Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 179: Băng Hỏa Song Khống Thiên Kích Mâu (Thượng)



Sau một năm khắc khổ tu luyện, Hoắc Vũ Hạo với sự chỉ đạo của Thiên Mộng Băng Tằm, khả năng khống chế Tinh Thần Lực của hắn đã ngày càng thuần thục. Tuy hắn còn chưa thể quản hết cả một vùng Tinh Thần Hải khổng lồ kia nhưng thao tác sử dụng Tinh Thần Lực cũng có thể coi là tương đối khéo léo.
Cho nên, hắn thông qua ấn đường truyền Tinh Thần Lực sang cho Vương Đông cực kỳ dễ dàng, thoải mái.
Còn Vương Đông, hắn chỉ cảm thấy từ mi tâm truyền vào một cảm giác ấm áp, sau đó tinh thần cảm thấy hơi hoảng hốt, cứ như những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác, sau đó hắn cảm thấy bản thân mình bị người khác nhìn trộm, hơn nữa mình lại không thể che đậy gì cả.
Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo vô cùng thuận lợi tiến vào bên trong Tinh Thần Hải của Vương Đông, ở đây cũng là một vùng toàn màu vàng, khá giống với Tinh Thần Hải của hắn nhưng Tinh Thần Lực so ra lại nhỏ yếu hơn.
Thành công rồi. Hoắc Vũ Hạo trong lòng cảm thấy mừng rõ, có lẽ để hai Tinh Thần Hải gián tiếp tiếp cận với nhau là một phương pháp chính xác, nếu không tự tiện tiến vào rất dễ làm Tinh Thần Hải bị tổn thương. Mà chuyện này lại càng chứng tỏ Vương Đông hoàn toàn tin tưởng hắn.
Tinh Thần Hải có thể nói là một nơi bí ẩn nhất của con người, cho đến nay vẫn chưa có ai hoàn toàn hiểu rõ sự ảo diệu của nó. Cho nên, Hoắc Vũ Hạo dù đã thành công bước đầu vẫn cực kỳ cẩn thận xử lý từng chút một, hắn khống chế Tinh Thần Lực của mình bắt đầu tìm kiếm vào sâu trong Tinh Thần Hải của Vương Đông.
Nhưng, lúc này đột nhiên có một cỗ hơi thở cực kỳ khủng bố từ nơi sâu thẳm trong Tinh Thần Hải của Vương Đông nhẹ nhàng len lỏi ra.
Cổ hơi thở đó sừng sững như núi, uy nghiêm không ai sánh bằng, so với nó, Tinh Thần Lực của Hoắc Vũ Hạo chẳng khác nào như muối bỏ biển.
- Chạy mau.
Thiên Mộng Băng Tằm hoảng sợ kêu lên, ngay sau đó toàn bộ Tinh Thần Lực mà Hoắc Vũ Hạo vừa thả đi lập tức bị đánh bật trở về.
Mặc dù đã lường trước mọi hậu quả nhưng lần này Hoắc Vũ Hạo vẫn cảm nhận được cả người mình bay ngược về sau đập vào vách tường, mà mọi thứ cũng như đang dừng lại, vài giây sau hắn mới từ từ trượt xuống nền đất, cũng ngay lúc này, Tinh Thần Hải của hắn chấn động kịch liệt.
Đến nỗi Thiên Mộng Băng Tằm phải sử dụng đến năng lượng đã phong ấn của mình mới miễn cưỡng bảo vệ được Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo. Mặc dù vậy, sắc mặt Hoắc Vũ Hạo cũng vô cùng tái nhợt, hắn uể oải nằm trên mặt đất thẫn thờ suốt một lúc lâu.
Ước chừng hơn mười giây sau, Hoắc Vũ Hạo mới khôi phục ý thức, hắn lại thấy rõ mọi cảnh vật trước mặt.
Hắn thấy Vương Đông vẫn nhắm mắt ngồi ở chỗ cũ, ánh sáng màu vàng kim nhàn nhạt đang từ từ rút trở vào cơ thể hắn, một cảm giác thần thánh từ người hắn nhẹ nhàng lượn lờ xung quanh.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hoắc Vũ Hạo cực kỳ hoảng sợ, sau lưng hắn ướt đẫm mồ hôi. Mọi chuyện vừa xảy ra quá bất ngờ, nếu không phải Thiên Mộng Băng Tằm kịp thời cảnh báo và dùng Tinh Thần Lực bảo vệ thì có lẽ lúc này thế giới tinh thần của hắn đã hoàn toàn bị phá hủy rồi. Nguồn: http://truyenfull.xyz
Cổ năng lượng kia quá mạnh, quá kinh khủng, ngay cả Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Đế lúc này cũng bị nó dọa cho ngẩn người, không thể lên tiếng giải đáp thắc mắc cho Hoắc Vũ Hạo được. Trong Tinh Thần Hải của Vương Đông rốt cuộc đang ẩn giấu thứ gì mà khiến hai nhân vật cường đại trong Tinh Thần hải của mình đều phải rung động?
- Phong ấn, đó là phong ấn năng lượng.
Giọng nói già nua của Y Lai Khắc Tư vang lên. Từ giọng nói cũng có thể thấy lão cũng rung động không kém.
- Y lão, rốt cuộc đấy là năng lượng gì? Làm sao lại mạnh đến thế?
Hoắc Vũ Hạo kinh hãi hỏi.
Y Lai Khắc Tư trầm giọng nói:
- Vì thời gian tiếp xúc quá ngắn nên ta cũng không thể phán đoán chính xác được. Ta chỉ mơ hồ cảm thấy dường như trong cơ thể hắn đang phong ấn một cái gì đó, mà phần phong ấn này rất mạnh, mạnh đến mức cả ta cũng không thể tượng tượng ra nổi. Với thực lực cực mạnh khi ta còn sống có lẽ cũng không thể so được. Phần phong ấn này cũng giống như trong Tinh Thần Hải của hắn có một cái gì đó, thứ này cũng đồng thời bảo vệ Tinh Thần Hải của hắn không bị xâm phạm. Ngươi tuyệt đối không thể thử nữa, ban nãy ngươi suýt chút nữa hình thần câu diệt rồi. May mà tinh thần con sâu lớn kia khá nhạy cảm mới kịp thời cứu được ngươi.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không dám tiếp tục thử nữa rồi, vạt áo sau lưng hắn đã ướt đầm, hắn không ngờ kết quả lại thế này, thiếu chút nữa mình đã xong đời rồi.
- Y lão, chuyện này có làm tổn tương đến Vương Đông không?
Hoắc Vũ Hạo vội hỏi.
Y Lai Khắc Tư nói:
- Không hẳn. Thật ra tình huống này rất hiếm thấy, nhưng không hẳn là không có. Một số ít người có đầy đủ điều kiện sẽ xảy ra trường hợp này. Nói đơn giản hơn thì trong thế giới tinh thần của bạn ngươi có tồn tại một tia thần thức. Thần ở thế giới của ta là một dạng hư vô, bất cứ ai đột phá đến cảnh giới ấy đều phải vứt bỏ thân thể, vứt bỏ hết mọi thứ xung quanh, và không thể khống chế bất cứ cái gì nữa, đây là một trong những lý do tại sao người ở thế giới của ta không muốn thành thần. Sau khi trở thành thần, thần thức sẽ khuếch tán đi khắp nơi, trong lúc này, nếu tìm thấy đứa trẻ nào mới ra đời có sức sống mãnh liệt thì sẽ dẫn dắt một tia thần thức nhập vào cơ thể đứa bé ấy. Đây là một chuyện rất tốt với con người, vì từ đó đứa bé kia sẽ có thiên phú dị bẩm. Mà tia thần thức đó cũng không có ảnh hưởng gì, nó sẽ từ từ biến mất khi đứa trẻ ấy ngày càng trưởng thành. Nếu dùng một cách khác để diễn tả cũng có thể gọi đây là phúc duyên. Cũng chính là người có phúc. Không phải có câu bảo rằng người có phúc không phải lo sầu hay sao?
- Ta cảm nhận được thế giới này và thế giới trước kia của ta có điểm khác biệt, ta còn mơ hồ cảm nhận được thần ở thế giới này không giống với thần của thế giới ta. Nhưng trên người người bạn của ngươi, ta cảm nhận được hắn có một tia thần thức của thần giống như của thế giới ta. Có điều cái này đối với hắn là chuyện may mắn, không có ảnh hưởng gì xấu cả, nhưng theo những gì ban nãy chúng ta thấy, có lẽ sau này khi người bạn của ngươi trưởng thành, tia thần thức ấy cũng không hoàn toàn biến mất, thậm chí còn truyền xuống hậu thế, là một chuyện cực kỳ tốt. Thậm chí khi ngươi và hắn cùng nhau tu luyện, ngươi cũng sẽ có được chỗ tốt, sau này nhớ rõ đừng thăm dò Tinh Thần Hải của hắn nữa.
Nghe Y Lai Khắc Tư giải thích xong, Hoắc Vũ Hạo thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Vương Đông không bị nguy hiểm gì là được rồi. Tất nhiên hắn cũng sẽ không đi kiểm tra thử nữa, một lần là quá đủ rồi, hắn không muốn cảm nhận lại cảm giác đáng sợ ban nãy nữa.
Thiên Mộng và Băng Đế cũng không thể giải thích gì thêm, vì hai người bọn họ đều là Hồn Thú, làm sao hiểu rõ về con người bằng Y Lai Khắc Tư được. Hơn nữa, cỗ năng lượng phong ấn ấy không có ác ý gì với Vương Đông, nó chỉ yên lặng bảo vệ thần thức của Vương Đông mà thôi. Cho nên, cuối cùng tất cả thống nhất cùng ý kiến với Y lão, sao này tốt nhất đừng đến nơi ấy nữa.
Lúc này Vương Đông cũng mơ hồ tỉnh dậy, hắn từ từ mở mắt ra, nhưng khi thấy Hoắc Vũ Hạo té ngã dưới mặt đất không khỏi lắp bắp hoảng sợ:
- Vũ Hạo, ngươi làm sao thế?
Hắn chạy nhanh đến đỡ Hoắc Vũ Hạo đứng dậy.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Không sao, không sao. Ban nãy vào Tinh Thần Hải của ngươi kiểm tra làm Tinh Thần Lực bị hao tổn quá nhiều mà thôi. Ngươi không sao hết, rất bình thường. Có lẽ do con bé nên tu luyện tạo ra một chút áp lực tâm lý, đừng để ý nữa, không dùng Hồn Đạo Khí cũng không sao? Không phải còn có ta sao? Chúng ta tu luyện một chút nào, ban nãy Tinh Thần Lực của ta tiêu hao không ít, ngươi phải bồi thường cho ta. Tu luyện ở đây hay bên phòng ta?
Vương Đông nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn liền vội vàng lên tiếng:
- Nhiều chuyện quá, ở chỗ ta đi.
Vừa nói hắn vừa đỡ Hoắc Vũ Hạo ngồi lên giường, hai người đối chưởng với nhau, hồn lực cả hai từ từ di chuyển tạo thành Hạo Đông Lực, cảm giác mệt mỏi yếu ớt của Hoắc Vũ Hạo từ từ suy giảm
***
Cách đấy ngàn dặm.
Ở đây có một tòa thành thật lớn nằm trên một đỉnh núi thật cao. Tòa thành màu xám mang đầy hơi thở cổ xưa, đại loại tỏa ra một khí thế khó mà với tới.
Bên trong tòa thành, ở một căn phòng lớn có hai người trung niên đang nhàn nhã uống rượu.
Cả hai người đều có thân hình cao lớn, cho dù chỉ ngồi một chỗ cũng khiến người ta có cảm giác oai phong lẫm liệt.
Ngồi ở chính vị là một người trung niên có mái tóc dài màu xanh rối tung, đôi mắt cũng có màu xanh, hai tròng mắt màu xanh nhìn như thật thà chất phát nhưng lại mang đến một cảm xúc kỳ lạ khó thể hình dung, giống như đang áp chế sự ngang ngạnh của hắn vậy.
Hắn mặc một bộ quần áo màu trắng, tay đang cầm một chén rượu lớn chưa đầy rượu màu hổ phách, từ từ đưa lên miệng.
Ngồi bên cạnh hắn là một người trung niên khác không kém phần cường tráng, người này có mái tóc ngắn, tướng mạo cương nghị, đôi mắt màu vàng mơ hồ tỏa ra ánh sáng màu vàng kim.
Hai người chỉ cần ngồi một chỗ cũng làm người khác cảm nhận được khí thế cao vút sừng sững, phần hơi thở đó dù họ có muốn áp chế cũng không sao che kín được.
Hai người đang ngồi uống rượu với nhau đột nhiên khẽ chấn động, từ trong ánh mắt của họ đều toát ra một sự khiến sợ, sau đó cả hai đồng loạt đứng dậy.
Nháy mắt, cả căn phòng lớn xuất hiện bốn luồng sáng, hai xanh, hai vàng, mang đầy hơi thở khủng bố khiến cả căn phòng căng đầy áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.