không trung, không khỏi hiếu kỳ hỏi.

- Ơ …, không có gì. Trúc Thanh, ngươi cũng thành công rồi. Thế nào? Hồn lực bao nhiêu cấp?

Áo Tư Tạp cùng Đường Tam phục hồi lại tinh thần. Bọn họ biết, vận may không có giáng lâm lần nữa, người đưa ra câu hỏi là Áo Tư Tạp.

Chu Trúc Thanh nhẹ mỉm cười, tuy niên kỷ của nàng nhỏ nhất, nhưng tính cách lại cực kỳ trầm ổn, đối đãi với bạn bè thì tầng bảo hộ băng lạnh đó của nàng cũng không tồn tại:

- Phải đa tạ Hải Thần thần lực của Tam ca và năng lượng của Thâm Hải Ma Kình Vương. Muội chín mươi ba cấp rồi. Thật sự có thứ cảm giác một bước lên trời. Muội chưa từng nghĩ, không đến ba mươi tuổi đã có thể có thành tựu phong hào đấu la.

Đường Tam mỉm cười đáp:

- Bình an hấp thu hồn hoàn thì tốt. Dù gì thì Sử Lai Khắc thất quái chúng ta bị người khác nhìn như quái vật cũng chẳng phải một ngày hai ngày. Bây giờ ta vẫn còn nhớ, lúc đầu khi chúng ta vừa đến học viện Sử Lai Khắc, các lão sư đã từng nói, học viện Sử Lai Khắc chỉ thu quái vật, không thu người bình thường. Song, ngay cả là viện trưởng Phất Lan Đức sợ rằng cũng không tưởng được, mấy quái vật người bồi dưỡng ra lại quái vật đến mức độ này a.

Nghe Đường Tam nói xong, Áo Tư Tạp và Chu Trúc Thanh không nhịn được đều mỉm cười.

Đường Tam hỏi:

- Trúc Thanh, muội hiện giờ cũng đã thành tựu phong hào đấu la rồi, chúng ta lại không cần Võ Hồn điện gia phong, muội chuẩn bị phong hiệu của mình gọi là gì?

Chu Trúc Thanh nghĩ một lát, đáp:

- Phong hiệu sao cũng được, vậy dùng võ hồn của muội đặt tên đi, gọi là U Minh đấu la được rồi.

Áo Tư Tạp chép chép miệng, nói:

- Thật âm u, Trúc Thanh à! Muội là nữ nhi, vẫn không bằng gọi là Linh Miêu đấu la.

Chu Trúc Thanh chợt phì cười, đáp:

- Thôi, Hương Tràng đấu la, phong hiệu của ta đương nhiên phải tự mình làm chủ. Cả người dính dính, ta phải đi thanh tẩy một chút đã.

Nói rồi, nàng chuyển thân đi xuống núi.

- Trúc Thanh, muội đợi ta chút, ta cũng cần đi rửa, Hương Tràng đấu la cái gì, phong hiệu của ca ca ta là Thực Thần, muội phải gọi ta Thực Thần đấu la mới đúng.

Áo Tư Tạp vừa bất mãn gọi, vừa đuổi theo hướng Chu Trúc Thanh. Nhưng, với tốc độ phong hào đấu la mẫn công hệ của Chu Trúc Thanh, làm sao hắn có thể đuổi kịp được chứ? Chu Trúc Thanh cũng tuyệt sẽ không cho hắn cơ hội dòm ngó mình.

Nhìn bóng dáng hai người rời đi, Đường Tam không khỏi mỉm cười lắc lắc đầu, bản thân thật sự quá tham lam rồi, tình huống xuất hiện trên người Áo Tư Tạp, sợ rằng trong cả giới hồn sư đều là độc nhất vô nhị a, sao còn có thể vọng tưởng cũng xuất hiện tình huống giống như vậy trên người những bạn bè khác được chứ? Nếu là như vậy, thì thần đó thực sự cũng không đáng giá rồi. Song, Tiểu Áo muốn tu luyện đến chín mươi chín cấp, còn đoạn đường dài cần đi. Dẫu sao, hắn không thể hấp thu tiếp hồn hoàn phụ trợ nâng cao hồn lực nữa, tất cả đều chỉ có thể dựa vào lực lượng của bản thân hắn. Về phương diện này, cho dù là bản thân đã thành thần cũng không thể trợ giúp hắn. Song, may mắn hắn hiện tại còn chưa đến ba mươi tuổi, sau này còn có thời gian. Với thực lực của phong hào đấu la, sống đến hai trăm tuổi cũng là bình thường, chín mươi chín cấp hẳn là có thể thực hiện được mới phải. Đợi sau khi mọi việc đều kết thúc, mình và bạn bè sẽ tận khả năng ở cùng nhau, như vậy, bất luận là việc Áo Tư Tạp tu luyện kế thừa Thực Thần, hay việc tìm kiếm thần vị cho bạn bè, ít nhất mình cũng có thể bảo hộ bọn họ không gặp phải thương tổn. Đường Tam quyết không cho phép tình trạng như ông cố Đường Thần lại xuất hiện trên người các bạn mình.

Chính vào lúc Đường Tam đang suy ngẫm, thần niệm của hắn đột nhiên hơi động, mục quang lập tức nhìn về một đám sương mù dày đặc, sương mù nháy mắt tăng lên, rồi lại biến hóa hình dạng, nguyên chỉ là một đám hình tròn, lúc này lại đột nhiên thu lại, đẩy cao, rồi dần dần biến thành một hình dạng khác.

Đó là hình dạng của một bảo tháp, trông sương mù sinh động như thật, kể cả không dùng thần niệm lướt qua Đường Tam cũng biết chủ nhân trong sương mù này là ai:

- Xem ra, Vinh Vinh cũng sắp hoàn thành hấp thu đệ cửu hồn hoàn rồi.

Cảnh tượng kỳ dị xuất hiện trên đỉnh núi Hải Thần sơn, bảo tháp mà sương mù đó ngưng kết thành từ từ phát sáng.

Lúc sương mù lẳng lặng không tiếng động tiêu biến đi, xuất hiện ở đó lại không phải Trữ Vinh Vinh, mà là bảo tháp cực lớn cao đến bảy thước. Trên bảo tháp cửu thải lưu chuyển, dưới dương quang chiếu rọi thật long lanh động lòng người. Mỗi một tầng bảo tháp đều là điêu lan ngọc thế (ý nói tinh xảo đẹp đẽ), bảo quang óng ánh khiến đỉnh Hải Thần sơn tăng thêm một đạo cảnh sắc kỳ dị, ngay đến Hải Thần thất thánh trụ thủ hộ đấu la cũng đều nhìn đến ngẩn ra.

Đường Tam thầm gật đầu, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Trữ Vinh Vinh cuối cùng đã đại thành rồi. Dưới tác dụng của tiên thảo ban đầu mình đã tặng cho nàng, Thất Bảo Lưu Ly Tháp đã tiến hóa thành Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, thời khắc này, khi nàng có được đệ cửu hồn hoàn, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của nàng cũng coi như đã thật sự hoàn thành trên ý nghĩa.

Quả nhiên, chín cái hồn hoàn lần lượt xuất hiện, viên xếp ở cuối cùng, đồng dạng cũng là một hồn hoàn màu đỏ tượng trưng cho mười vạn năm. Cửu Bảo Lưu Ly Tháp cực lớn bắt đầu trở nên hư ảo, thấp thoáng, có thể nhìn rõ Trữ Vinh Vinh đang ngồi ngay ngắn bên trong. Song, so với Áo Tư Tạp, Chu Trúc Thanh, nàng lại không nhếch nhác một chút nào, ít nhất bên ngoài thân thể không có bất kỳ vết mồ hôi hay vết máu nào, mặt ngọc trang nghiêm, mang theo nét cười, vốn dĩ đã tuyệt sắc như nàng càng tăng thêm mấy phần mỹ cảm thần thánh.

Cửu Bảo Lưu Ly Tháp hào quang dần dần thu lại, bản thể cũng từ từ thu nhỏ, biến trở lại kích thước nguyên bản, trôi nổi trước mặt Trữ Vinh Vinh. Đúng lúc Đường Tam chuẩn bị tiến lên chúc mừng Trữ Vinh Vinh đã hoàn thành hấp thu đệ cửu hồn hoàn, đột nhiên, giữa không trung vang lên thanh âm một trận sấm sét.

Đường Tam sửng sốt, giờ trời đang nắng a! Đâu ra tiếng sấm sét?

Ngay sau đó, một đạo hào quang cửu thải từ trên trời giáng xuống, bồng bềnh rơi lên trên Cửu Bảo Lưu Ly Tháp, lập tức, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp vốn dĩ đã vô cùng long lanh giống như rạng rỡ thanh xuân vậy, quang thải chói mắt hóa thành một cột quang trụ xông lên trời, ở giữa không trung biến ảo.

Thấp thoáng, trong không trung một hư ảnh khổng lồ phiêu diêu xuất hiện. Hư ảnh đó vô cùng rõ ràng, là một nữ tử mặc cửu thải hà y, mặt mang nụ cười, nàng nhẹ nhàng hành lễ về phía Đường Tam trước, sau đó mới hướng về phía Trữ Vinh Vinh môi miệng mấp máy, giống như đang nói điều gì.

Đường Tam lặng lẽ lau trán đến mồ hôi lạnh cũng không tồn tại, trong lòng thầm nói, hôm nay là ngày gì? Lẽ nào nói, Sử Lai Khắc thất quái chúng ta thật sự chính là quát vật chuyển thế hay sao, lại xuất hiện thêm một thần tự mình tìm đến cửa. Không cần hỏi, hư ảnh trong không trung kia đến từ thần niệm của một vị thần. Tuy trên cảm giác không cường đại bằng khí tức của Hải Thần, Thiên Sứ Thần, Tu La Thần, nhưng cũng tuyệt đối là một vị thần không sai được.

Một ngày có hai vị thần tìm đến cửa muốn đem thần vị truyền cho bọn hắn, việc này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng cả giới hồn sư đều sẽ náo động lên. Không biết Tiểu Áo đang thanh tẩy thân thể nhìn thấy màn này sẽ cười thành bộ dạng thế nào, kể cả thành thần, Vinh Vinh cũng có thể ở cùng với hắn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Đường Tam không khỏi theo bản năng hướng lên người Tiểu Vũ, trong lòng thầm hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách sau này tìm cho Tiểu Vũ một vị thần để tiến hành truyền thừa. Tương lai lúc mình đến Thần giới, cũng mang nàng đi cùng.

Gió thổi nhẹ qua, trên không nữ tử thân mặc váy dài cửu sắc lẳng lặng biến mất, Cửu Bảo Lưu Ly Tháp ở trước mặt Trữ Vinh Vinh cũng rơi xuống lên tay nàng. Mang theo mấy phần mơ màng, nàng mở hai mắt, vừa nhìn đã trông thấy Đường Tam đứng trước mình không xa, vội vàng nhảy lên:

- Tam ca, vừa nãy có âm thanh của một người gọi là Cửu Thải Thần Nữ nói với muội, muốn muội truyền thừa thần vị gì đó của nàng. Song phải đợi muội đạt đến chín mươi chín cấp mới tiến hành khảo hạch. Đây không phải là mơ chứ?

Trong Sử Lai Khắc thất quái, người Trữ Vinh Vinh yêu nhất đương nhiên là Áo Tư Tạp, nhưng người nàng tín nhiệm nhất lại là Tam ca Đường Tam này, trong lòng có nghi vấn tự nhiên người đầu tiên tìm đến cũng là hắn.

Đường Tam mỉm cười gật đầu đáp:

- Chúc mừng muội, Vinh Vinh, đây hẳn là thật. Muội phải nỗ lực đó. Đến chín mươi chín cấp, có Tam ca bên cạnh giúp muội, muội nhất định có thể thông qua khảo hạch của Cửu Thải Thần Nữ.

Trữ Vinh Vinh chớp chớp mắt, không ngờ lại lắc lắc đầu, thấp giọng nói:

- Không cần đâu, muội không muốn truyền thừa thần vị gì cả.

Đường Tam sửng sốt một chút:

- Vinh Vinh, muội làm sao vậy? Không biết có bao nhiêu phong hào đấu la vì tìm kiếm thần vị mà nỗ lực một đời cũng không thể đạt được sự ưu ái của thần, ngay đến cường giả đỉnh cao như ông cố ta cũng vậy. Thần để mắt mà tìm đến cửa, muội sao lại …

Trữ Vinh Vinh giống như đột nhiên bừng tỉnh, nhìn về bên cạnh, phát hiện ra vị trí Áo Tư Tạp vốn ngồi đã là khoảng không, nhìn tiếp xung quanh, không có thân ảnh của Áo Tư Tạp, mới vội vàng hỏi:

- Tam ca, Áo Tư Tạp đâu?

Đường Tam mỉm cười đáp:

- Tiểu Áo đã hoàn thành hấp thu hồn hoàn rồi, đang đi thanh tẩy thân thể, một lát nữa sẽ về. Sao? Một lát không thấy mà đã lo lắng rồi sao?

Trữ Vinh Vinh như thở phào một hơi, đi đến bên cạnh Đường Tam, nói nhỏ bên tai hắn:

- Tam ca, huynh đáp ứng muội một chuyện được không?

Đường Tam có chút kinh ngạc đáp:

- Sao rồi? Vinh Vinh? Muội sao lại là lạ thế nào?

Trữ Vinh Vinh thấp giọng nói:

- Tam ca, huynh đừng đem việc thần tìm đến lúc nãy nói cho Áo Tư Tạp. Huynh ấy tuy bề ngoài phóng khoáng không gò bó gì, kỳ thực lòng tự tôn rất lớn. Từ lúc đầu khi huynh ấy theo đuổi muội đã như vậy, bây giờ thật vất vả chúng ta sắp thành chính quả rồi, nếu để huynh ấy biết muội được thần tìm đến, muội sợ huynh ấy lại âm thầm tự ti, muội không muốn cảnh năm năm đó lại xảy ra lần nữa. Cho nên, huynh nhất thiết đừng nói cho huynh ấy a!

Đường Tam lúc này mới rõ ý của Trữ Vinh Vinh, như cười như không nhìn nàng, nói:

- Nói như vậy, muội không muốn sau này đi kế thừa thần vị này, cũng là vì Tiểu Áo?

Trữ Vinh Vinh bị Đường Tam nhìn gương mặt yêu kiều không khỏi nóng lên, khẽ gật đầu.

Đường Tam xoa xoa đầu Trữ Vinh Vinh, than nhẹ:

- Vinh Vinh, muội thật sự trưởng thành rồi. Bây giờ nghĩ lại lúc chúng ta quen nhau trước đây đại tiểu thư kiêu căng đó, ta còn cảm thấy có chút không tưởng được. Chẳng trách đến cả Cửu Thải Thần Nữ cũng tìm đến muội. Song, muội xác định tương lai sẽ không tiếp thụ truyền thừa của nàng ta sao?

Trữ Vinh Vinh kiên định gật đầu:

- Không thể ở cùng với người mình yêu thương, thành thần còn có ý nghĩa gì. Tam ca, huynh nhất định phải thay muội bảo vệ bí mật này.

Đường Tam cười ha ha nói:

- Đây là muội nói a, muội đừng có hối hận. Tiểu Áo, lời của Vinh Vinh ngươi đều nghe thấy rồi chứ. Tự ngươi xem làm thế nào đi.

- A?

Trữ Vinh Vinh kinh ngạc, ánh mắt vừa chuyển, vừa hay nhìn thấy Áo Tư Tạp thập thò từ dưới núi đi lên, chỉ là, sắc mặt lúc này của hắn trở nên rất kỳ dị, ngẩn ngơ nhìn nàng, từng bước từng bước chầm chậm đi tới, trong mắt giống như mơ hồ có nước.

Trữ Vinh Vinh xoay đầu nhìn Đường Tam, khóe mắt lập tức đỏ lên:

- Tam ca, huynh sao có thể như vậy? Huynh rõ ràng biết hắn đến rồi, vì sao không ngăn cản muội nói mấy lời đó. Huynh …

Vừa nói, nàng vừa vụt chạy tới bên Áo Tư Tạp, mấy bước đã chạy đến trước mặt hắn, chủ động chúi đầu vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, dịu dàng nói:

- Tiểu Áo, huynh, huynh đừng hiểu lầm. Muội không phải có ý muốn giấu huynh, huynh yên tâm, muội nhất định sẽ không kế thừa thần vị đó, sau này muội mãi mãi ở cùng huynh. Đợi chiến tranh giữa Thiên Đấu đế quốc và Võ Hồn đế quốc kết thúc, muội sẽ gả cho huynh, được không?

Áo Tư Tạp cúi đầu xuống, ngơ ngẩn nhìn Vinh Vinh trong lòng, trong cổ họng dường như có cái gì chặn lại, một chữ cũng nói không ra.

- Tiểu Áo, huynh đừng dọa muội. Thực lực không đại diện cho tất cả, hơn nữa, bây giờ chúng ta cũng đều đã là phong hào đấu la rồi a! Đáp ứng muội được không, đợi chiến tranh kết thúc, thì lấy muội, được không?

Trữ Vinh Vinh đã nóng ruột tới mức khóc lên, nước mắt theo khuôn mặt yêu kiều rơi xuống.

- Vinh Vinh …

Áo Tư Tạp đột nhiên mạnh mẽ ôm chặt Vinh Vinh:

- Ta muốn, ta đương nhiên muốn, muội là của ta, mãi mãi đều là của ta. Vinh Vinh, muội đối với ta thật sự là quá tốt.

Vào lúc này, luôn thông minh như Áo Tư Tạp lại chỉ có thể nói ra mấy lời thẳng thắn bộc trực này, nhìn dáng vẻ của họ, trên mặt Đường Tam đã tràn ngập nụ cười, ánh mắt ôn nhu nhìn về người yêu của mình, trong lòng thầm nói, Tiểu Vũ, đến lúc đó, chúng ta cũng thành hôn cùng với bọn họ được không?

Trữ Vinh Vinh thấy được hồi đáp của Áo Tư Tạp, lúc này mới nhẹ nhõm hơn, chủ động hôn lên môi hắn, Áo Tư Tạp đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hai người xem như bên cạnh không có người hôn nhau nồng nhiệt.

Trữ Vinh Vinh vẫn luôn xấu hổ, ở trước mặt mọi người, rất ít có động tác thân mật với Áo Tư Tạp, càng không cần nói tới việc hôn môi nồng nàn không chút kiêng kỵ trước mắt này.

- Khụ khụ …, hai người chuẩn bị biểu diễn trước mặt mọi người sao?

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang theo mấy phần trêu trọc của Chu Trúc Thanh từ một bên vang lên, nàng cũng đã thanh tẩy xong thân thể, thay một thân y phục sạch sẽ trở lại.

Rời môi, Trữ Vinh Vinh thẹn thùng chúi đầu vào lòng Áo Tư Tạp:

- Đều tại huynh, đều tại huynh, khiến bọn họ chế giễu rồi.

Áo Tư Tạp chợt cười ha ha nói:

- Phải, phải, tại ta, tại ta còn không được sao? Chẳng qua, Vinh Vinh, trở lại việc truyền thừa của Cửu Thải Thần Nữ đó nhất định phải tiến hành a!

- Cái gì?

Trữ Vinh Vinh ngẩng đầu nhìn Áo Tư Tạp, trên gương mặt vừa thả lỏng lại lộ vẻ lo lắng:

- Tiểu Áo, huynh đừng như vậy, muội nói rồi, muội sẽ không rời xa huynh.

Áo Tư Tạp cười hì hì, đáp:

- Chính là vì không rời xa ta, muội mới phải kế thừa thần vị của Cửu Thải Thần Nữ a! Ô, Tiểu Tam còn chưa kịp nói với muội hả, vừa nãy, ta trước muội một bước, cũng được một vị thần tìm đến, người gọi là Thực Thần.

Trữ Vinh Vinh ngẩn người nhìn Áo Tư Tạp, chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn Đường Tam, Đường Tam một mặt vô tội nhìn nàng, nói:

- Không phải ta không nói, là muội quá vội vàng, còn chưa cho ta cơ hội nói a! Tiểu Áo là hồn sư hệ thực vật đầu tiên trở thành phong hào đấu la, đã đạt được sự nhìn nhận của Thực Thần trong thần giới. Ta vừa rồi không phải đã hỏi qua muội sao, muội xác định sau này không tiếp thụ truyền thừa của Cửu Thải Thần Nữ?

- Huynh, các huynh, các huynh xấu chết được.

Trữ Vinh Vinh mãi đến lúc này mới tỉnh ngộ, chẳng trách Đường Tam lại để lời của nàng bị Áo Tư Tạp nghe thấy, còn gọi Áo Tư Tạp ra. Bản thân thật sự là quan tâm mà loạn.

Quyền hồng (nắm tay trắng như phấn hồng) rơi như mưa lên người Áo Tư Tạp, Áo Tư Tạp mặc cho nàng đánh, trên mặt lại thủy chung vẫn cười dài. Lời Trữ Vinh Vinh cùng Đường Tam nói trước đó, vốn dĩ hắn nghe không hết được, lúc ấy hắn còn đang trên đường xuống núi. Nhưng Đường Tam lại thông qua thần niệm, đem âm thanh của Trữ Vinh Vinh truyền vào tai hắn. Vì hắn, Trữ Vinh Vinh thậm chí nguyện từ bỏ thành thần, Áo Tư Tạp làm sao có thể không kích động được chứ? Trong lòng hắn, một tia ngăn cách tồn tại trong dĩ vãng đó, thời khắc này sớm đã tiêu biến không còn, đối với Vinh Vinh chỉ có tình yêu vô tận.

- Vinh Vinh, huynh yêu muội.

Áo Tư Tạp nồng nàn nhìn chăm chú người yêu đang thẹn thùng tức giận trước mặt.

Trữ Vinh Vinh ngây người một chút, nắm đấm không đánh xuống nữa, bỗng sà vào lòng Áo Tư Tạp, buông tiếng khóc lớn.

Chu Trúc Thanh đi đến bên cạnh Đường Tam, cười nhỏ nói:

- Tam ca, các huynh thật quá tệ rồi, lại tính kế Vinh Vinh như vậy.

Đường Tam cười ha ha, đáp:

- Việc này không quan hệ gì đến ta, là do Tiểu Áo tạo thành. Hắn nếu vừa xuất hiện đã nói cho Vinh Vinh hắn cũng đã đạt được sự chấp nhận của Thực Thần, thì tự nhiên sẽ không bị Vinh Vinh hiểu lầm rồi. Việc của bọn họ, thì để bọn họ giải quyết đi.

Chu Trúc Thanh mỉm cười nói:

- Thật phải chúc mừng bọn họ, đồng thời cùng đạt được sự thừa nhận của thần, đây so với việc huynh tiến hành Hải Thần khảo hạch còn may mắn hơn a!

Đường Tam nói:

- Đây cũng là kết quả do họ tự nỗ lực. Muội cũng biết, bất luận là Cửu Bảo Lưu Ly Tháp của Vinh Vinh hay võ hồn hệ thực vật của Tiểu Áo, có thể tu luyện đến phong hào đấu la gian nan đến mức nào. Trên đại lục, di tích thần lưu lại hẳn là không ít. Hiện giờ mọi người đều đã có thực lực của cấp bậc phong hào đấu la rồi, chúng ta lại đều còn trẻ, đợi chiến tranh kết thúc, chúng ta tiêu diệt xong Võ Hồn đế quốc, thì những ngày về sau, chúng ta có thể vừa tu luyện khi ngao du sơn thủy, vừa tìm kiếm tông tích các thần vị khác. Ta tin rằng, rồi sẽ có một ngày, Sử Lai Khắc thất quái chúng ta ở thần giới cũng có thể tụ tập lại như vậy.

Đường Tam đang nói, đột nhiên, một tiếng phượng hót lanh lảnh phóng lên cao, nhiệt độ nóng bỏng tràn khắp cả đỉnh Hải Thần sơn, lớp sương mù bao quanh Mã Hồng Tuấn phút chốc đã biến thành màu đỏ sậm, ngay sau đó, một con hỏa phượng hoàng khổng lồ phóng lên không, trong không trung hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng đỏ.

Đôi cánh phượng hoàng dài đến mười mét giang rộng, tổng cộng chín cái đầu phượng tư thái rất lạ, năng lượng hỏa diễm hắn đã tản phát ra, khiến cho cả bầu trời đều nhiễm lên một tầng màu đỏ nhàn nhạt.

- Mập Mạp cũng thành công rồi.

Đường Tam ngẩng đầu nhìn về phượng hoàng chín đầu hiên ngang giữa không trung, phần vui vẻ trong lòng đó bất giác lại tăng thêm mấy phần.

Viên hồn hoàn cuối cùng trên thân Mã Hồng Tuấn cũng là màu đỏ, dưới một thân Hỏa Diễm Phượng Hoàng của hắn chiếu rọi lại không rõ ràng lắm, nhưng nhìn từ năng lượng bạo phát ra từ trên người hắn, Đường Tam đã có thể cảm giác ra, thực lực của Mã Hồng Tuấn lúc này đã cực kỳ cường hãn, đặc biệt là lực bạo phát của Hỏa Diễm Phượng Hoàng, sợ rằng cho dù có gặp phải hồn sư chín mươi lăm cấp, cũng có lực liều mạng.

Song, sự thực cũng đã chứng minh, vận may không thể nào vĩnh viễn chiếu cố Sử Lai Khắc thất quái, Mập Mạp hoàn thành tiến giai phong hào đấu la lại không đạt được sự ưu ái của thần. Hắn giang đôi cánh, xoay tròn trong không trung đủ ba vòng mới rơi xuống, thân thể giữa không trung thu lại hỏa diễm, lần nữa hóa thành hình người, vết nhơ trên người đã bị phượng hoàng hỏa diễm nóng rực đó thanh trừ hoàn toàn. Trước khi rơi xuống đất, Mã Hồng Tuấn lấy ra một trường bào khoác lên thân mình, thần thái trong ánh mắt, không chút che dấu sự đắc ý trong nội tâm mình.

- Oa ha ha, chín mươi ba cấp, Vinh Vinh, Trúc Thanh, ca ca chín mươi ba cấp rồi, lợi hại chứ. Phượng Hoàng đấu la giáng thế. Ha ha ha ha.

Lúc này, tinh thần của Trữ Vinh Vinh đã ổn định lại rất nhiều, không chút khách khí trừng mắt với Mập Mạp một cái:

- Cấp chín mươi ba thì làm sao? Thế mà huynh còn là hồn sư cường công hệ, còn sở hữu vũ hồn cao cấp Hỏa Phượng Hoàng nữa, hồn lực còn chưa cao bằng ta huynh cũng không biết xấu hổ mà nói sao? Ta đã chín mươi tư cấp rồi.

- Ách …

Mập Mạp bất mãn nói:

- Đừng có đả kích ta được không. Muội là thiên hạ đệ nhất võ hồn hệ phụ trợ, hơn nữa cơ sở bản thân cũng tốt hơn ta, hồn lực của muội cũng luôn cao hơn ta. Xem ra, mọi người đều hoàn thành rồi a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.