Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 680: Quá mức mạo hiểm lại là… (3)



Ở thời điểm này, Hoắc Vũ Hạo đã để bản thân hoàn toàn tiến vào trạng thái hoàn toàn tỉnh táo, đây là một loại tỉnh táo đến lãnh khốc giống như máy móc. Dưới loại trạng thái này, khả năng phán đoán của hắn sẽ tăng đến tình trạng tốt nhất, tận lực bỏ đi hết thảy các ảnh hưởng của nhân tố tình cảm. Tỉnh táo đối mặt hết thảy.

Đái Hoa Bân và Chu Lộ liếc nhau, đều thấy được trong mắt cả hai lóe lên một tia kinh hỉ.

Mặc dù bọn hắn đều có ác cảm cực lớn đối với Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà, bọn hắn lại không thể không thừa nhận thực lực của Hoắc Vũ Hạo. Kể từ thời điểm vừa mới nhập học, dưới tình huống thực lực còn xa xa chưa đủ, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông Vương Đông Nhi liên thủ đạt được quán quân khảo thí. Từ đó về sau, Đái Hoa Bân từng không biết bao nhiêu lần muốn dùng cố gắng của bản thân để chiến thắng hắn, nhưng hết lần này đến lần khác lại thất bại. Mà cho tới hiện tại, hắn không thể không thừa nhận khoảng cách giữa bản thân và Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn kéo ra, muốn đuổi kịp hắn đã gần như là không thể nào.

Lúc này, vào thời khắc Đái Hoa Bân mờ mịt thất thố nhất, đột nhiên nghe được âm thanh của Hoắc Vũ Hạo, hắn lại có cảm giác thoải mái khi giảm được gánh nặng trong lòng.

Ngay sau đó, hắn ngồi trên lưng ngựa dùng sức gật đầu một cái, ra hiệu Hoắc Vũ Hạo, bản thân sẽ nghe theo chỉ huy của hắn.

Hoắc Vũ Hạo trong lòng âm thầm hừ lạnh một tiếng, cuối cùng gia hỏa này còn không tính là quá ngu.

Vừa nghĩ tới đây, hành động của Hoắc Vũ Hạo cũng không dừng lại, tinh thần lực bao phủ thẳng đến Bạch Hổ Công Tước. Lúc này không biết địch nhân mai phục ở đâu, nhưng có thể khẳng định là mai phục trên tuyến đường bọn hắn phải qua. Hiện tại đã không cần phải suy đoán làm sao địch nhân biết được lộ trình tuần danh của Bạch Hổ Công Tước. Lúc này nhất định phải nghĩ cách ngăn cản Bạch Hổ Công Tước tiếp tục tiến lên.

Vì đánh giết Bạch Hổ Công Tước, địch nhân nhất định sẽ bày ra thiên la địa võng. Nếu thật sự tiến vào đại võng, Hoắc Vũ Hạo cũng không cho rằng bằng vào thực lực của mình có thể đi cứu viện Bạch Hổ Công Tước. Vương Đông Nhi là Hồn Đế, hắn và Đái Hoa Bân, Chu Lộ đều chỉ là Hồn Vương. Chỉ bằng một chút thực lực ấy mà muốn cứu trợ Bạch Hổ Công Tước có tu vi Hồn Đấu La? Bọn hắn dựa vào cái gì đây? Cho nên, chỉ có trước tiên tránh khỏi cái bẫy của đối thủ mới có cơ hội.

Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo ngồi ngay ngắn trên Bạch Hổ Câu, tùy ý để chiến mã phi nước đại. Nguyên nhân chủ yếu khiến hắn muốn xuất binh là để dò xét tình huống bất ổn bên phía đế quốc Nhật Nguyệt. Đế quốc Nhật Nguyệt đã rục rịch từ rất lâu, một mực ở vào trạng hái hết sức căng thẳng, tùy thời có khả năng phát động chiến tranh, còn đế quốc Tinh La cũng đã bày trọng binh ở các đại quan ải.

Nhưng theo tin tức bên phía đế quốc Nhật Nguyệt truyền đến, chiến tranh ít nhất cũng cần thời gian mấy tháng nữa, đế quốc Nhật Nguyệt cần phải chuẩn bị đầy đủ vật tư, đồng thời điều động càng nhiều quân đội đến biên cảnh mới có thể phát động.

Nhưng vào buổi sáng hôm nay, Đái Hạo đột nhiên nhận được một tin tức kinh người. Minh Đô phát sinh vụ nổ lớn xưa nay chưa từng có, vụ nổ tác động đến hơn một phần ba diện tích Minh Đô, làm cả đế quốc Nhật Nguyệt vì đó mà sôi trào, tổn thất nặng nề. Đế quốc Nhật Nguyệt đối ngoại tuyên bố, trận bạo tạc này có quan hệ với đế quốc Tinh La và đế quốc Thiên Hồn. Nhưng không nói cái gì cụ thể.

Mà theo Đái Hạo lấy được tin tức từ thư tín của công chúa Cửu Cửu, trận bạo tạc này không có quan hệ gì với bọn họ, hơn nữa còn rất có thể là do học viện Sử Lai Khắc làm.

Là ai làm hiện tại đã không trọng yếu, nhưng quy mô bạo tạc không thể nghi ngờ có đả kích to lớn đối với Minh Đô. Nghe nói thương vong mặc dù không nhiều, nhưng Minh Đức Đường và học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư đều bị hủy đi, rất có thể còn hủy đi một cái thương khố trọng yếu của bọn hắn. Dưới loại tình huống này, khả năng phát động chiến tranh toàn diện của đế quốc Nhật Nguyệt tất nhiên sẽ giảm mạnh. Nhất là, theo mật báo, Hoàng Đế của đế quốc Nhật Nguyệt vậy mà bị trận bạo tạc làm chấn kinh quá độ, đã băng hà.

Cứ như vậy khiến hoàng thất của đế quốc Nhật Nguyệt nhất định phải tạm thời lâm vào nội loạn. Tuy là thái tử Từ Thiên Nhiên đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối và quyền chủ động, nhưng mặt khác, các vị hoàng tử có cơ hội kế thừa ngôi vị hoàng đế cũng không phải ăn chay. Hơn nữa, bọn hắn rất hiểu rõ Từ Thiên Nhiên, một khi để vị đại ca kia thành công lên ngôi, vậy thì chờ đợi bọn hắn là cái gì có thể nghĩ. Bởi vậy bọn hắn tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào tiến hành phản kích.

Những tin tức này đối với đế quốc Tinh La mà nói thì tuyệt đối là đại hảo sự. Khả năng phát động chiến tranh toàn diện đã gần như là con số không. Điều này cũng lập tức cho đế quốc Tinh La càng nhiều thời gian chuẩn bị đối với chiến tranh.

Những năm gần đây, tam quốc của Đấu La Đại Lục cũng càng ngày càng coi trọng đối với sự phát triển của hồn đạo khí. Bạch Hổ Công Tước tự nhiên cũng không ngoại lệ. Mặc dù hắn không tham dự vào chế tạo hồn đạo khí, nhưng lại càng ngày càng coi trọng tác dụng của hồn đạo khí trong chiến tranh.

Trước đây không lâu, một kiện hồn đạo khí hàng mẫu được đưa đến khiến Bạch Hổ Công Tước quả thực hưng phấn không thôi. Kiện hồn đạo khí đó chính là Chư Cát Thần Nỏ pháo do Đường Môn chế tạo, chẳng những uy lực cực tốt, càng quan trọng hơn là, chỉ cần dùng Bình Sữa Kín bổ sung năng lượng xong, ngay cả binh lính bình thường đều có thể tiến hành thao tác. Tuy trước mắt mà nói thì công việc bảo trì vẫn tương đối phiền phức, nhất là đối với việc sử dụng Định Trang Hồn Đạo Pháo Đạn cùng với phải định kỳ bổ sung năng lượng. Nhưng mà, nếu như có lượng lớn trang bị loại Hồn Đạo Pháo này, lại nương vào lợi thế địa hình của Minh Đấu sơn mạch, đối với thủ quân của đế quốc Tinh La mà nói thì không thể nghi ngờ chỗ tốt càng thêm to lớn.

Hôm nay Bạch Hổ Công Tước đi dò xét cũng bởi vì lo lắng bên phía đế quốc Nhật Nguyệt, bọn hắn bị trọng thương như thế nên có thể sẽ có dị động. Cừu hận có lúc sẽ cho người ta mất lý trí, nhất là loại cừu hận giữa quốc gia càng là như vậy. Cho nên hắn phải nhanh chóng xem xét từng nơi phòng ngự trọng yếu.

Đái Hạo luôn luôn ưa thích tự thân hành động, đây cũng là nguyên nhân chính khiến hắn có uy vọng trong quân đội cao như thế. Lúc này bóng đêm tràn ngập, gió đêm mát lạnh thổi lất phất lên khuôn mặt khiến tâm tình của vị Bạch Hổ Công Tước này có vẻ tốt hơn. Dù sao, thời gian bộc phát chiến tranh hoãn lại, đối với tam quân thống soái là hắn mà nói, áp lực tự nhiên cũng liền giảm đi rất nhiều.

Đái Hạo đang tự hỏi làm thế nào để tăng cường bố trí cùng kiến tạo hồn đạo khí trong quân đội, bỗng nhiên, một cỗ sóng tinh thần kỳ dị truyền đến. Sóng tinh thần cũng không quá mãnh liệt, phải nói là cực chậm rãi chui vào trong đại não của hắn, dường như có ý đồ tiến vào Tinh Thần Hải của hắn.

Bạch Hổ Công Tước lông mày lưỡi mác dựng thẳng, đôi mắt song đồng lóe sáng. Một tầng sóng tinh thần mãnh liệt lập tức từ trên người hắn bắn ra, đem cỗ tinh thần lực ngăn cản bên ngoài. Đồng thời, hắn khoát tay, bốn tên thủ vệ đi theo bên cạnh hắn lập tức giữ chặt cương ngựa, Bạch Hổ Câu dưới chân hắn cũng theo đó ngừng lại.

Bạch Hổ Thân Vệ không hổ là quân đội tinh nhuệ nhất của Bạch Hổ Công Tước, có lẽ sức chiến đấu cá nhân của bọn hắn không bằng hồn sư, nhưng muốn nói chiến trận, kỷ luật nghiêm minh, pháp tắc quân nhân các kiểu, thì Bạch Hổ Công Tước khống chế bọn hắn tự nhiên như một phần thân thể của mình.

Sau khi phía trước truyền đến tín hiệu dừng lại, trên trăm tên Bạch Hổ Thân Vệ trong trong khoảng cách không đến năm mươi mét toàn bộ nhanh chóng dừng lại, đồng thời trận hình không có nửa phần tán loạn.

Đái Hạo quay lại đầu ngựa, Bạch Hổ Câu dưới chân phát ra một tiếng rít gào trầm thấp.

Đầu Bạch Hổ Câu này chính là một loại Ma Thú kỳ dị, thân ngựa da hổ, đạt tới thực lực cấp sáu, thuở nhỏ do bản thân Đái Hạo nuôi lớn, xem nó như huynh đệ ruột thịt. Trước khi Đái Hạo có được tu vi Hồn Thánh, dưới sự phối hợp của cả hai, khiến thực lực của hắn viễn siêu đồng giai, có thể nói đã vì hắn lập xuống công lao hiển hách.

Đầu Bạch Hổ Câu này có cảm giác cực kỳ nhạy bén, Đái Hạo vừa cảm nhận được sóng tinh thần, nó cũng đồng dạng cảm thấy, lập tức liền đưa ánh mắt về Bạch Hổ Thân Vệ ở phía sau .

- Là ai. Ra đây.

Đái Hạo trầm giọng quát. Ánh mắt đã hướng về phía Bạch Hổ Thân Vệ nhìn lại. Với tu vi của hắn, sau khi hơi tiếp xúc cùng làn sóng tinh thần lực, lập tức liền đoán được nó đến từ trong đám thân vệ của mình.

Mà dự đoán này không khỏi khiến Đái Hạo giật nảy cả mình. Phải biết, đối thủ tinh thần lực mặc dù bị hắn khu trừ, nhưng cường độ tinh thần lực này cũng không phải thứ mà Bạch Hổ Thân Vệ có được. Tinh thần lực ngoại phóng, trừ phi là hồn sư có năng khiếu tinh thần, còn không thì ít nhất cũng phải có tu vi Hồn Thánh trở lên mới có thể đạt tới a! May mắn là tinh thần lực của đối phương tựa hồ cũng không có ác ý gì cả.

Bạch Hổ Thân Vệ rốt cục có một tia rối loạn. Bốn tên hộ vệ bên người Đái Hạo lập tức thúc giục Long Lân Mã dưới chân lao đến, một người cầm đầu hét lớn một tiếng:

- Tất cả mọi người đứng yên tại chỗ không được nhúc nhích. Cảnh giới.

Tiểu đội Bạch Hổ Thân Vệ giữ chặt Long Lân Mã của bản thân, không nhúc nhích tí nào, chỉ có tiếng Long Lân Mã ngẫu nhiên phát ra âm thanh.

Tay phải của Hoắc Vũ Hạo vỗ một cái trên lưng ngựa, bản thân lập tức nâng bản thân đứng trên đó.

Lúc này, trong mắt của đám Bạch Hổ Thân Vệ, hắn là một tên binh lính có thân hình cao lớn, trang phục so với những người khác cũng không có khác biệt gì. Dưới tác dụng của sức mạnh kỳ dị của Càn Khôn Vấn Tình Cốc, đám Bạch Hổ Thân Vệ nhìn thấy hắn đều sẽ cảm giác rất quen thuộc, tự nhiên xem hắn như đồng đội, nhưng nếu để ai kêu lên tên của hắn, nhất định hết lần này tới lần khác nghĩ không ra.

- Công tước đại nhân. Là ta.

Hoắc Vũ Hạo cao giọng nói.

Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo hai mắt híp lại, bốn tên cận vệ của hắn cũng đã phóng người lên khỏi Long Lân Chiến Mã, sau lưng mỗi người đều mở ra một cặp cánh chim tinh xảo, nhanh chóng xông tới hắn. Mà những tên Bạch Hổ Thân Vệ xung quanh cũng riêng phần mình rút ra chiến đao, vây quanh vị trí của Hoắc Vũ Hạo. Lúc này bên cạnh hắn cũng chỉ còn Vương Đông Nhi đứng sát bên.

Đái Hạo nhìn vào Hoắc Vũ Hạo, hai mắt híp lại, cảm giác của hắn và Bạch Hổ Thân Vệ đều giống nhau, có cảm giác cực kỳ quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi tên người này.

- Ngươi là ai? Là ngươi dùng tinh thần lực thăm dò ta sao?

Đái Hạo trầm giọng quát.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đúng vậy. Người hẳn đã cảm thấy tinh thần lực của ta rất mạnh. Thẳng thắn mà nói thì ta là một hồn sư hệ tinh thần. Bởi vì ngưỡng mộ ngài và trung thành với quốc gia nên mới tham gia vào Bạch Hổ Thân Vệ. Ta không có ý muốn giấu diếm, nhưng lại không muốn quá mức ra mặt, cho nên mới một mực ẩn thân trong Bạch Hổ Thân Vệ. Ta vừa rồi đột nhiên cảm giác được phía trước có nguy hiểm, cho nên mới dùng tinh thần lực hướng người cảnh báo.

Trong mắt Đái Hạo lộ ra mấy phần nghi hoặc, nhưng ngay sau đó liền biến ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng quát:

- Bắt lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.