Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 708: Đường Môn phát triển không ngừng (3)



Lực lượng Mẫn Diệt đúng là lợi hại, cho dù kiếm ảnh đã chuyển hóa thành quang minh nhưng vẫn bị ảm đạm đi rất nhiều. Nhưng lực lượng của Mẫn Diệt Chi Thể chung quy vẫn có hạn, Nam Thu Thu cũng không dám làm nó hao hết, sẽ làm bị thương đến căn nguyên của chính nàng. Hào quang màu phấn hồng hóa thành một đạo ánh sáng trở lại trong cơ thể nàng. Mà lúc này, Diệp Cốt Y cũng đã trở về bên cạnh nàng.

Hai nữ sắc mặt đều có chút khó coi, các nàng đã dốc hết toàn lực, nhưng lại vẫn như cũ không thể chiếm thượng phong.

- Các ngươi không phải đối thủ của ta. Trở về nỗ lực thêm đi.

Quý Tuyệt Trần không tiếp tục tiến công, Thẩm Phán Chi Kiếm trong tay thu lại, xoay người rời đi.

Khuôn mặt của Nam Thu Thu lập tức đen lại:

- Ra dáng ngưu bức a! Thắng bại chưa phân, làm sao lại không phải đối thủ của hắn.

Trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Cốt Y lại hiện lên mấy phần cười gượng:

- Thôi kệ, không phải là đối thủ thì thôi. Bây giờ không phải là đối thủ, không có nghĩa về sau cũng không phải. Vừa rồi hắn đúng là đối với ta hạ thủ lưu tình. Sau khi hắn đem hắc ám chuyển hóa thành quang minh, lại mượn lực lượng của ta, nếu như hắn toàn lực ứng phó một kích vừa rồi, ta khẳng định không cách nào toàn thân trở ra. Ngay cả Mẫn Diệt Chi Thể của ngươi cũng khó nói. Huống chi, hắn vẫn không dùng đến sức mạnh Vũ Hồn Chân Thân. Không nghĩ tới, chênh lệch còn lớn như vậy.

Nam Thu Thu ôm lấy bả vai của Diệp Cốt Y, lên tiếng:

- Cốt Y tỷ đừng nhụt chí, hắn so với chúng ta già hơn. Chúng ta sớm muộn cũng có thể siêu việt hắn.

Quý Tuyệt Trần lúc này còn chưa đi xa, nghe được câu này, dưới chân lập tức lảo đảo một cái. Kinh Tử Yên đi bên cạnh hắn nhịn không được cười lên.

Quý Tuyệt Trần mới hơn hai mươi tuổi, có thể nói là già sao? Bất quá, trong những người ở Đường Môn, hắn tựa hồ đúng một trong những người lớn tuổi nhất. . .

- Đại sư huynh, ngươi trở về.

Nam Thu Thu đột nhiên nhảy cẫng kêu lên, hoàn toàn không để ý đến người nào đó phiền muộn.

Bối Bối từ bên ngoài đi vào, sắc mặt nhìn qua có chút ngưng trọng, chào hỏi mọi người, lên tiếng:

- Đi, chúng ta vào trong phòng nói.

Hắn mang theo mọi người đi tới phòng nghị sự, ngoại trừ những đệ tử bên ngoài, những người ở đây đều có thể nói là hạch tâm của Đường Môn.

Trên đường đi, Nam Thu Thu đã không nhịn được mà hỏi:

- Đại sư huynh, thế nào? Có tin tức về mẹ của ta sao?

Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đã có tin tức, tin tức tốt là bọn hắn đều vô sự, còn sống. Tin tức xấu là, bọn hắn đúng là rơi vào trong tay đế quốc Nhật Nguyệt.

Nam Thu Thu "Vụt" một tiếng, lập tức đứng lên, quay người muốn đi ra ngoài, may mắn là động tác của Diệp Cốt Y cũng nhanh, vừa vặn kéo nàng lại.

Bối Bối nhíu mày, lên tiếng:

- Thu Thu đừng kích động. Nghe ta nói hết lời. Người thì nhất định phải cứu, nhưng ngươi cho rằng với lực lượng một mình ngươi là có thể đem mấy người mẫu thân của ngươi cứu về sao?

Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí của Bối Bối rõ ràng trở nên nghiêm nghị hơn.

Nam Thu Thu ủy khuất méo miệng, trong hốc mắt đã có hơi nước nổi lên, từ nhỏ nàng và mẫu thân đã sống nương tựa lẫn nhau, mẫu thân đối nàng cực kỳ yêu chiều, nếu không cũng sẽ không dưỡng thành tính tình kiêu ngạo như hiện tại. Tuy gia nhập Đường Môn, thoát ly mẫu thân giám thị đối với nàng mà nói là một sự tình rất vui vẻ, nhưng chuyện này cũng không có nghĩa tình cảm giữa nàng và mẫu thân không sâu, mà ngược lại, Nam Thu Thu cùng mẫu thân có tình cảm cực sâu, mẫu thân lâm vào nguy cơ khiến nàng tâm loạn như ma.

Rất nhanh sau đó, tất cả cao tầng Đường Môn đều đi tới phòng nghị sự, Diệp Cốt Y lôi kéo Nam Thu Thu ngồi xuống một bên, những người khác cũng đều ngồi xuống. Trong đó, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu đều đến. Bên phía Hồn Đạo Đường, Hiên Tử Văn và Cao Đại Lâu bởi vì không tham dự quyết sách của Đường Môn, chỉ say mê nghiên cứu hồn đạo khí nên không tham gia hội nghị, Mặc Hiên thì đang tiếp tục tu luyện trong nội viện, hắn vẫn là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng của nội viện .

- Tất cả mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu họp.

Bối Bối ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt ngưng trọng lên tiếng:

- Theo tin tức học viện truyền đến, đế quốc Nhật Nguyệt phách lối xác nhận những thí sinh dự thi của các đại học viện và tông môn đều trong tay bọn hắn. Trước mắt đều còn sống.

Từ Tam Thạch tiếp lời:

- Bọn hắn có ý gì đây? Đây không phải là chủ động cùng chúng ta tam quốc chúng ta tuyên chiến sao?

Bối Bối lắc đầu nói

- Còn chưa tới cấp độ tuyên chiến, nhưng bọn hắn lại càng thêm âm hiểm độc ác. Tuyên bố này có ý nghĩa đầu tiên là chỉ ra bọn hắn bắt được đệ tử, học viên của chúng ta, cùng tông môn, học viện chính thức trở mặt. Nhưng tương tự, cũng nói rõ cho chúng ta biết những người này trong tay bọn hắn. Điều này cũng nói lên ý nghĩa thứ hai, để cho chúng ta ném chuột sợ vỡ bình.

Ánh mắt của Bối Bối liếc nhìn mọi người một vòng, nhất là dừng lại trên mặt Nam Thu Thu hơi lâu hơn một chút, tiếp tục nói:

- Các ngươi ngẫm lại xem, có thể đại diện các đại học viện, tông môn tham gia Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, người nào không phải là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ tuổi trẻ? Cơ hồ đều là nhân tài trụ cột trong tương lai của các học viện, tông môn. Lại thêm lão sư dẫn đội, hoặc như giống Địa Long môn có tông chủ tự thân xuất mã. Những người này tất cả đều rơi vào trong tay đế quốc Nhật Nguyệt, điều này có ý nghĩa gì?

Hòa Thái Đầu trở nên anh tuấn hơn so với trước kia rất nhiều, hoặc nói đúng hơn là Từ Hòa trầm giọng nói:

- Mang ý nghĩa các đại tông môn và học viện không dám tùy tiện động thủ đối với đế quốc Nhật Nguyệt, ít nhất trước khi người một nhà vẫn chưa cứu ra thì không dám.

Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đây là loại tình huống thứ nhất, loại tình huống thứ hai là một vài học viện và tông môn sẽ mạo hiểm nghĩ cách cứu viên, cũng đồng dạng sẽ trúng cái bẫy của địch nhân, bị đế quốc Nhật Nguyệt tiêu diệt từng bộ phận. Đồng thời, có loại kiềm chế này, các quốc gia coi như muốn có hành động đối với đế quốc Nhật Nguyệt cũng không thể không cân nhắc đến việc ảnh hưởng đến chiến lực tông môn, học viện của bản thân. Đế quốc Nhật Nguyệt cũng có thể nhân cơ hội này nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục nguyên khí. Kế sách một mũi tên bắn rơi bốn con chim này phải nói cực kỳ độc!

- Chúng ta làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự không cứu người sao?

Nam Thu Thu nhịn không được có chút gấp.

Bối Bối lên tiếng:

- Ngươi an tâm chớ vội. Đương nhiên không thể không cứu người. Nhưng nhất định phải tính trước làm sau, mạo muội đi cứu người sẽ chỉ hoàn toàn phản tác dụng. Ngươi yên tâm, mẹ của ngươi tạm thời hẳn không có nguy hiểm, ít nhất trước khi đế quốc Nhật Nguyệt chuẩn bị chân chính phát động chiến tranh xâm lược trước đó sẽ không gặp nguy hiểm. Giá trị lợi dụng của bọn hắn vẫn sẽ được giữ nguyên cho đến khi đế quốc Nhật Nguyệt thật sự phát động chiến tranh. Mà tới lúc đó vẫn còn ít nhất một đến hai năm.

Nghe Bối Bối tỉnh táo phân tích, cảm xúc của Nam Thu Thu cũng khôi phục mấy phần, làm bộ dáng đáng thương nhẹ gật đầu.

Bối Bối lúc này mới tiếp tục nói

- Mọi người hẳn là chú ý tới, vừa rồi ta nói những người này sợ ném chuột sợ vỡ bình, nhưng thật ra không bao gồm vài phương diện thế lực. Đó là học viện Sử Lai Khắc của chúng ta, còn có Bản Thể Tông. Bản Thể Tông hiện tại đã là hộ quốc tông môn của đế quốc Thiên Hồn, bọn hắn đồng dạng muốn sẽ nghĩ cách cứu viện những hồn sư bị bắt của đế quốc Thiên Hồn. Mà học viện chúng ta càng là nghĩa bất dung từ. Đồng thời, Đường Môn bên này cũng không có gì để kiêng kị.

Hòa Thái Đầu nhìn thoáng qua Nam Thu Thu, lên tiếng:

- Đại sư huynh, các thế lực cao tầng của các quốc gia giao tranh, Đường Môn chúng ta tham dự vào, có thể hay không. . .

Dứt lời, trong ánh mắt của hắn hiện lên thần sắc lo lắng.

Ầm!

Nam Thu Thu vỗ bàn một cái thật mạnh. Lập tức hung hăng nhìn hằm hằm Hòa Thái Đầu, lên tiếng:

- Bộ dáng ngươi to con như vậy, nhưng ngươi lại sợ sao?

Hòa Thái Đầu nhăn mày lại, không đợi hắn nói cái gì, Tiêu Tiêu ngồi bên cạnh cũng đột nhiên đứng lên.

- Ngươi nói cái gì? Sợ? Chúng ta sợ sao?

Hòa Thái Đầu một tay ôm eo Tiêu Tiêu, thân hình hắn cao ráo, cho dù đang ngồi cũng rất nhẹ nhõm ôm nàng, đem Tiêu Tiêu kéo về ghế, sau đó ánh mắt bình tĩnh nhìn Nam Thu Thu, lên tiếng:

- Ta là người của đế quốc Nhật Nguyệt, Chính xác mà nói, ta là hoàng thất của đế quốc Nhật Nguyệt . Mười mấy năm trước, phụ thân ta cùng cả nhà mấy trăm miệng ăn, bị Hoàng Đế đời trước vừa mới băng hà của đế quốc Nhật Nguyệt dẫn người sát hại toàn bộ.

Hắn rất bình tĩnh kể lại, giống như là đang kể lại một sự tình không liên quan đến bản thân, trên nét mặt không có nửa phần dao động. Nhưng Nam Thu Thu nghe được, nội tâm từ kinh ngạc dần dần biến thành rung động, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào.

- Thật, thật xin lỗi. . .

Nam Thu Thu mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là cô nương không nói lý, vội vàng cúi đầu ngồi xuống.

Hòa Thái Đầu mỉm cười, lên tiếng:

- Không có gì, quan tâm quá hóa loạn. Ngươi yên tâm, mọi người sẽ bàn bạc kỹ hơn, nhất định sẽ tìm được phương án tối ưu nghĩ cách cứu viện mẫu thân ngươi, cứu lấy Địa Long môn cũng sẽ là mục tiêu hàng đầu của chúng ta. Ta chỉ lo lắng, học viện có để cho chúng ta tham dự lần hành động này hay không, chúng ta nhất định phải có kế hoạch kỹ càng mới có thể hành động.

Bối Bối nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Không sai, tính trước làm sau, chúng ta Đường Môn chỉ mới chỉ vừa định hình, căn cơ bất ổn. Lần này chúng ta chỉ phối hợp hành động, còn học viện mới là người chủ lực nghĩ cách cứu viện. Bởi vì nếu có học viện làm chủ lực, cho dù hành động thất bại thì đế quốc Nhật Nguyệt cũng không cách nào giận lây sang ai.

- Nhưng mà, bên phía đế quốc Nhật Nguyệt nhất định đã sớm làm xong đầy đủ chuẩn bị, chỉ cần chờ chúng ta tự chui đầu vào lưới. Cho nên, lần này nghĩ cách cứu viện sẽ cực kỳ gian nan, hết thảy nhất định phải chuẩn bị vạn toàn mới có thể hành động. Cho nên, Thu Thu, ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng mọi người, tuyệt không thể tự mình mạo muội hành động, kích động không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, ngươi bây giờ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng chúng ta, tin tưởng mọi người, hiểu chưa?

Nam Thu Thu khẽ gật đầu.

Bối Bối lên tiếng:

- Chư vị trưởng lão Hải Thần Các đã thương lượng qua, từ trên thực lực mà nói, muốn vây quanh đế quốc Nhật Nguyệt có lượng lớn hồn đạo sư và tà hồn sư tạo thành Thánh Linh Giáo để cứu người, thì không thể nghi ngờ là vô cùng khó khăn. Chúng ta đã phái ra một loạt nhân viên điều tra, đi thăm dò tình huống đối phương. Đồng thời, hiện tại cũng tuyệt không phải thời cơ tốt nhất để nghĩ cách cứu viện, đế quốc Nhật Nguyệt dám can đảm dùng phương thức gần như tuyên chiến để an bài chuyện này, tất nhiên là có chuẩn bị đầy đủ, cho nên, chúng ta nhất định phải chờ, đợi đến khi bọn hắn buông lỏng cảnh giác mới có thể tìm được cơ hội.

Lần này Nam Thu Thu không tiếp tục mở miệng, nàng tựa hồ nhận được giáo huấn lúc trước, lần này đã tỉnh táo hơn rất nhiều

Diệp Cốt Y nhìn Nam Thu Thu một chút, lên tiếng:

- Chúng ta phải chờ bao lâu?

Bối Bối lắc đầu, lên tiếng:

- Ta cũng không rõ. Muốn chờ đợi thời cơ tốt nhất, hết thảy đều phải dựa theo tình báo điều tra được và an bài của học viện. Cấp độ so đấu này đã không phải là thứ chúng ta có khả năng quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.