Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 367: Chăn to cùng đắp – Tạm biệt (Thượng)



Loại trạng thái này của Hoắc Vũ Hạo thực làm mọi người vô cùng lo lắng, thậm chí Huyền lão còn từng đi theo sát gót canh chừng hắn một thời gian. Huyền lão phát hiện, dường như Hoắc Vũ Hạo đã tự phong bố nội tâm của mình, để hoàn toàn đắm chìm vào trạng thái tu luyện điên cuồng. Nhưng, không thể phủ nhận, Hoắc Vũ Hạo tu luyện trong trạng thái này, tất cả mọi kỹ năng của hắn đều tăng với tốc độ chóng mặt. Hắn càng bình tĩnh hơn trước, à, phải nói đúng hơn là lạnh lùng hà khắc, hắn xem cơ thể mình như một kiện Hồn Đạo Khí, không ngừng tạo hình và chỉnh sửa bằng cách khổ tu.

Gần như tất cả các lão sư giảng dạy cho đều thường xuyên khuyên bảo hắn nên nghỉ ngơi, nhưng hắn hoàn toàn không nghe lọt tai, mỗi ngày gần như mỗi giờ mỗi phút đều khắc khổ cố gắng. Ai nói ai khuyên cũng không nghe.

Vô số ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên, khối nham thạch trước mặt Hoắc Vũ Hạo tức thì liền bị đập nát. Hoắc Vũ Hạo thẫn thờ cất đi kiện Hồn Đạo Khí trong tay mình.

Thành công! Đây là kiện Hồn Đạo Khí cấp sáu đầu tiên mà hắn thử chế tạo thành công, thông qua sự trợ giúp từ Tinh Thần Lực trong Vận Mệnh Nhãn. Hồn lực trong cơ thể hắn còn thừa hơn một nửa, vậy mà đã thành công rồi.

- Hoắc Vũ Hạo.

Giọng nói của Huyền lão vang lên.

Hoắc Vũ Hạo theo phản xạ dừng lại một chút, xoay người, nhìn Huyền lão với vẻ bình tĩnh mà thẫn thờ, cung kính nói:

- Huyền lão.

Huyền lão trầm giọng nói:

- Theo ta đến Hải Thần Các.

Hoắc Vũ Hạo ngẩn ngơ một chút rồi nói:

- Nhưng con đang bận tu luyện, hôm nay con có đến mười hai đề mục cần phải làm.

Huyền lão tức giận nói:

- Đây là mệnh lệnh. Ngươi nghĩ ngươi như thế này là hoàn thành được tâm nguyện của Mục lão sao? Ba tháng. Ngươi điên đã suốt ba tháng, đủ rồi, nếu tiếp tục nữa thì cả tinh thần lẫn thể xác của ngươi sẽ không thể chịu đựng nổi nữa. Chẳng lẽ ngươi muốn ta kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh sao? Sắp tới, ngươi còn một chuyện rất quan trọng cần phải làm, ngươi không thể nào tiếp tục ở đây tu luyện nữa.

Hoắc Vũ Hạo thoáng run rẩy, sau đó xoay người đi, miệng không ngừng lẩm bẩm, tốc độ cũng dần tăng lên.

- Ta phải đi tu luyện, phải đi tu luyện.

Ánh mắt Huyền lão lộ vẻ đau lòng, đứa bé này đúng là có tình có nghĩa. Tuy ngoài miệng lão cật lực lên ánh Hoắc Vũ Hạo nhưng lòng lão không đau hay sao? Lão tự thấy tự hào thay Mục lão, và lại càng hâm mộ Mục lão hơn, vì đã có một đệ tử giỏi như vậy.

Huyền lão lách như bay đến sau lưng Hoắc Vũ Hạo như một tia chớp, vung tay chộp lấy hắn.

Với tu vi của Huyền lão, muốn bắt lấy Hoắc Vũ Hạo thì chỉ cần dựa vào sự chênh lệch tu vi là quá đủ rồi. Nhưng Hoắc Vũ Hạo trong trạng thái ngẩng ngơ lại có thể phản xạ theo bản năng, hắn hơi trượt về sau, cùng lúc đó, cả người lóe sáng ánh băng, một màn bảo hộ lập tức xuất hiện.

Hắn lấy đầu ngón chân trái làm trục, cả người như một con quay xoay tròn, Ám Kim Khủng Trảo hóa thành lưỡi đao dài năm thước đánh thẳng về phía Huyền lão.

Lúc này, mọi hành động của hắn đều phát sinh trong vô thức, thuộc loại bản năng tự động phản kích rồi.

Ám Kim Khủng Trảo này đồng dạng giống như một năm trước nhưng bản chất đã thay đổi rất nhiều, nó chân thật hơn trước, nếu không quan sát kỹ sẽ nhầm nó là năm lưỡi đao bình thường. Càng đáng sợ hơn là bên ngoài Ám Kim Khủng Trảo còn được bao phủ một lớp băng mỏng. Nói cách khác, Hoắc Vũ Hạo đã thành công kết hợp giữa nó và năng lượng thuộc tính Băng của Băng Đế rồi. Phải biết rằng, đây là hai kỹ năng từ hai loại kỹ năng hoàn toàn khác nhau, một đến từ Hồn Hoàn, một đến từ hồn Cốt. Một thuộc tính Cực Hạn Chi Băng, một thuộc tính kim loại.

Nếu chỉ có bản thể Ám Kim Khủng Trảo được phụ thêm thuộc tính băng thì không nói là gì. Nhưng đây hoàn toàn là năng lượng từ Ám Kim Khủng Trảo được tăng cường thêm uy lực của Băng Đế. Đây là hai sự biến đổi hoàn toàn khác nhau, mà tất cả, đều là nhờ món quà cuối cùng của Mục lão thành toàn cho hắn.

Tuy hiện nay, tu vi của Hoắc Vũ Hạo chỉ mới bước đến trước cánh cửa bậc Hồn Tông, nhưng xét trong Sử Lai Khắc Thất Quái, nếu một đấu một, cho dù là Bối Bối sử dụng năng lượng Quang Minh Thánh Long hay Từ Tam Thạch thức tình năng lượng Huyền Vũ thì tối đa chỉ có thể áp chế được hắn mà không thể nào hoàn toàn đánh thắng hắn được. Đây là xét trong tình huống hắn không sử dụng Hồn Đạo Khí phụ trợ. Đừng quên hiện nay cả Bối Bối hay Từ Tam Thạch đều là cường giả bậc Hồn Vương. Nếu bọn họ sử dụng toàn lực, thì hoàn toàn so sánh được với cường giả vừa vào bậc Hồn Đế. Mà ban nãy, Hoắc Vũ Hạo vừa thành công chế tạo được Hồn Đạo Khí cấp Sáu, đây cũng tương đương đã miễn cưỡng bước đến cánh cửa Hồn Đạo Sư cấp sáu, đồng đẳng với Hồn Sư bậc Hồn Đế.

Một khi Hoắc Vũ Hạo có được Hồn Hoàn thứ tư, vậy thì tạm thời xét về mặt thực lực, hắn có thể đứng ngang hàng với Bối Bối và Từ Tam Thạch trong Sử Lai Khắc Thất Quái. Ưu thế của song tu hai hệ, chậm mà chắc đã dần dần lộ ra.

Đối mặt với đòn tấn công mạnh mẽ từ Ám Kim Khủng Trảo, Huyền lão hừ lạnh một tiếng, khẽ nhấc đầu vai, một tầng ánh sáng màu vàng bắt đầu khuếch tán từ người lão. Khi luồng sáng ấy xuất hiện liền lập tức áp đão nhưng ánh sáng khác, khiến bóng dáng Huyền lão bỗng dưng có chút hư ảo.

Ám Kim Khủng Trảo vừa vỗ vào tầng ánh sáng màu vàng liền vang lên một tiếng động chói tai. Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã tỉnh táo lại, vội vàng thu hồi Hồn Lực. Ảo ảnh Ảm Kim Khủng Trảo nháy mắt biến mất. Huyền lão vung tay phải lên đặt nghiêng bên cổ của hắn. Tuy Băng Hoàng Hộ Thể tuy đã lập tức xuất hiện nhưng với tu vi của Huyền lão, muốn đối phó với luồng năng lượng còn chưa đạt được đến bậc Cực Hạn dĩ nhiên sẽ không mấy khó khăn.

Huyền lão thu tay lại, đồng thời cũng kéo Hoắc Vũ Hạo đến nghiêng bên vai mình, khẽ lầu bầu: “Nhất định phải cho tên nhóc này nghỉ ngơi hồi sức, ba tháng nay nó đã quá khổ cực rồi.”

Một lát sau, Huyền lão đã đưa Hoắc Vũ Hạo về đến Hải Thần Các. Mặc dù hiện nay lão đã là chủ nhân của Hải Thần Các nhưng lão không hề ở phòng ngày xưa của Mục lão mà vẫn ở tại phòng cũ của mình.

Huyền lão đưa Hoắc Vũ Hạo vào phòng, trong phòng đã có sẵn hai người. Một là Phàm Vũ, hai là Hòa Thái Đầu. Dáng người của Hòa Thái Đầu trông cường tráng hơn trước, cơ thể lực lưỡng của hắn đã có thể tương đương với phó viện trưởng hệ Hồn Đạo, Tiền Đa Đa. Màu da ngăm đen của hắn nay sáng bóng đầy khỏe mạnh, tuy tướng mạo của hắn vẫn còn vẻ chất phác như xưa nhưng rõ ràng đã chín chắn hơn rất nhiều. Nhất là ánh mắt của hắn, thâm thúy hơn nhiều so với một năm trước đây. Mà trong thời gian này, sự cố gắng và trả giá của hắn không hề ít hơn Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa hắn đã dần dần tìm ra con đường thuộc về mình, đấy cũng là con đường tạo nên danh hiệu Hủy Diệt Chi Nguyên trong tương lai.

Huyền lão đặt Hoắc Vũ Hạo xuống giường, sau đó cho hắn dùng một chút thuốc an thần, Phàm Vũ đứng bên cạnh cung kính nói:

- Huyền lão, tình hình hiện nay của Hoắc Vũ Hạo như thế nào?

Huyền lão nói:

- Nó đã tự kéo căng bản thân quá mức. Sự ra đi của Mục lão là một đả kích quá lớn với nó. Nhưng ta tin, nó vẫn có thể trở lại bình thường. Ba tháng nay, lúc nào nó cũng điên cuồng tu luyện, bây giờ tạm thời để nó nghỉ ngơi một chút. Ba ngày sau, khi các ngươi khởi hành, Thiểu Triết sẽ đích thân hộ tống các ngươi đến thành Phong Diệp, biên giới phía tây của đế quốc Thiên Hồn, để tiến hành trao đổi học viện. Phàm Vũ, lần này nhiệm vụ của ngươi sẽ rất nặng.

Phàm Vũ nói:

- Huyền lão, thật sự không cần cho Hoắc Vũ Hạo tăng thêm Hồn Hoàn sao?

Huyền lão cười nói:

- Khiêm tốn một chút cũng tốt. Hồn Hoàn hiện nay không cần tìm vội, chúng ta nhân cơ hội này tung hỏa mù cho bọn chúng, mai mốt có ở bên ấy học hỏi cũng dễ dàng hơn.

- Xem nhiều, học nhiều, ít làm, ít nói. Các ngươi phải nhớ kỹ tám chữ này. Còn cơ hội tiếp cận tri thức của bọn họ thì phải dựa vào bản thân các ngươi.

Phàm Vũ gật đầu nói:

- Ta hiểu rồi. Trong ba năm tới, nếu tìm được Hồn Thú thích hợp ta sẽ giúp Hoắc Vũ Hạo phụ thêm Hồn Hoàn. Nếu không cứ áp chế như vậy sẽ làm bọn chúng nghi ngờ.

Huyền lão nói:

- Minh Đức Đường cũng giống như chúng ta, chúng ta có nội viện thì họ có Minh Đức Đường, nhưng bọn họ có lẽ sẽ không dạy những kiến thức hữu ích cho các ngươi mà sẽ dạy những loại tri thức cao thâm khó mà tiếp thu được.

- Dù các ngươi có hiểu hay không, cũng phải cố gắng ghi chép lại, từ từ nghiên cứu. Ngươi nhất định phải cẩn thận đề phòng bọn chúng, đặc biệt phải che giấu Thái Đầu và Vũ Hạo, đây là nhiệm vụ quan trọng nhất của ngươi.

- Dạ.

Huyền lão nhìn thoáng qua Hoắc Vũ Hạo đang nằm trên giường, trầm giọng nói:

- Tin Mục lão qua đời đã sớm truyền ra ngoài. nên phía học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư mới đổi ý đòi trao đổi đệ tử tại thành Phong Diệp, hơn nữa lại còn hạn định thời gian trở về trước khi cuộc thi Đấu Hồn Đại Tại bắt đầu ba tháng, địa điểm vẫn là thành Phong Diệp. Xét một cách tương đối thì học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đúng là có chút thành ý, bọn họ vốn đang bị kẹt trong phương diện đào tạo Hồn Sư. Dù sao, bọn họ còn nóng lòng đào tạo ra Hồn Đạo Sư cấp mười hơn cả chúng ta. Trong lần trao đổi này, mười học viên của bọn họ nhất định có huynh muội Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Còn bên phía học viện chsung ta, theo như Mục lão đã hứa với họ, bên chúng ta sẽ là Vũ Hạo, Thái Đầu và tám người để làm lá chắn. Thái Đầu, nếu có thể thì con phải cố gắng phát huy, thu hút sự chú ý của Minh Đức Đường, con hiểu ý ta chứ?

Hòa Thái Đầu lập tức gật đầu không chút do dự.

- Huyền lão, con hiểu. Tám người khác đi cùng để yểm trợ cho con và Vũ Hạo, còn con là lá chắn thứ hai của Vũ Hạo. Nó sẽ khiêm tốn, còn con sẽ cố gắng biểu hiện.

Huyền lão hài lòng gật đầu:

- Tốt lắm, các ngươi về trước chuẩn bị đi. Trong vòng ba ngày nữa, ta sẽ giao cho các ngươi một Hoắc Vũ Hạo bình thường cả về thể xác lẫn tinh thần.

- Dạ.

Phàm Vũ đáp lời, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất thần của Hoắc Vũ Hạo, lòng hắn vẫn lo lắng vô cùng. Ba ngày? Đủ để giúp hắn khôi phục sao?

Sau khi Phàm Vũ dẫn Hòa Thái Đầu rời đi, trong phòng chỉ còn hai người, Huyền lão và Hoắc Vũ Hạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.