Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 662: Nghi Thức Tế Lễ (1)



Bối Bối cũng nhìn vào Huyền lão, lên tiếng:

- Nếu muốn tra xét xem ai phạm sai lầm, thì chính ta mới là người đưa ra quyết định sai lầm nhất. Huyền lão, ta không phải đang giúp bọn hắn trốn tránh trách nhiệm, mà chúng ta cũng sẽ không giảm bớt trách nhiệm của mình. Bất luận nguyên nhân gây ra và quá trình như thế nào thì ta đều là người ra quyết định. Kết quả sau cùng vượt xa khỏi phán đoán của chúng ta, tạo thành sinh linh đồ thán cục diện là cũng do lỗi của chúng ta. Chúng ta không nguyện ý thấy cảnh này, mặc dù là đế quốc là địch nhân nhưng bình dân lại vô tội.

- Chúng ta xin hướng học viện Sử Lai Khắc nhận trách nhiệm. Ta chỉ có thể nói, ngoài trừ Vũ Hạo, tập thể Đường Môn xin rời khỏi nội viện. Như vậy, nếu sau này có ai lật ra sự tình này thì Đường Môn sẽ một mình gánh chịu, tuyệt sẽ không ảnh hưởng đến danh dự của học viện.

- Nhưng Vũ Hạo lại không thể thoát ly học viện. Người hẳn còn nhớ, trước khi qua đời, tằng tổ phụ còn dặn dò qua Vũ Hạo chính là các chủ tương lai của Hải Thần Các. Sai lầm lần này là do ta chỉ huy không được mà thành, hắn không nên là người gánh chịu trách nhiệm chính. Hơn nữa, người cũng nhìn thấy, hắn vừa thể hiện ra năng lực của mình, là hi vọng tương lai của học viện a! Chỉ cần Vũ Hạo có thể chân chính trưởng thành, thì học viện Sử Lai Khắc sẽ mãi mãi là đệ nhất học viện của đại lục.

Huyền lão lắc đầu, lên tiếng:

- Thôi được rồi, ta đã biết rõ đầu đuôi sự tình. Ta tin tưởng các ngươi. Nghỉ ngơi đi, một khắc đồng hồ sau xuất phát.

Nói xong, ánh mắt bình hòa của Huyền lão quét qua mọi người, sau đó liền quay người mà đi, không có nói thêm gì nữa.

Từ Tam Thạch đi đến bên cạnh Bối Bối, hai huynh đệ thương thế không nhẹ nhìn nhau, Từ Tam Thạch nhịn không được nói:

- Như vậy nghĩa là sao? Chúng ta không sao rồi hả?

Hòa Thái Đầu sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của bản thân, lên tiếng:

- Ta cảm thấy vốn là không có việc gì đi. Là do các ngươi nghĩ quá nhiều mới đúng. Có thể có chuyện gì đây? Dù sao mọi chuyện cũng đã phát sinh. Hơn nữa, căn bản không ai biết là chúng ta làm. Trên thực tế, ta cảm thấy hẳn là lời nói của Đông Nhi đã đả động Huyền lão. Vũ khí khủng bố như vậy, nếu như đem dùng trên chiến trường sẽ giết chết bao nhiêu người? Lần bạo tạc này xảy ra ở dưới mặt đất mà còn sinh ra ảnh hưởng to lớn như vậy, nếu như trực tiếp bạo tạc trên mặt đất thì sao? Vừa rồi ta ở trong lòng tính toán uy lực nổ tung vừa rồi. Từ trên uy năng thấy được, vụ bạo tạc này ít nhất cũng cần đến uy lực của hơn mười khỏa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín.

- Mọi người xem Định Trang Hồn Đạo Pháo cấp chín đánh là cái quái gì? Chỉ cần một khỏa liền có thể hủy diệt một cái thành thị nhỏ, có thể khiến một quân đoàn tan thành tro bụi. Lần này bạo tạc mặc dù kịch liệt, nhưng ta cảm thấy nhân số thương vong hẳn không cao đến thế.

Tiêu Tiêu nghi ngờ nói:

- Vì sao không cao? Thanh thế bạo tạc vừa rồi cơ hồ quét ngang toàn bộ thành thị a! Tro bụi đầy trời chấn động kinh khủng. Đơn giản giống như là tận thế hàng lâm cơ mà.

Hòa Thái Đầu lên tiếng:

- Muội phải tin tưởng dân chuyên đi chứ. Tiểu sư đệ bởi vì là người trong cuộc, ngược lại không thể tỉnh táo đi tính toán như ta. Tiểu sư đệ, ta hỏi ngươi, độ dày của vách tường trong thương khố ngầm là bao nhiêu, làm bằng vật liệu gì?

Hoắc Vũ Hạo không chút do dự nói:

- Vách tường chủ yếu là do hợp kim và nham thạch tạo thành. Trong đó, độ dày của hợp kim vượt qua hai mét. Độ dày của nham thạch phía sau chí ít là mười lăm mét. Ở thời điểm thiết kế hẳn là lợi dụng hợp kim có tính bền dẻo, để tăng thêm độ dày và độ cứng, hoàn mỹ chống đỡ và phòng ngự cả thương khố.

Hòa Thái Đầu lên tiếng:

- Vậy thì đúng rồi. Đã như vậy, một khi thương khố ngầm phát sinh nổ lớn, khi vừa mới bắt đầu, đúng là sẽ sinh ra lượng lớn nhiệt năng bành trướng hướng ra bên ngoài. Nhưng mà, trong quá trình bành trướng còn gặp phải phòng ngự như vậy, uy lực có thể còn bao nhiêu?

- Ta cho rằng ngươi tính toán không sai, trận bạo tạc khiến cho nhiệt độ cao áp súc lại, khi tung ra ngoài, tất nhiên sẽ đem hủy đi toàn bộ hồn đạo khí trong đó. Sau đó phần lớn kim loại hiếm cũng đều sẽ hòa tan, cùng đất đá trộn lẫn lại mà mất đi hiệu dụng. Khi đó mục đích của chúng ta nhất định là hoàn mỹ đạt tới. Duy nhất có một vấn đề không có cân nhắc qua là vụ nổ này lại có thể dẫn động một cái thương khố khác có chứa Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cấp chín bạo tạc.

- Mà đã là thương khố chứa đạn pháo cấp chín thì cường độ phòng ngự của nó nhất định sẽ cao hơn so với thương khố ngầm do ngươi kích nổ. Dù sao Minh Đức Đường đã có vết xe đổ lần trước, thương khố ngầm của bọn hắn đã từng bị Bản Thể Tông đánh lén qua, làm sao lại không cẩn thận cho được?

- Bởi vậy, bọn hắn sẽ ra sức phòng ngự dưới mặt đất, khiến cho lực bạo tạc sẽ không truyền theo phương ngang, mà trên thực tế sẽ bộc phát hướng xuống dưới. Đợt kịch liệt chấn động ban đầu hẳn giống như Vũ Hạo lúc trước đã nói, do vụ nổ ban đầu gây ra. Chỉ bất quá bởi vì sau đó có thêm đạn pháo cấp chín gia nhập, khiến cho uy lực của cơn địa chấn biến lớn. Còn vừa rồi chúng ta nhìn thấy cát bay đá chạy là do sóng xung kích hất tung đất đá, quét sạch toàn thành. Mà trên thực tế, khu vực chân chính gặp tai hoạ nghiêm trọng nhất cũng chỉ có khu vực hạch tâm của vụ nổ, cũng chiếm không tới một phần ba diện tích Minh Đô.

- Dĩ nhiên là có thương vong, hơn nữa số lượng sẽ không nhỏ. Nhưng nếu nói thương vong đến một phần ba số người ở Minh Đô lại là không thể nào. Lần này chân chính đả kích đối với đế quốc Nhật Nguyệt vẫn là thương khố ngầm mà thôi.

Nghe Hòa Thái Đầu phân tích, Hoắc Vũ Hạo cũng không nhịn được liên tục gật đầu, có nhị sư huynh nhắc nhở, chẳng những khiến cho tâm tình của hắn tốt nhiều, hơn nữa mạch suy nghĩ cũng lại trở nên rõ ràng. Hòa Thái Đầu nói đều có lý, cũng không phải là thuần túy phỏng đoán, hắn chăm chú nhớ lại, đúng là tình huống như thế.

Tiêu Tiêu cười nói:

- Thái Đầu, khi nào huynh trở nên thông minh như vậy rồi hả? Ta trước kia như thế nào lại không cảm thấy a!

- Ách...

Hòa Thái Đầu lập tức cảm thấy hôm nay mình có chút nhiều lời, hàm hàm cười một tiếng:

- Ta còn không phải lo lắng tiểu sư đệ nghĩ quá nhiều sao. Ta muốn đem suy nghĩ này nói cho Huyền lão, nhất định làm lão nhân gia càng dễ dàng tiếp nhận chuyện này.

Nói xong, hắn lập tức quay đầu chạy đi.

Giang Nam Nam than nhẹ một tiếng, nói:

- Chiến tranh đúng là tàn khốc nhất. Hi vọng lần hành động này của chúng ta, có thể làm cho chiến tranh đình trệ lại, thậm chí là không xảy ra nữa mới tốt.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:

- Rất khó. Thánh Linh Giáo có thực lực khổng lồ, Từ Thiên Nhiên lòng lang dạ thú. Lần tổn thất này đối bọn hắn mà nói đúng là to lớn, nhưng lại xa không đủ để chặn đứng dã tâm của bọn hắn.

- Thật xin lỗi, Minh Đô. Tứ sư tỷ nói đúng. Chiến tranh đúng là thứ tàn khốc nhất, mà ta với tư cách một tên Cực Hạn Đan Binh, muốn trở thành một người có đủ sức mạnh đối mặt với toàn bộ thế lực đối địch. Mặc dù lần này khẳng định sẽ chết rất nhiều người, nhưng cũng khiến cho càng nhiều người không bị chiến hỏa lan đến, cho chúng ta càng nhiều thời gian chuẩn bị hơn. Ta không hối hận hành động này.

Bối Bối lên tiếng:

- Chỉ cần học viện không nói ra thì chuyện này liền không quan hệ Đường Môn của chúng ta. Dù sao thì đối tượng hoài nghi của đế quốc Nhật Nguyệt tuyệt không chỉ có mỗi chúng ta. Mà so ra, Bản Thể Tông am hiểu xâm nhập dưới mặt đất tựa hồ còn là hiềm nghi lớn hơn chúng ta.

Từ Tam Thạch lên tiếng:

- Gắp lửa bỏ tay người, tựa hồ có chút không tử tế a?

Hắn hơi dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Nhưng vì cái gì mà ta có chút thích a...

Giang Nam Nam tức giận nói:

- Bởi vì hai người các ngươi là hai tên mặt dày.

---------------------------------------------

- Là ai, là ai, là ai!

Từ Thiên Nhiên ngửa mặt lên trời gào thét, thanh âm tức giận truyền khắp toàn bộ hoàng cung.

Lúc này, rất nhiều nhân thủ bắt đầu chăm sóc người bị thương, mà từng cái số liệu cũng không ngừng truyền đến. Đúng như Hòa Thái Đầu dự đoán, nhân số thương vong cũng không tính quá mức nghiêm trọng. Nhưng tổn thất về mặt kinh tế lại khó mà đo lường.

Khi lượng lớn công trình kiến trúc của hoàng cung đổ sập, bởi vì lúc này đã là ban ngày, nên đại đa số người hầu, cung nữ đều đang bận rộn, rất ít người bị đè chết. Hơn nữa kết cấu hồn đạo khí trong đó cũng đầy đủ kiên cố. Nhưng dù vậy thì muốn một lần nữa chữa trị kiến trúc hoàng cung, cũng cần có một lượng lớn vật tư. Dù sao thì một vài kiện hồn đạo khí còn bị tổn hại ít nhiều trong cơn địa chấn, chứ nói chi là kiến trúc.

Trừ cái đó ra, lấy học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư làm trung tâm, từng mảng lớn, mảng lớn công trình kiến trúc sụp đổ. Số lượng bình dân thương vong không ngừng tăng lên. Tuy không kinh khủng như ở trung tâm vụ nổ, nhưng số lượng tử thương vẫn thảm trọng như cũ!

Chết một chút người này tuyệt không làm Từ Thiên Nhiên động dung. Làm hắn đau đến không muốn sống chính là, học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư và Minh Đức Đường trực tiếp biến mất khỏi Minh Đô. Đồng thời biến mất còn có thương khố ngầm chứa đựng lượng lớn vật liệu a!

Chúng đều là trụ cột hắn phát động chiến tranh xâm lược. Toàn bộ biến mất có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa kế hoạch của hắn cũng đình chỉ vô thời hạn. Hơn nữa, phần tổn thất này, coi như đế quốc Nhật Nguyệt nhiều tiền lắm của cũng có chút không chịu nổi.

Thời điểm xác nhận hạch tâm bạo tạc là học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, Kính Hồng Trần, đường chủ của Minh Đức Đường trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, lập tức hôn mê. Minh Đức Đường là căn cơ của hắn a! Trận đại bạo tạc này, thậm chí sẽ khiến cho nghiên cứu hồn đạo khí của đế quốc Nhật Nguyệt thụt lùi vài năm. Còn chưa nói đến lượng lớn nhân viên của Minh Đức Đường tử vong.

Mà nguyên nhân không để Kính Hồng Trần trực tiếp tức chết chính là, hắn cảm thấy thế cục gần đây không ổn định, một mực đem tôn nữ giữ bên người, Tiếu Hồng Trần bị trọng thương cũng được thái tử Từ Thiên Nhiên chủ động mang vào trong hoàng cung trị liệu. Khiến cho cả hai đều bình an.

Nếu như cả hai người tôn tử, tôn nữ đều chết, chỉ sợ một ngụm máu này của Kính Hồng Trần sẽ mang theo tất cả sinh mệnh lực của bản thân.

- Điện hạ, điện hạ, không xong.

Một âm thanh run rẩy kịch liệt xa xa truyền đến, một gã người hầu lộn nhào hướng phía bên này chạy tới. Khắp khuôn mặt là vẻ đau thương.

Từ Thiên Nhiên cả giận nói:

- Cái gì không xong? Đều là do đám hỗn đản các ngươi nguyền rủa.

- Điện hạ, Bệ hạ... Bệ hạ... băng hà...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.