Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 172: Tương lai phát triển và nguy cơ của Hồn Sư (Thượng)



- Hơn nữa, ta tiết lộ một chút với các con, tu vi của Huyền lão còn khủng bố hơn so với tưởng tượng của mọi người. Vũ Hồn của lão là Thao Thiết Thần Ngưu, một vũ hồn cực kỳ hiếm thấy, cũng có thể xem nó là vũ hồn biến dị cũng không sai. Loại Vũ Hồn này có một khuyết điểm là phải không ngừng ăn uống, ăn uống cũng là một dạng tu luyện. Hiện nay, chính xác tu vi của Huyền lão đà là cấp chín mươi tám, Phong Hào Thao Thiết siêu cấp Phong Hào Đấu La. Trong tình huống một đấu một thì tìm khắp đại lục này khó có ai có thể là đối thủ của ông.
Mặc dù mọi người đã biết nhất định tu vi của Huyền lão không thấp nhưng khi nghe thấy con số 98 từ miệng Vương Ngôn cũng không khỏi giật mình hít sâu một hơi, cấp 98, cái này là khái niệm gì đây?
Trên cấp 90 là bậc Phong Hào Đấu La, nhưng sau cấp bậc này, mỗi lần tăng cấp chính là một sự thay đổi rõ rệt về chất, nhất là sau khi vượt qua cấp 95, những người này không còn gọi là Phong Hào Đấu La bình thường nữa mà chính là Siêu Cấp Phong Hào Đấu La.
Ví dụ đơn giản thế này, một người mới vừa đạt cấp 90, nếu gặp hồn thú mười vạn năm thì chỉ còn cách quay đầu bỏ chạy, trừ khi vũ hồn và hồn hoàn của hắn thật mạnh nếu không đối đầu với hồn thú mười vạn năm chỉ có con đường chết.
Nhưng Phong Hào Đấu La cấp 92, 93 thì khác, lúc này miễn bọn họ không gặp phải Thú Vương thì cũng có thể liều mạng một trận.
Còn Siêu Cấp Đấu La cấp 95 thì đổi ngược lại Hồn Thú mười vạn năm trông thấy bọn họ sẽ phải quay đầu bỏ chạy, cho dù Hồn Thú đã đột phá đạt đến hai mươi vạn năm cũng không ngoại lệ.
Còn cấp bậc của Huyền lão thì có thể nói thực lực của lão tương đương với cả Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Chính là cường giả của cường giả, một người có thực lực cực kỳ khủng bố.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới hiểu tại sao khi Huyền lão tức giận mình lại sợ hãi đến vậy. Thậm chí Tinh Thần Hải của mình khi đó có Thiên Mộng và Băng Đế trấn thủ cũng rung động thật lớn. Đó cũng là vì tu vi của Huyền lão quá khủng bố.
- Nếu là mấy trăm năm trước, ta có thể nói những người có tu vi như Huyền lão chính là những cường giả vô địch nhưng hiện này thì không chắc nữa, bởi vì ở đế quốc Nhật Nguyệt đã xuất hiện vài Hồn Đạo Sư cấp Chín cực kỳ mạnh mẽ, bọn họ có thể đối đầu được với Huyền lão, thậm chí còn có khả năng uy hiếp cả tính mạng của người. Hồn Đạo Sư cấp cao cũng là một dạng cường giả khủng bố. Tuy phương thức chiến đấu của bọn họ khác chúng ta nhưng bọn họ vẫn có thể thông qua Hồn Đạo Khí để Hồn Kỹ của mình phát ra uy lực cao nhất. Hơn nữa, các con đừng quên, Hồn Đạo Sư cấp chín chưa phải là Hồn Đạo Sư cấp cao nhất. Nếu đế quốc Nhật Nguyệt xuất hiện Hồn Đạo Sư cấp mười thì sao? Chúng ta làm sao là đối thủ của bọn họ đây?
Khi Vương Ngôn nói đến đây, giọng nói của y đã có chút kích động:
- Còn một điều, tuy lúc này chưa ảnh hưởng đến các con và các hồn sư khác nhưng theo đà phát triển sẽ ảnh hưởng rất lớn đến các hồn sư. Đó chính là Hồn Thú.
- Hồn Thú?
Đối với lời nói không đầu không đuôi này của Vương Ngôn khiến mọi người có chút không theo kịp.
Vương Ngôn gật đầu nói:
- Ý của ta chính là số lượng Hồn Thú. Các con hẳn là đã biết, từ xa xưa, Hồn Thú đã tồn tại ở đại lục Đấu La này. Hơn nữa khi đó còn chưa có xuất hiện con người. Có thể nói khi ấy, đại lục chúng ta chính là thế giới của Hồn Thú. Con người cũng tiến hóa từ Hồn Thú mà thôi, chúng ta là một dạng Hồn Thú có trí tuệ.
- Thời gian dần trôi, khoảng mười vạn, thậm chí là trăm vạn năm trước, con người chúng ta mới xuất hiện. Khi đó, con người còn rất yếu ớt, chỉ có thể là thức ăn của Hồn Thú. Nhưng con người vẫn có thể tồn tại bởi vì mặc dù chúng ta yếu ớt nhưng chúng ta có một ưu điểm lớn chính là khả năng sinh sản và trí tuệ.
- Thời đại càng ngày càng tiến hóa, trí tuệ của con người dần dần được phát huy. Mà những Hồn Thú kia lại không có khả năng hoàn toàn giết hết được nhân loại. Khí đó trí tuệ của con người đã phát triển đến mức có thể so được với Hồn Thú cao cấp nhất. Đấy cũng là lúc đại lục xuất hiện thay đổi long trời lỡ đất.
- Con người nhờ vào trí tuệ của mình bắt đầu chế tạo công cụ, cạm bậy và vũ khí. Sau đó lợi dụng địa hình, khí hậu và bắt đầu chiến đấu với Hồn Thú. Chúng ta dùng sự đoàn kết và số lượng để đối phó với một loại Hồn Thú. Sau đó dần dần chúng ta bắt đầu có khả năng liệp sát Hồn Thú, và không còn là thức ăn của Hồn Thú nữa. Bắt đầu từ đây, cuộc sống của con người bắt đầu thay đổi và phát triển.
- Nhờ sự sáng tạo không ngừng của con người, cuối cùng có một biến hóa mang tính chất đột phá nhất, chính là sự xuất hiện của Hồn Sư. Khi đó có một người có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực đánh chết một Hồn Thú và trên người xuất hiện một Hồn Hoàn, và Hồn Sư ra đời. Con người mất ngàn năm, vạn năm nghiên cứu rốt cuộc cũng nắm được những bước cơ bản trong việc tu luyện. Mà khi đó, số lượng con người càng lúc càng tăng nhanh, con người dùng sự sáng tạo và trí tuệ của mình bắt đầu xây dựng nhà cửa, thành thị. Số lượng Hồn Sư và thực lực của họ cũng tăng dần theo năm tháng.
- Hồn Thú vẫn mạnh mẽ như ngày xưa, nhưng bọn chúng không có trí tuệ và sự sáng tạo nên dần dần không còn gây nhiều nguy hiểm đến con người như trước nữa. Và cuối cùng, con người trở thành giai cấp thống trị đại lục, mà Hồn Sư chính là chức nghiệm quan trọng nhất của nhân loại. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Vương Ngôn từ từ giảng giải quá trình xuất hiện và phát triển của con người, mặc dù từng lời đều hết sức đơn giản nhưng nó lại là những bước biến đổi quan trọng nhất của cả quá trình. Hắn nói đến đây đột nhiên đổi giọng.
- Nhưng các con có bao giờ nghĩ đến chuyện nhân loại càng lúc càng phát triển thì Hồn Thú sẽ ra sao không?
- Đúng vậy, có thể Hồn Thú đã xuất hiện và tồn tại suốt ngàn vạn năm nhưng số lượng của bọn chúng làm sao so được với số Hồn Sư đang không ngừng phát triển của loài người. Mà chúng ta còn phá hoại khu vực sinh sống của bọn chúng lẫn liệp sát Hồn Thú tạo nên Hồn Hoàn cho mình. Số lượng Hồn Hoàn cấp cao bị chúng ta giết càng lúc càng tăng cao. Như chúng ta đây, trong các con cũng có người có Hồn Hoàn từ Hồn Thú ngàn năm, đó là Hồn Thú phải tu luyện suốt ngàn năm đấy. Số lượng Hồn Thú cấp cao chỉ là một con số có giới hạn.
- Vạn năm trước, trên đại lục, thực lực của Hồn Thú hơn hẳn con người. Nhưng hôm nay, một vạn năm sau, ta tuyệt đối dám khẳng định thực lực của Hồn Thú không còn có thể so được với chúng ta nữa. Vậy thêm một vạn năm nữa sẽ ra sao? Chúng ta còn có thể vào rừng rậm là tìm được Hồn Thú không? Ta dám chắc khi đó, cho dù Hồn Thú mười năm thôi cũng tuyệt đối là một thứ xa xỉ. Kết cục của Hồn Thú chỉ có con đường trở thành thú nuôi của con người.
- Đến lúc đó, tất cả Hồn Sư cùng lắm chỉ có thể phụ thêm cho mình Hồn Hoàn mười năm, Hồn Thú trăm năm cũng khó mà tìm được. Vậy thì khi đó chúng ta dựa vào đâu để tăng cường thực lực đây? Hồn Đạo Khí chính là một phát minh có thể mang đến rất nhiều trợ giúp cho chúng ta, đây là sự thay đổi không thể tránh được. Chuyện các con phải làm lúc này chính là chấp nhận sự thật. Con cháu của chúng ta sau này muốn mạnh lên chỉ còn cách sử dụng Hồn Đạo Khí. Chỉ khi nào dung hợp Hồn Đạo Khí với thực lực của bản thân một cách hoàn mỹ thì chúng ta mới có thể tồn tại mà không bị sự phát triển của thời đại xóa bỏ.
Những lời Vương Ngôn vừa nói không phải là suy nghĩ ngày một ngày hai của hắn, cho nên khi hắn nói đến đây, bảy người Sử Lai Khắc Thất Quái đều ngẩn người, bọn họ đã thật sự bị lay động.
Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu vốn là đệ tử hệ Hồn Đạo nên không sao, năm người kia thì khác, bọn họ từ trước đến nay ít nhiều đều có tư tưởng bài xích Hồn Đạo Khí. Có điều giờ phút này bọn họ còn có thể tiếp tục bài xích sao?
Những lời Vương Ngôn nói có vẻ xa xôi nhưng lại khiến bọn họ cảm thấy có gì đó rất gấp gáp. Cảm giác này hoàn toàn không thoải mái chút nào, khiến bọn họ càng nghĩ càng thấy rối như tơ vò.
Mặc dù mỗi người bọn họ đều biết Vương Ngôn nói vậy chỉ vì muốn bọn họ đón nhận Hồn Đạo Khí, đồng thời cũng sử dụng Hồn Đạo Khí trong cuộc thi này, nhưng cuối cùng không thể không thừa nhận những lời đó đã khiến suy nghĩ của bọn họ thay đổi rất nhiều.
Đến đây Vương Ngôn không nói thêm gì nữa, hắn nhìn bọn nhỏ trước mặt cũng như đang nhìn thấy tương lai của học viện Sử Lai Khắc, nên hắn chỉ còn cách im lặng chờ quyết định của bọn chúng. Hắn biết, những đứa trẻ này đều cần thời gian để suy nghĩ thông suốt.
Vương Ngôn ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh trong mắt có chút buồn bã, một vạn năm sau, rốt cuộc đại lục sẽ ra sao? Đến lúc đó học viện Sử Lai Khắc còn tồn tại sừng sững như vậy giờ không?
Nhất định, nhất định sẽ như thế. Vương Ngôn vừa nghĩ vừa nắm chặt nắm tay.
Học viện Sử Lai Khắc, bất kể thế nào, mình cũng phải cố hết sức giữ vững uy thế của nó, không cần biết xuất hiện một người mạnh thế nào, địa vị của học viện Sử Lai Khắc mãi mãi không thể thay đổi, mãi mãi mạnh mẽ như bây giờ.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Ngôn không khỏi có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy lần này đội chính thức xảy ra chuyện không phải là quá xấu, ít ra nó chính là một hồi chuông cảnh tỉnh, và Sử Lai Khắc Thất Quái đời tiếp theo vẫn còn cơ hội thay đổi. Việc quan trọng là phải để bọn chúng đồng ý với yêu cầu của mình, như vậy đối với tương lai của học viện sẽ có ảnh hưởng rất lớn. Đồng thời cũng đưa con đường phát triển của học viện đi theo một lối đúng đắn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.