Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 155: Thao Thiết Đấu La và Long Thần Đấu La (Hạ)



- Hiện giờ nói thất bại vẫn còn quá sớm. Mà nếu thua thì sao? Chúng ta có thể dùng nó để ma luyện bọn nhỏ đó, đấy cũng là một bước quan trọng rèn luyện cho chúng nó, nếu nhờ thế mà bọn nhỏ có thể trở thành một đời Sử Lai Khắc Thất Quái hoàn mỹ quật khởi cho học viện chúng ta thì tất cả đều đáng giá. Cứ để mặc cho bọn nhỏ phát huy hết khả năng của mình đi. Lâm Nhi, đợi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái này kết thúc, con lấy danh nghĩa hệ Hồn Đạo gửi yêu cầu trao đổi học viên sang học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Chúng ta sẽ cử đệ tử hệ Hồn Đạo sang học tập bên bọn họ.
Tiên Lâm Nhi giật mình nói:
- Mục lão, bọn họ sẽ đồng ý sao? Cho dù đồng ý, học viện chúng ta chẳng lẽ...
Mục lão mỉm cười nói:
- Chúng ta không phải cho bọn nhỏ đi học này nọ mà là kiến thức. Ít nhất phải cho bọn chúng nhìn thấy học viện của Hồn Đạo Sư đứng đầu đại lục là hiện đại như thế nào? Người ta sử dụng Hồn Đạo Khí ra sao? Học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư nhất định sẽ đồng ý. Bọn họ từng đưa ra yêu cầu trao đổi với hệ Vũ Hồn chúng ta rồi, lần này một trong những điều kiện có bọn họ sẽ yêu cầu việc trao đổi này, cứ đồng ý đi.
- Dạ.
Mục lão nói:
- Các ngươi cứ từ từ thảo luận giúp đỡ lẫn nhau, ta muốn tối đa năm năm nữa, hệ Vũ Hồn và hệ Hồn Đạo phải hòa hợp với nhau. Lịch học của đệ tử hệ Vũ Hồn mỗi tuần thêm vào một buổi học tập bên hệ Hồn Đạo, không cần bọn nó biết chế tạo Hồn Đạo Khí nhưng căn bản phải biết sử dụng những Hồn Đạo Khí bình thường. Thiểu Triết, Mị Nhi, Lâm Nhi, các ngươi phải nhớ, sự phát triển của Hồn Đạo Khí đã không thể thay đổi nữa, mà tương lai, nó vẫn sẽ tiếp tục phát triển đến một mức chúng ta khó lòng tưởng tượng được. Cho nên phải tận dụng thời gian. Học viện Sử Lai Khắc chúng ta không thiếu thiên tài. Phương hướng phát triển tương lai của Hồn Sư chính là chiến đấu kết hợp giữa Vũ Hồn và Hồn Đạo Khí.
Ngôn Thiểu Triết do dự nói:
- Lão sư, chuyện này có gấp gáp quá không? Hồn Đạo Khí tuy rằng phát triển nhanh nhưng sau khi hồn sư đến bậc Hồn Thánh thì Hồn Đạo Sư cùng cấp bậc không thể uy hiếp đến chúng ta nữa.
Mục lão lạnh nhạt nói:
- Ý con là ta đang bỏ gốc lấy ngọn sao? Con sai rồi Thiểu Triết à. Cách đây không lâu ta có đến đế quốc Nhật Nguyệt, và đã nhìn thấy một thứ khiến ta khiếp sợ. Hồn Đạo Khí ở đế quốc Nhật Nguyệt đã phát triển vượt khỏi sự tưởng tượng của con người rồi. Thậm chí ta còn thấy một món Hồn Đạo Khí cực lớn cần nhiều người sử dụng, mà món đồ đó e là đủ sức uy hiếp tính mạng của ta nữa, nói không ngoa nó có thể thay đổi cả đại cục của chiến tranh. Những lời ta nói hôm nay, những quyết định này không phải tự dưng mà thế. Nếu tiếp tục bỏ mặc không chịu thay đổi chỉ sợ thời điểm học viện Sử Lai Khắc diệt vong không còn xa nữa.
- Cái gì?
Ngôn Thiểu Triết chấn động, hắn vô cùng quen thuộc thực lực của vị lão sư mình, hắn với tu vi Phong Hào Đấu La trên cấp 95 vậy mà trước mặt lão sư, hắn nhỏ bé như một con kiến. Vậy mà lão sư bảo có món Hồn Đạo Khí có thể uy hiếp đến tính mạng của người, thế thì uy lực của món đồ kia phải khủng khiếp đến mức nào?
- Hơn nữa, với tính cách của đế quốc Nhật Nguyệt, bọn họ không thích nhàn rỗi đâu. Các ngươi nghĩ nếu có một trận đại chiến nổ ra, chúng ta có thể chỉ lo cho thân mình thôi sao? Mục tiêu hàng đầu của đế quốc Nhật Nguyệt chắc chắn sẽ là chúng ta.
Nghe Mục lão nói xong, sắc mặt mấy vị Trưởng Lão cũng trở nên nghiêm túc.
Mục lão trầm giọng nói:
- Ta đã lâu lắm rồi không ý kiến nhiều thế này. Nhân tiện như thế, hôm nay ta muốn tiến hành biểu quyết.
Vừa nói lão vừa là người đầu tiên giơ tay lên.
Mục lão thân là Hải Thần Các Chủ, đề nghị của lão chưa bao giờ không được thông qua, huống chi lời nói của lão cũng đã làm toàn bộ các vị Trưởng Lão rung động rồi. Biểu quyết toàn bộ thông qua.
Mục lão gật đầu nói:
- Hồn Đạo Khí phát triển cần học viện ủng hộ mạnh mẽ. Huệ Quần, bên phương diện tài chính ngươi chi ra một ít đi.
Lâm lão gật đầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mục lão nói:
- Bên hệ hồn Đạo, cho Phàm Vũ làm Phó Viện Trưởng mọi người có ý kiến gì không?
Lại toàn bộ phiếu thông qua.
Mục lão quay sang nhìn Tiên Lâm Nhi rồi nói:
- Từ giờ để Phàm Vũ đặc biệt chịu trách nhiệm nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí, trừ hai đứa đệ tử đích truyền của nó, nó không cần phải dạy đệ tử nào khác nữa. Sau này đến lúc trao đổi học viên với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thì cho nó dẫn đội đi đi .
- Dạ.
***
Đường Nhã ngồi trong ký túc xá ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt có chút tái nhợt.
- Không biết mấy người Bối Bối thế nào rồi. Nhạc Huyên tỷ tỷ nói nhiệm vụ lần này đệ tử nội viện tổn thất thảm lắm, một chết trận, sáu người còn lại đều trọng thương. Mấy người Bối Bối không bị thương gì chắc là phải tham gia cuộc thi.
- Ngay cả Tiểu Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu cũng đã đi. Mình thật sự vô dụng. Là Môn Chủ Đường Môn vậy mà thật kém cỏi, không được tích sự gì. Một năm... đạt được ba Hồn Hoàn đã mất hết thời gian một năm. Hồn lực càng về sau lại càng tăng chậm, đến giờ chỉ mới đến cấp 33, còn không bằng Đái Hoa Bân năm hai nữa. Mình đã năm năm rồi, e là lên được năm sáu cũng không tốt nghiệp được. Bốn Hồn Hoàn, quá xa tầm tay của mình...
Nói đến đây, vẻ mặt luôn tươi cười hoạt bát của Đường Nhã đã ảm đạm đi rất nhiều...
- Cha, mẹ, hai người chết rất thảm. Nhưng sẽ không có ai thực sự giúp đỡ chúng ta. Một vạn năm đã qua, sự thật đã thay đổi rất nhiều. Học viện Sử Lai Khắc còn nhớ ơn tiên tổ Đường Tam nên cho ta một nơi để ở. Còn Hạo Thiên Tông thì sao? Một chút gì cũng không có. Con đi tìm bọn họ, bọn họ bảo không thể giúp được, Đường Môn suy sụp là chuyện không thể tránh khỏi. Con không tin, con không tin!!!! Con nhất định phải quật khởi Đường Môn, cho dù phải trả giá lớn như thế nào cũng không bỏ cuộc.
Trên khuôn mặt xinh xắn kia đã đẫm nước mắt, dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái mười lăm tuổi nhưng trên vai của nàng phải gồng gánh trách nhiệm quá lớn lao.
Đường Môn có Bối Bối, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu và mới đây là Hòa Thái Đầu. Rốt cuộc đã thấy được chút hi vọng nhỏ nhoi. Nhưng nàng thân là Môn Chủ, vậy mà lại là người kém cỏi nhất. Tương lai làm sao nàng có thể đứng đầu Đường Môn đây?
Đường Nhã lau nước mắt rồi đứng dậy nắm chặt nắm tay:
- Ta phải kiên cường, ta phải vì Đường Môn quật khởi mà trả giá. Xin lỗi cha mẹ, Tiểu Nhã của hai ngươi chỉ sợ phải...
(M2: có biến gì nữa đây , a Bối ơi về nha gấp )
***
Thành Tinh La
Là đế đô của đế quốc Tinh La, thành Tinh La hoàn toàn xứng đáng với ngôi vị đệ nhất thành, nó không những là trung chính trị mà còn bao gồm cả văn hóa và kinh thế. Hơn nữa còn là một tòa đế đô chưa từng bị chiếm đóng.
Thành Tinh La với những dãy tường thành cao đến trăm mét, độ dày lại càng khủng bố, hoàn toàn dùng nham thạch nóng chảy để thi công, nó bao phủ trên diện tích hơn một nghìn km vuông, dài mấy trăm dặm. Con đường rộng nhất trong thành có thể cho đồng thời mười sáu chiếc xe ngựa đi song song mà không có vấn đề gì cả. Phần này chỉ mới là ngoại thành.
Tòa nhà nằm ở trung tâm thành Tinh La mới chính là nội thành, bên trong nội thành dài 960 thước, rộng 750, cao trên hai mươi thước, là một tòa thành khủng bố thật sự. Lúc gia tộc Công Tước Bạch Hổ còn là hoàng thất, hoàng cung đã xây xong từ lâu rồi, hơn nữa sau nhiều lần sửa chữa, quy mô càng lúc càng lớn, kiến trúc càng lúc càng hoa lệ.
Dân số ở thành Tinh La hơn tám trăm vạn, hơn nữa tổng diện tích ở đây có thể chứa số dân cao nhất đến hai ngàn vạn.
Nhưng mặc dù dây là một tòa thành siêu cấp rồi nhưng trong vòng nửa tháng gần đây, số du khách đến tham quan tăng một cách khủng bố. Gần như tất cả tửu điếm đều chật ních, khiến phía quan viên không khỏi trưng dụng một ít chỗ ở để phục vụ cho nhu cầu của du khách, đồng thời cũng cử một số lương lớn binh sĩ đến duy trì trật tự.
Biến hóa lớn thế kia nguyên nhân cũng vì cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái giữa các học viện cao cấp lần này được tổ chức tại thành Tinh La.
Trên đại lúc tổng cộng có bốn đại đế quốc, mà cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái mỗi năm năm một lần sẽ luân phiên tổ chức tại bốn đế đô kia. Bởi vậy, thành Tinh La muốn được đăng cai tổ chức phải đợi suốt hai mươi năm. Một cuộc thi rầm rộ như thế làm sao không hấp dẫn mọi người đến thành Tinh La được?
Mà địa điểm tổ chức cuộc thi chính là ngay trên quảng trường Hoàng Thành của thành Tinh La. Diện tích Quảng Trường Tinh La thật sự rất lớn, có thể chứa đựng rất nhiều người xem, nghe nói để tổ chức cuộc thi này, số lượng binh sĩ được huy động để duy trì tật tự lên đến con số ba vạn, trong đó một vạn binh lính được cử đến duy trì trật tự tại quảng trường này.
Phía sườn đông cách Quảng Trường Tinh La không xa có một tòa tửu điếm bảy tầng, nó gọi là Tinh Hoàng Đại Tửu Điếm, là một sản nghiệp của hoàng thất. Lần này nó đặc biệt được dùng để tiếp đãi các Hồn Sư học viện cao cấp hay Hồn Đạo Sư đến tham gia cuộc thi.
Thân là đương kim quán quân, học viện Sử Lai Khắc được sắp xếp ở tầng cao nhất, mỗi người một phòng ngủ không nói còn có cả một phòng riêng để tổ chức cuộc họp nữa.
Hôm qua cả đoàn mới kịp đến thành Tinh La, nếu xét với các học viện khác thì lần này bọn họ đã đến rất muộn nhưng vì bản thân là đương kim quán quân nên những người các nghĩ chẳng qua học viện Sử Lai Khắc kiêu ngạo mà thôi.
Vương Ngôn ngồi ở vị trí đầu tiên, bên trái là ba người Mã Tiểu Đào và Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần với vẻ mặt tái nhợt. Cả ba đều bị thương rất nặng, tuy rằng đã được chữa trị và điều dưỡng một lúc nhưng trên đường di chuyển không ngừng, còn phải sử dụng Hồn Đạo Khí Phi Hành nữa nên khiến thương thế của bọn họ càng thêm nguy kịch. Có lẽ thời gian nghỉ ngơi lại càng tăng thêm.
Dưới tình huống này, sắc mặt Vương Ngôn tốt mới là lạ.
Thời hạn báo danh đến hôm nay là hết, Vương Ngôn đã thay mặt học viện đi báo danh rồi, mà viện quân từ học viện mãi vẫn chưa thấy đâu. Ngày mai là bắt đầu thi đấu rồi, có lẽ bọn họ phải dựa vào bản thân mà thôi.
Vương Ngôn cố gắng bình tĩnh và mỉm cười nói:
- Tối qua mọi người nghỉ ngơi thế nào? Đãi ngộ của đế quốc Tinh La không tồi phải không?
Phía bên phải của hắn, người ngồi đầu tiên chính là Bối Bối:
- Rất tốt. Vương lão sư, hôm nay đã là ngày cuối cùng báo danh rồi, tiếp viện của học viện...
Vương Ngôn khoát tay nói:
- Không cần lo quá. Ta đã nhận được tin tức từ học viện rồi, vì cần tập hợp đệ tử từ bên ngoài trở về nên cần chút thời gian. Hơn nữa học viện chúng ta có đặc quyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.