Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 714: Tư Đông Quyền, Niệm Đông Kiếm (3)



- Uy uy, đại sư huynh, sao có thể thiếu ta đây?

Kinh Tử Yên có chút bất mãn kêu lên.

Bối Bối hơi chút do sự, lên tiếng:

- Tốt, cũng tính ngươi một cái. Cứ như vậy quyết định. Nam Nam, Tiêu Tiêu, Na Na các ngươi đều lưu lại, bên phía Mặc Hiên thì học viện sẽ có an bài. Đại Lâu, ngươi cùng Hiên lão sư lưu lại tiếp tục làm việc ở Hồn Đạo Đường.

- Đại sư huynh.

Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên mở miệng.

- Ừm?

Bối Bối nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Tuy hành động lần này vô cùng trọng yếu, nhưng Đường Môn của chúng ta vẫn nên lưu lại một người chủ sự. Huynh cũng lưu lại đi. Lần này do nhị sư huynh, tam sư huynh dẫn đội. Huynh ở nhà tọa trấn, chúng ta cũng có thể yên hơn.

Bối Bối nhíu mày, lên tiếng:

- Như vậy sao được, ta. . .

Từ Tam Thạch lên tiếng:

- Vũ Hạo nói rất đúng. Bối Bối, ngươi hẳn nên lưu lại. Đường Môn của chúng ta hiện tại có rất nhiều sự tình, ngươi vừa đi sẽ gây nên áp lực rất lớn cho Nam Nam và Tiêu Tiêu. Đơn đặt hàng của đế quốc Thiên Hồn, đế quốc Tinh La, còn có đế quốc Đấu Linh bên đó gần đây nhiều như tuyết rơi. Chẳng lẽ ngươi muốn để Hiên lão sư tự mình xử lý sao? Nếu Vũ Hạo không có xuất quan, ngươi ngược lại là phải đi, nhưng có Vũ Hạo ở đây thì ngươi còn đi làm cái gì? Vũ Hạo hiện tại đã hoàn toàn khôi phục, bất luận là thực lực, năng lực đều mạnh hơn ngươi nhiều, ngươi cũng không cần phải đi.

Bối Bối bật cười nói:

- Mặc dù ta biết những lời ngươi nói đều là thật, nhưng ngươi cũng không cân nhắc đến cảm thụ của ta sao? Xem ra, ta thật phải cố gắng. Vũ Hạo, đệ. . .

Hoắc Vũ Hạo tự nhiên nhìn ra được đại sư huynh đang lo lắng cái gì, hướng hắn nhẹ gật đầu:

- Đại sư huynh yên tâm, đệ không sao. Sau lần này cứu người trở về, đệ liền đi thăm Đông Nhi, sau đó trở về tiếp tục bế quan.

Bối Bối cho tới bây giờ đều không phải là một người do dự bất định, hắn cũng biết Đường Môn cần có bản thân lưu lại, lần hành động này không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của tông môn.

- Tốt, quyết định như vậy đi. Lần này liền để Vũ Hạo dẫn đội. Vũ Hạo, bởi vì cái gọi là lo việc nghĩa không thể chểnh mảng, đem mọi người giao cho đệ mới có thể khiến ta yên tâm. Mỗi người các ngươi đều phải bình an trở về cho ta.

- Vâng, đại sư huynh.

Hoắc Vũ Hạo không khước từ, trong đôi mắt trong suốt chợt lóe lên hàn quang rồi biến mất.

Nếu như không có những người của đế quốc Nhật Nguyệt, bọn hắn làm sao lại bị buộc phải tiến vào Càn Khôn Vấn Tình Cốc? Không tiến vào Càn Khôn Vấn Tình Cốc, thì Đông Nhi cũng sẽ không. . .

Bất luận là bổn sự đối với quốc gia hay đối với bản thân, hắn đều đã sớm đứng ở mặt đối lập với đế quốc Nhật Nguyệt. Nếu như trong tương lai đế quốc Nhật Nguyệt thống trị đại lục, để tà hồn sư trở thành Quốc Giáo, sẽ đẩy đại lục vào một tình huống rất khó tưởng tượng nổi. Đông Nhi ngủ say khiến tính cách của hắn tăng thêm một phần quả quyết, hắn đã sắp mười tám tuổi, độ tuổi thanh niên khí huyết sung mãn, hắn muốn vì người mình yêu mà chiến, hắn muốn vì Đông Nhi báo thù, phải không ngừng tăng cường thực lực bản thân. Hắn cũng đã nghe được lời nói của tông chủ Ngưu Thiên, làm một tên nam nhân, nếu như ngay cả thực lực bảo hộ nữ nhân của mình đều không có, thì dựa vào cái gì mà ở cùng với nàng?

Đông Nhi. Chờ ta, chờ ta lần này cứu người xong, liền đi thăm ngươi. Sắp ba tháng rồi, ngươi đã tỉnh lại chưa?

Vừa nghĩ tới Đông Nhi. Trong lòng Hoắc Vũ Hạo lập tức không tự chủ nổi lên một trận lửa nóng, chiến ý nội tâm càng cháy hừng hực.

Giang Nam Nam và Tiêu Tiêu mặc dù đều có chút không muốn, nhưng Bối Bối đã quyết định, các nàng cũng không dễ nói thêm cái gì. Lúc đầu Bối Bối dự định ngay cả Hòa Thái Đầu đều không cho đi. Nhưng cân nhắc đến sự tình nguy hiểm lần này, cần có Hòa Thái Đầu cung cấp hỏa lực mạnh hơn, mới xác định để hắn di cùng.

- Vũ Hạo. Ngươi đến đây một chút.

Mới vừa tan họp, Hoắc Vũ Hạo liền bị Hiên Tử Văn gọi qua một bên.

- Ngươi còn có học chế tạo hồn đạo khí không hả? Ngươi đừng nói với ta ngươi chuẩn bị triệt để từ bỏ đấy!

Hiên Tử Văn tức giận nói, hắn đã mấy tháng không thấy Hoắc Vũ Hạo đến Hồn Đạo Đường làm chính sự.

Hoắc Vũ Hạo gãi gãi đầu, lên tiếng:

- Hiên lão sư, ta không có ý định từ bỏ hồn đạo khí, nhưng chỉ sợ ta cũng không thể cùng nghiên cứu đệ nhất hồn đạo khí với người, ta. . .

- Được rồi, đừng nói nữa, người nào cũng có chí riêng, ta cũng không thể miễn cưỡng ngươi. Trước khi đi nhớ tới tìm ta một chuyến, ta giúp ngươi một lần nữa sửa sang lại hồn đạo khí hình người. Ngươi xem cái đống lộn xộn đó đã lãng phí biết bao nhiêu vật liệu, hừ!

Nói xong, Hiên Tử Văn xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng hắn rời đi, Hoắc Vũ Hạo trong lòng không khỏi bay lên một cảm giác ấm áp. Đừng nhìn Hiên lão sư nói nghiêm khắc như vậy, nhưng mà trong câu chữ vẫn tràn ngập quan tâm đối với mình. Trước khi bế quan, hắn liền đem hồn đạo khí hình người do bản thân chế tác cho Hiên Tử Văn. Thời điểm chế tác, hắn đúng là dùng rất nhiều kim loại hiếm, mà mục đích chính là để mang càng nhiều kim loại hiếm trở về, điểm này Hiên Tử Văn sẽ không không nhìn ra. Đương nhiên, hồn đạo khí hình người do hắn chế tác còn vô cùng thô ráp, dù sao lúc ấy chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Hiên Tử Văn đã nói sẽ giúp hắn cải tiến qua, chuyện này rất có thể sẽ là hồn đạo khí hình người hoàn thiện đầu tiên trong lịch sử a! Cho dù là đế quốc Nhật Nguyệt, bởi vì không có cơ quan kỹ thuật của Đường Môn, nên không có khả năng nhanh như vậy hoàn thiện được hồn đạo khí.

Mọi người riêng phần mình về gian phòng thu dọn đồ đạc, đương nhiên, cũng có cảnh hai đôi tình lữ lưu luyến chia tay. Một lúc lâu sau, mọi người tụ tập ở Diễn Võ Tràng.

Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Quý Tuyệt Trần, Kinh Tử Yên, Diệp Cốt Y và Nam Thu Thu. Hết thảy bảy người, sáu vị Hồn Đế, lại thêm Hoắc Vũ Hạo vị chuẩn Hồn Đế, toàn bộ đến đông đủ.

Bối Bối đi đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Tiểu sư đệ, chuyến đi này hung hiểm, ta giao an nguy của mọi người cho đệ. Ta chỉ nói một điều, bất luận gặp phải tình huống như thế nào, các ngươi đều phải còn sống trở về. Vì Đường Môn, cũng vì chính các ngươi.

- Ngươi và ta đều là người của Đường Môn, đều sinh trong tuyệt thế. Đại sư huynh, ta nhất định đem mọi người bình an mang về, dù cho có phải. . .

- Tốt lắm, lên đường đi.

Bối Bối không để cho hắn nói hết lời, dùng sức vỗ một cái vào bờ vai của hắn, lập tức dẫn đầu hướng cửa chính đi đến. Hoắc Vũ Hạo và đồng bạn nhanh chóng đuổi theo, thẳng đến học viện Sử Lai Khắc.

Học viện Sử Lai Khắc vẫn y như cũ, bởi vì hệ hồn đạo phát triển nhanh chóng, khiến cho học viện Sử Lai Khắc hoàn toàn là một cảnh tượng vui vẻ phồn vinh, hệ hồn đạo khuếch trương cũng khiến các niên cấp ngoại viện mở rộng thêm ba lớp hệ hồn đạo.

Thời điểm mấy người Hoắc Vũ Hạo đi đến cửa chính học viện đã là giữa trưa, các học viên đều đã tan lớp, qua lại không ngớt trong cửa chính. Ngoài cửa chính, các loại tiểu thương đang tích cực rao hàng hóa và đồ ăn, cảnh tượng náo nhiệt phi phàm.

Bối Bối ôm lấy bả vai Hoắc Vũ Hạo, lên tiếng:

- Ôi, mỗi lần thấy cảnh này, ta liền nhớ lại cảnh ngày đó chúng ta quen nhau. Khi đó, đệ chẳng phải cũng là một thành viên trong số bọn họ sao?

Nói đến đây, nét mặt của hắn trở nên ai oán:

- Tiểu sư đệ, đệ đã bao lâu không có nướng cá cho chúng ta ăn? Lần này trên đường, nhất định phải có cá nướng cho chúng ta ăn nha.

- Được.

Hoắc Vũ Hạo đang nhìn về phía trước, nghe được hai chữ cá nướng, thân thể rõ ràng có chút cứng ngắc, quay sang nhìn Bối Bối một chút, trong lòng thầm than một tiếng. Hắn biết, đại sư huynh xúc cảnh sinh tình, còn không phải đang nhớ tới Tiểu Nhã lão sư sao?

Từ Tam Thạch thông minh như thế nào, nhìn theo ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, liền phát hiện cảm xúc biến hóa của Bối Bối.

- Đúng rồi, Bối Bối, sao không cho tiểu sư đệ nhìn xem bức họa đó. Tiểu sư đệ không phải đã từng đi qua cái gì mà Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn sao? Nói không chừng biết được vật ngươi cần đó?

Bối Bối lập tức dừng bước, nhanh chóng quay người lại, vỗ trán mình một cái, có chút vội vàng lên tiếng:

- Đúng a! Sao ta lại quên chuyện này chứ. Tam Thạch, cuối cùng ngươi cũng làm được việc tốt. Tiểu sư đệ, đệ xem một chút, có từng thấy qua hai gốc thực vật này chưa. Thời điểm ở Càn Khôn Vấn Tình Cốc, ta được hắn nhắc nhở, ý tứ đại khái là, muốn cứu sống Tiểu Nhã, liền cần hai gốc thực vật này mới được.

Dứt lời, Bối Bối từ ngực mình trân trọng lấy ra một quyển sổ, đem sổ mở ra, lộ ra bên trong hai bức họa tinh mỹ.

Tấm thứ nhất là một đóa hoa lớn, một đóa hoa lớn màu hồng phấn, cánh hoa màu hồng nở rộ mê người, khiến lòng người rung động.

Tấm thứ hai là một bụi thảo diệp giống như thủy tinh màu lam.

- Cái này. . . , U Hương Khỉ La Tiên Phẩm?

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc nói.

Nghe hắn nói cái tên này, Bối Bối toàn thân kịch chấn, thất thanh nói:

- Tiểu sư đệ, đệ thật nhận ra nó?

Từ sau khi trở về từ đế quốc Nhật Nguyệt, hắn lập tức dùng phần thưởng của mình, tìm đến họa sĩ tốt nhất, phóng ra một lần huyễn ảnh, đem hai gốc thực vật này vẽ ra. Nhưng mà, vẽ cũng vẽ ra được, thần vận cũng có, nhưng hắn hỏi khắp tất cả cường giả học viện Sử Lai Khắc cùng với các cửa hàng trong thành Sử Lai Khắc, nhưng không có một người nào có thể nói cho hắn biết hai gốc thực vật này là cái gì.

Trải qua mấy tháng, ngay cả chính bản thân Bối Bối cũng có chút chán nản, lại tuyệt đối nghĩ không ra Hoắc Vũ Hạo xuất quan lại mang cho hắn một niềm hi vọng.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Hẳn là không sai, đệ ở Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn nhìn thấy các loại thực vật, lúc ấy nó cũng lưu lại cho ta ấn tượng khắc sâu, nó gọi là U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, là một loại cực kỳ thực vật trân quý, thậm chí đã tu luyện ra linh trí. Đại sư huynh, chờ sau khi chúng ta trở về, đệ lập tức dẫn huynh đi tìm. Hơn nữa, gốc U Hương Khỉ La Tiên Phẩm với thực vật có kiến thức cực cao, mặc dù đệ không biết chủng thực vật này, nhưng nó rất có khả năng sẽ nhận ra.

Hô hấp của Bối Bối trở nên dồn dập mấy phần, mãi sau đó mới khe khẽ nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Tốt, chờ bọn đệ trở lại hẵng nói.

Hắn đã dùng nghị lực to lớn mới khắc chế không lập tức kéo Hoắc Vũ Hạo đi tìm U Hương Khỉ La Tiên Phẩm, bất luận hắn yêu Đường Nhã cỡ nào, muốn mau chóng tìm được dược thảo có thể cứu Đường Nhã đến cỡ nào, thì thân là môn chủ Đường Môn hiện tại, hắn cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.

Hoắc Vũ Hạo nhìn ra được hắn đang lo lắng:

- Đại sư huynh, chúng ta nhất định mau chóng trở về.

- Vâng.

Dứt lời, bọn hắn chạy tới cửa chính của học viện. Đối diện là một đám học viên trẻ tuổi mặc đồng phục ngoại viện, vừa vặn từ bên trong đi tới, song phương đi cùng một lối, mà bởi vì tiểu thương hai bên nên lập tức chắn đường nhau.

Đi ở trước nhất là một học viên trẻ tuổi mặc đồng phục màu tím, đoán chừng là học viên năm thứ tư ngoại viện, một đầu tóc ngắn màu lam đậm lộ vẻ sôi nổi, hai đầu lông mày lại mang theo vài phần ngạo ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.