Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 733: Giải thoát, manh mối, thủy lao (3)



Hòa Thái Đầu và Từ Tam Thạch đứng ở bên cạnh đều hơi đổi sắc mặt, trạng thái của con tin so với bọn hắn trong tưởng tượng càng kém, độ khó của việc cứu viện phải tăng lên rất nhiều.

Hoắc Vũ Hạo lại hỏi Phong Lăng mấy vấn đề, nhưng trạng thái tinh thần của hắn vẫn có chút thất thường, lời nói ra đều có chút mơ hồ không rõ, tổng kết xuống tư liệu cũng chỉ có những thứ này.

Bất quá, cho dù như thế, đối với mọi người Đường Môn mà nói, đã coi như là tin tức không tệ, tối thiểu biết được địa điểm con tin bị giam giữ, hơn nữa quả nhiên do tà hồn sư phụ trách trông coi.

Cũng để bọn hắn có mục tiêu hành động trực tiếp.

Bước ra khỏi gian phòng của Phong Lăng, Hoắc Vũ Hạo lập tức triệu tập đồng bạn tập trung họp bàn. Sau đó đem tình huống biết được từ trong miệng Phong Lăng nói cho mọi người.

- Chúng ta phải bắt đầu nghĩ kế hoạch cứu viện, ta trước tiên nói một chút đề nghị của mình, mọi người bổ sung thêm.

Tình huống Nhật Thăng Thành nguy cơ trùng trùng, Hoắc Vũ Hạo cũng không đoái hoài tới việc khiêm tốn nữa. Một tên tà hồn sư mất tích nhất định sẽ khiến cho Thánh Linh Giáo cảnh giác, cho nên, bọn hắn nhất định phải mau chóng hành động mới được. Dựa theo Hoắc Vũ Hạo tính toán, trong mấy ngày nay, tình hình chiến đấu bên phía biên cảnh bên đó đã đạt tới trình độ gây cấn nhất, chỉ có thừa dịp thời điểm bên đó chiến đấu kịch liệt nhất đi cứu người, cơ hội mới lớn nhất. Bởi vì Thánh Linh Giáo rất có thể sẽ đem cường giả điều đi.

- Nhân thủ và năng lực của chúng ta đều có hạn, bởi vậy, không thể nào làm được chu đáo. Từ Phong Lăng giảng thuật tình huống mà nói, Thánh Linh Giáo đã không nhịn được mà hạ thủ với con tin, trong đó một phần nhỏ con tin bị tà hồn sư mang đi, kết cục của bọn hắn có thể nghĩ, cho dù có người còn sống, chỉ sợ cũng là sống không bằng chết. Mà một bộ phận người này, chúng ta chỉ có thể từ bỏ.

Thời điểm Hoắc Vũ Hạo nói ra lời này, khuôn mặt lạnh lùng, ngữ khí cũng mang theo một phần kiên quyết.

Nam Thu Thu lập tức đứng lên, căm tức nhìn hắn, hai tròng mắt phảng phất như muốn phun ra lửa.

- Ngồi xuống.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng quát.

Thanh âm mạnh mẽ của hắn nghe qua cũng không lớn, nhưng lại có một loại lực chấn nhiếp khó mà hình dung được. Lại thêm hắn dùng sức một mình vậy mà xử lý một tên tà hồn sư cấp bậc Hồn Đấu La, lúc này sắc mặt của Nam Thu Thu cũng tái đi, đúng là có chút không chịu nổi mà lại lần nữa ngồi xuống.

- Ta hiểu ngươi muốn nói gì, Thu Thu. Chúng ta đều không hy vọng mẫu thân ngươi gặp chuyện. Nhưng mà, ngươi hẳn cũng biết, thực lực tổng hợp của chúng ta còn không cách nào cùng Thánh Linh Giáo chống lại. Học viện sở dĩ phái chúng ta tới, cũng chính bởi vì chúng ta là mục tiêu không nổi bật. Cho nên, chúng ta chỉ có thể làm sự tình nằm trong khả năng. Nếu như chúng ta có thể thành công đem đại đa số con tin cứu ra, trong đó lại không có lệnh đường, ta có thể hướng ngươi cam kết cá nhân ta sẽ bồi tiếp ngươi lưu lại tiếp tục tìm kiếm. Nhưng mà, chúng ta nhất định phải đi cứu viện nhiều người nhất có thể.

Nam Thu Thu ngẩn ngơ, yên lặng cúi đầu. Nàng hiểu được, đây đã là cực hạn mà Hoắc Vũ Hạo có thể làm được. Với tinh thần lực cường đại của hắn, một mình hắn lưu lại bồi bản thân tìm kiếm, hiệu quả cũng tốt nhất. Hiện tại nàng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện mẫu thân có thể cùng đại đa số con tin ở cùng một chỗ. Nàng mặc dù có chút kiêu ngạo, nhưng lại cũng không phải một cô nương không biết chuyện.

Mắt thấy đã thuyết phục được Nam Thu Thu, Hoắc Vũ Hạo lúc này mới chuyển hướng mọi người, tiếp tục nói:

- Ta sẽ lập tức tiến về khu vực Phong Lăng đã nói tiến hành dò xét, đồng thời thử lẻn vào trong đó. Chờ sau khi ta đạt được tình báo trực tiếp, mọi người liền chuẩn bị bắt đầu hành động. Nhị sư huynh, bên này huynh có thể bắt đầu bố trí. Việc nào cần đệ đi bố trí thì huynh cứ việc phân ra. Đệ hiện tại có nắm chắc khả năng tùy thời ra vào thành.

Hòa Thái Đầu nhẹ gật đầu.

- Tam sư huynh, huynh là hành gia khống thủy, cùng đi với đệ qua thủy lao bên đó dò xét.

- Được.

Từ Tam Thạch cũng đáp ứng một tiếng.

Mặc dù niên kỷ của bọn hắn đều lớn hơn so với Hoắc Vũ Hạo. Nhưng ở lúc này, tất cả đều lấy Hoắc Vũ Hạo như thiên lôi sai đâu đánh đó. Chuyện này cũng là cách làm thông minh nhất, tại địa phương nguy hiểm như vậy, nếu như đoàn đội còn có bất đồng quan điểm, bọn hắn chỉ sợ cũng khó thoát khỏi kết cục bại vong.

- Tử Yên tỷ, ngươi từ giờ trở đi, mỗi lúc trời tối bắt đầu bố trí những thứ ta đã đưa ở thành Bắc. Thời điểm ban đêm là lúc hồn đạo khí tham trắc trên không có hiệu quả yếu nhất. Nhưng ngươi vẫn phải cẩn thận, một khi bị phát hiện, lập tức thoát thân. Dưới tình huống có khả năng, tận lực nhiều bố trí một chút, sáng tạo cơ hội cho chúng ta hành động.

- Tốt, giao cho ta.

Kinh Tử Yên hướng Hoắc Vũ Hạo giơ ra ngón tay cái, ra hiệu bản thân không có vấn đề. Sở dĩ để cho nàng bố trí như vậy, cũng bởi vì năng lực vũ hồn Yên Vụ của nàng, tùy thời đều có thể hóa thành sương mù bỏ chạy, đồng dạng an toàn nhất.

Hoắc Vũ Hạo lại chuyển hướng Quý Tuyệt Trần, lên tiếng:

- Quý huynh, ngươi phụ trách tiếp ứng Tử Yên tỷ. Cần phải bảo đảm an toàn của nàng.

Quý Tuyệt Trần lạnh lùng nhẹ gật đầu.

Ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo cuối cùng rơi vào thân mình Nam Thu Thu và Diệp Cốt Y.

- Các ngươi lưu lại trong tửu điếm, trông coi Phong Lăng, sau đó bảo hộ nhị sư huynh hoàn thành bố trí.

Diệp Cốt Y có chút bất mãn lên tiếng:

- Trông coi một người như vậy còn cần hai chúng ta đều lưu lại sao? Các ngươi đi dò xét thủy lao nguy hiểm như vậy, để cho ta đi cùng các ngươi mới phải, cũng có cái để tiếp ứng.

Ở sâu trong nội tâm của Hoắc Vũ Hạo tín nhiệm đối với Diệp Cốt Y, Nam Thu Thu dù sao cũng có hạn. Các nàng vừa gia nhập Đường Môn không lâu, hơn nữa rất nhiều thứ đều không đủ tin cậy. Đứng trước thời điểm nguy hiểm, đến tột cùng có thể phát huy ra năng lực như thế nào còn rất khó nói.

Bất quá, hắn vẫn là rất xem trọng đối với vũ hồn Thần Thánh Thiên Sứ của Diệp Cốt Y. Đây chính là một lợi khí nhằm vào tà hồn sư.

Sau khi tự hỏi đôi chút, Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Tốt, Thu Thu lưu lại, Cốt Y cùng ta và tam sư huynh cùng đi. Xuất phát.

Thời gian lúc này cấp bách, đế quốc Nhật Nguyệt đang dồn lực chú ý vào biên cảnh, dựa theo tính toán, bên này mặc dù là do Thánh Linh Giáo trấn thủ, nhưng lực lượng thủ vệ nhất định sẽ có chỗ buông lỏng so với lúc ban đầu. Mà thứ Hoắc Vũ Hạo bọn hắn muốn cũng không phải cùng địch nhân cứng đối cứng.

Dựa theo lời Phong Lăng nói qua, dưới sông hộ thành bên ngoài tưởng thành Nam là địa phương thủy lao. Nhưng Hoắc Vũ Hạo cũng không có ra khỏi thành dò xét, không hề nghi ngờ rằng phía trên đoạn sông hộ thành này có các loại hồn đạo khí tham trắc dò xét nhất định là mạnh nhất. Nếu như hắn dùng tinh thần lực phong ấn hồn lực, liền không có cách nào sử dụng hồn kỹ Mô Phỏng, cũng không thể nghênh ngang đi qua.

Bởi vậy, Hoắc Vũ Hạo và Từ Tam Thạch, Diệp Cốt Y ba người không có ra khỏi thành, mà là đi từ nội thành hướng về tường thành Nam.

Nhật Thăng Thành vốn cũng không lớn, Hoắc Vũ Hạo bọn hắn còn hơi lượn quanh một vài con đường, lúc này mới đi về hướng tường thành Nam.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Trong tửu điếm, Nam Thu Thu buồn bực ngán ngẩm canh giữ ở cửa ra vào, Phong Lăng trong gian phòng bên cạnh lúc này đã ăn xong rồi ngủ. Nam Thu Thu ngồi trên ghế, hai tay chống cằm, trong mắt tràn đầy sầu lo.

Trong nội tâm nàng đang không ngừng vì mẫu thân cầu nguyện, hi vọng mẫu thân không gặp chuyện xấu. Nàng cũng hiểu được, Hoắc Vũ Hạo sở dĩ ra ngoài dò xét không mang theo bản thân, cũng bởi vì chính mình tâm tình không ổn định. Lưu lại hiển nhiên là chính xác nhất. Nhưng mà, nàng thật sự rất lo lắng.

Bên trong gian phòng, Phong Lăng toàn thân là vết thương đang ngủ mê man, đột nhiên trở mình, không tự chủ phát ra vài tiếng rên rỉ, ngay sau đó thân thể của hắn chấn động một cái, ấn đường hiện lên một tia màu đỏ sậm.

Nam Thu Thu đang ở ngoài cửa phòng tự nhiên không nhìn thấy một màn này. Sau khi tia màu đỏ sậm đó hiện lên, rất nhanh liền khôi phục bình thường. Thân thể Phong Lăng chỉ hơi cứng lại một chút, sau đó lập tức lại buông lỏng, tiếp tục ngủ say.

Trong một gian phòng khác, cũng là gian phòng lớn nhất trong tửu điểm của bọn hắn. Hòa Thái Đầu đang bận rộn bố trí. Trong một góc hẻo lánh trên nóc phòng, lúc này đều dán từng cái hồn đạo khí hình dạng kỳ lạ giống như sao biển, vị trí chính giữa sao biển có một điểm sáng màu đỏ đang thong thả nhấp nháy.

Cái này là hồn đạo khí ngăn cách dò xét, là tác phẩm của Đường Môn Hồn Đạo Đường đường chủ Hiên Tử Văn. Đặc biệt nhằm vào các loại hồn đạo khí tham trắc, ngoại trừ hồn đạo khí tham trắc nhiệt năng ra thì có thể che đậy phần lớn hồn đạo khí loại hình dò xét. Nhất là có tác dụng che đậy cực tốt đối với hồn đạo khí tham trắc hồn lực. Vấn đề duy nhất là diện tích bao trùm của một cái hồn đạo khí ngăn cách dò xét có hạn, cho nên sẽ phải đồng thời sử dụng nhiều cái mới được. Lúc này bất luận bên ngoài có bao nhiêu hồn đạo khí tham trắc, cũng không cách nào dò xét ra bất luận dao động hồn lực gì trong gian phòng này.

Về hồn đạo khí tham trắc nhiệt năng, đừng nói món đồ chơi này cực kỳ hi hữu, hơn nữa thể tích to lớn, căn bản không có khả năng sử dụng để tuần tra trong đường phố. Coi như có thể sử dụng, thì dù có dò xét được trong tửu diếm có người thì lại làm được gì?

Lần này trước khi bảy người Hoắc Vũ Hạo lên đường, có thể nói đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ. Để bảo đảm an toàn cho bọn hắn, Bối Bối, Hiên Tử Văn có thể nói là đem tiền vốn của Đường Môn đều lấy ra. Thời điểm Hiên Tử Văn đem đồ vật giao cho bọn hắn, quả thực là đau lòng không thôi.

Hòa Thái Đầu lúc này đang lắp đặt một cái đài hồn đạo khí thể tích cực lớn, cái bệ là lục giác, phía trên khắc rõ rất nhiều hoa văn phức tạp. Ở bên cạnh sáu đầu lục giác, đều có từng hình cầu lớn chừng quả đấm nhô lên, mỗi một góc đều nhô lên bốn cái viên cầu như vậy. Nếu như nhìn kỹ liền sẽ khiếp sợ phát hiện, mỗi một viên cầu nhô lên vậy mà đều là một cái pháp trận hạch tâm. Nói cách khác, xem như kiện hồn đạo khí này hiện tại có ít nhất hai mươi bốn pháp trận hạch tâm.

Bên trên cái bệ là một quả cầu kim loại hình bầu dục nhìn như quả trứng. Sau khi cùng cái bệ kết nối, quả cầu kim loại có thể ở phía trên tùy ý di động. Quả cầu có chỗ dài nhất ước chừng hai mét, chỗ ngắn nhất cũng có hơn một mét hai, toàn thân đều khắc lên hoa văn phức tạp. Một vật khổng lồ như vậy, nhìn qua lại giống như một cái pháp trận hạch tâm hoàn chỉnh.

Sau khi Hòa Thái Đầu thận trọng hoàn tất lắp đặt hai thứ vào nhau, trên trán đều đã ướt đẫm mồ hôi. Sau đó bắt đầu đem từng kiện Bình Sữa Kín cấp sáu đặt vào trong bệ đá. Toàn bộ lắp đặt vậy mà dùng ròng rã hai mươi bốn Bình Sữa Kín cấp sáu.

Hòa Thái Đầu vuốt ve hoa văn phức tạp phía trên hồn đạo khí hình quả trứng, trong mắt lộ ra mê say, lẩm bẩm tự nhủ:

- Hồn đạo khí cấp tám hoàn mỹ a! Đã đến gần vô hạn cấp chín. Hơn nữa còn chỉ có công dụng phụ trợ. Đến lúc đó nói cái gì cũng phải đem bảo bối này mang về mới được, nếu không Hiên lão sư nhất định sẽ giết ta. Sau đây liền chờ tiểu sư đệ trở về điều chỉnh vị trí. Nơi này là thành Bắc, ngược lại là rất thích hợp để dùng. Ha ha, lại thêm một chút bố trí khác, đến lúc đó cho bọn hắn toàn diện nở hoa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.