Đấu La Đại Lục

Chương 66: Thiên Niên Hồn Hoàn Chi Kỹ, Bạch Hổ Kim Cương Biến (5)



Dịch: hoaanhhung

Biên Dịch+Biên Tập: anhdendem

"Đi xem" Đường Tam mang theo Tiểu Vũ hướng cửa hàng đi đến.

Cửa hàng đang mở cửa, nhìn qua bên trong có chút hôn ám, hai người đi vào, một cổ năng lượng ba động đặc thù nhất thời lập tức hấp dẫn chú ý của bọn họ, loại năng lượng ba động này rất giống với Vũ hồn điện, nhưng yếu hơn một chút. Trải qua Đại sư dạy dỗ, Đường Tam biết, lý do là vì đây có hồn đạo khí.

Trong hồn đạo khí đều là hồn lực của chính nó ba động, nếu không bị người sử dụng và liên kết chặt chẽ với hồn lực của bản thân, thì sẽ xuất hiện tình huống hồn lực phóng thích ra ngoài.

Đa phần hồn đạo khí không có tác dụng công kích, chỉ có thể làm một ít phụ trợ đơn giản, mặc dù như thế, hồn đạo khí cũng cực kỳ hiếm thấy. Tất cả hồn đạo khí truyền xuống tới giờ có thể nói là rất cổ, bởi vì phương pháp chế tác chúng đã bị thất truyền rồi.

Bên trong cửa hàng chỉ có một người, cũng không thấy quầy hàng, trên ba mặt tường treo một ít vật phẩm, nhìn qua đều đã rất cũ rồi, bộ dáng một chút cũng không giống là có giá trị cả.

Người duy nhất nọ ngồi trên một cái ghế tựa bằng gỗ, mắt nhắm lại đu đưa theo nhịp chiếc ghế

Bộ dáng người này nhìn qua ước chừng khoảng năm mươi tuổi, mặc dù tuổi không nhỏ, nhưng vóc người khá to lớn, chiếc ghế nhìn có vẻ vững chắc theo nhịp lay động, dưới tác dụng thể trọng của y phát ra tiếng dát dát.

Người này có khuôn mặt dài khá đặc biệt, cằm nhô ra phía trước, xương gò má rất rộng, khuôn mặt rất phẳng, còn có điểm mũi ưng. Nếu cần một thứ để hình dung thì chỉ có thể nói khuôn mặt hắn giống như cái đế giày. Mặc dù nhắm mắt lại nhưng thoạt nhìn lại cảm giác có vài phần gian hoạt.

Trên mặt mang theo một bộ kính mắt thủy tinh gọng đen, gọng kính này là loại gọng vuông bình thường, nhưng nhìn thế nào cũng có loại cảm giác quái dị.

Đường Tam cùng Tiểu Vũ tiến vào bên trong cửa hàng cũng không thể đánh thức hắn, hô hấp của hắn đều đều như trước theo nhịp đu đưa của chiếc ghế.

Tiểu Vũ tò mò nhìn mọi phía: "Tiểu Tam, những cái này đều là hồn đạo khí sao?"

Đường Tam ánh mắt chuyển dần từ trung niên nhân sang các vật phẩm treo trên tường, thành thực nói: "Này ta cũng không biết, trừ phi mỗi cái đều phải dùng hồn lực thí nghiệm, nếu chỉ dùng mắt nhìn thì không nhìn ra."

Hắn vừa nói vừa đi tới cạnh tường, áng mắt dồn vào một khối đầu người lớn nhỏ bằng thủy tinh treo bên trên. Ánh mắt nhất thời có chút đọng lại.

Khối thủy tinh nọ nhìn qua cũng rất bình thường, có thể nhìn xuyên qua được, bên trong có một tảng lớn tạp chất màu vàng xám, được đặt gần cửa ra vào nhất. Có lẽ chính khối thủy tinh này làm trống ngực Đường Tam đập lên dồn dập, trong mắt ánh lên quang mang. Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cư nhiên có ở một cửa hàng như vậy, một vị trí như vậy, nhìn thấy một khối thủy tinh như vậy.

Tiểu Vũ cũng phát hiện được những biến hóa của Đường Tam: "Tiểu Tam, ngươi xem khối thủy tinh rách nát đó làm gì? Muốn tìm trong đống thủy tinh so với cái này còn kém hơn thì cũng không dễ dàng. Khối thủy tinh này một chút sáng bóng cũng không có, độ trong suốt cũng kém, lại vừa không có mang thêm màu sắc nào, tử thủy tinh mới là loại trân quý nhất. Ngươi không định mua món đó chứ?"

Làm Tiểu Vũ không thể nghĩ đến chính là, Đương Tam lại gật đầu một cách chắc chắn: "Ta phải mua khối thủy tinh này, chỉ là không biết bao nhiêu tiền."

"Không đắt, chỉ một trăm kim hồn tệ." Một giọng nó uể oải, mang theo chút khàn khàn vang lên. Không biết có phải là chủ nhân của giọng nói này bị ngọng hay không mà có một số âm không rõ ràng. May là nơi này chỉ có Đường Tam cùng TIểu Vũ, bên trong cửa hàng lại rất yên tĩnh, mới có thể phân biệt được rõ ràng hắn nói cái gì.

Đường Tam không nói gì, nhưng Tiểu Vũ lại mạnh mẽ quay đầu lại: "Cái khối thủy tinh nát này mà muốn tới một trăm kim hồn tệ, không bằng ngươi đi cướp là được rồi đó."

Trung niên nhân trên ghế mở to mắt, nhưng không rời khỏi chỗ ngồi của mình: "Một trăm kim hồn tệ, đã là giá rẻ nhất ở nơi này rồi. Mua thì đưa tiền, không thì xin mời đi."

Nói xong lại nhắm mắt lại.

Tiểu Vũ tức giận, định tiến lên lý luận, lại bị Đường Tam kéo lại: "Được, ta mua."

Mấy năm gần đây, Đường Tam cũng để dành được chút ít, bình thường hắn lại tiêu xài rất ít, đại bộ phận thu nhập đều đem để dành. Nhất là sau khi đạt đến cấp Đại hồn sư, mỗi tháng từ Vũ hồn điện đều được lãnh mười kim hồn tệ, hiện tai toàn bộ tài sản Đường Tam hơn nữa cả Tiểu Vũ, cũng có hơn bảy trăm kim hồn tệ.

"Tiểu Tam, ngươi không bị gì chứ." Tiểu Vũ sờ tay trên trán Đường Tam, xác định xem đầu hắn có nóng lên hay không.

Đường Tam liếc mắt với Tiểu Vũ, lại nhẹ nhàng lắc đầu, tay phải sờ nhẹ Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ bên hông, tức thời trong tay hắn liền xuất hiện một trăm kim hồn tệ. Hắn liền xoay người đưa hướng phía trung niên nhân.

Trung niên nhân mắt cũng không mở ra: "Tiền của ngươi không đủ."

Đường Tam nói: " Đây đúng là một trăm kim hồn tệ."

Thanh âm mơ hồ của trung niên nhân nhàn nhạt cất lên: " Khối thủy tinh này đối với ngươi phải bán hai trăm kim hồn tệ."

Lần này Tiểu Vũ không thể kìm được nữa: "Ngươi đúng là tên lừa đảo, vừa rồi còn nói một trăm, nay lại biến thành hai trăm. Khó trách tiệm ngươi không có một chút sinh ý nào. Tiểu Tam, chúng ta không mua nữa, chúng ta đi."

Đường Tam hướng Tiểu Vũ lắc đầu, lại nhìn trung niên nhân nói: "Ngươi xác định sẽ thay đổi nữa chứ?"

Khối thủy tinh nọ đối với người khác có lẽ là không có tác dụng gì, nhưng đối với hắn mà nói, so với thiên tài địa bảo còn quan trọng hơn. Đừng nói là hai trăm kim hồn tệ, cho dù là một vạn, chỉ cần hắn có, nhất định sẽ mua cho bằng được.

Trung niên nhân uể oải nói: "Được rồi, năm trăm kim hồn tệ, không thay đổi nữa. Đưa tiền xong mang đi, nếu không xin mời đi cho."

Từ một trăm đến hai trăm, lại từ hai trăm đến năm trăm, lúc này đây, ngay cả Đường Tam cũng không thể nhẫn nại được nữa. Thu hồi lại tiền, hướng Tiểu Vũ nói: "Chúng ta đi đi."

Tiểu Vũ hung hăng trừng mắt với trung niên nhân một cái: "Sớn nên đi, giao lưu với hạng người giảo quyệt này, quả thật là vũ nhục trí tuệ của chúng ta mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.