Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 459: Chuyện cái bánh nướng



Hàn Nhược Nhược mỉm cười, thấp giọng nói:

 - Ta xin các ngươi nếu phát hiện cái gì thì cảnh báo giúp nhé.

 - Được, học tỷ đi nghỉ đi

  Hoắc Vũ Hạo đáp lời, Vương Thu Nhi nhưng không có gì tỏ vẻ.

 Hai đứng ngang nhau, Thu Nhi vẫn lạnh lùng như đá, chẳng biết nghĩ sao nàng lại tháo khăn che ra.

 Ánh trăng xuyên qua kẽ lá trong rừng, lấp lánh những thân thể giáp xác của côn trùng, dù tối nhưng vẫn có thể thấy được.

 Hoắc Vũ Hạo nhìn qua Vương Thu Nhi, vẻ tuyệt sắc quen thuộc đập vào mắt, nếu không phải đã biết trước, thật sự sẽ nghĩ là Đông Nhi mà ôm hôn tới tấp.

 Mỹ nhân a! Hoắc Vũ Hạo thầm tán thưởng, nhưng nhanh chóng quay mặt chỗ khác tung Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cho Vương Thu Nhi.

Vương Thu Nhi chợt cất tiếng

 - Hồn kỹ của ngươi xịn lắm.

 Giọng nói êm tai nhưng lại mang băng giá lạnh lùng.

 Hoắc Vũ Hạo lấy ra vài món đồ ăn:

 - Ăn gì không?

 Đồ ăn của hắn là bánh kẹp thịt, cũng không khó ăn.

 Hoắc Vũ Hạo vốn chỉ mời lơi chơi cho vui, không ngờ Vương Thu Nhi hỏi:

 - Do ngươi làm?

 Hoắc Vũ Hạo gật đầu, nói:

 - Đông Nhi hơi kén ăn, nên ta nướng thịt, còn bánh mua ở căn tin, hương vị cũng không tệ.

 Vương Thu Nhi nhìn hắn:

 - Ngươi chăm sóc nàng cũng chu đáo nhỉ

 Hoắc Vũ Hạo cười, đưa bánh kẹp cho nàng.

 Vương Thu Nhi vươn tay lấy, hắn kinh ngạc khi thấy cánh tay của nàng bọc kím một tầng màu vàng nhạt, hào quang ám kim trong đêm tối cũng không rõ lắm. Rồi lập tức nàng trả bánh cho hắn

 - Cho ta hai cái khác

 Vương Thu Nhi thản nhiên nói.

 Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc nhận lấy bánh nàng trả lại, giật mình khi hai cái bánh kẹp nóng ấm lên, lại còn tản ra mùi hương thịt.

 Hồn lực của nàng có tác dụng tỏa nhiệt? Hoắc Vũ Hạo liền đưa thêm cho nàng hai cái bánh kẹp thịt khác, còn mình thì lấy bánh trả lại cắn một cái.

 Bánh hâm nóng dĩ nhiên ngon hơn, thịt mềm hơn chút, tốt hơn nhiều.

 Vương Thu Nhi cũng hâm nóng bánh trong tay mình, rồi đưa lên miệng.

 - Không ngờ ngươi có năng lực này, vậy không cần ăn đồ lạnh rồi

 Hoắc Vũ Hạo mỉm cười.

 Vương Thu Nhi lại lạnh nhạt

 - Lần này thôi, xem như cám ơn bữa trưa.

 Hoắc Vũ Hạo chỉ cười đáp

 - Cần phải xa lánh mọi người thế sao? Chúng ta là một đội đó.

 Vương Thu Nhi nhìn qua

 - Các ngươi thực xem ta là đồng đội? Sao ta lại cảm thấy địch ý từ nàng ta?

 Hoắc Vũ Hạo nhất thời cứng họng, quả thật địch ý của Đông Nhi rõ ràng quá:

 - Nói thật, ta không hiểu được vì sao hai người có thể giống nhau như thế. Đông Nhi khẳng định không có chị em gì cả, nên mới nghi ngờ như thế, có lẽ thời gian trôi qua sẽ tốt hơn.

 Vương Thu Nhi quay chỗ khác, lạnh lùng nói:

 - Ta chẳng bao giờ cần phải chứng minh cái gì với ai.

 Hoắc Vũ Hạo đã ăn xong, mỉm cười:

 - Tính tình của ngươi cũng không tốt, dù sao sống trên đời không thể tách biệt quá khỏi xã hội, vả lại người ta đánh giá mình thế nào cũng không quản được, vậy thì sao không chịu khó hòa đồng một chút, cách li với người ta vui sướng lắm sao?

 - Hòa đồng? Ngươi nghĩ ta có thể hòa đồng sao? Rời khỏi nhà có ai thấy ta mà không bị hấp dẫn? Ngươi có biết một ngày bao nhiêu kẻ tìm cách tiếp cận ta, bao nhiêu kẻ có ý đồ xấu xa? Ta cũng muốn hòa đồng đấy, nhưng mà phải hòa đồng bằng nắm đấm kia. Từ khi ta đeo cái khăn này thì phiền toái mới giảm bớt đó.

 Hoắc Vũ Hạo bất đắc dĩ:

 - Do ngươi quá xinh đẹp thôi, nếu trời ban gương mặt xinh đẹp thì coi như đó là phản ứng phụ đi. Bất quá ta cam đoan nội viện Sử Lai Khắc không có vấn đề như vậy,

 Vương Thu Nhi khinh khỉnh trả lời:

 - Ngươi chỉ có thể đại diện chính mình

 Đột nhiên nàng ném cái bánh trong tay

 - Thật khó ăn, không ăn nữa.

 Hoắc Vũ Hạo sửng sốt, bất giác ánh mắt lạnh như đao. Vương Thu Nhi bỗng cảm thấy sởn gai ốc, quay lại nhìn hắn. Sự căm ghét phẫn nộ theo hàn quang lạnh thấu xương đập vào mặt nàng.

 Nhưng nó cũng nhanh chóng biến mất, Hoắc Vũ Hạo cúi xuống nhặt cái bánh kia lên.

 - Ngươi muốn đánh nhau à?

 Vương Thu Nhi hất cằm khiêu khích.

 Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng liếc nàng

 - Nếu là chỗ khác thì ta chẳng ngại. Cha mẹ không dạy ngươi phải quý trọng đồ ăn à? Không biết một cái bánh nhỏ này có thể cứu một mạng người sao chứ?

 Vương Thu Nhi khinh thường bĩu môi.

 Hoắc Vũ Hạo tiếp tục nói:

 - Ngươi có bao giờ bị đói không?

 Vương Thu Nhi lạnh lùng trả lời:

 - Cường giả không bao giờ đói khát.

 Hoắc Vũ Hạo khinh miệt cười:

 - Cường giả? Vừa đẻ ra ngươi đã là cường giả à? Ngươi chưa bao giờ biết đói khát, cũng dễ hiểu khi không biết đồ ăn đáng quý.

 Hắn cũng không phải khinh bỉ Vương Thu Nhi, mà không nhịn được khi Vương Thu Nhi ném bánh đi. Hắn ghét nhất loại người lãng phí đồ ăn, huống chi bánh kẹp thịt này là sản phẩm của đệ nhất đầu bếp đại lục Hoắc Vũ Hạo.

 Khi nhặt bánh lên, hắn lại muốn cười, cái bánh chỉ mới bị cắn một miếng mà thôi, còn dấu răng rõ ràng, nhưng mà thịt ở trong lại chẳng còn. Cô nàng này kén ăn kinh, nói khó ăn chẳng qua là không thích ăn bánh.

 Vương Thu Nhi ưỡn cái bộ ngực còn tròn hơn Vương Đông Nhi, nói:

 - Ngươi sao biết ta siinh ra không phải cường giả? Ném một cái bánh mà thôi.

 Hoắc Vũ Hạo thản nhiên nói

 - Ừ, chỉ là cái bánh, nhưng với ta nó là một cơ hội sinh tồn.

 Vừa nói, hắn lại cầm cái bánh đó ăn tiếp.

 Vương Thu Nhi cũng trơ mắt thẫn thờ.

 Hắn, hắn dám ăn cái bánh ta đã cắn?

 Hoắc Vũ Hạo chỉ đang tràn ngập hoài niệm.

 - Ngày xưa ta mới 5 tuổi, là một thằng nhóc gầy còm trơ xương, ta và mẫu thân phải ăn nhờ ở đậu. Mỗi ngày mẫu thân chỉ dựa vào thu nhập còm cõi nuôi ta lớn, vì kế sinh nhai, không tiếc mùa đông khắc nghiệt, mẫu thân cũng ra ngoài giặt đồ, tay của mẹ xước hết cả máu.

 - Mẫu thân rất thương ta, mẹ nói ta chính là lẽ sống của mẹ. Hôm đó trời tối, mẫu thân chạy về nhà, nụ cười hiếm gặp trong cuộc sống cơ cực vất vả đang ở trên môi, ngươi biết chuyện gì không?

 Hoắc Vũ Hạo quay sang nhìn Vương Thu Nhi, hai mắt đẫm lệ.

 Lại cắn bánh nướng, hắn nhâm nhi nhấm nháp, nước mắt chảy xuống trên má.

 - Chuyện gì?

 Vương Thu Nhi vẫn lạnh lùng, chỉ có hơi mờ mịt.

 Hoắc Vũ Hạo vừa nhấm nháp, vừa run run nói

 - Vì ngày đó mẫu thân giúp việc ở nhà bếp, đầu bếp cho mẹ một cái bánh nóng mới ra lò, thơm ngào ngạt. Mẫu thân tưởng tượng đến cảnh ta không cần ăn bánh ngô nữa, có cái bánh ngon để ăn nên mẹ rất vui.

 - Để bánh không nguội, mẹ bỏ nó vào lồng ngực, đến khi đưa cho ta, ngực của mẹ đã đỏ lên vì nóng. Khi đó ta còn thơ dại, chỉ biết mừng rỡ trước cái bánh nóng ngon lành.

 Hoắc Vũ Hạo khóc không ra tiếng.

 Vốn hắn không dễ bày tỏ chân tình với người ngoài, nhưng Vương Thu Nhi hấp bánh khi nãy khiến hắn nhớ lại, không ngừng hiện ra gương mặt vui mừng của mẫu thân trong trí não, tim hắn thắt lại vì nhung nhớ.

 Mẫu thân, mẫu thân! Nếu mẹ còn sống thì tốt biết mấy, ta đã có năng lực phụng dưỡng, bảo vệ mẫu thân.

 Vương Thu Nhi đứng bên cạnh cũng ngây ngốc, nàng chẳng hiểu vì sao một cái bánh nướng lại khiến hắn đau lòng nhớ lại chuyện xưa.

 Hoắc Vũ Hạo khóc khiến hắn bị nghẹn vì cái bánh, hắn ho khùng khục

 Vương Thu Nhi mới tiến tới vỗ lưng hắn.

 Vất vả lắm mới nuốt xong cái bánh, Hoắc Vũ Hạo chùi nước mắt

 - Cám ơn.

 Vương Thu Nhi vươn tay, cướp lấy gần nửa cái bánh còn lại trong tay hắn, bất chợt nhét hết vào mồm như muốn ăn tươi nuốt sống, cái miệng ngốn ngấu có vẻ rất lao lực.

 Bốn mắt nhìn nhau, nhìn Vương Thu Nhi cố gắng nuốt, Hoắc Vũ Hạo nín khóc mỉm cười, đưa cho nàng túi nước.

 Có nước, nàng cũng vất vả lắm mới nuốt xong cái bánh.

 - Thật khó ăn.

 Nàng nhăn nhó cất giọng

 Hoắc Vũ Hạo cười lớn:

 - Cũng không khó ăn đến thế chớ.

 Vương Thu Nhi tức giận :

 - Vì nước miếng của ngươi nên mới khó ăn.

 . . . . . .

 Hoắc Vũ Hạo đơ hàng!

 Ây da lúc nãy hai người cùng ăn bánh, có thể nói là nuốt luôn nước bọt của nhau, bất giác hắn quay về nhìn Vương Đông Nhi, hơi xấu hổ.

 Vương Thu Nhi khinh thường

 - Đàn ông sợ vợ không có tiền đồ, một nam nhi mà còn khóc lóc ỉ ôi càng không có tương lai

 Nàng ném túi nước trả cho hắn, đứng dậy.

 Hoắc Vũ Hạo cũng không giận, nhận lấy túi nước, vẫn đứng một chỗ tự nhủ. Nhất định phải giữ khoảng cách với Thu Nhi, không nên để cho Đông Nhi hiểu lầm .

 Thình lình hắn nhìn qua một hướng, Tinh Thần Tham Trắc dò xét theo duy nhất hướng đó.

 Vương Thu Nhi có Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng cũng nhìn sang, hai người rùng mình.

 Cảm giác đầu tiên chính là khí thế phô thiên cái địa, không phải do một hồn thú cường đại phát ra, mà là khí tức đông đảo của cả một bầy đàn.

 Đàn thú với đôi mắt đỏ sậm sáng rực, thân hình to lớn nhưng chuyền cành rất điêu luyện, chẳng phát ra tiếng động gì, như đám u linh dạ hành dần dần đến gần bên này.

 Tinh Thần Tham Trắc liền cảnh báo cho mọi người đang minh tưởng, không hề phát ra tiếng động nào.

 Vẫn chưa biết họ có phải là mục tiêu của bầy thú kia hay không, nhưng khoảng cách bọn nó đến đây chỉ còn 800m.

 Mọi người dần đứng lên, Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng đã cho họ nhìn thấy đàn thú đang di chuyển tới.

 Không một ai phát ra tiếng động, nhanh chóng tìm vị trí thuận lợi phòng ngự.

 Trương Nhạc Huyên đã đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, hai mắt sáng ngời, hoàn toàn tỉnh táo.

 Trương Nhạc Huyên vung tay lên, hạ lệnh duy trì đội hình.

 Đàn thú đông đảo số lượng cả trăm, tu vi ít nhất cũng đã có 1000 năm, một đàn hồn thú đông đảo mạnh mẽ cả trăm con ngàn năm cũng không dễ đối phó, không chọc tới chúng là tốt nhất.

 Dường như đám thú kia cũng chưa phát hiện ra họ, chậm rãi chuyền cành di chuyển.

 Trương Nhạc Huyên nhíu mày, đám thú kia đúng là không chủ định tìm họ, nhưng dấu vết để lại nãy giờ khẳng định không kịp xóa sạch, bọn chúng chắc chắn sẽ phát hiện ra, khó tránh khỏi đối mặt chúng nó.

 Trương Nhạc Huyên liền nhờ vào Hoắc Vũ Hạo phát lệnh vào trí não mọi người

 - Chuẩn bị chiến đấu.

 Bất chợt đàn thú kia tăng tốc, chia làm hai đám, tạo thành gọng kiềm bọc sang hay bên, chính diện là tám con hồn thú to lớn nhất.

 Tốc độ chúng nó cực nhanh, địa hình phức tạp trong rừng rậm lại như đất bằng với chúng. Phân tán, đánh hở sườn, không ngờ hồn thú cũng có chiến thuật, rõ ràng đã chọn bọn họ làm con mồi đi săn.

 Trương Nhạc Huyên trầm giọng quát:

 - Mọi người chuẩn bị chiến đấu, đàn hồn thú khó đối phó, tàn sát, Mặc Hiên!

 - Vâng!

 Mặc Hiên phóng thích võ hồn, 2 vàng 2 tím 2 đen dâng lên, Quang Hoàn từ trên người tỏa ra, bao phủ mọi người trong đó.

 Hoắc Vũ Hạo cảm nhận sức mạnh, tốc độ đồng thời được tăng phúc, tập trung cũng tốt hơn. Mặc Hiên giải phóng ra là ba quang hoàn đầu tiên của hắn, biên độ tăng phúc khiến kẻ khác không dám khen, chẳng bằng 1/5 Thất Bảo Lưu Ly Tháp.

 Ngay lúc đó, đám thú lao tới, đầu tiên chính là 8 con chính diện.

 Càng đến gần mọi người thấy rõ đây chính là một đàn khỉ đầu chó, thân hình cao lớn như gấu, hoa văn đầy người khiến người ta cảm thấy khủng bố. Gương mặt chúng nó trắng nhách ngược hoàn toàn với bộ lông đen thui. Đôi mắt đỏ lừ trong đêm tối thật kinh khủng.

 - Là Huyết Hồng Phí Phí! Mọi người cẩn thận. Huyết Hồng Phí Phí có năng lực vật nhau rất mạnh, có hồn kỹ thiên phú Thị Huyết, cấp tốc phát điên tăng cường công kích và phòng ngự, điểm yếu trên đầu, công kích đập vô mặt nó.

 Trương Nhạc Huyên không chút hoảng loạn, nhanh chóng chỉ huy hô một tràng báo ra đủ thứ thông tin.

 Nàng giải phóng võ hồn, 2 vàng 2 tím 3 đen 1 đỏ bay lên. Đàn Huyết Hồng Phí Phí bất chợt khựng lại một chút, dường như do dự.

 Huyết Hồng Phí Phí là một loại hồn thú khó chơi, sống theo bầy đàn, sức mạnh cơ thể cường đại, da đồng xương thép, phòng ngự cực mạnh, đánh nhau hổ báo sinh tử, kháng tính với các đòn công kích thuộc tính rất mạnh. Bộ lông đen cứng như thiết, đáng sợ nhất là kỹ năng Thị Huyết, phát điên không sợ chết.

 Huyết Hồng Phí Phí chẳng những bản tính hung tàn, lại cực kỳ thông minh, trước đó nó di chuyển chậm chạp, chính là tránh nhóm người này phát hiện, may có Tinh Thần Tham Trắc của Vũ Hạo mới không bị chúng tập kích bất ngờ.

 Ngay đằng trước là Huyết Hồng Phí Phí to cao nhất, đầu có nhúm lông vàng, nó hú lên dữ dằn, đứng thẳng cao hơn 3m, hai chi trước mạnh mẽ đấm thùm thụp vào ngực, một vòng sáng ám kim khuếch tán ra, toàn bộ Huyết Hồng Phí Phí xung quanh đều đổi màu ám kim, khí tức thêm cường hãn, sự do dự vừa mới xuất hiện liền tan biến, hai mắt hung tợn, gào thét xông lên.

 Trương Nhạc Huyên trầm giọng nói:

 - Là Phí Phí Vương, tu vi 5v năm, mọi người cẩn thận quần thể cuồng bạo.

 Sau lưng Trương Nhạc Huyên hiện lên một vật sáng, một mặt trăng tròn vành vạnh như trei lơ lửng trên cây, chiếu sáng khắp nơi.

 Bàn tay trắng nõn của nàng chỉ về phía trước, mặt trăng lao ra, ánh trăng chiếu qua chỗ nào, khỉ bay bay chỗ đó.

 Nhưng Huyết Hồng Phí Phí bị quần thể cuồng bạo khiến cho phòng ngự được tăng cườmg, chúng chỉ bị đánh lăn vài vòng trên mặt đất liền đứng dậy.

 Đệ tử Sử Lai Khắc đã bị bao vây bởi tầng tầng lớp lớp Huyết Hồng Phí Phí dày đặc xung quanh.

 Nhìn thân hình chúng nó, tu vi hẳn là 3000 năm đến 2v năm, mạnh nhất là Phí Phí Vương, mấy con xung quanh nó đều có tu vi vạn năm, vài đầu lĩnh khỉ cũng có tu vi tương đương.

 Phí Phí Vương không ngừng đấm ngực, quần thể cuồng bạo bao trùm toàn bộ Huyết Hồng Phí Phí. Nhưng đám khỉ đầu chó không vội công kích, chỉ chậm rãi áp tới, không khí căng thẳng.

 Hiểm cảnh trước mặt, đệ tử nội viện Sử Lai Khắc không chút kích động, Huyết Hồng Phí Phí Vương 5v năm nhiều lắm chỉ ngang ngửa cường giả Hồn đấu la, nhưng bọn họ chẳng những có đến 2 Hồn đấu la, mà còn Thái viện trưởng Phong hào đấu la tọa trấn. Đám Huyết Hồng Phí Phí tuy khó đối phó, nhưng không dễ uy hiếp bọn họ.

 Hàn Nhược Nhược ra sau Trương Nhạc Huyên, Hoàng Kim Thừng đã xuất hiện, lặng lẽ quấn lấy hông đồng đội.

 Phí Phí Vương hung hãn nhìn Trương Nhạc Huyên, Trương Nhạc Huyên bình tĩnh nhìn nó.

 Đột nhiên, Phí Phí Vương hét lớn một tiếng, chân búng lên, thân hình hùng tráng nhảy tới Trương Nhạc Huyên, hào quang vàng nhạt hiện ra, bất chợt nó trở nên hư ảo.

 Hồn hoàn thứ nhất, thứ ba của Trương Nhạc Huyên phát sáng, bóng trăng chiếu lên người nàng, quay mòng mòng vài vòng, thêm một bóng trăng chiếu lên Phí Phí Vương.

 Công kích của nó dừng lại một chút, rồi cũng tiếp tục phóng tới, nháy mắt xuất hiện trước mặt Trương Nhạc Huyên.

 Phí Phí Vương hành động, Huyết Hồng Phí Phí cùng lúc tấn công, mấy con vạn năm liền điên cuồng phát động công kích.

 Trương Nhạc Huyên hợp chưởng trước ngực, trăng tròn sáng rực, tia sáng trăng thanh liên tiếp bắn xuống ngăn chặn Phí Phí Vương và bốn con Huyết Hồng Phí Phí vạn năm trước mặt.

 Đối phương bao vây tứ phía xông lên

 Có hai con Huyết Hồng Phí Phí vạn năm công kích qua Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi đã ở bên phải Hoắc Vũ Hạo, Vương Thu Nhi bên trái, hai nữ không ai che mặt.

 Hai con Huyết Hồng Phí Phí cùng lúc nhảy lên, một đập xuống đầu Hoắc Vũ Hạo.

 Hoắc Vũ Hạo thân kinh bách chiến, hàn quang lóe lên, bốn hồn hoàn sáng tực.

 Đôi mắt hóa trắng đục, bạch quang bắn ra tứ phía, Quần Thể Suy Nhược.

 Quần Thể Suy Nhược của hắn hiệu quả tốt hơn Quang Hoàn tăng phúc của Mặc Hiên nhiều, tất cả Huyết Hồng Phí Phí đều chậm lại, hung hăng giảm đi.

 Huyết Hồng Phí Phí vốn chủ yếu là công kích vật lý, Quần Thể Suy Nhược tác dụng lên bản thể, xem như khắc chế, quần thể cuồng bạo bị giảm hiệu quả.

 Hoắc Vũ Hạo không lùi mà tiến, nghiêng người lắc qua Huyết Hồng Phí Phí vạn năm, tay phải tung chưởng.

 Huyết Hồng Phí Phí vốn thích đối cứng, thấy Hoắc Vũ Hạo công kích, nó chẳng thèm trốn, hai tay quét ngang.

 Cơ mà cái tay phải của hắn cũng dám không né sao? Nhẹ nhàng lật tay, Khống Hạc Cầm Long sử ra, không chụp mà chọt, mượn lực đẩy bắn tới, năm tia máu cùng với tiếng la thảm của Huyết Hồng Phí Phí vạn năm phun ra.

 Lưỡi dao ám kim sắc bén thoáng hiện, xài cả xích chui tọt vào cơ thể Huyết Hồng Phí Phí, bộ lông của nó rất chắc chắn, nhưng so với Ám Kim Khủng Trảo cũng chỉ như tờ giấy không khác mấy.

 Nhưng Huyết Hồng Phí Phí khá cường hãn, trọng thương cũng không mất đi chiến lực, lại điên cuồng rống lên, huyết khí đậm đặc phun ra, khởi động trạng thái Thị Huyết.

 Con Huyết Hồng Phí Phí vạn năm thứ hai đánh tới mục tiêu Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi.

 Vương Đông Nhi vẫn chú ý Hoắc Vũ Hạo, nàng theo sát hắn, Quang Minh Nữ Thần Điệp tung cánh, Điệp Thần Quang chính diện bắn ra.

 Điệp Thần Quang công kích không yếu, nhưng một kích phá hủy phòng ngự Huyết Hồng Phí Phí vạn năm vẫn chưa đủ, chỉ khiến nó khựng lại.

 Ngay lúc đó Vương Thu Nhi ra tay, trong tiếng long ngâm thân thể nàng sáng rực một màu vàng.

 Lắc người tiến ra trước mặt Huyết Hồng Phí Phí vạn năm.

 Huyết Hồng Phí Phí không chút do dự một quyền quét ngang.

 Mỹ nữ Vương Thu Nhi không dùng hồn kỹ, mà tay không đối chiến, nắm đấm như tuyết còn to hơn tay của Huyết Hồng Phí Phí vung lên.

 Nắm tay đó hóa thành kim sắc, quyền của Huyết Hồng Phí Phí cư nhiên ngừng lại.

 Tiếng rắc chói tai vang lên, cánh tay Huyết Hồng Phí Phí bật ngược ra sau, nhưng chỉ còn lại phân nửa. Cánh tay cơ bắp cứng chắc kia không ngờ chỉ một khắc bị đánh gãy rời. Huyết Hồng Phí Phí vạn năm thua thê thảm.

 Vương Thu Nhi không dừng lại, chân giẫm đất phóng đi như viên đạn bằng vàng.

 Huyết Hồng Phí Phí đau đớn la hét, kích hoạt Thị Huyết, giơ tay kia chụp tới Vương Thu Nhi.

 Vương Thu Nhi đang ở không trung, không tránh né cũng tung trảo.

 Vương Đông Nhi thậm chí chẳng thấy rõ nàng làm sao, ngay lập tức nàng hạ cánh mà như cự thạch rơi xuống đất.

 "Ầm!"

 TIếng nổ vang lên, vị trí Vương Thu Nhi chạm đất bộc phát khí lãng, đánh dạt những con Huyết Hồng Phí Phí phía sau văng tứ tung.

 Nàng chụp lấy con Huyết Hồng Phí Phí huơ trảo kia, ôm lấy thân thể nó, quăng đi như bịch gạo.

 Đúng vậy, chính là quăng.

 "Đùng ——"

 Huyết Hồng Phí Phí vạn năm bị quật ra đất, đè chết hai con Huyết Hồng Phí Phí khác. Vương Thu Nhi không buông tha, năm hồn hoàn 2 vàng 2 tím 1 đen hiện lên, hồn hoàn thứ ba phát sáng, quyền kình đánh ra.

 "Bùm!"

 Cái đầu Huyết Hồng Phí Phí bị đánh nát như bùn, thân thể to lớn giật giật kinh hoàng rồi bất động, hồn hoàn màu đen dâng lên.

 Này. . . . . .

 Vương Đông Nhi rất tự cao nhưng thấy cảnh tượng này cũng sợ hãi, rất bạo lực. Vương Thu Nhi cũng quá bạo lực đi! Đầu tới cuối chỉ bằng sức mạnh thô bao chỉ chốc lát đánh nát đầu một con Huyết Hồng Phí Phí vạn năm a!

 Vòng chiến của Hoắc Vũ Hạo cũng sắp kết thúc.

 Phóng ra Thị Huyết, Huyết Hồng Phí Phí bất chợt đến bên cạnh bầy đàn.

 Một cái lốc xoáy tinh thần hỗn loạn nhờ có Thị Huyết của nó mà trở nên hiệu quả ngoài sức tưởng tượng.

 Huyết Hồng Phí Phí vạn năm cực kỳ điên cuồng, hai đấm như cối xay gió múa loạn, đánh bay hết con này tới con khác trong đám đồng bọn.

 Có thể nói khắc tinh của Thị Huyết chính là Tinh Thần Hỗn Loạn

 Quang mang nhàn nhạt lóe ra, Hoắc Vũ Hạo không truy kích.

 Vừa đánh xong, hắn nhìn qua đúng lúc thấy Vương Thu Nhi đánh nổ đầu con Huyết Hồng Phí Phí vạn năm kia.

 Hoắc Vũ Hạo há mồm đủ to để nhét vào cái trứng vịt. Cô nương giành bánh nướng với ta lúc nãy đó sao? Sức mạnh kinh khủng quá.

 Hoắc Vũ Hạo có sức mạnh cũng không thường, nhưng bản thân tự biết không thể bạo lục như thế. Hoàng Kim Long quả nhiên không hổ danh vua sức mạnh, sức mạnh của nàng còn trên cả phán đoán, long uy hiện diện, cả Huyết Hồng Phí Phí hung tàn cũng không dám tiến tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.