Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 350: Vận Mệnh Nhãn (Hạ)



Nhất thời, Tinh Thần Hải của hắn thoáng run rẩy kịch liệt, một hơi thở Tinh Thần Lực nông đậm không ngừng chen chúc vào hai mắt của hắn, nói đúng hơn là chui thẳng vào Tinh Thần Hải, Hồn Lực Huyền Thiên Công của hắn cũng chảy cuồn cuộn dữ dội.

Dao động tinh thần kia quá lớn, lượng Tinh Thần Lực tiến vào va chạm với Hồn Lực quá khủng bố, nhất thời làm cả người Hoắc Vũ Hạo như phình to lên, năng lượng của con Hồn Thú kia không ngừng tuôn ra, hoàn toàn không giống với vẻ yếu ớt trước khi chết của nó, ngược lại còn vô cùng điên cuồng nữa.

Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không hoảng sợ trước tình huống này mà còn vui mừng nữa, tuy hắn không nhận ra Hồn Thú kia là loài gì nhưng dĩ nhiên Huyền lão biết, tu vi của nó tuyệt đối sẽ không hơn một vạn năm nghìn năm. Thiên Mộng ca đã nói với hắn, Hồn Thú có tu vi khoảng một vạn năm nghìn năm trở xuống thì hắn có thể hấp thu không có vấn đề gì cả, phần lớn năng lượng kia sẽ được phong ấn lại thôi. Mà bản thân hắn vừa được Tam Nhãn Kim Nghê giúp tăng cường một lượng Tinh Thần Lực cộng với Tinh Thần Hải thứ hai, hắn không sợ mình sẽ không thể dung hợp Hồn Hoàn này. Năng lượng từ Hồn Hoàn càng điên cuồng thì càng mang đến Hồn Kỹ cường đại cho hắn.

Hồn Lực Huyền Thiên Công giống như đang sôi lên ùng ục, không ngừng dâng lên, bản thân Hoắc Vũ Hạo lại vô cùng bình tĩnh, vừa khống chế Tinh Thần Hải đón nhận luồng Tinh Thần Lực khổng lồ đang không ngừng tiến vào, kế đó để nó dần dần đồng hóa và hấp thu. Đồng thời cũng thúc dục Hồn Lực Huyền Thiên Công vận hành theo chu kỳ cũ, di chuyển khắp các kinh mạch, tuy cơ thể hắn đã bắt đầu xuất hiện sự căng phồng và đau đớn nhưng bề ngoài hắn không có chút thay đổi nào.

Huyền lão đứng bên cạnh hắn cẩn thận quan sát, một phút trôi qua, vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo vẫn bình tĩnh như trước, cơ thể tuy có hơi phình lên, nhưng ánh sáng màu tím sẫm trên người vẫn không ngừng sáng lên. Huyền lão càng nhìn càng không khỏi gật đầu tán thưởng, sức chịu đựng của nó thật cao, nó chỉ mới là một đứa trẻ mười mấy tuổi, chuyện này e là các đệ tử nội viện cũng không biết có bao nhiêu người có thể làm được. Khó trách nó dám can đảm hấp thu Hồn Hoàn van năm. Có điều, trên người nó có Hồn Cốt tăng phúc, cộng thêm phong ấn tinh thần theo lời nó nói, trong một phút không xảy ra chuyện gì hẳn là đã ổn.

- Vương Đông, Tiêu Tiêu, hai con ở đây trông hắn, ta vào nói chuyện với Mục lão một chút.

- Dạ.

Lúc này Huyền lão mới bước vào trong Hải Thần Các. Lần này bọn họ về, Mục lão không thể nào không cảm nhận được, vậy mà từ nãy giờ không có chút động tĩnh gì, cũng không vang lên tiếng nói nào. Hắn bước nhanh về phía phòng của Mục lão, nhẹ nhàng gõ cửa.

- Mục lão, ta dẫn ba đứa nhóc về rồi.

- Vào đi.

Giọng nói của Mục lão vang lên, tuy vẫn ôn hòa như cũ nhưng hơi trầm hơn lúc trước.

Huyền lão đẩy cửa vào, khi lão trông thấy Mục lão ở bên trong không khỏi chấn động.

- Mục lão, ngài… ngài làm sao thế?

Mục lão vẫn nằm im trên ghế dựa nhưng sắc mặt rất tệ, hai mắt đờ đẫn, dáng vẻ cực kỳ già nua, mái tóc bạc trắng của lão nay đã có một nửa hóa thành màu xám.

Bản thân Huyền lão vốn là một cường giả siêu cấp, lão đương nhiên biết những thay đổi này của Mục lão có ý nghĩa gì, Sinh Mệnh Lực của lão đã trôi mất một lượng lớn, sinh mệnh của Mục lão lại càng rút ngắn đi một bước.

- Huyền Tử, ngồi xuống đi.

Mục lão bình tĩnh nói, ánh mắt già nua vô cùng tĩnh lặng, hoàn toàn không thể nhìn ra được cảm xúc của lão đang dao động như thế nào.

Huyền lão vội vàng ngồi xuống cạnh Mục lão, nhìn Mục lão với vẻ khiếp sợ, nói:

- Không thể nào? Lúc chúng ta đi, tình hình của ngài vẫn bình thường, làm sao có thể bị tiêu hao nhiều Sinh Mệnh Lực như vậy?

Mục lão thở dài một hơi nói:

- Không sao, ta cũng không thể chết ngay được. Có điều…

Nói đên đây, không ngờ ánh mắt của lão lại lộ vẻ bi thương.

- Tiểu Đào, con bé kia, chạy trốn.

- Cái gì?

Huyền lão kinh ngạc.

- Làm sao có thể được? Không phải nó đã bị ngài phong ấn sao? Dù nó có thực lực phá vỡ phong ấn thì có ngài trấn thủ ở Hải Thần Các, cộng thêm các vị trưởng lão, làm sao nó có thể chạy trốn được?

Mục lão gượng cười nói:

- Cũng vì thế nên ta mới cảm thấy thật có lỗi với nó. Là do chúng ta sơ suất. Phong ấn của ta không có vấn đề gì, mà người từng đến xem phong ấn chỉ có mỗi gã Đường Chủ Minh Đức Đường kia. Tuy ta không biết hắn làm thế nào nhưng nhất định hắn đã động tay động chân vào phong ấn của Mã Tiểu Đào nên nó mới có thể bỏ chạy. Ở ngày thứ năm các ngươi đi khỏi, học viện bị tấn công. Kẻ địch rất mạnh, ta và các vị trưởng lão không thể không ra ngoài nghênh địch, tránh để bọn chúng phá hỏng thành Sử Lai Khắc. Tiểu Đào cũng chính là nhân cơ hội này mà lặng lẽ trốn đi.

- Bản Thể Tông?

Huyền lão lại kinh ngạc, theo những gì hắn biết, trên đại lục này, có thể làm Mục lão phải đích thân ra tay không có được mấy người, mà Bản Thể Tông mấy hôm trước còn từng xuất hiện nữa.

Mục lão khoát tay nói:

- Không phải Bản Thể Tông. Tính tình Độc Bất Tử tuy rất tự phụ nhưng hắn và anh hắn rất giống nhau, cả hai đều giữ lời hứa, ít nhất trước khi ta qua đời, hắn sẽ không gây bất lợi cho học viện. Cũng chính vì người đến không phải Bản Thể Tông nên ta mới càng lo lắng hơn. Đó là một nhóm không biết thuộc tổ chức nào, tổng cộng có mười một người, tất cả đều là Tà Hồn Sư. Trong đó có bốn Phong Hào Đấu La.

Nghe Mục lão nói thế, Huyền lão không khỏi hít sâu một hơi.

- Tà Hồn Sư? Chuyện này đúng là…

Lão bất ngờ đến mức khiến đầu óc bị rối loạn mất một lúc.

Thực lực Tà Hồn Sư hơn xa người bình thường, nhưng bọn chúng muốn tu luyện đến bậc Phong Hào Đấu La là chuyện vô cùng khó khăn. Mà theo lời Mục lão nói, trong mười một Tà Hồn Sư đó có đến bốn gã bậc Phong Hào Đấu La. Đây là chuyện vượt xa khỏi phạm vi hiểu biết của Huyền lão.

Phải biết rằng, trong lịch sử đại lục, chưa từng có nhiều Tà Hồn Sư đồng thời xuất hiện mà lại còn mạnh mẽ như thế.

- Vấn đề ta lo lắng nhất đã xảy ra rồi. Trong vòng trăm năm nay, số lần Tà Hồn Sư xuất hiện càng lúc càng ít, mà có xuất hiện, tu vi cũng không cao. Chuyện này ta đã cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không ngờ Tà Hồn Sư đã phát triển đến mức này, thậm chí còn có cả tổ chức.

Ánh mắt Mục lão lúc này đã lộ rõ vẻ đau đớn bi thương.

Huyền lão nhíu mày nói:

- Bản thân Tà Hồn Sư mạnh cũng vì trong bản thân bọn chúng có thuộc tính hệ đặc biệt ấy, tất cả gần như đều rất kiêu ngạo, làm sao có thể nghe lời người khác chỉ huy mà hình thành tổ chức đây?

Mục lão thở dài nói:

- Vấn đề rắc rối này đã không còn ý nghĩa gì nữa, ta dốc toàn lực, không tiếc tiêu hao Sinh Mệnh Lực mới có thể đánh chết sáu trong mười một gã Tà Hồn Sư, có điều trong số đó chỉ có một gã Phong Hào Đấu La bị giết chết, mà trong những gã Phong Hào Đấu La còn lại, có một người có tu vi hơn cấp 95, cũng chính có hắn nên ta mới không thể xử lý hết những tên còn lại. Cũng may là bên ta không có thương vong gì. Hi vọng lần này đã làm bọn chúng mất mát không ít, nhưng, ta lo nhất vẫn là chuyện của Tiểu Đào. Cực Hạn Hắc Ám Chi Hỏa, nếu bị nhóm Tà Hồn Sư kia…

Huyền lão nghiêm túc nói:

- Nhất định do Minh Đức Đường giở trò, chuyện này hẳn là có liên quan với bọn chúng. Mục lão, hay là để ta dẫn người sang bên ấy đòi người?

Mục lão phủi tay nói:

- Vô ích thôi. Minh Đức Đường dù có hợp tác với Tà Hồn Sư cũng sẽ không để lại chứng cớ. Cùng lắm bọn chúng chỉ nương nhờ thực lực của Tà Hồn Sư mà đánh vào chúng ta. Mà sau đó cũng không có thêm động tĩnh gì nữa.

- Khoảng một năm rưỡi nữa là tính mạng của ta sẽ chấm dứt. Đến lúc đó, ta sẽ phong ấn chặt linh hồn của mình vào Hoàng Kim Thụ, ai dám gây bất lợi với học viện Sử Lai Khắc thì… Hừ hừ!

Tiếng hừ đầy tức giận của Mục lão tuy không lớn nhưng lại khiến một người có tu vi cao như Huyền lão phải chấn động.

- Nhất định phải nhanh nhanh bồi dưỡng đám nhỏ kia. Đám người Tà Hồn Sư kia vẫn chưa hoàn toàn xuất hiện, nhưng nếu bọn họ dám ra mặt ở đại lục thì trăm họ phải lầm than, sinh linh đồ thán. Huyền Tử, tương lai các ngươi sẽ gặp không ít khó khăn. Đáng tiếc cho con bé Tiểu Đào… Haizz

Mục lão đau đớn nhắm mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.

Vốn tâm trạng Huyền lão đang vô cùng tốt vì Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo đều có thu hoạch, nhất là Hoắc Vũ Hạo còn có thêm một kiện Ngoại Phụ Hồn Cốt từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng vô cùng hiếm quý nữa. Nhưng sau khi nghe thuật lại tình hình thì lòng cũng trầm xuống.

Mục lão im lặng chừng mười giây mới từ từ lên tiếng nói:

- Ngươi cho Vũ Hạo hấp thu Hồn Thú nào? Mười ngày nay, các ngươi thu hoạch được những gì.

Huyền lão hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng mới từ từ kể lại mọi chuyện đã diễn ra trong mười ngày nay.

Không giống như Huyền lão đánh giá cao khối Hồn Cốt bàn tay phải của Ám Kim Khủng Trảo Hùng, Mục lão nghe đến đoạn sau, tinh thần dường như tốt hơn một chút.

- Đế Hoàng Thụy Thú, không ngờ lại là Đế Hoàng Thụy Thú Vũ Hạo có được trí nhớ của nó? Xem ra những gì trong sách cổ nói hẳn là có thâm ý. Cuối cùng cũng có được một tin tốt. Chúng ta phải tăng tốc bồi dưỡng đứa nhỏ này. Đợi nó hấp thu Hồn Hoàn xong thì dẫn nó đến gặp ta. Tử Linh Bái vạn năm? Đám Hồn Thú trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đúng là vì Thụy Thú có thể làm mọi thứ. Đế Thiên Nhất Nặc, quý trọng thiên kim. Cũng may lần này mọi người tuy nguy hiểm nhưng cũng có thể bình an trở về.

*Bái: Một giống thú như chó sói. Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái.

Chẳng ai ngờ rằng lần này thời gian Hoắc Vũ Hạo cần để hấp thụ Hồn Hoàn vượt xa dự đoán của mọi người.

Ánh sáng màu tím sẫm từ từ chui hết vào cơ thể hắn, tuy hắn vẫn ngồi im như cũ nhưng trên người thỉnh thoảng lóe ra ánh sáng màu vàng kim nhạt. Nhất là trên trán hắn, con mắt thứ ba cứ thoát ẩn thoát hiện. Cảnh tượng này làm Huyền lão không thể không mời Mục lão ra ngoài quan sát.

Mục lão cẩn thận kiểm tra dao động Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo xong mới dặn dò mọi người không được quấy rầy Hoắc Vũ Hạo, cứ để hắn ngồi đấy tu luyện.

Vì sao Hoắc Vũ Hạo cần thời gian dài như thế để hấp thụ Hồn Hoàn. Đấy cũng vì lần hấp thụ này không phải là một việc đơn giản.

Hồn Hoàn của Hồn Thú màu tím sẫm kia tuy cực kỳ điên cuồng nhưng bản thân nó đến từ Hồn Thú có thuộc tính tinh thần, nên Tinh Thần Hải của Hoắc Vũ Hạo vừa được cải thiện nay lại tăng trưởng mạnh. Khiến niên hạn Hồn Hoàn mà hắn có thể chịu đựng được lại tăng lên. Thiên Mộng Băng Tằm vì đảm bảo cho sự an toàn của hắn nên đã cẩn thận trước mọi tình huống rủi ro, hắn chỉ để lại một lượng năng lượng tương đương với cấp bậc Hồn Hoàn sáu nghìn năm, phần còn lại đều phong ấn hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.