Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 360: Kỹ năng từ Hồn Hoàn vạn năm – Hư Nhược (Hạ)



Thật ra chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài của Hòa Thái Đầu vốn là vật có thể khắc chế Giang Nam Nam, vì bản thân hắn đã bị cố định một chỗ, rất khó tóm lấy ném đi. Có điều, sự chúc phúc của vận mệnh ban nãy đã bắt đầu hết tác dụng rồi. Vận Mệnh Nhãn là kỹ năng có hạn chế thời gian, với thực lực hiện nay của Hoắc Vũ Hạo, cùng lắm chỉ duy trì sự chúc phúc và may mắn khoảng trên dưới ba phút.

Ám Kim Khủng Trảo phụt một cái xuất hiện, trảo đối trảo, đón lấy Lôi Đình Long Trảo của Bối Bối.

Từng tiếng “keng keng” vang lên mạnh mẽ. Bối Bối chỉ cảm nhận được có năm tia khí lạnh đến thấu xương từ năm cái móng vuốt sắc bén đó điên cuồng chui vào cơ thể mình. Nhất thời không khỏi giật mình hoảng sợ. Lôi Đình Vạn Quân nháy mắt bùng nổ, ngay lúc này, Hoắc Vũ Hạo cũng vừa kịp sử dụng kiện Hồn Đạo Hộ Tráo cấp hai của mình.

Kiện Hồn Đạo Hộ Tráo vừa được sử dụng cũng vỡ nát, nhưng nó vẫn kịp phát huy được chút tác dụng, chặn được cảm giác tê dại từ các tia lôi điện. Một lớp viên trân châu be bé sáng loáng như kim cương từ kỹ năng Băng Hoàng Hộ Thể bao trùm lấy cả người Hoắc Vũ Hạo, đỡ lấy Lôi Đình Vạn Quân, tuy vậy Hoắc Vũ Hạo cũng bị đẩy đi mấy thước, có điều may là không bị thương.

Bối Bối cúi đầu nhìn Long Trảo của mình, hắn hết sức kinh ngạc khi phát hiện không ngờ trên móng vuốt của mình lại bị cắt đứt, hé mở một kẽ hở thật nhỏ. Tuy cái khe hở này không lớn nhưng đừng quên, trên Long Trảo, đây là nơi cứng rắn nhất. Ngay sau đó hắn lại nhìn lên và gần như ngay lập tức bị Ám Kim Khủng Trảo trên bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo thu hút sự chú ý.

- Tiểu sư đệ? Đây có phải là Ám Kim Khủng Trảo từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng?

Bối Bối kinh ngạc nói.

Hoắc Vũ Hạo cười to:

- Đại sư huynh, mắt nhìn không tệ.

Bối Bối đưa một ngón cái về phía Hoắc Vũ Hạo, nói:

- Giỏi lắm. Có điều, huynh sẽ đấu hết mình.

Lúc nãy hắn cũng đã thấy trên người Hoắc Vũ Hạo có ba cái Hồn Hoàn, từ trước đến nay, hắn chưa từng xem thường vị tiểu sư đệ này của mình.

Bối Bối ngửa mặt lên trời thét lớn, từ khung xương trên cả người hắn liên tục phát ra từng tiếng sét nổ thật to, cả người hắn ngay lập tức trở nên cao lớn, cường tráng, đôi mắt lấp lóe ánh điện, từng đoàn rắn điện liên tục xuất hiện quấn lấy người hắn, lượn lờ xung quanh như một hàng rào điện bình thường.

Hồn kỹ thứ ba – Lôi Đình Chi Nộ, uy lực của nó cũng đã tăng mạnh, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được từ người Bối Bối truyền ra một luồng lực hút vô hình, hàng rào lôi điện màu xanh tím kia tựa như muốn hút hắn sang đấy để điên cuồng mà cắn nát. Và luồng khí Cực Hạn Chi Băng hắn vừa rót vào người Bối Bối thông qua Băng Đế Ngao và Ám Kim Khủng Trảo cũng đã bị nghiền nát khi Lôi Đình Chi Nộ bùng nổ.

Thực lực của Bối Bối hoàn toàn xứng đáng với danh lão đại trong Sử Lai Khắc Thất Quái, hắn vung tay lên, làm giống như một động tác giả, nhưng lại thật sự là Lôi Đình Long Trảo, uy lực của một trảo này cực kỳ khác biệt với một trảo ban nãy.

Từng tia lôi điện hợp thành một cái lưới thật lớn với đường kính chừng ba thước vuông, bao trùm lấy Hoắc Vũ Hạo, không những thế, trong cái lưới điện này còn ào ào tuông ra lực hút vô cùng mạnh mẽ, trông giống như Bối Bối đã dung hợp uy lực từ Khống Hạc Cầm Long vào kỹ năng này vậy.

Với tu vi của Hoắc Vũ Hạo hiện nay, làm sao có thể tránh thoát lực hút này, hắn chỉ còn cách cứng rắn đỡ lấy.

Hai tia sáng màu tím từ hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo bắn mạnh ra, Linh Hồn Trùng Kích!

Đôi mắt của Bối Bối cũng đồng thời sáng lên, lấp lánh ánh sáng màu tím, tuy nhiên, có chút đặc biệt là ẩn trong đôi mắt của hắn mơ hồ có hai cái xoáy nước từ lôi điện, Tinh Thần Lực vô hình nháy mắt va chạm, đầu Bối Bối hơi ngửa về sau một chút, bước chân đang di chuyển cũng chậm lại, có điều bản thân hắn không bị tổn thương chút nào. Hắn có tu luyện Tử Cực Ma Đồng, huống chi cũng rất quen thuộc với Hoắc Vũ Hạo. Làm sao không có phòng ngừa với những kỹ năng của tiểu sư đệ mình được?

Nói thì nói thế nhưng hắn cũng thầm giật mình về cường độ kỹ năng Linh Hồn Trùng Khích của Hoắc Vũ Hạo, hắn đã sử dụng hết khả năng của mình mới có thể chặn nó lại được, cũng may Lôi Đình Chi Nộ không vì thế mà chấm dứt.

Lúc này Lôi Đình Long Trảo đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, lục hút càng ngày càng mạnh khiến cả người Hoắc Vũ Hạo đã có dấu hiệu mất thăng bằng. Ban nãy chiến đấu với Hồn Thú, hắn đã tiêu hao một lượng Hồn Lực rất lớn, và lúc này, tác dụng phụ của nó đã xuất hiện, vì Hồn Lực còn không nhiều nên làm sao có thể sử dụng những kỹ năng mạnh như Vĩnh Đông Chi Vực và Băng Hoàng Chi Nộ được? Kế đến, Vận Mệnh Nhãn mỗi ngày chỉ dùng được một lần, còn Hồn Kỹ thứ ba – Hư Nhược, tuy nó mạnh thật nhưng vì đến từ Hồn Hoàn vạn năm nên cũng phải cần lượng Hồn Lực không nhỏ. Đừng thấy ban nãy hắn chiến đấu dũng mãnh nhưng lúc này chẳng còn bao nhiêu kỹ năng có thể sử dụng được.

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, Hoắc Vũ Hạo chọn cách ứng phó, mạnh mẽ đỡ lấy, khác hẳn với suy nghĩ của những người đứng xem bên ngoài. Đúng vậy, hắn không sử dụng tiếp kỹ năng nào nữa mà chỉ cuộc tròn người mình lại, đỡ lấy cái Lôi Đình Long Trảo kia.

Bối Bối vì bị ảnh hưởng từ Linh Hồn Trùng Kích nên không thể khống chế hoàn hảo kỹ năng này nữa, cuối cùng, Lôi Đình Long Trảo mà Hoắc Vũ Hạo phải đỡ lấy là một kỹ năng mạnh mẽ thuần túy, thậm chí còn được Lôi Đình Chi Nộ tăng phút thêm nữa.

Lôi Đình Long Trảo sau chi chụp xuống liền khép lại, bao phủ lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo bị bao phủ ở bên trong, mặc dù đã sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo nhưng cũng chỉ cầm cự được chốc lát rồi cũng vỡ nát.

Lúc này, có thể nói tình hình của hắn vô cùng thê thảm, cả người bị bao phủ một lớp rắn điện, Băng Hoàng Hộ Thể rách toát, tuôn ra một màn sương băng. Cả người bị điện giật run rẩy ngã nhào xuống đất. Một kích này có thể nói đã thành công phá vỡ hoàn toàn lực phòng ngự của Hoắc Vũ Hạo.

Hòa Thái Đầu ở bên kia cũng không khá hơn, chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài tuy khắc chế được Giang Nam Nam nhưng lực phòng ngự mạnh mẽ của Từ Tam Thạnh lại vừa vặn khắc chế hắn. Hắn tấn công điên cuồng vậy mà không có một phát nào trúng được hai người đó, mà Hồn Lực của hắn lại không ngừng tiêu hao với một lượng lớn.

Từ Tam Thạch luôn luôn tập trung tìm sơ hở trong các loạt bắn của Hòa Thái Đầu, hắn không ngừng dẫn theo Giang Nam Nam di chuyển nhanh về trước, rốt cuộc cơ hội cũng đến, cả hai cùng lúc đánh thẳng vào người Hòa Thái Đầu.

Lựa chọn của Hòa Thái Đầu có chút buồn cười, khi hắn thấy mình không thể ngăn cản nữa liền sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bốn bảo vệ cơ thể và thu lại kiện Hồn Đạo Pháo Đài. Hắn biết sức chịu đựng của Hồn Đạo Khí của mình như thế nào, nếu bị phá hủy thì rất đáng tiếc. Dù sao đây chỉ là một buổi kiểm tra thôi mà.

Giang Nam Nam rốt cuộc cũng đợi được cơ hội, cô giơ hai chân đặt lên vai Hòa Thái Đầu, thì trông thấy Hòa Thái Đầu giơ hai tay đầu hàng.

Sắc mặt Tiên Lâm Nhi có chút khó coi, cô biết có cho mấy đứa nhỏ đấu với nhau cũng không thể kiểm tra chính xác được. Hồn Sư dù sao cũng là Hồn Sư, huống cho bọn nhỏ đều là Sử Lai Khắc Thất Quái, vốn vô cùng thân thiết với nhau, làm sao có thể đấu đến mức gạch gói cùng tan được. Thế nên, bà vẫn chưa thể biết được cực hạn thật sự của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu.

- Tiểu sư đệ, không sao chứ?

Bối Bối vội vàng chạy đến định đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, nhưng bỗng nhiên, Hoắc Vũ Hạo lại vung Ám Kim Khủng Trảo lên. Một chiêu này hắn không phải đánh Bối Bối mà chỉ đánh vào không khí bên cạnh mắt thôi. Từ năm đầu ngón tay nháy mắt phụt ra năm lưỡi đao màu vàng nhạt, cắm vào mặt đất tạo thành một khẽ rãnh thật sâu.

- Đại sư huynh, đừng xem thường đệ vậy chứ.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười đứng dậy, tuy hắn bị điện giật có chút nhếch nhác nhưng cũng không phải là bị thương thật. Lực phòng ngự của Băng Hoàng Hộ Thể rất mạnh, tuy nó đã vỡ nát nhưng những tia lôi điện chỉ có thể làm cơ thể hắn tê dại một chút, và Bối Bối cũng đã dừng công kích, thế nên hắn mới không bị thương nặng.

Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo đã thua, nếu ban nãy Bối Bối còn tiếp tục tấn công thì cái mạng nhỏ của hắn phải tạm biệt cõi đời rồi. Có điều, hắn vẫn dùng hành động nói cho sư huynh mình biết, dù thế nào cũng không thể kinh thường hắn.

Bối Bối kinh ngạc nói:

- Cái này… là một kiện Ám Kim Khủng Trảo hoàn chỉnh. Tiểu sư đệ, đệ thật là may mắn.

Sở dĩ Bối Bối biết rõ Ám Kim Khủng Trảo như vậy cũng vì hắn đặc biệt đánh giá cao Hồn Cốt thuộc loại trảo thế này, hắn đã muốn tìm cho mình một cái thích hợp chẳng qua chưa được như ý mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo cười to nói:

- Đại sư huynh, đây là thu hoạch của bọn đệ trong lần đi liệp sát Hồn Thú ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ban nãy vì đấu với Hồn Thú tiêu hao quá nhiều Hồn Lực, nếu không sẽ cho huynh thử Hồn Kỹ thứ ba của đệ.

Buổi thí nghiệm rốt cuộc cũng chấm dứt, tuy có vẻ đầu voi đuôi chuột nhưng biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đã khiến ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ nhìn hắn bằng ánh mắt khác hẳn ngày xưa.

Kế hoạch Cực Hạn Đan Binh vốn đã được nghiên cứu từ rất lâu nhưng hôm nay mới chính thức được khởi động và làm thí nghiệm đầu tiên, kết quả của buổi thí nghiệm này cực kỳ có ý nghĩa. Tiên Lâm Nhi chỉ hơi nhíu mày khó chịu một lúc, lát sau tâm trạng lại vui vẻ. Dù sao, thực lực chiến đấu của Hoắc Vũ Hạo đã là một kết quả rất lớn, xúc tiến cho kế hoạch Cực Hạn Đan Binh rồi.

- Được rồi, ba người các ngươi về đi.

Tiên Lâm Nhi bình thản nhìn ba người Bối Bối nói.

Từ Tam Thạch cười cười nói:

- Tiên viện trưởng, vậy người xem… có thể hạ mức khó khăn cho kỳ sát hạch nội viện không…

Tiên Lâm Nhi tức giận nói:

- Hạ mức cái gì? Ban nãy các ngươi đã đấu hết mình sao? Cái này gọi là kiểm tra à? Rõ ràng là diễn trò cho bọn ta xem. Cút nhanh, đừng có chọc ta nổi điên.

- Ặc…

Từ Tam Thạch liếc mắt nhìn Bối Bối, Bối Bối lại ngoảnh mặt đi xem như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, ai mà muốn cùng xấu hổ với tên mặt dày kia chứ.

- Tiểu sư đệ, tối nay có thời gian thì họp măt một chút.

Bối Bối quay sang chào Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu rồi vội vàng rời đi cùng Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.

Tiên Lâm Nhi bĩu môi nói:

- Có thời gian? Hừ, ta nói cho các ngươi biết, từ khi kế hoạch Cực Hạn Đan Binh bắt đầu thì các ngươi sẽ chẳng còn thời gian rảnh nữa. Từ giờ, cuộc sống của các ngươi sẽ vô cùng PHONG – PHÚ.

Bà nói hết câu, nhấn mạnh hai chữ cuối cùng làm Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu nghe xong đều giật mình khiếp đảm.

Sự thật chứng minh, Tiên Lâm Nhi đã không nói khoác.

Sau khi thí nghiệm kết thúc, hai vị viện trưởng và Phàm Vũ lập tức kéo hai người bọn họ về khu vực thí nghiệm của hệ Hồn Đạo.

Bọn họ thậm chí còn không để Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu minh tưởng khôi phục Hồn Lực nữa thì một vị lão sư khác đã xuất hiện trước mặt bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.