Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 709: Vũ Hạo xuất quan (1)



- Mọi người nắm chắc thời gian tu luyện, mỗi một phần thực lực tăng lên đều trở thành bảo đảm tốt nhất cho chúng ta. Ta đã thỉnh cầu học viện, ngày mai Ngôn viện trưởng tự mình mang theo Nam Nam và Tiêu Tiêu đi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tìm kiếm hồn thú thích hợp làm hồn hoàn thứ sáu cho cả hai. Tam Thạch ngươi và Thái Đầu cũng cùng đi với hai người họ, tránh khỏi các ngươi không yên lòng.

Càn Khôn Vấn Tình Cốc dĩ nhiên làm cho không ít người đau khổ, nhưng cũng đồng dạng mang đến chỗ tốt cho những người khác, Đường Môn bên này có bốn người đều được tăng lên đẳng cấp hồn lực, Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông Nhi, Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam. Đương nhiên, còn có Vương Thu Nhi đã mất tích.

Trong đó, hồn lực của Tiêu Tiêu và Giang Nam Nam càng trực tiếp được đề thăng đến sáu mươi cấp. Sau khi trở về Đường Môn, hai nữ thông qua những ngày này tu luyện, tu vi đã triệt để vững chắc, chỉ cần thu hoạch hồn hoàn thứ sáu là có thể thăng cấp lên Hồn Đế. Đợi đến khi các nàng thăng cấp, trong Sử Lai Khắc Thất Quái cũng chỉ còn lại một mình Hoắc Vũ Hạo chưa tấn cấp.

Bất quá, sau khi hồn lực của Hoắc Vũ Hạo được tăng lên năm cấp, khoảng cách đến cấp sáu mươi cũng không xa.

Mọi người nhao nhao gật đầu, Hồn Vương tăng lên Hồn Đế, mặc dù không khó khăn giống Hồn Đế tăng lên Hồn Thánh, nhưng cũng là một đường ranh giới của hồn sư. Từ Hồn Vương tăng lên Hồn Đế cũng là một lần bay vọt về chất, khiến thực lực của Đường môn cũng chỉnh thể tăng lên .

- Tốt, trước tiên cứ như thế. Mọi người nắm chắc thời gian tu luyện, còn nếu có tin tức gì về cách cứu viện thì ta sẽ thông báo cho mọi người. Tan họp.

Mọi người nhao nhao đứng dậy rời đi, Nam Thu Thu ngồi tại chỗ trầm mặc mãi một lúc mới đứng lên.

Diệp Cốt Y một mực làm bạn bên người nàng, thấp giọng hỏi:

- Thu Thu, ngươi không sao chứ?

Nam Thu Thu nhẹ nhàng lắc đầu:

- Ta không sao. Cốt Y tỷ, tỷ nói xem, chúng ta thật có thể cứu mẫu thân ta sao?

Diệp Cốt Y than nhẹ một tiếng, nói:

- Trên đại lục, nếu như ngay cả học viện Sử Lai Khắc cũng không thể làm được mà nói, vậy thì cũng không có lực lượng nào có thể làm được. Ngươi nhưng tuyệt đối đừng làm chuyện dại dột, chúng ta cứ hảo hảo chờ xem. Bối Bối đã nói như vậy thì học viện bên đó tự nhiên sẽ có kế hoạch. Chúng ta bây giờ cần phải cố gắng tu luyện, cố gắng tăng lên thực lực bản thân. Ngươi cũng muốn sớm ngày trở thành Hồn Đế a! Vũ hồn của chúng ta đều đặc biệt, tu vi càng cao thì uy lực lại càng lớn. Cùng cố gắng nỗ lực thôi.

- Ừm!

Nam Thu Thu dùng sức gật đầu:

- Ta nhất định sẽ cố gắng. Ta nhất định phải đi cứu mẫu thân.

Diệp Cốt Y ôm nàng, nói:

- Cũng không biết gia hỏa đó thế nào, từ khi sau khi trở về hắn liền đi bế quan. Nghe nói lần này còn là bế tử quan. Không biết hắn muốn làm gì. Người yêu của hắn. . .

- Xuỵt!

Nam Thu Thu đưa ngón tay lên miệng, nhẹ nhàng lắc đầu, lên tiếng:

- Sự tình liên quan tới Vương Đông Nhi tốt hơn là đừng nói nữa. Chuyện này hiện tại đã thành cấm kỵ. Nguyên bản ta cũng rất chán ghét gia hỏa Hoắc Vũ Hạo. Bất quá, hắn cũng thật đáng thương, trải qua Càn Khôn Vấn Tình Cốc mà mất đi nữ nhân hắn yêu, lại có thể hóa bi phẫn thành động lực tu luyện, thật sự là. . .

Diệp Cốt Y hừ một tiếng:

- Gia hỏa đó là một con quái vật, bất quá ngược lại rất kiên cường. Đi thôi. Chúng ta đi tu luyện, một ngày nào đó, ta nhất định phải chiến thắng hắn.

Toàn bộ Đường Môn đều đắm chìm trong một bầu trong không khí phấn đấu cùng tu luyện. Mặc dù hiện tại Đường Môn còn chưa không có cường giả tuyệt thế chống đỡ lấy, nhưng không thể nghi ngờ là, hiện tại Đường Môn cơ hồ được giới hồn sư trên toàn đại lục công nhận là nhóm thanh niên có tiềm năng mạnh nhất. Trong tương lai, khi bọn hắn trưởng thành thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cục diện của giới hồn sư.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Hắc ám! Xung quanh là một mảng hắc ám vô cùng yên tĩnh. Đưa tay ra không thấy được năm ngón.

Ba!

Một tiếng động giòn giã vang lên. Theo đó là một đạo bóng đen lăng không bay lên, sau đó đột nhiên dừng lại trong không trung. Một bàn tay cứng rắn mang theo ánh sáng màu xanh biếc chậm rãi sáng lên, khiến thế giới đen như mực này tạm thời nhiều hơn mấy phần ánh sáng.

Hào quang màu bích lục lấp lóe, cội nguồn của ánh sáng đó chính là từ cánh tay của Hoắc Vũ Hạo. Lúc này trong tay hắn đang cầm lấy một cái bình, một cái bình chứa rượu mạnh tinh khiết .

Hắn gỡ bỏ nắp bình, mùi rượu nồng nặc lập tức bao phủ mật thất tràn đầy bóng tối. Hoắc Vũ Hạo đem bình rượu trút xuống, ngửa đầu lên, ngốn lấy từng ngụm lớn. Người bình thường chỉ cần một chén nhỏ liền sẽ say ngã tí bỉ, nhưng lại khiến hào quang màu bích lục trên người Hoắc Vũ Hạo trở nên càng ngày càng cường thịnh.

Sau khi trở về từ Hạo Thiên Tông, Hoắc Vũ Hạo lập tức lựa chọn bế quan. Vì yên tĩnh, hắn lựa chọn một địa điểm ở chỗ sâu nhất dưới Hồn Đạo Đường của Đường Môn, mở thêm một gian mật thất đơn độc để bế quan.

Ở chỗ này, hắn sẽ không bị bất cứ ảnh hưởng gì từ ngoại giới, chỉ có khắc khổ tu luyện ở địa phương cực kỳ yên tĩnh này.

Hắn lần này đúng là đang bế tử quan, không hoàn thành mục tiêu tu luyện thì tuyệt không rời đi. Mục tiêu của hắn rất đơn giản, quán thông kinh mạch hai chân, triệt để đem thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng từ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn hấp thu dung nhập vào cơ thể mình.

Hắn đã bế quan chừng nửa tháng, trong nửa tháng này, tâm tình của hắn dần dần bình tĩnh, mặc dù phần tưởng niệm này vĩnh viễn cũng không có khả năng ẩn dấu đi, nhưng hắn cũng đã dần tìm về cảm giác tu luyện như lúc mới vừa gia nhập học viện Sử Lai Khắc.

Loại cảm giác này không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, trong quá trình tu luyện, hắn liều mạng cố gắng tăng cường bản thân. Đồng thời, hắn cũng đem tinh thần lực, hồn lực, thuộc tính Cực Hạn Băng, thuộc tính Linh Mâu, thậm chí là Vong Linh Ma Pháp do Y Lai Khắc Tư truyền cho hắn cố gắng hòa hợp một chỗ.

Mấy năm gần đây, vũ hồn song sinh khiến hắn có được được thiên phú trời cho, thực lực một mực tăng lên rất nhanh. Mà trong khoảng thời gian này, với hắn mà nói thì thân thể tàn tật cũng không phải đều là bất lợi, khiến hắn trọn vẹn nhận thức được thiên phú cũng không đại diện hết thảy.

Hiện tại hắn bắt đầu hoàn thành một hành động vĩ đại mà ngay cả một vài vị Phong Hào Đấu La đều rất khó làm được, hắn đang không ngừng tổng hợp năng lực của bản thân, tận khả năng tối ưu hóa tất cả.

Tinh thần lực cường đại khiến hắn có được vốn liếng như thế này. Mà bằng vào Tịnh Lựu phụ trợ, hắn đối với việc hấp thu thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng càng lúc càng nhanh. Tốc độ gia tăng hồn lực cũng bắt đầu không ngừng gia tăng.

Trước khi tu vi đặt đến cấp bậc Hồn Thánh thì tu luyện vũ hồn Cực Hạn cực kỳ khó khăn, nhưng bởi vì Hoắc Vũ Hạo được Càn Khôn Vấn Tình Cốc tăng lên năm cấp hồn lực, lại thêm không ngừng hấp thu thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng, khiến quá trình này càng trở nên dễ dàng.

Trong khoảng thời gian gần đây, hắn thậm chí cảm giác được hồn lực của bản thân tựa hồ đạt đến bình cảnh, hồn lực vẫn đang tăng lên, nhưng tổng lượng hồn lực lại tựa hồ không tăng trưởng. Nguyên do là hồn lực hấp thu từ thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng phảng phất đều giấu trong tứ chi bách hải của bản thân, cũng không thể cùng hồn lực của bản thân hoàn toàn dung hợp.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Hoắc Vũ Hạo còn có chút lo lắng, nhưng qua không lâu hắn liền hiểu được bản thân thật sự đạt đến bình cảnh, mà bình cảnh này lại chính là bình cảnh cấp sáu mươi, cấp bậc Hồn Đế.

Ngay cả chính hắn đều có chút không dám tin, bản thân vậy mà đã đạt tới sáu mươi cấp nhanh như vậy.

Mà trên thực tế, thời điểm bắt đầu hướng về đế quốc Nhật Nguyệt tham gia Hồn Sư Tinh Anh Đại Tái, hắn vẫn ở vào trạng thái khẩn trương cao độ, không ngừng phấn đấu cùng chiến đấu. Bối Bối thụ thương làm hắn phải gánh vác Đường Môn, mà cũng trong chiến đấu khiến bản thân không ngừng được tăng cường. Hắn lúc nào cũng phải hết lòng lo lắng dẫn đầu Đường Môn tiến lên, thậm chí càng chiếu cố học viện Sử Lai Khắc bên đó.

Bất luận là kinh nghiệm thực chiến, hay là gặp phải ma luyện, có thể nói trong tất cả mọi người Đường Môn thì hắn chính là người chịu khổ nhất.

Quá trình Càn Khôn Vấn Tình Cốc từ tử đến sinh, từ sinh đến tử, càng kích phát tiềm năng của hắn, khiến thân thể và tinh thần của hắn đều trở nên mạnh mẽ hơn, hồn lực tăng lên vốn cũng không ít. Cộng thêm ban thưởng tăng năm cấp hồn lực sau đó, mới khiến cho hắn rốt cục sớm ngày đạt đến sáu mươi cấp.

Đổi lại hồn sư thông thường, tu vi đạt tới cấp bậc này, nhất định sẽ mừng như điên mà xuất quan đi tìm hồn hoàn thích hợp với bản thân. Nhưng Hoắc Vũ Hạo nào phải hồn sư thông thường, kinh mạch ở hai chân hắn còn chưa được quán thông. Hơn nữa, ngay từ vạn năm trước, một trong những người sáng lập của học viện Sử Lai Khắc, người được xưng là đại sư, tiên tổ Ngọc Tiểu Cương đã từng nói, sau khi hồn lực của hồn sư đạt tới bình cảnh, cũng không phải bởi vì không tìm được hồn hoàn mà không có tiếp tục tăng lên. Thời điểm đạt tới bình cảnh cũng không cần quá vội vàng đi tìm hồn hoàn, bởi vì chỉ cần trong tương lai tìm được hồn hoàn, thì hồn lực dư thừa trong tu luyện trước đó cũng sẽ đồng dạng tăng theo tu vi hiện có.

Cho nên Hoắc Vũ Hạo không vội, mục tiêu của hắn là hấp thu tất cả thiên địa nguyên lực Cực Hạn Băng toàn thân, khiến thân thể hoàn toàn khôi phục lại, một lần nữa trở lại trạng thái tốt nhất. Còn thu hoạch hồn hoàn, đối với hồn sư hệ tinh thần như hắn mà nói, còn cần nhờ vào vận khí. So với việc hiện tại tốn thời gian nhờ vào vận may đi tìm hồn hoàn, chẳng bằng chân thật tu luyện, trước tiên đem vấn đề của bản thân giải quyết xong lại tính tiếp.

Nhất là, gần đây hắn cảm nhận được năng lực của bản thân dần hòa hợp một chỗ, loại cảm giác chỉnh thể tăng lên này thậm chí so với hồn lực tăng lên càng làm hắn kinh hỉ hơn, Hoắc Vũ Hạo hiểu được, đây tuyệt đối là một cơ hội của bản thân.

Hắn vẫn nhớ rõ lúc trước Mục lão đã từng nói, với tư cách một hồn sư, trọng yếu nhất chính là tìm được con đường thuộc về mình. Khi đó, Hoắc Vũ Hạo đơn thuần cho rằng, tìm được con đường của mình, là tìm được phương hướng tu luyện của bản thân. Khi đó, hắn lựa chọn tuyệt học Đường Môn.

Mục lão cũng không nói gì thêm, chỉ để chính hắn dựa theo ý nghĩ của mình đi tu luyện, đi tìm kiếm.

Cho tới bây giờ, Hoắc Vũ Hạo mới dần dần hiểu được Mục lão nói "con đường" đến tột cùng là cái gì. Cũng không phải là một phương hướng tu luyện nào đó, mà là lấy năng lực của bản thân thật sự tạo thành một con đường riêng, một con đường thẳng tắp không quanh co.

Mà Hoắc Vũ Hạo đã tìm được cửa vào con đường này, hắn đang bắt đầu đi trên nó. Mà quá trình thông hiểu đạo lí này, thậm chí càng trọng yếu hơn so với việc thăng cấp Cực Hạn Băng của hắn. Nhiều loại năng lực của bản thân hắn đang từ từ tăng lên trong quá trình này. Hoắc Vũ Hạo tin tưởng, sau khi bản thân triệt để thông hiểu đạo lí này, thực lực bản thân sẽ có một bước nhảy vọt về chất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.