Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 637: Hoàng Kim Điệp Long Biến (trung)



Translator: Nấm Linh Chi

"Nó có thể rút đi sinh mệnh lực của bất kỳ kim khí nào, nhưng bản thân lại không thể hấp thu những sinh mệnh lực trạng thái cố định này, nếu như không có đường dẫn thì chỉ biết tản ra trong không khí. Mà tình huống Hoàng Kim Long Thương của ta cũng có chút tương tự, cũng chỉ có thể hấp thu sinh mệnh lực sinh mạng, nhưng không thể bổ sung cho bản thân, chỉ có thể bổ sung cho thân thể con người. Thì ngược lại, ta cũng có thể dùng Hoàng Kim Long Thương hấp thu sinh mệnh lực cho Sinh Linh Kim này bổ sung. Sự tồn tại của chúng, có thể nói là hỗ trợ lẫn nhau." 

Nghe Vương Thu Nhi giải thích, Hoắc Vũ Hạo giờ mới hiểu được, mình quả nhiên là bảo vật bên người mà không biết a! Điểm này, ngay cả lão sư Y Lai Khắc Tư của mình cũng không rõ ràng lắm. Bí mật như thế, học viện không ghi lại mà Vương Thu Nhi cũng biết. Đối với lai lịch của nàng, Hoắc Vũ Hạo không khỏi có chút ngạc nhiên. 

Lúc bọn họ nói chuyện, mặt ngoài phiến đại môn trước mặt này đã bắt đầu có phấn vụn tróc ra. Vương Thu Nhi thúc dục, Hoàng Kim Long thương hấp thu, năng lực Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận tựa như bị mở ra đến lớn nhất. 

Hoắc Vũ Hạo không lên tiếng nữa mà đem tinh thần tham trắc của mình tăng cường đến trình độ lớn nhất, cảm thụ được hết thảy xung quanh, một khi phát hiện có cái gì không đúng, hắn sẽ cảnh cáo các hảo hữu trước tiên. 

Phá hư trực tiếp chính là đặc tính kim khí. Mà độ dày phiến đại môn chừng một thước. Bản thân lại từ bảy, tám loại kim khí tạo thành hợp kim. Đổi lại là một Hồn Sư cứng rắn tấn công, Hồn Đấu La bát hoàn chưa hẳn có thể phá rách đạo phòng ngự này. Mà một khi cứng rắn xông lên, lập tức sẽ bị bao vây vì chấn động dẫn phát các loại hồn đạo khí trang bị nơi này. 

Mà kim khí này trực tiếp hấp thu bản thân sinh mệnh lực, đừng nói là người thiết kế thương khố này, đến cả tập trung Hồn Đạo Sư cấp chín lại, sợ rằng cũng không nghĩ ra khả năng này. 

"Thu Nhi, còn lâu không?" Vương Đông Nhi không nhịn được hỏi. Nàng lo lắng là vì tinh thần lực Hoắc Vũ Hạo chia lìa khỏi bản thể thờì gian quá dài mà xảy ra vấn đề. Hơn nữa, Hoắc Vũ Hạo ở bên kia còn tham gia cuộc thi Hồn Đạo Sư, hắn đem Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận đến thì ở bên kia dùng khắc đao gì? 

Vương Thu Nhi nói: "Cánh cửa này rất dày, cường độ kim khí cũng rất cao. Từ cường độ hấp thu sinh mệnh lực có thể nhìn ra, ít nhất còn đến mười phút đồng hồ, mới có thể làm cho nó hoàn toàn hỏng." 

Hoắc Vũ Hạo tất nhiên là đoán được Vương Đông Nhi đang lo lắng, an ủi nàng: "Không sao, thời gian vẫn còn. Bất quá, các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng, ta đoán chừng hai tầng bên trong này, tổng hội bọn họ có lưu người trông chừng. Thực lực sẽ không yếu. Ít nhất cũng là một gã Hồn Đạo Sư cấp bảy. Đông Nhi, Thu Nhi, Tiêu Tiêu, chỉ có ba người các ngươi toàn lực phối hợp, mới có thể đánh chết đối thủ trong thời gian ngắn. Sau đó chúng ta thử có thể đột phá tiến vào thương khố thứ ba hay không. Đoán chừng nơi đó mới thật sự cất giấu trân phẩm nơi này, cường giả trấn thủ phần lớn đã rời đi, nơi đó lại là chỗ sâu nhất, khả năng phòng thủ lại không lớn." 

Vương Đông Nhi và Vương Thu Nhi tự nhiên hiểu, hắn nhắc nhở hiển nhiên là không bao gồm Tiêu Tiêu. Hai nàng liếc mắt nhìn nhau, cũng khe khẽ gật đầu. Đang mang trọng trách lớn, vào lúc này, vô luận trong lòng các nàng có cái gì ngăn cách đều chỉ có thể tạm thời buông xuống. 

Ngoại ô phía Tây Minh Đô.

Cuộc thi Hồn Đạo Sư tinh anh Minh đô đang khua chiêng gõ trống. Trải qua hơn nửa canh giờ chế luyện, mỗi một vị Hồn Đạo Sư cũng đã có hình thức ban đầu của hồn đạo khí. Nhưng chỉ có một người ngoại lệ! 

Tinh Không Đấu La Diệp Vũ Lâm lúc này có ít nhất hơn năm phần thời gian đem ánh mắt nhìn chăm chú trên người thanh niên ngồi ở xe lăn kia. 

Hồn đạo khí của người khác cũng đã có hình dáng, ít nhất hạch tâm pháp trận cũng đã làm xong đến hai cái. Hắn bên này, vẫn còn chế luyện những thứ linh kiện tinh xảo kia.

Không thể nào là hồn đạo khí hình người a! Đừng nói hắn không thể có thực lực như vậy, nếu có thì có hơn một trăm trọng yếu pháp trận, đến cả Hồn Đạo Sư cấp chín cũng cần thời gian chế tác từ nửa tháng đến một tháng mới có thể hoàn thành. Hơn nữa hồn đạo khí hình người phải cần khảo nghiệm trong thời gian dài. Không đến năm tháng, căn bản đừng nghĩ đến việc hoàn thành. Người trẻ tuổi này đến tột cùng là đang làm cái gì vậy a! 

Nếu nhìn không ra chế luyện hồn đạo khí gì, Diệp Vũ Lâm cũng sẽ không chú ý Hoắc Vũ Hạo như vậy. Hắn chú ý như vậy chủ yếu là bởi vì tốc độ Hoắc Vũ Hạo chế luyện những linh kiện kia, với cả trong quá trình chế luyện hai tay vững vàng như nước chảy mây trôi. Lúc này, vô luận là chế luyện trên đài hay dưới đài cũng đã bày đầy các loại linh kiện. Tựa hồ như hắn muốn chế tác linh kiện vô cùng vô tận, đã sắp hết một canh giờ, một giây ngừng lại cũng không có. 

Để xem hắn đến tột cùng có thể làm tới trình độ nào! Diệp Vũ Lâm trong lòng thầm suy nghĩ. 

Nỗi khổ của Hoắc Vũ Hạo cũng chỉ mình hắn biết. Bởi vì tinh thần phân thân, hắn nhìn qua động tác mau lẹ, nhưng cũng chỉ có thể làm những linh kiện này không tính là quá mức tinh xảo. Hơn nữa, bởi vì không có Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận nên hắn căn bản không có biện pháp hoàn thành bộ phận trọng yếu, đừng nói là hạch tâm pháp trận. 

Trong quá trình chế luyện hồn đạo khí, tinh thần lực của hắn còn thường xuyên phân đến bên kia, lúc Vương Thu Nhi sử dụng Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận để khai môn, hắn có thể đem tinh thần lực ở chỗ này chuyên chú một lúc. 

Lúc này, trong khu nghỉ ngơi phía dưới, vị Phó giáo chủ che mặt thần bí kia đã tới. Đúng như lời Nam Cung Oản, vị Phó giáo chủ này còn mang đến mấy đại cường giả. 

Trên bầu trời bên trong thành nơi xa kia nổ vang từng trận cùng quang mang chớp sáng, bên này cũng có thể xem được. Nhưng cuộc thi của tam đại thế lực ngầm lại bình chân như vại, đối với người đang xem cuộc chiến chẳng qua là bên kia xuất hiện pháo hoa mà thôi. Vị Phó giáo chủ Thánh Linh Giáo kia cũng không có ý muốn đi trợ giúp. Từ điểm này có thể nhìn ra, bọn họ đã có định liệu trước. 

Xem ra hành động bên kia nhất định không thể thành công. Chẳng qua không biết, Thánh Linh Giáo này đồng thời đối mặt Sử Lai Khắc học viện và Bản Thể Tông của Tinh La đế quốc, đến tột cùng là dựa vào lực lượng như thế nào mới có thể ngăn cản được toàn diện thế công đây? Chẳng lẽ chỉ bằng mượn Long Hoàng Đấu La Long Tiêu Dao cùng một chút Phong Hào Đấu La Tà Hồn Sư sao? Nhân số bọn họ điều đi, cho dù Huyền lão và Độc Bất Tử không thắng được Long Tiêu Dao, lấy thực lực Phong Hào Đấu La 98 cấp, hai người bọn họ cuốn lấy Long Hoàng Đấu La hẳn là không có vấn đề gì. Hơn nữa, nơi đó là Minh Đô, Hồn Đạo Sư cấp chín cho dù có uy hiếp được những Phong Hào Đấu La này, bọn họ dám can đảm sử dụng hồn đạo khí cường đại sao? Vạn nhất liên lụy hoàng cung hay bên trong thành thì lớn chuyện. 

Suy nghĩ Hoắc Vũ Hạo không ngừng biến hóa, với cường độ tinh thần lực kia, hắn đã nhức đầu trong khoảng thời gian ngắn. Tinh thần vội vàng thu liễm, tập trung chế luyện hồn đạo khí, không dám phân thân nữa. 

Hoàng cung bên kia vô luận như thế nào cũng chẳng quan tâm. Chỉ có thể tận lực làm tốt chuyện hai bên. Nhật Nguyệt đế quốc nhìn dáng dấp thật sự đã sớm có chuẩn bị, chỉ có thể hy vọng Huyền lão bọn họ không sao là tốt rồi. 

Đối với Huyền lão và đám người học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo đúng là rất lo lắng. Tại sao Trương Nhạc Huyên đáp ứng thỉnh cầu của hai vị công chúa kia? Trong kế hoạch, bản thân hắn không hề biết. 

Trước khi Trương Nhạc Huyên đi gặp kia hai vị công chúa đã hỏi qua Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo, hơn nữa còn mang theo Huyền lão thấy Bối Bối và Hoắc Vũ Hạo. 

Sau khi cẩn thận thương lượng, học viện Sử Lai Khắc bên này mới lập kế hoạch. Trước đó đã chuẩn bị sẵn sàng, lại có Huyền lão dẫn đội, Nhật Nguyệt đế quốc muốn lưu lại Huyền lão bọn họ, cơ hồ là chuyện không thể nào mà. Cho dù có cực hạn Đấu La cũng không thể. Dù sao đây là đang ở trong Minh đô, Nhật Nguyệt đế quốc muốn phòng bị những cường giả đỉnh cấp này thì cá chết lưới rách. Nếu thật thì sẽ có một đám siêu cấp Đấu La, Phong Hào Đấu La nổi điên, Minh đô cho dù không bị san thành bình địa, chỉ sợ cũng là cảnh hoang tàn khắp nơi. Đây cũng không phải điều Từ Thiên Nhiên muốn thấy. 

Tinh thần ổn định, tốc độ chế luyện của Hoắc Vũ Hạo một chút cũng không dám chậm. Phương pháp chế luyện các linh kiện này hoàn toàn ở trong óc hắn, điều cần phải làm chính là lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành thôi.

Mặc dù đỉnh đầu không có Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận, nhưng trong tay Hoắc Vũ Hạo cầm cũng là một thanh đao khắc phẩm chất tương đối khá, trong lúc nhất thời, mảnh vỡ kim khí bay ngang trên đài chế luyện. 

"Tốt lắm. Cẩn thận!"

Kèm theo một tiếng "Xoẹt " nhỏ, đại môn kim khí trước mặt rốt cục đã hoàn toàn bị phân giải. Đồng thời, tinh thần lực Hoắc Vũ Hạo đã nhanh chóng đưa ra chỉ dẫn. 

Một đạo quang mang bạch sắc trong nháy mắt từ bên trong bắn ra ngoài. Chạy thẳng tới tay Vương Thu Nhi đang cầm Sinh Linh Thủ Vọng Chi Nhận. 

Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, tia sáng trong mắt đẹp ngưng tụ, không né tránh, Hoàng Kim Long Thương dọc trước người, chặn bạch sắc quang mang kia lại. 

Lúc này, Hoàng Kim Long Thương trong tay nàng mới vừa hấp thu năng lượng đại lượng sinh mệnh kim khí, bản thân kim quang lấp lánh giống như là biến hình thành Thái Dương, chiếu rọi không gian xung quanh tầm mắt một mảnh vàng chói lọi. 

Nàng sở dĩ không tránh né là do Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở, người dự phòng bên trong phòng đã phát động các loại hồn đạo khí bẫy rập. 

Vương Đông Nhi thân hình nhỏ bé, cánh sau lưng đã mở ra, thân thể mềm mại kề sát đất bay về phía trước, đôi cánh tựa như hai thanh đao khổng lồ, hướng phía người bên trong nọ chặn quét ngang. 

Đó là một gã trung niên nhìn qua chừng năm mươi tuổi, trên người lúc này đã mang theo nhiều loại hồn đạo khí. 

Đại môn bên này biến hóa, lúc mới bắt đầu không khiến hắn chú ý. Nhưng dời đổi theo thời gian, màu sắc đại môn bắt đầu xuất hiện biến hóa. Biến hóa này là kim khí suy bại, khiến vị Hồn Thánh duy nhất ở lại trong tầng hai chú ý. 

Hắn cẩn thận chạm vào một chút đại môn, lập tức phát hiện có mảnh vụn kim khí rơi lả tả. 

Tình huống như thế là lần đầu tiên hắn gặp phải, trong lúc nhất thời có chút không hiểu, thử đi mở đại môn, lại phát hiện ra trang bị mở đã không có hiệu quả.  Bởi vì không rõ lắm đang xảy ra chuyện gì, hắn cũng không kéo còi báo động trước tiên, chẳng qua là kinh nghi bất định nhìn lên đại môn trước mặt, hơn nữa cố gắng mở ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.