Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 47: Ba tháng (3)



Thiên phú và thực lực của hắn đều không xuất sắc, nhưng về sự kiên cường và cố gắng thì khó mà có ai vượt qua hắn được.
Chu Y là lão sư nghiêm khắc nhất học viện nhưng bà cũng không thể tìm được một tật xấu gì ở Hoắc Vũ Hạo. Với sự huấn luyện kinh khủng của bà trong một thời gian dài, đối với các đệ tử khác là như tra tấn nhưng Hoắc Vũ Hạo luôn kiên trì đến cuối cùng, thậm chí vào ban đêm còn tu luyện thêm.
Chu Y chỉ là vô tình phát hiện thôi, hôm đó bà có việc phải ra ngoài vào đêm khuya, khi đi ngang qua quảng trường bà giật mình phát hiện, trong đêm tối có một bóng người mơ hồ đang di chuyển, âm thanh Thiết Y va chạm thỉnh thoảng vang lên.
Bà chăm chú quan sát thì thấy một người cả người ướt sũng, Thiết Y đã thấm đẫm mồ hôi, mỗi một bước đi đều vô cùng nặng nề, thậm chí những nơi hắn đi qua đều để lại vệt nước.
Người này không cao lớn, nhìn kỹ lại đúng là Hoắc Vũ Hạo. Chu Y nhìn thấy cảnh này tinh thần lập tức rung động, không ngờ Hoắc Vũ Hạo lại tập luyện lúc nửa đêm.
Chu Y gọi hắn đến hỏi lý do, Hoắc Vũ Hạo nói bởi vì thiên phú hắn kém hơn người khác nên phải lấy cố gắng bù vào, rèn luyện thể chất sau đó minh tưởng tốc độ tăng trưởng có thể nhanh hơn một chút.
Lúc đầu Chu Y còn nghĩ Hoắc Vũ Hạo biết hôm nay bà phải ra ngoài nên cố ý diễn trò, nhưng vài ngày sau nàng đã bỏ đi ý nghĩ này. Đêm nào cũng thế, cho dù mưa to gió lớn thế nào thân hình nhỏ gầy ấy đều kiên trì lặng lẽ luyện tập quanh quảng trường hơn hai canh giờ, dần dần về sau, thậm chí hắn còn mang thêm một bộ Thiết Y nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Dù sao đây cũng là học viện, cho dù Hoắc Vũ Hạo âm thầm rèn luyện nhưng cuối cùng cũng bị các học viên khác phát giác. Từng có học viên đến chạy chung với Hoắc Vũ Hạo nhưng không ai có thể chịu quá ba đêm. Cường độ huấn luyện ban ngày đã vô cùng kinh khủng, nửa đêm còn tiếp tục thì không phải là rèn luyện nữa mà phải gọi là tự tra tấn bản thân.
Phần tra tấn này mọi người không ai làm được, nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể kiên trì, chỉ việc này cũng khiến hắn được cả lớp kính nể cố gắng học tập theo. Cũng nhờ thế mà sau ba tháng dưới sự tra tấn của Chu Y, lớp Tân Sinh Nhất Ban vẫn còn được sáu mươi bảy học viên.
Cần cù bù thông minh, nghe tuy đơn giản nhưng thật sự làm được lại có mấy người?
Hoắc Vũ Hạo làm được, nên hắn thành công. Đúng là sau khi sử dụng hai viên Huyền Thủy Đan và một viên Thăng Hồn Đan giúp hắn trong ba tháng ngắn ngủi hồn lực tăng lên mãnh liệt, nhưng nhờ sự cố gắng rèn luyện thân thể giúp hắn cải thiện mọi thứ, từ tri thức, thân thể hay các loại kỹ năng… tất cả đều biến hóa long trời lở đất.
Lúc đầu hắn còn thấp hơn Vương Đông một chút, giờ đã cao bằng Vương Đông, cơ thể cũng rắn chắc hơn, tuy không vạm vỡ to lớn nhưng lại vô cùng cân xứng.
Có một lần Hoắc Vũ Hạo đem đặc điểm làm dịu kinh mạch của Huyền Thiên Công ra hỏi Đường nhã và Bối Bối nhưng cả hai người lúc minh tưởng lại không có được cảm giác này.
Cũng chính vì thế nên mỗi đêm Hoắc Vũ Hạo có thể tiếp tục rèn luyện thân thể, sau khi thể lực và hồn lực khô kiệt, Huyền Thiên Công liền giúp hắn xoa dịu cảm giác mệt mỏi, mỗi một lần vượt qua cực hạn, kinh mạch sau khi hồi phục lại lại lớn hơn một chút… sau đó tốc độ tu luyện của hắn cũng tăng lên.
Sau khi dùng viên Huyền Thủy Đan thứ hai, tốc độ tu luyện của Hoắc Vũ Hạo đã nhanh hơn lúc đầu hơn bảy lần, tạp chất trong cơ thể được bài trừ gần như không còn, kinh mạch không ngừng được mở rộng cứng cáp, lúc này tốc độ tu luyện của hắn đã nhanh gấp mười lần, tốc độ này quả thật kinh khủng. Còn hồn lực thì tăng thêm một cấp, từ cấp mười hai đỉnh lên cấp mười ba đỉnh, sau khi cân bằng lại cơ thể, Hoắc Vũ Hạo tiếp tục dùng Thăng Hồn Đan. Dược lực của Thăng Hồn Đan quả thực vô cùng lớn, Hồn Lực lại đột phá ba cấp, vượt qua một bình cảnh, dừng lại tại cấp mười bảy.
Lúc này tu vi Hoắc Vũ Hạo đã ở mức tiêu chuẩn tại ban tân sinh, hơn nữa sau ba tháng khổ luyện, hồn lực hắn đã ở cấp mười bảy đỉnh phong sắp đột phá lên cấp mười tám, đấy là vì hắn muốn ổn định lại căn cơ bản thân sau khi sử dụng đan dược, nếu không hồn lực còn có thể tiếp tục tăng vọt. Bây giờ hắn đã có thể ngẩng cao đầu, thiên phú bản thân đã không còn ở tầng thấp nhất như khi vừa tiến vào học viện Sử Lai Khắc nữa.
- Huấn luyện thể năng hôm nay tạm dừng.
Chu Y đứng phía sau bục giảng, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhưng các học viên phía dưới luôn ngồi thẳng lưng, không bao giờ dám mất tập trung.
- Đã ba tháng kể từ lúc khai giảng, kì sát hạch cũng sắp đến rồi, thông qua sát hạch mới chính thức trở thành đệ tử năm nhất, trở thành một thành viên của học viện, theo đánh giá của ta, nếu không có gì bất ngờ toàn bộ các ngươi có thể vượt qua kì sát hạch này trở thành đệ tử của học viện. Ngày mai kì sát hạch sẽ bắt đầu, hôm nay ta nói sơ qua một vài điểm quan trọng trong lúc sát hạch.
Giọng nói của Chu Y lúc này vô cùng hiền hòa, ánh mắt nàng lần lượt lướt qua sáu mươi bảy học viên phía dưới, vô cùng hài lòng. Đám đệ tử này nhìn qua cũng không quá khác lúc vừa khai giảng, nhưng trải qua ba tháng khổ luyện, ý chí đã vượt qua tất cả các lớp mà Chu Y đã từng dạy, đây có thể nói là điều đáng mừng ngoài ý muốn, mà nguyên nhân chính là nhờ lớp trưởng Hoắc Vũ Hạo.
- Hoắc Vũ Hạo.
- Có!
Hoắc Vũ Hạo đứng dậy.
Ba tháng trôi qua, Hoắc Vũ Hạo thật sự tôn kính Chu Y chứ không phải sợ vì sợ bà như lúc ban đầu nữa. Bình thường Chu Y luôn bày đủ trò như muốn hành hạ tra tấn bọn họ, khiến bọn họ mỗi lần vượt qua từng đề mục gần như chết đi sống lại, nhưng nhờ thế mà bọn hắn đã có những thay đổi cực lớn, những quái chiêu kia mang lại những lợi ích không thể ngờ được. Hiện giờ, sáu mươi bảy học viên có mặt tại đây, mỗi người trong người đều có một ý chí kiên định hơn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.