Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 477: Đường Môn không ngừng lớn mạnh



- Được! Dĩ nhiên được! Quá được rồi!
    Bối Bối rối rít khẳng định

    - Vũ Hạo, đệ biết Mặc Hiên có danh xưng gì ở nội viện không?

    Hoắc Vũ Hạo lúc này mới chưng hửng lắc đầu, nhưng lờ mờ đoán ra, nhất là khi nghe Bối Bối nói Mặc Hiên tương lai có thể vào Hải Thần Các.

    Bối Bối nói:
    - Danh hiệu của hắn còn khí phách hơn cả Ngôn viện trưởng, là lãnh tụ chiến tranh.

    Lãnh tụ chiến tranh! Danh hiệu thật khí phách!

    Hoắc Vũ Hạo kinh nghi:
    - Hắn mạnh như vậy sao? Quang Hoàn phụ trợ của hắn đệ cũng đã được thử qua, nói thật, hiệu quả bình thường thôi.

    Bối Bối cười khẩy:
    - Đối với Hồn Sư trình độ như chúng ta, dĩ nhiên hiệu quả tăng phúc của hắn chỉ bình thường, nhưng nếu như cái phụ trợ này có thể tăng phúc cho 10v người một lúc thì sao? Cả một quân đoàn đột nhiên tăng chiến lực, cả tốc độ, sức mạnh, phòng ngự đều tăng hết, hoặc là cả tăng phúc dạng thị huyết (berserk) thì sao. Hai đại quân vốn chiến lực ngang ngửa, sau khi tăng phúc kết quả thế nào?

    Hoắc Vũ Hạo thất kinh:
    - Cái gì? Quang Hoàn phụ trợ của hắn có thể đồng thời tăng phúc cho 10v người? Thật phản khoa học!

    Bối Bối nói:
    - Phản khoa học, thế nên mới mạnh.

    Hắn lập tức nói sơ những hiểu biết của hắn về Quang Hoàn của Mặc Hiên.

    - Chỉ sợ ở nội viện, năng lực của Mặc Hiên cũng là bí mật. Lúc trước ta có nghe cụ tổ nhắc tới, chính cụ tổ cũng rất tôn sùng năng lực của hắn, nên năm đó quyết định tương lai đưa hắn vào Hải Thần Các.

    Bối Bối nhắc tới Mục lão, Hoắc Vũ Hạo càng thêm chấn kinh. Ngay cả Mục lão cũng còn như thế, Mặc Hiên bề ngoài tầm thường, mà cái tăng phúc Quang Hoàn kia cũng thật kỳ lạ, phạm vi phủ sóng quá lớn, thật là tuyệt cường!

    Bối Bối nói:
    - Đi nào, đừng để hắn đợi lâu, việc tốt này rơi xuống Đường môn, xem ra trời cũng giúp ta.

    Thủ tục gia nhập Đường môn cũng chẳng có gì nhiều, thêm nữa Bối Bối sợ đêm dài lắm mộng, nên giản lược cực ngắn.

    - Ta tự nguyện gia nhập Đường môn, tuân thủ môn quy. Vinh quang Đường môn, là  vinh quang của ta, nhục nhã của Đường môn, cũng là nỗi nhục của ta. Nguyện lấy sinh mệnh bảo vệ tông môn. Nếu làm trái lời thề này, trời tru đất diệt.

    - Tuyên thệ nghỉ. Hoan nghênh gia nhập, Mặc Hiên.
    Bối Bối giang rộng hai tay ôm chầm lấy Mặc Hiên.

    Mặc Hiên ôm lại một lát, mỉm cười:
    - Bối Bối, sau này ta cũng gọi ngươi đổi lại là đại sư huynh.

    Mặc dù xét tuổi hắn lớn hơn Bối Bối không ít.

    Bối Bối cười nói:
    - Không cần phải vậy, đều là đệ tử chính thức, gọi tên là được. Vũ Hạo, đem Pháo Đài Di Động bắt đầu dạy Mặc Hiên đi.

    Hoắc Vũ Hạo cười nói:
    - Tất nhiên. Bất quá, ta bây giờ chỉ muốn ngủ. Cả đêm qua thảo luận với Hiên lão sư, ông ấy giờ cũng đang minh tưởng, còn hai mắt ta sắp sụp rồi.

    Mặc Hiên mỉm cười:
    - Không vội, không vội. Đợi ngươi trở về nội viện rồi tính, cứ đi ngủ trước đi. Sau này Đường môn cần gì ở ta, cứ việc dặn dò, ta đã chính thức là một thành viên Đường môn.

    Bối Bối lấy ra một quyển sách đưa cho Mặc Hiên:
    - Mặc Hiên, đây là tuyệt kỹ Đường môn chúng ta, ngươi có thể bắt đầu luyện. Ta biết ngươi vốn không có hồn kỹ công kích, thế nhưng nếu luyện tốt võ học Đường môn, sức công kích sẽ chẳng kém hồn kỹ bao nhiêu.

    Mặc Hiên nhận lấy quyển sách, nhìn thấy nó viết bốn chữ to: "Huyền Thiên Bảo Lục".

    Đây chính là ám khí bách giải Huyền Thiên Bảo Lục, ghi lại phương pháp tu luyện những loại tuyệt học Đường môn.

    Bối Bối nghiêm mặt nói:
    - Sau khi trở về ngươi phải mau chóng thuộc lòng nó, rồi trả lại cho ta. Đây là tuyệt học bí truyền Đường môn, không có sự đồng ý của môn phái, tuyệt đối không truyền ra ngoài. Bằng không chúng ta sẽ thu lại năng lực của người tu luyện.

    Mặc Hiên trịnh trọng đáp lời:
    - Ta đã biết. Yên tâm!

    Tiễn Mặc Hiên, Hoắc Vũ Hạo nghe thấy những âm thanh ồn ào ở Diễn Võ trường, dường như là tiếng hò reo.

    - Đại sư huynh, ai ở Diễn Võ trường vậy?
    Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc.

    Bối Bối nói:
    - Thái Đầu với Tiêu Tiêu, Nam Nam hôm nay có tiết học, sáng sớm đã vào nội viện rồi. Tam Thạch, Đông Nhi còn ở đây, chắc là bọn họ. Đi, qua đó xem một chút.

    Hoắc Vũ Hạo cười nói:
    - Đệ cũng đang muốn tìm Đông Nhi đây.

    Tối qua thức cả đêm rất mệt nhưng dĩ nhiên hắn không đi ngủ, minh tưởng để khôi phục mới là lựa chọn tốt nhất, cùng Đông Nhi tu luyện, chính là làm 1 ăn 4.

    Nói chuyện cả đêm với Hiên Tử Văn, hắn thấy trọng trách đang gánh nhẹ đi nhiều. Đúng như Hiên Tử Văn nói, hắn không thể nào đồng thời tu luyện cả hai trường phái năng lực đạt đến đỉnh cao đại lục. Tất nhiên có thể trở thành Hồn Đạo Sư cường đại, nhưng chỉ cần sử dụng hồn đạo khí là được. Cũng bởi một lý do nữa, hắn vốn nghĩ, cho dù bản thân dốc lòng học tập, tương lai có vượt qua được Hiên Tử Văn hay không cũng không biết.

    Chưa quyết thì lưỡng lự, nhưng khi đã quyết, hắn sẽ không suy nghĩ nhiều. Chuyên tâm dành thời gian tu luyện võ hồn song sinh và nghiên cứu Hồn Linh, phối hợp Hiên Tử Văn thí nghiệm các loại hồn đạo khí, cuộc sống lúc này cũng phong phú chẳng kém.

Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo còn chưa tiến vào Diễn Võ trường, đã cảm nhận được từng đợt hồn lực ba động từ trong đó tỏa ra. Cả hai bước vào, khán đài Diễn Võ trường đứng đầy Đường môn đệ tử.

    Đường môn qua vài năm đã phát triển hơn lúc đầu nhiều, cảnh tượng đã không còn "vườn không nhà trống" như xưa. Ngoài thất quái Sử Lai Khắc, còn có Na Na và những thanh niên Hồn Đạo Sư cùng đến gia nhập. Bối Bối còn chiêu dụng vài đệ tử ngoại viện đã tốt nghiệp, đệ tử nội viện cũng không phải là không có, Mặc Hiên mới gia nhập hôm nay đó thôi.

    Ngoài những đệ tử chính thức, còn rất nhiều thanh niên thành Sử Lai Khắc được thu dụng trở thành đệ tử ghi danh và học đồ. Những người này chủ yếu được bồi dưỡng, tu luyện và hỗ trợ chế tạo hồn đạo khí. Kiến trúc Đường môn lúc này cũng đã nhiều hơn, mọi chuyện đều do Bối Bối và Từ Tam Thạch xử lý. Họ ngoài tu vi cường đại, khả năng quản lý cũng rất khác, còn được học viện Sử Lai Khắc hậu thuẫn, Đường môn lúc này có thể nói là phát triển không ngừng.

    Mấy phen bí mật chế tạo hồn đạo khí bán ra, cũng có được chút thu nhập, hoàn toàn phát triển tốt. Nhất là sau khi thí nghiệm, học viện Sử Lai Khắc chấp nhận thiết kế Gia Cát Thần Nỏ Pháo, nhu cầu càng lúc càng tăng.

    Hiên Tử Văn đến, Đường môn lại càng chất lượng hơn. Hiên Tử Văn đêm qua thảo luận cùng Hoắc Vũ Hạo, ứng dụng bình sữa kín đã có thể bắt đầu. Dù đã đưa phương pháp chế tạo để lại cho Minh Đức Đường, nhưng nguyên lý vẫn ở luôn trong đầu. Một đêm chẳng phí, Hiên Tử Văn và Hoắc Vũ Hạo đã có phương án kết hợp bình sữa kín vào Gia Cát Thần Nỏ Pháo.

    Nếu phương án này thành công, Gia Cát Thần Nỏ Pháo rất có thể sẽ trở thành hồn đạo khí cường đại đầu tiên trên đại lục mà người thường cũng có thể sử dụng. Dù bị hạn chế số lần bắn, nhưng chỉ cần cung cấp đủ năng lượng, thì thời gian sử dụng Gia Cát Thần Nỏ Pháo sẽ lâu hơn nhiều.

    Còn nạp năng lượng cho bình sữa kín, có chỗ nào thuận tiện hơn học viện Sử Lai Khắc ? Nơi có cơ man nào là Hồn Sư cường đại!

    Hoắc Vũ Hạo và Hiên Tử Văn tính toán kỹ lưỡng, kết luận dùng bình sữa kín cấp 4 là tốt nhất. Bởi vì đến cấp 5, bình sữa cần sử dụng nhiều kim loại hiếm, khó kiếm hơn nhiều so với cấp 4. Một cái bình sữa kín cấp 4 có thể dùng cho Gia Cát Thần Nỏ Pháo bắn định trang hồn đạo đạn pháo được 5 lần. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là đạn pháo không thể vượt qua cấp 3. Nhưng vậy là đủ rồi!

    Chế tạo Gia Cát Thần Nỏ Pháo cũng phân ra ba cấp cao trung sơ, dựa vào phí tổn chế tạo nó. Gia Cát Thần Nỏ Pháo sơ cấp, tầm bắn khoảng 1km, có thể bắn đạn pháo cấp 3 trở xuống.

    Trung cấp có thể bắn đạn pháo cấp 5, tầm bắn tới 3km. Cao cấp có thể bắn đạn pháo cấp 7, do đó chính bản thân nó cũng là hồn đạo khí cấp 7.

    Trước mắt Đường môn chủ yếu chế tạo Gia Cát Thần Nỏ Pháo sơ và trung cấp. Cao cấp tạm thời không cần nghĩ đến, dù sao chi phí quá lớn, một lần có thể bắn ra 6 đến 18 viên đạn pháo bất đồng, tha hồ oanh tạc. Gia Cát Thần Nõ pháo chi phí mặc dù không thấp, nhưng với một tông môn cũng có thể chấp nhận được, huống chi là học viện Sử Lai Khắc. Chỉ có điều bộ định trang hồn đạo đạn pháo thì khác, một phát bắn là tiêu tốn tiền khủng, một lần bắn hết 18 lượt tức là 3000 kim tệ, tiêu phí rất lớn.

    Cao cấp Gia Cát Thần Nỏ Pháo có lẽ không nhiều người đặt hàng chế tạo, không đủ đạn pháo cung ứng, thì pháo càng nhiều có lợi gì?

    Hiên Tử Văn và Vũ Hạo trò chuyện suốt đêm, những ý tưởng mới ào ạt đổ đến, làm cho hắn mắt mũi sáng ngời, hứng thú dào dạt, chỉ có điều chuyện muốn làm thật sự là quá nhiều.

    Thương lượng với Hoắc Vũ Hạo một lúc, Hiên Tử Văn quyết định trước tiên cần phải hoàn thiện Gia Cát Thần Nỏ Pháo. Nguyên nhân một là Gia Cát Thần Nỏ Pháo khi được hoàn thiện nhất định sẽ mang lại lợi nhuận lớn cho Đường môn. Tiền càng nhiều, muốn mở rộng nghiên cứu thứ khác càng dễ hơn!

    Thứ hai là, bản thân Hiên Tử Văn cũng chỉ mới tiếp cận phương pháp chế tạo ám khí Đường môn, những cơ quan lẫy nỏ này kia hoàn toàn khác biệt với pháp trận hạch tâm của hồn đạo khí. Cần nhiều thời gian thử nghiệm cho quen dần, có thể bắt đầu bằng ám khí đơn giản như Gia Cát Thần Nỏ Pháo là tốt nhất.

    Chính vì lẽ đó, Hiên Tử Văn cuối cùng quyết định chỉ làm việc với 2 dự án. Một là hoàn thiện Gia Cát Thần Nỏ Pháo kết hợp bình sữa kín. Thứ hai chế tạo định trang hồn đạo đạn pháo sơ cấp xịn nhất.

    Hoắc Vũ Hạo cũng nói thẳng, đạn pháo loại đó giá thành thấp nhưng uy lực khá mạnh, Gia Cát Thần Nỏ Pháo sẽ càng dễ tiêu thụ hơn, tiền bạc bán ra sẽ thu về nhiều hơn.

    Lúc này bên trong Diễn Võ trường đang tiến hành một cuộc đấu 1vs1, Kinh Tử Yên cùng Từ Tam Thạch.

    Từ Tam Thạch đứng giữa Diễn Võ trường, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn trên tay phải đỡ trên gạt dưới liên tục cản công kích của Kinh Tử Yên. Màn sương của Kinh Tử Yên có công kích kỳ ảo thế nào, hắn vẫn đứng tại chỗ, thế vững như núi.

    Hoắc Vũ Hạo vỗ trán cái độp, lầm bầm:
    - Họ đúng là không ngồi yên được, mới sáng sớm đã  đánh nhau.

    Bối Bối mỉm cười:
    - Đây là chuyện tốt, cũng là khích lệ mọi người, không muốn thua ắt phải cố gắng, không phải sao?

    Khán giả quan chiến không chỉ có đệ tử bình thường, còn có Vương Đông Nhi và Quý Tuyệt Trần.

     Quý Tuyệt Trần yên lặng quan sát, Thẩm Phán Kiếm đeo sau lưng, vỏ kiếm vẫn dùng đồ cũ, rất không hợp.

    Hai người kia mới tới, Quý Tuyệt Trần nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo, hai mắt sáng rỡ, nhưng chưa kịp mở lời đã bị Hoắc Vũ Hạo chặn trước:

    - Ngươi đừng có tìm ta, cả đêm ta không ngủ, bàn luận hồn đạo khí với Hiên lão sư, tinh thần suy kiệt, chiến lực đại giảm. Cho dù ngươi đánh bại được ta cũng chẳng vinh dự gì, không phải sao? Ngươi thấy tam sư huynh như thế nào?

    Quý Tuyệt Trần không chút do dự:
    - Lợi hại!

    Đều là lục hoàn, Kinh Tử Yên hệ mẫn công đối mặt Từ Tam Thạch hệ phòng ngự, từ khi bắt đầu chiến đấu chẳng có một chút cơ hội nào. Trận đánh này đã hơn 10 phút, chân Từ Tam Thạch chẳng nhích nửa phân, hoàn toàn chỉ phòng ngự, cản tất cả công kích của Kinh Tử Yên, khiến nàng sẽ phải bại trận vì kiệt sức.

    Quý Tuyệt Trần khí sắc rất tốt, vẻ mặt bình thường nhưng ánh mắt toát ra hào quang nóng cháy. Từ khi đến thành Sử Lai Khắc, hắn càng lúc càng hài lòng với quyết định của mình. Không đến Sử Lai Khắc, vĩnh viễn không biết Hồn Sư có thể đạt tới trình độ gì, mọi người đều là đồng cấp, Quý Tuyệt Trần biết những sư huynh, sư tỷ của Hoắc Vũ Hạo chẳng ai là dễ xơi. Từ Tam Thạch đang cầm khiên kia, hắn cũng không chắc kiếm ý của mình đủ sức phá vỡ phòng ngự của đối phương. Mà hắn cũng nhìn thấy rõ Từ Tam Thạch đến hiện tại vẫn còn ẩn thực lực, và chính Kinh Tử Yên cũng thấy rõ Từ Tam Thạch chiếm ưu thế tuyệt đối.

    Hoắc Vũ Hạo cười to:
    - Lợi hại là dĩ nhiên! Đại sư huynh của ta cũng rất lợi hại, mới rồi huynh ấy còn nói, mọi người sau này phải học hỏi lẫn nhau đó. 

    Bối Bối trừng mắt liếc hắn, cái tên đệ đệ này còn dám bán hắn cho giặc, Bối Bối vội mỉm cười đánh trống lảng:
    - Quý huynh, ta thấy bao kiếm này không phù hợp lắm, hay lát nữa ngươi đến Hồn Đạo Đường làm một cái khác.

    Quý Tuyệt Trần gật đầu:
    - Cám ơn. Ta muốn khiêu chiến ngươi.

    Bối Bối biết mình căn bản trốn không thoát, dĩ nhiên sẽ không không lùi bước. Hôm qua dù Quý Tuyệt Trần bại dưới tay Vương Thu Nhi, nhưng hắn cũng nhận ra sự cường đại của vị kiếm si này. Đúng như Vương Thu Nhi nói, nếu đổi lại một thanh kiếm khác, có lẽ kết quả sẽ khác.

    - Được, chờ bọn họ đánh xong đã.
    Bối Bối thống khoái đáp ứng, hắn cũng hơi ngứa tay.

    Từ Tam Thạch lại cực kỳ nhạy bén, đột nhiên hét lớn:
    - Kinh tỷ tỷ, ta mệt lắm rồi, chúng ta đánh tới đây thôi nhé? Xem, ta làm bao cát cũng không dễ, ngươi đã ghiền chưa vậy?

    Sương tím ngưng tụ lại, Kinh Tử Yên hiện ra, miệng thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, nhìn cái bộ dáng khí định thần nhàn của Từ Tam Thạch, có vẻ gì gọi là mệt?

    Kinh Tử Yên nổi cáu:
    - Ngươi không trung thực, sao chẳng tấn công?

    Có lẽ vì Giang Nam Nam không có mặt ở đây, Từ Tam Thạch lại giở chứng, thấy nữ nhi lại đùa giỡn mấy phen.

    - Ai da, Kinh tỷ tỷ, sao mà không trung thực? Người ta ai cũng bảo ta là chàng trai trung thực đáng tin nhất. Ta là hệ phòng ngự, ngươi thấy ta chỉ biết giơ khiên ra đỡ, lấy cái gì mà đánh lại? Ta đáng thương như vậy, còn không được nhận thua sao?

    Kinh Tử Yên trừng mắt, thu hồi võ hồn, nói:
    - Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi, lần sau ta lại khiêu chiến  ngươi.

    Từ Tam Thạch cười sằng sặc:
    - Được! Lúc nào cũng chiều!

    Thực tế, Kinh Tử Yên cũng khiến hắn chịu áp lực không nhỏ, nàng ta tỷ thí với Hoắc Vũ Hạo lâu như vậy, không chỉ có mỗi Quý Tuyệt Trần tiến bộ. Bản thân võ hồn Kinh Tử Yên cũng rất quỷ dị, và năng lực thực chiến của nàng cũng càng ngày càng mạnh, tương đối khó chơi.

    Từ Tam Thạch chỉ phòng ngự không phản kích, cũng không phải là không có năng lực phản kích, mà vì hắn biết rõ, nếu như phản kích thì đó là cơ hội cho Kinh Tử Yên. Lúc đó thắng bại khó đoán, nhưng trận này chỉ là tỷ thí luận bàn, chẳng phải đấu sống chết, nên chỉ cần co lại như cái thùng sắt, lấy cục diện hòa mà kết thúc.

    Kinh Tử Yên và Từ Tam Thạch rời khỏi đài, Quý Tuyệt Trần rút ra Thẩm Phán Kiếm:
    - Bối Bối, đến chúng ta. 

    Bối Bối khẽ mỉm cười, cúi chào, hai người cùng tiến vào trung tâm Diễn Võ trường.

    Từ Tam Thạch cười nói:
    - Bọn ngươi nhẹ tay chút nha, đừng có đánh sập hết nhà cửa đi đó. Quý huynh, cố lên, đánh hắn khỏi thấy trời trăng luôn.

    Kinh Tử Yên kinh nghi hỏi lại:
    - Sao ngươi cổ vũ cho Tuyệt Trần mà không phải Bối Bối?

    Từ Tam Thạch bỗng nhiên tắt nụ cười, vẻ mặt nghiêm trọng:
    - Ta và hắn có mối thù xưa, đương nhiên không cổ vũ hắn, càng muốn Quý huynh đánh hắn một trận cho thỏa cơn giận của ta.

    Kinh Tử Yên tức giận:
    - Ta chẳng biết các ngươi có phải gay không nữa?

    Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi đứng cạnh suýt nữa phì cười.

    Vương Đông Nhi thì thầm:
    - Vũ Hạo, ngươi đi ngủ đi, cả đêm qua không ngủ rồi.

    Nàng biết Hoắc Vũ Hạo đêm qua không ngủ, nếu không, Hoắc Vũ Hạo nhất định đã tìm nàng cùng tu luyện.

    Nàng cũng không quấy rầy hắn, sáng nay trước khi Mặc Hiên tới đã xuống bếp chuẩn bị điểm tâm cho hắn, Hoắc Vũ Hạo cũng mới vừa ăn xong điểm tâm.

    Hoắc Vũ Hạo nói:
    - Xem đại sư huynh và Quý huynh xong rồi đi ngủ cũng được, nhưng nàng phải đi cùng ta.

    - Ừ.
    Vương Đông Nhi dĩ nhiên hiểu hắn muốn nàng giúp hắn tu luyện.

    Nhưng vài kẻ khác lại có đầu óc đen tối, Từ Tam Thạch há mồm trợn mắt ra vẻ kinh ngạc:
    - Đông Nhi vậy mà cũng ừ?

    Vương Đông Nhi tròn mắt ngạc nhiên:
    - Sao ta lại không thể ừ?

    Từ Tam Thạch ra vẻ uất ức:
    - Tại sao? Ông trời ơi, ông thật không công bằng mà.

    Đừng nói Kinh Tử Yên bên cạnh nghe không hiểu chuyện gì, cả Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi cũng chẳng biết mô tê, không rõ Tam sư huynh bị con gì cắn.

    Kinh Tử Yên nghi hoặc:
    - Ngươi làm sao vậy?

    Từ Tam Thạch bi phẫn nói:
    - Đều là nói yêu đương, sao Nam Nam không nhiệt tình với ta giống như vậy? Vũ Hạo hắn tuổi nhỏ hơn ta, không đạo mạo chín chắn như ta, lại không đẹp trai bằng ta! Vậy mà hắn giữa ban ngày ban mặt kéo Đông Nhi đi thân mật nàng cũng chập thuận. Ta thật đáng thương , muốn nắm tay Nam Nam cũng rất khó. 

    Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi lập tức hiểu ra, Vương Đông Nhi phát cáu:
    - Tam sư huynh, cái đầu của huynh thật đen không ai bằng. Ta đáp ứng Vũ Hạo, là cùng nhau tu luyện, hai chúng ta có võ hồn song sinh, tu luyện cùng nhau càng tăng lợi ích.

    Từ Tam Thạch vẻ mặt ra chiểu hiểu rõ:
    - Ta hiểu, ta hiểu. Song tu, ngoài cửa ánh nắng long lanh, trong phòng kéo màn đắp chăn, sao ta không có một ngày đẹp như vậy a!

    Vương Đông Nhi luýnh quýnh còn muốn nói thêm, Hoắc Vũ Hạo nắm tay kéo lại. Có mấy kẻ càng giải thích càng thêm mệt, Từ Tam Thạch rõ ràng đang trêu ghẹo họ thôi, tốt nhất là đừng quan tâm.

    Kinh Tử Yên nhìn Từ Tam Thạch thật lâu, chẳng nói được lời nào.

    Từ Tam Thạch thấy không ai để ý tới mình, nghi hoặc nhìn lại họ. Hoắc Vũ Hạo nắm tay Vương Đông Nhi nhìn vào trường đấu, chỉ có Kinh Tử Yên hai mắt sáng quắc nhìn hắn chăm chú.

    Từ Tam Thạch nghi hoặc:
    - Sao lại nhìn ta? Kinh tỷ tỷ, mặc dù ngươi cũng rất được, nhưng ta đã có chủ rồi. Dù Nam Nam có khắc nghiệt với ta thế nào, ta cũng thật lòng với nàng. Tỷ kiếp này đã chậm, chỉ đành xem kiếp sau có duyên phận hay chăng...

    Kinh Tử Yên đột nhiên thở dài, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu, ánh mắt nhìn vào sân.

    Từ Tam Thạch sửng sốt:
    - Sao ngươi lại thở dài? Ta như thế nào? Có phải thấy ta có người yêu nên rất tiếc sao?

    Kinh Tử Yên lại nhìn hắn, vẻ mặt thành thật:
    - Vốn khi nãy tỷ thí với ngươi, ta còn cảm thấy rất tốt, thực lực không tệ, là một thanh niên tốt, tiền đồ vô lượng. Nhưng mới rồi ta mới phát hiện, cái chỗ này của ngươi có vấn đề, rõ ràng là đáng tiếc.

    Nàng vừa nói vừa chỉ vào đầu hắn.

    Từ Tam Thạch bực tức:
    - Đầu ta sao lại có vấn đề?

    Kinh Tử Yên nói:
    - Ngươi tự kỷ đến đẳng cấp này mà còn bảo không có vấn đề? Cái não trang trí của ngươi chỉ toàn mấy thứ dơ bẩn! Sau này đứng xa ta ra một chút, khỏi làm ta bị lây nhiễm.

    Nói xong nàng liền dời bước tách ra khỏi Từ Tam Thạch một khoảng xa xa.

    Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Nhi đang nhìn vào đấu trường, nhưng hai vai run lên bần bật, cố gắng nhịn cười.

    Đây gọi là làm ác gặp ác, vốn Từ Tam Thạch đùa giỡn người khác, cuối cùng bị Kinh Tử Yên dìm hàng thê thảm.

    Từ Tam Thạch ngây dại đứng yên không nói nên lời, khóe miệng giật giật, lắc đầu:
    - Cường giả hà tất mọi người có thể hiểu.

    Trong lúc bọn họ nói chuyện, trận đấu Bối Bối vs Quý Tuyệt Trần cũng đã bắt đầu.

    Hai người trong Diễn Võ trường cách nhau 50m, hồn hoàn cùng lúc xuất hiện.

    Bối Bối bình thường dáng vẻ tao nhã, nhưng khi đã chiến đấu thì rất nghiêm chỉnh. Sáu hồn hoàn dâng cao, thân hình của hắn cũng cường tráng hơn, lam sắc tử điện lượn lờ, vảy rồng hiện ra ngoài da.

    Tu vi tăng lên, vảy rồng đã không chỉ phủ kín một cánh tay.

    Gương mặt anh tuấn của hắn phân nữa đã phủ vảy xanh tím, cánh tay phải to lên, áo rách toạc.

    Lôi điện đùng đoàng phụ họa, Bối Bối như ẩn chứa sức mạnh vô cùng, hữu long trảo giơ ra trước người, đôi mắt cũng mang màu xanh tím. Điện quang lượn lờ, không gian quanh thân cũng trở nên vặn vẹo, khiến kẻ khác nhìn không rõ chỗ vị trí hắn đứng.

    Quý Tuyệt Trần vẫn không đổi phương thức chiến đấu, tay nắm chặt Thẩm Phán Kiếm, giơ cao món hồn đạo khí cấp 8.

    Lần trước, thời điểm phát uy đầu tiên của Thẩm Phán Kiếm, mục tiêu là Mã Tiểu Đào, do Mã Như Long thi triển. Uy năng thẩm phán kích phát tà hỏa trong người Mã Tiểu Đào, về sau tạo thành bi kịch Mã Tiểu Đào mất tích.

    Lúc này, Thẩm Phán Kiếm trong tay Quý Tuyệt Trần, tình hình lại có vẻ khác.

    Hắc ám và quang minh cùng lúc dâng trào, kiếm ý sắc bén của Quý Tuyệt Trần cũng trào ra, dung hòa thành một thể.

    Cảm ứng nguy hiểm mãnh liệt làm cho nhóm người đang đùa giỡn bên kia cũng nghiêm túc trở lại.

    Hoắc Vũ Hạo không ngờ, Quý Tuyệt Trần sử dụng hai luồng năng lượng hắc ám và quang minh trong Thẩm Phán Kiếm, không hề có ý định dùng uy năng của nó, mà lại kết hợp với kiếm ý bản thân. Không thể không nói, cái tên này đúng là điên!

    Kẻ điên với thiên tài nhiều lúc là từ đồng nghĩa, ít nhất với Quý Tuyệt Trần là đúng như vậy.

    Mắt thấy kiếm quang ngút trời bập bùng, phạm vi lan ra cả trượng, so với kiếm ý ban đầu của Quý Tuyệt Trần chẳng biết mạnh hơn bao nhiêu lần, quả là uy năng của hồn đạo khí cấp 8.

    Có điều, quang minh và hắc ám là hai năng lượng tương phản, thông thường khi xuất hiện gần nhau sẽ bài xích lẫn nhau, bên nào chiếm thượng phong chắc chắn sẽ nuốt sạch bên kia.

    Trên thân Thẩm Phán Kiếm, quang minh và hắc ám cũng ở hai lưỡi khác nhau, nhưng vì thanh kiếm này cân bằng, năng lượng đó tự nhiên cũng cân bằng, lúc này Quý Tuyệt Trần kích phát ra không hề có dấu hiệu mất cân bằng. Nhưng như vậy, lại càng thêm nguy hiểm.

    Mắt thấy hắc ám và quang minh trùng kích có vẻ như sắp phát nổ.

    Chính lúc đó, một tia ngân quang từ mũi kiếm bắn lên, chen vào giữa hác ám và quang minh, tách hai năng lượng ra. Một giây trước còn có kiếm ý vô định dao động, lúc này đã ổn định, kiếm quang hóa thành ba màu vàng, bạc, đen.  Kiếm quang ba màu hóa thành ba cột sáng dựng đứng giữa không trung.

    Chỉ mới một ngày a! Quý Tuyệt Trần đã thấu hiểu Thẩm Phán Kiếm như vậy, việc này Hoắc Vũ Hạo không thể tưởng tượng ra.

    Hắn lấy Thẩm Phán Kiếm đem cho Quý Tuyệt Trần, chỉ vì cảm thấy Quý Tuyệt Trần thích hợp với thanh kiếm này hơn. Hoắc Vũ Hạo bản thân đã có nhiều năng lực, sử dụng hồn đạo khí cấp 8 này chỉ tổ hạn chế khả năng của hắn.

    Trước kia Mục lão cũng đã từng nói, thanh Thẩm Phán Kiếm này không đơn giản, dù chỉ là hồn đạo khí cấp 8, nhưng ảo diệu trong đó không kém gì một món hồn đạo khí cấp 9. Nếu không Kính Hồng Trần sao phải mạo hiểm đến học viện Sử Lai Khắc để đòi lại thanh kiếm này?

    Lúc này, Thẩm Phán Kiếm trong tay Quý Tuyệt Trần lại thi triển một năng lực hoàn toàn khác, kiếm ý thuần khiết đã tách quang minh và hắc ám ra, nhưng chúng lại càng tỏ ra hấp dẫn lẫn nhau, mà cũng bài xích lẫn nhau, càng khiến cho kiếm quang Quý Tuyệt Trần phóng ra thêm ngưng tụ.

    Lẳng lặng đứng tại chỗ, Quý Tuyệt Trần chẳng nhúc nhích như pho tượng, chỉ có kiếm quang lượn lờ. Bối Bối đã nhận thấy uy hiếp mãnh liệt, đối thủ đã không xuất kiếm thì thôi, kiếm chém xuống ắt phải trời long đất lở.

    Kiếm Si Lĩnh Vực, Tịch.

    Hôm qua đối mặt Vương Thu Nhi, cũng vì chưa quen đối thủ, lại mới đến nên Quý Tuyệt Trần cũng không dùng tới bản lĩnh tuyệt cường của bản thân. Chỉ khi nào tham nhập trạng thái lĩnh vục, Tinh - Khí - Thần hoàn toàn hợp nhất, lúc đó hắn muốn nương tay cũng không được. Do vậy hắn chỉ dùng kiếm ý đã tiến hóa, Trảm Long. Nhưng Vương Thu Nhi lại hung hăng vượt dự đoán, nên một kích hắn ăn khổ.

    Hôm nay Quý Tuyệt Trần sẽ không nương tay nữa , Bối Bối là đại sư huynh Đường môn, thực lực khó lường. Quý Tuyệt Trần vừa mới có được Thẩm Phán Kiếm, cũng đang ngứa ngáy muốn thử, vừa ra chiêu đã dùng chiêu cuối.

    Lần trước khi Hoắc Vũ Hạo đối mặt lĩnh vực này, Quý Tuyệt Trần còn cần Kinh Tử Yên che chở, vì dùng lĩnh vực cần thời gian chuẩn bị. Lần này hắn vừa lên đài đã dùng lĩnh vực, dường như tuyệt đối không sợ đối thủ làm gián đoạn.

    Bối Bối hành động.

    Trong lúc Quý Tuyệt Trần tạo dáng như tượng đá, Bối Bối đã phát công.

    Mấy năm nay, thực lực Bối Bối cũng tăng cao, ý chí chiến đấu tuy bị sự việc Tiểu Nhã mất tích ảnh hưởng, so với quá khứ lại có biến hóa. Hắn đem tư niệm thương cảm Tiểu Nhã dung hòa vào chiến pháp, phối hợp với hồn kỹ, tuy không có năng lực nghiên cứu ra dung hợp hồn lực và tinh thần như Quân Lâm Thiên Hạ, nhưng ngộ tính cao đã giúp hắn tìm ra con đường cho mình.

    Bối Bối nhún người bay đi như điện, vọt lên không trung, long trảo quất tới trước, hình tướng Lôi Đình Long Trảo hình thành trên không, lao xuống công kích Quý Tuyệt Trần.

    Long trảo dù huyễn hóa từ hồn lực lôi điện mà thành, nhưng hình thái lại giống hệt như thật, long trảo khổng lồ vươn tới, thộp lấy Quý Tuyệt Trần.

    Đúng lúc này, điện quang quanh người Bối Bối biến mất, vảy rồng trên người hiện ra màu xanh tím, hào quang ngưng tụ trong người rất ít dao động, vang lên một tiếng long ngâm.

    Người có nghề ra tay là biết, Bối Bối chỉ thi triển hồn kỹ thứ nhất Lôi Đình Long Trảo, nhưng khống chế hồn kỹ, phán đoán công kích cũng khiến cho Kinh Tử Yên thất kinh thán phục.

    Kiếm Si Lĩnh Vực đương nhiên không phải không cần thời gian tụ lực, chỉ có khác là hắn đã có thể khống chế thuần thục, dù cho mới tụ lực cũng tung ra được công kích nhất định.

    Thời gian tụ lực càng lâu, lĩnh vực tịch mịch như tuyết của hắn càng phát uy dữ dội. Chính vì có cảm nhận uy hiếp rõ ràng, Bối Bối lập tức ra tay trước, nếu là Hồn Sư khác, rất dễ vì tạo hình kỳ dị của Quý Tuyệt Trần mà chần chừ, làm cho Kiếm Si Lĩnh Vực càng tăng thêm uy lực.

    Với tu vi hiện tại của Quý Tuyệt Trần, hắn có thể tụ lực lâu nhất là 15 giây liên tục. Đó chính là lúc toàn bộ tu vi của hắn tập trung vào một kích duy nhất. Sau một kích đó hắn sẽ hoàn toàn mất chiến lực, nhưng rõ ràng một kích đó cường giả Phong Hào Đấu La cũng phải biến sắc.

    Lúc Hoắc Vũ Hạo đối đầu lĩnh vực này, Quý Tuyệt Trần còn chưa khám phá ra cực hạn của mình, nhưng sau khi hoàn thiện, hắn đã tìm ra con đường cho mình, chính là cực hạn công kích. Dồn tất cả năng lực thành công kích, bùng nổ nhất kích tất sát.

    Bối Bối không cho hắn thời gian để tụ lực, chính xác là chỉ đến giây thứ hai, Lôi Đình Long Trảo đã đến trước mặt.

    Kiếm Si Lĩnh Vực: Tịch. Bộc phát!

    Hào quang Thẩm Phán Kiếm đột nhiên trở nên u ám, kiếm quang ba màu hoàn toàn bị phủ một màu tro xám xịt, lóe lên mang theo thân thể Quý Tuyệt Trần bắn lên không trung.

    Lôi Đình Long Trảo không thể cản nổi, chớp mắt Quý Tuyệt Trần biến mất, chỉ còn lại bóng kiếm ba màu lóng lánh.

    "Không ổn!"

    Bối Bối nhủ thầm, kiếm ý như vậy cả đời chưa thấy, có điều cảm ứng của hắn hơn xa người thường, khi Quý Tuyệt Trần xuất kiếm hắn biết bản thân khó mà chính diện chặn đứng, nhưng mà muốn tránh cũng không được.

    Quý Tuyệt Trần chém ra một kiếm, khí thế hoàn toàn khóa chết Bối Bối, kiếm quang đuổi theo thân ảnh Bối Bối, lóe lên rồi biến mất, căn bản là không tránh được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.