Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 697: Vì hạnh phúc mà chiến! (1)



"Hắn là trời của ta", đơn giản mấy chữ này, tại thời khắc này lại giống như sinh ra một cỗ trùng kích cực mạnh vào lòng Vương Thu Nhi. Nàng ngơ ngác nhìn Vương Đông Nhi, mãi không nói nên lời.

Vương Đông Nhi có chút kỳ quái nhìn về phía nàng:

- Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?

Ánh mắt của Vương Thu Nhi đột nhiên trở nên nhu hòa:

- Có lẽ ngươi nói đúng, chuyện này chỉ sợ cũng là nguyên nhân ta trong lòng hắn mãi mãi cũng không cách nào cùng ngươi so sánh.

Vương Đông Nhi lắc đầu, lên tiếng:

- Ta cũng không cho rằng như vậy, khác biệt giữa chúng ta chỉ là tới trước tới sau mà thôi. Ta biết hắn trước, nên ta đã chiếm cứ vị trí trong lòng hắn, nếu không, với sự ưu tú của Thu Nhi tỷ, làm sao lại hấp dẫn không được hắn chứ? Hắn cũng không phải dạng nam nhân bình thường.

Nói đến đây, Vương Đông Nhi cũng không nhịn được mà nở nụ cười, nhìn vào Vương Thu Nhi trước mặt, dung nhan cùng mình giống nhau như đúc, lại tràn đầy anh khí lạnh lùng, tâm tình lại bình tĩnh lạ thường.

Vương Thu Nhi tự giễu cười cười:

- Không, ngươi không hiểu. Kỳ thật, từ lúc vừa mới bắt đầu ta đã thua rồi, thua cực kỳ triệt để, vô luận như thế nào, ta đều không thể cùng ngươi so sánh.

Vương Đông Nhi ngẩn người:

- Thu Nhi tỷ, nếu như không phải ta đã sớm biết trong nhà chỉ có mình ta, ta thật sự nghĩ ngươi là tỷ tỷ thất lạc của ta, dáng dấp chúng ta quá giống nhau.

Cảm xúc của Vương Thu Nhi đột nhiên trở nên có chút kích động:

- Ta sai rồi, có lẽ, từ lúc vừa mới bắt đầu ta đã không nên làm như thế. Nếu như ta có thể tiếp xúc hắn sớm hơn, lấy một diện mạo khác đi gặp hắn, nếu ngươi không bày ra bộ dáng nữ nhi của mình, có lẽ ta còn có một cơ hội.

Vương Đông Nhi nghi ngờ nói:

- Thu Nhi tỷ, ngươi như thế nào khiến ta có chút nghe không hiểu rồi hả?

Vương Thu Nhi yên lặng lắc đầu, vẫn đang tự lẩm bẩm:

- Kỳ thật, cũng bởi vì ta vẫn luôn không có nhận rõ lòng của mình. Nếu như ta có thể sớm một chút nhận rõ bản thân thì tốt biết bao nhiêu. Mà có lẽ, ta căn bản cũng không nên chạy ra tìm hắn. Ta sai rồi, vẫn luôn sai rồi.

Vương Đông Nhi không nói gì thêm, chỉ yên lặng lắng nghe.

- Ngươi có phải rất kỳ quái ta đang nói cái gì hay không?

Vương Thu Nhi cười, cười có chút quái dị, nụ cười có chút trào phúng, nhưng đối tượng trào phúng lại chính là nàng.

Vương Đông Nhi khẽ gật đầu.

Vương Thu Nhi cười ha hả, nói:

- Trên thế gian như thế nào lại có sự tình trùng hợp như thế a! Chẳng lẽ ngươi thật cho rằng, chúng ta không có cùng chung huyết mạch mà lại giống như đúc sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy, ta càng giống Quang Minh Nữ Thần trong lòng hắn hơn sao?

Vương Đông Nhi ngẩn ngơ:

- Thu Nhi tỷ, ngươi có ý gì?

Vương Thu Nhi lên tiếng:

- Hình dạng này của ta, vốn là đến từ ngươi. Hoặc nói đúng hơn là tới từ hình chiếu của ngươi trong lòng của hắn. Bóng dáng khắc sâu nhất trong lòng hắn, cũng là người mà hắn cực kỳ yêu thương. Cho nên, ta mới khiến cho bản thân biến thành cái bộ dáng này xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng mà, ta lại tuyệt đối không nghĩ tới, vị tỷ tỷ mà ngươi từng kể cho hắn nghe lại không có thật, nàng căn bản chính là ngươi. Mà hình chiếu trong lòng hắn, lại căn bản chính là dáng vẻ của ngươi trong tương lai.

Vương Đông Nhi rốt cục ngồi không yên, nàng đột nhiên từ mặt đất đứng lên, hoảng hốt nhìn vào Vương Thu Nhi, lên tiếng:

- Thu Nhi, ngươi đang nói cái gì? Ngươi. . . tướng mạo của ngươi là giả sao?

Nụ cười của Vương Thu Nhi tiếp tục nở rộ, yêu kiều cười khẽ, tiếp tục nói:

- Ngươi đã sớm hoài nghi ta, đúng không? Kỳ thật, cũng không thể nói là giả, phải nói là thật, chỉ bất quá phần chân thực này lại chính là ta trao cho bản thân.

- Biết ta vì cái gì nói cho ngươi chuyện gì không? Bởi vì, ta đột nhiên muốn ích kỷ một lần, hôm nay giữa ngươi và ta, thật chỉ có một người mới có thể còn sống nhìn thấy hắn. Nếu như ta có thể giết chết ngươi, ít nhất trong tương lai ta còn có thể có một cơ hội, ta còn có thể thông qua bản thân không ngừng cố gắng để hắn đón nhận ta. Mà không làm như vậy, thì ta ngay cả một chút xíu cơ hội cũng không có.

- Thật xin lỗi, Đông Nhi, trong cuộc đời này của ta cũng chỉ yêu một mình hắn. Mà khoảnh khắc ta chân chính yêu hắn, cũng chính là lúc hắn liều lĩnh vì ngươi nuốt vào Dương Tuyền nóng bỏng. Ngươi có biết sau khi hắn lấy xuống Tương Tư Đoạn Trường Hồng lập tức liền phải chết không? Là ta cứu được hắn, bởi vì ở nơi đó còn có một đóa Tương Tư Đoạn Trường Hồng khác, là ta dùng tâm huyết của mình hái nó xuống, đút cho hắn. Nếu không, ngươi thật cho là hắn còn có thể sống được trở về gặp ngươi sao? Mà ở khoảnh khắc ta vì hắn hái được Tương Tư Đoạn Trường Hồng, ta mới hiểu được, ta đã sớm yêu hắn say đắm, yêu đến không thể cứu chữa được.

- Yêu là ích kỷ, là chiếm hữu. Sinh mệnh trước kia của hắn đã vì ngươi mà chết, mà sinh mệnh hiện tại của hắn là ta dùng tâm huyết hái xuống Tương Tư Đoạn Trường Hồng, hắn nên thuộc về ta, phải là của ta. Ta yêu hắn, ta thật sự yêu hắn.

Nụ cười biến thành nước mắt, Vương Thu Nhi vẫn như cũ ngồi đó, lệ rơi đầy mặt.

Nhìn vào nước mắt của nàng, Vương Đông Nhi đột nhiên trở nên trầm mặc, trong đôi mắt to tròn của nàng cũng không có vẻ kinh ngạc hoặc căm thù, ánh mắt lưu chuyển, nhưng dần dần trở nên kiên định.

Nàng nhẹ nhàng cúi người, chậm rãi khom người hướng Vương Thu Nhi:

- Thu Nhi, cảm ơn ngươi. Cảm ơn ngươi để cho Vũ Hạo sống sót. Nếu như không có ngươi, hắn đã vì ta mà chết. Ta có thể cảm nhận được tình yêu của ngươi đối với hắn, ngươi yêu hắn, một tình yêu chân thật. Nhưng mà, trong tim ta, cũng đồng dạng chảy xuôi huyết dịch nóng bỏng của hắn.

- Ngươi nói đúng, hoặc là nói Càn Khôn Vấn Tình Cốc làm cũng rất đúng. Giữa chúng ta, vốn hẳn là chỉ có một người có thể cùng với hắn ở một chỗ. Bất luận ai thua ai thắng, ta tin tưởng, bất luận là ngươi hay là ta, vẫn sẽ vẫn như cũ đối xử tốt với hắn, thật lòng yêu hắn. Thu Nhi, ta chỉ có một cái yêu cầu, nếu như ngươi thắng, nếu như ngươi có thể thì hãy biến thành bộ dáng của ta tiếp tục yêu hắn đi. Ta không muốn hắn vì cái chết của ta mà thương tâm, ngươi có thể làm được không?

Nước mắt của Vương Thu Nhi đột nhiên ngừng lại, yên lặng lắc đầu:

- Biến hóa của ta, chính là chung cực biến thân, chỉ có thể dùng một lần, huống chi, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta. Ngươi là Vương Đông Nhi, ta là Vương Thu Nhi. Ta muốn người hắn yêu chính là ta.

Vương Đông Nhi lên tiếng:

- Vậy thì, nếu như ta chết rồi. Ngươi đừng nói cho hắn tại sao ta chết, chỉ để hắn nghĩ ta mất tích là được. Như thế thì trong lòng hắn ít nhất còn có một phần ký thác. Mà trong cuộc sống tương lai, ngươi yêu hắn thật tốt, để tình yêu của hắn dần chuyển dời trên người ngươi.

Đôi mắt của Vương Thu Nhi đột nhiên mở to, đồng tử trong đôi mắt ấy lập tức dựng đứng, nổi giận gầm lên một tiếng:

- Ngươi nói những lời nhảm nhí này làm gì? Muốn động dao động quyết tâm của ta sao? Ngươi nằm mơ đi!

Dứt lời, thân thể mềm mại thon dài của nàng đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, Hoàng Kim Long Thương hiện trong tay, hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng, như thiểm điện hướng phía Vương Đông Nhi đâm tới.

Một thương này dường như đang ngưng tụ hàng nghìn hàng vạn con Kim Xà xoay vòng, hội tụ thành một đầu Kim Long to lớn, khí thế hiển hách, tựa hồ muốn xuyên thấu toàn bộ trời đất. Lập tức, mọi thứ xung quanh tựa hồ cũng bởi vì nó mà ảm đạm, một thương này giống như đem nội tâm oán giận cùng tình yêu chấp nhất của Vương Thu Nhi hoàn toàn ngưng tụ.

Ánh sáng chói mắt nở rộ sau lưng Vương Đông Nhi, mũi chân điểm nhẹ trên mặt đất, cả người nàng đã nhẹ nhàng bay lên, đôi cánh Quang Minh Nữ Thần Điệp mở rộng, mang theo thân thể mềm mại của nàng lui lại, từng hành động giống như nước chảy mây trôi.

Vàng, tím, tím, đen, đen, đen, sáu cái hồn hoàn lóe sáng. Hồn hoàn thứ hai càng tỏa sáng rực rỡ, vô số Điệp Thần Quang không ngừng từ cánh bướm phóng thích ra, va chạm chính diện Kim Long đang bay tới.

Tiếng nổ kịch liệt không ngừng vang lên, Vương Đông Nhi trên không trung lui lại, Vương Thu Nhi nâng thương đuổi sát theo sau, cơ hồ là trong nháy mắt, Vương Đông Nhi đã bị buộc đến biên giới băng Phong Tuyệt địa.

Bỗng nhiên, thân thể mềm mại của Vương Đông Nhi trầm xuống, ánh sáng sau lưng hoàn toàn thu liễm, một cây búa đen như mực lặng yên không tiếng động xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng.

Cây búa quét ngang một cái!

Đang——

Trong tiếng nổ chói tai, Hoàng Kim Long Thương lại hiện ra, nhưng lực lượng của một chùy này hiển nhiên không đủ để ép nó hoàn toàn hiện ra, chỉ là chấn ra khỏi phạm vi thân thể của Vương Đông Nhi.

Phốc!

Huyết quang bắn ra, Hoàng Kim Long Thương hung hăng đâm vào tay trái của Vương Đông Nhi, trực tiếp xuyên thấu qua.

Lập tức, năng lực thôn phệ sinh mệnh kinh khủng của Hoàng Kim Long Thương toàn diện bộc phát, nhưng trên cánh tay trái của Vương Đông Nhi lại sáng lên từng vầng sáng màu vàng, chính là năng lực của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt, miễn cưỡng chống cự lại cỗ năng lực thôn phệ này. Nhưng lại vẫn như cũ có thể thấy được, huyết sắc trên cánh tay của Vương Đông Nhi hoàn toàn biến mất.

- Vì sao?

Ánh mắt của Vương Thu Nhi trở nên sắc bén, hung hăng nhìn chăm chú Vương Đông Nhi. Nàng rất rõ ràng, với thực lực của Vương Đông Nhi, chỉ một thương này căn bản không có khả năng tổn thương đến nàng. Giữa hai người cho dù có chênh lệch, nhưng cũng tuyệt đối không lớn. Vương Đông Nhi mặc dù không có vũ hồn Cực Hạn, nhưng lại có được vũ hồn song sinh, về mặt tu vi tuyệt không kém gì so với bản thân.

Vương Đông Nhi mỉm cười:

- Một thương này, là trả lại nhân tình ngươi cứu trợ Vũ Hạo. Bất quá, ngươi yên tâm, ta tuyệt không buông tha trận chiến này. Mà ngược lại, ta muốn vì hạnh phúc mà chiến. Chịu một thương này của ngươi, ta mới càng có thể yên tâm thoải mái đi tranh thủ hạnh phúc của ta. Tới đi, Thu Nhi, xuất ra chiến lực mạnh nhất của ngươi.

Dứt lời, hai tròng mắt của Vương Đông Nhi đột nhiên sáng lên, hai tròng mắt màu phấn lam hoàn toàn biến thành màu xanh thăm thẳm, Hạo Thiên Chuy trong tay phải biến mất, Điệp Thần Song Dực xuất hiện lần nữa, ngay sau đó, thân thể mềm mại của nàng liền biến thành một đạo lam kim sắc ánh sáng, bay lên như diều gặp gió.

Vương Thu Nhi chỉ cảm thấy Hoàng Kim Long Thương khẽ run lên, liền bị Vương Đông Nhi giẫy thoát. Ngay sau đó, lam kim sắc ánh sáng lóa mắt cũng đã phóng lên tận trời.

Điệp Thần Vũ, hồn kỹ thứ sáu của Vương Đông Nhi .

Hồn kỹ này chỉ được dùng qua ở thời điểm lúc trước Vương Đông Nhi đối mặt Cốt Long Ngôn Phong, cho dù là với thực lực cấp bậc tà hồn sư Hồn Thánh của Ngôn Phong, cũng đều suýt nữa bị điệp Thần Vũ đánh tan tác. Mà lần này, Vương Đông Nhi vậy mà vừa mới bắt đầu chiến đấu, liền đem điệp Thần Vũ phóng thích ra ngoài.

- Thu Nhi, cẩn thận, ta tuyệt sẽ không hạ thủ lưu tình.

Âm thanh của Vương Đông Nhi từ không trung truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.