Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Không cần mơ tưởng xa vời, ngươi đánh bại trước ta rồi nói sau.
Vừa nói, hắn lần nữa đem quần áo trong tay đưa tới.
Đái Lạc Lê lần này trực tiếp tiếp nhận quần áo, nhanh chóng thay đồ. Sau đó từ dưới đất nhảy lên một cái.
- Hôm nay lòng ta loạn, ngày mai sẽ lại hướng ngươi khiêu chiến.
Nói xong câu đó, hắn nhanh chân đi về hướng quân doanh.
Hoắc Vũ Hạo nhìn vào bóng lưng của hắn, lên tiếng:
- Khiêu chiến không thành vấn đề, bất quá, ngày mai ngươi tốt nhất chuẩn bị một chút quần áo, quân phục mỗi thứ hai phần.
Thân thể Đái Lạc Lê cứng lại một chút, sau đó mới bước nhanh đi về hướng quân doanh.
Chờ thời điểm Hoắc Vũ Hạo cũng trở về đến doanh trại thứ nhất, tuyệt đại đa số tân binh đều bởi vì ban ngày rã rời mà ngủ thiếp đi. Nhưng cũng có người còn chưa ngủ. Ví dụ như, Vương Tiểu Điện.
Nhìn thấy Hoắc Vũ Hạo trở về, Vương Tiểu Điện lặng lẽ chạy tới, thấp giọng hỏi:
- Lão đại, phát sinh chuyện gì? Phó đội trưởng khiêu chiến ngươi sao?
Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu.
Vương Tiểu Điện cười hắc hắc nói:
- Vừa nhìn là biết ngươi thắng.
Hoắc Vũ Hạo bật cười nói:
- Làm sao mà biết?
Vương Tiểu Điện lên tiếng:
- Thời điểm phó đội trưởng vừa mới trở về, khuôn mặt xụ xuống, sau đó lập tức ngồi trong chăn mền, không biết đang làm gì.
Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:
- Thôi, ngươi cũng nhanh ngủ đi. Ngày mai huấn luyện chắc chắn sẽ không nhẹ nhõm. Ngươi còn có thời gian nhàn hạ thoải mái bát quái?
- Được, ta lập tức liền đi ngủ. Lão đại, về sau ta liền theo ngươi lăn lộn.
Vương Tiểu Điện nhanh chóng lui về chỗ nằm của bản thân, lên giường ngủ.
Hoắc Vũ Hạo cũng nằm xuống trên giường. Nhưng hắn cũng không lập tức tiến vào trạng thái minh tưởng, mà trong đầu suy nghĩ, như thế nào mới có thể trợ giúp Đái Lạc Lê tăng thực lực lên.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, tiếng kèn tập hợp lập tức vang lên.
Hoắc Vũ Hạo là người đầu tiên thức dậy, sau đó đánh thức từng tân binh trong doanh. Các tân binh oán than dậy đất đứng lên, mặc vào quân phục liền chạy ra ngoài.
Đái Lạc Lê cũng không ngoại lệ. Hắn hôm qua che lại chăn mền là để minh tưởng. Buổi sáng, ngoại trừ sắc mặt tái xanh bên ngoài, ngược lại tinh thần dồi dào. Không thèm nhìn Hoắc Vũ Hạo một chút, liền trực tiếp ra khỏi doanh trại.
Huấn luyện ban đầu của tân binh đơn giản nhàm chán, chạy bộ, tư thế quân đội, chạy bộ, tư thế quân đội. Sau đó buổi chiều có người của quân pháp đội tới giảng quân pháp. Kết thúc mỗi ngày, các tân binh đều mệt như chó chết, sau khi ăn cơm tối, lần này ngay cả Vương Tiểu Điện tinh lực dư thừa đều ngã đầu lập tức ngủ.
Hoắc Vũ Hạo và Đái Lạc Lê tự nhiên là ngoại lệ.
Ăn xong cơm tối, chờ sắc trời bên ngoài hoàn toàn tối lại. Không chờ Đái Lạc Lê làm loạn, Hoắc Vũ Hạo lập tức đi về hướng hắn vẫy vẫy tay, mỉm cười nói:
- Đi a! Hôm nay cho ngươi thêm một cơ hội.
- Đi!
Đái Lạc Lê lập tức bật người bay lên, thân là hồn sư, huấn luyện tân binh với hắn mà nói tự nhiên không tính là gì.
Hai người ra khỏi quân doanh, lần nữa đi đến giáo trường. Vì để tránh cho bị phát hiện, lần này Hoắc Vũ Hạo mang theo Đái Lạc Lê trực tiếp chạy tới trong góc giáo trường.
- Tới đi.
Hoắc Vũ Hạo ngoắc tay về hướng Đái Lạc Lê.
Có giáo huấn ngày hôm qua, Đái Lạc Lê hôm nay rút kinh nghiệm xương máu, vừa tiến hành huấn luyện tân binh, vừa suy nghĩ cả ngày. Hắn như thế nào đều cảm thấy đêm qua bại bởi Hoắc Vũ Hạo là bởi vì chính mình quá bất cẩn. Tự nhiên không có ý định lần thứ hai lại phạm sai lầm đồng dạng.
Cho nên, hôm nay vừa lên đến, hắn liền đặc biệt cẩn thận. Hắn thấy, chỉ cần mình cẩn thận một chút, vô luận như thế nào cũng sẽ không thua Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng mà, thật là như vậy sao?
Hoắc Vũ Hạo căn bản cũng không có ý tứ chủ động công kích, Đái Lạc Lê tự nhiên muốn chủ động. Sau khi cẩn thận quan sát, nhìn thế nào thì hắn đều cảm thấy toàn thân Hoắc Vũ Hạo đều sơ hở. Hồn hoàn thứ hai lóe sáng, một đạo bạch quang từ trong miệng phun ra, Bạch Hổ Liệt Quang Ba, phóng thẳng về hướng Hoắc Vũ Hạo.
Hắn phun ra Bạch Hổ Liệt Quang Ba thế mà bày biện ra quầng sáng theo trạng thái khuếch tán. Luận lực công kích trực tiếp, khẳng định không bằng Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân thi triển. Nhưng mà, phạm vi bao phủ lại phải lớn hơn, hơn nữa còn phụ thêm công kích thuộc tính tinh thần.
Đáng tiếc, muốn chơi tinh thần lực, trong cùng cấp bậc đều không có người có thể cùng Hoắc Vũ Hạo chống lại, chớ nói chi là là hắn.
Thân hình Hoắc Vũ Hạo lóe lên, lập tức trở nên mờ đi trong mắt Đái Lạc Lê. Đái Lạc Lê khiếp sợ phát hiện, bản thân rõ ràng tỏa định được đối thủ mới thả ra hồn kỹ, vậy mà lúc này lại mất đi mục tiêu. Sau đó, Hoắc Vũ Hạo đã đến trước người hắn.
Thân thể ngồi xổm xuống, đôi hổ trảo của Đái Lạc Lê hoàn toàn vung lên, chộp thẳng đến ngực Hoắc Vũ Hạo.
Thân thể Hoắc Vũ Hạo đang vọt tới trước bỗng nhiên đình trệ, mũi chân phải bắn lên, lập tức điểm ra hai lần, phân biệt đá vào hai cổ tay Đái Lạc Lê, khiến hai tay hắn tê rần. Hoắc Vũ Hạo lại một cước đá ra, trực tiếp đem Đái Lạc Lê đạp bay lên, nặng nề ngã ra ngoài năm mét.
Đái Lạc Lê thi triển vũ hồn Bạch Hổ lại chịu đòn vô cùng. Cả ngày này hắn nghĩ đến như thế nào đối phó Hoắc Vũ Hạo. Còn Hoắc Vũ Hạo đang nghĩ tới, là như thế nào mau chóng để cho tên đệ đệ này mạnh lên. Suy đi nghĩ lại, hắn cảm thấy, vẫn là biện pháp của lam kim sắc kim thân ảnh ở Càn Khôn Vấn Tình Cốc đối phó hắn dùng tốt nhất.
Chính là đánh! Hung hăng đánh!
Bị đánh đau, mới có thể nhớ dai. Nhớ càng dai, thực lực tự nhiên là sẽ mạnh lên. Kết quả, Hoắc Vũ Hạo dự định trong lúc còn làm tân binh, mỗi lúc trời tối cùng Đái Lạc Lê đơn độc luyện tập. . .
Bi kịch của Đái Lạc Lê, từ khoảnh khắc Hoắc Vũ Hạo nhận ra hắn đã bắt đầu. Mà thứ đầu tiên, là hắn vô luận như thế nào đều không tin tưởng mình thân là hồn sư vậy mà không cách nào chiến thắng một người thường. Nhưng mà, theo thời gian trôi qua, bất luận hắn sử dụng biện pháp gì, Hoắc Vũ Hạo luôn luôn có thể bằng vào lực lượng và tốc độ tuyệt đối đánh bại hắn. Nhưng Hoắc Vũ Hạo ra tay rất có phân tấc, mỗi lần đều đánh hắn rất đau, nhưng lại không đến mức thụ thương.
Tân binh sinh hoạt mỏi mệt mà khô khan, ít nhất đối với tuyệt đại đa số tân binh mà nói đều là như vậy. Mỗi ngày huấn luyện cường độ cao, đều làm đại bộ phận tân binh mỏi mệt không chịu nổi. Mà sinh hoạt của Đái Lạc Lê lại muôn màu muôn vẻ. Nếu như nói thân mình luôn luôn bị đánh xanh một miếng, tím một khối cũng coi như nhiều màu, vậy thì hẳn là muôn màu đi.
Hoắc Vũ Hạo trong huấn luyện tân binh biểu hiện hết sức ưu tú, cơ hồ mỗi một hạng huấn luyện đều có thể đứng hàng đầu. Nương theo thực lực nổi trội của bản thân, lại thêm ngẫu nhiên phóng ra tinh thần lực phụ trợ, các tân binh doanh thứ nhất dần dần bị hắn tin phục. Hoắc Vũ Hạo ngẫu nhiên cũng sẽ từ Cầm Nã Thủ của Đường Môn tuyển chọn một số phương pháp tương đối đơn giản dạy cho các tân binh, đồng thời chỉ đạo bọn hắn luyện tập. Danh vọng của hắn ở doanh thứ nhất vẫn luôn đang lặng lẽ tăng lên. Dưới sự quản lý của hắn, doanh trại thứ nhất, hoặc nói là tiểu đội thứ nhất, cũng có biểu hiện tốt nhất trong ba trăm tân binh.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
- Đi thôi.
Màn đêm buông xuống, lại đến thời khắc đã định. Hoắc Vũ Hạo đi đến bên cạnh Đái Lạc Lê, vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Mỗi lúc trời tối, bọn hắn đều sẽ ra ngoài, Hoắc Vũ Hạo viện lý do, nói là muốn đi tìm đại đội trưởng báo cáo.
Thân thể Đái Lạc Lê run rẩy một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp. Thời gian ba tháng huấn luyện tân binh đã qua một tháng, hắn cũng bị Hoắc Vũ Hạo đánh một tháng.
Chính là bị đánh a! Duy nhất khiến hắn tương đối vui mừng chính là, Hoắc Vũ Hạo coi như phúc hậu, xưa nay không ra tay trên mặt hắn, còn không đến mức khiến hắn đến trình độ không thể gặp người. Nhưng mà, mặc cho ai bị đánh một tháng, mùi vị cũng không chịu nổi.
Mỗi khi Đái Lạc Lê nhìn thấy vẻ mỉm cười ôn hòa trên mặt Hoắc Vũ Hạo, hắn liền không nhịn được sẽ rùng mình một cái. Trong khoảng thời gian này, mỗi lúc trời tối, với hắn mà nói đơn giản như là ác mộng.
- Không đi!
Đái Lạc Lê đẩy tay Hoắc Vũ Hạo ra.
Hoắc Vũ Hạo ngồi xuống bên giường hắn, mỉm cười nói:
- Như thế nào? Buồn bực sao?
Đái Lạc Lê trừng mắt liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Hoắc Vũ Hạo thở dài thăm thẳm:
- Không đi cũng được, ta đi tìm đại đội trưởng, nói cho hắn biết ngươi là hồn sư nha.
Hắn nói câu này rất nhỏ, chỉ có Đái Lạc Lê có thể nghe được rõ ràng.
- Ngươi!
Đái Lạc Lê nhìn hằm hằm Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười:
- Mỗi ngày có bao cát để đánh, thành ra quen thuộc. Thật là khiến thể xác tinh thần người ta vui vẻ a! Có bản lĩnh, ngươi liền đánh thắng ta, nam tử hán đại trượng phu, lùi bước tính là cái gì?
Lại tới! Đái Lạc Lê thống khổ nhắm lại con mắt. Hắn đã không phải là lần thứ nhất cự tuyệt Hoắc Vũ Hạo. Nhưng mà, mỗi lần Hoắc Vũ Hạo lại đều đến uy hiếp hắn, lại thêm ngôn ngữ kích thích, mặc dù hắn biết mình không nên mắc lừa, nhưng mà, thân phận hồn sư quả thật là con dao hai lưỡi, ngay cả Hoắc Vũ Hạo là "người thường" mà hắn đều đánh không lại, hắn còn cái gì mặt mũi nói ra sự tình bản thân là hồn sư?
- Đi!
Đái Lạc Lê đột nhiên đứng lên, mang theo vẻ bực tức bước nhanh ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười cùng hắn cùng đi ra khỏi doanh trại, còn chủ động tiến lên, ôm bờ vai của hắn đi về hướng giáo trường.
Đi ra không được mấy bước, Hoắc Vũ Hạo có chút ngẩng đầu, đáy mắt toát ra mỉm cười, quả nhiên, bọn hắn đã bị nhìn thấy. Có tinh thần lực của hắn bao trùm, cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chăm chú vào bọn hắn.
Hoắc Vũ Hạo vẫn như cũ mang theo Đái Lạc Lê đi tới chỗ cũ, nơi hẻo lánh trong giáo trường.
Đái Lạc Lê đột nhiên thoáng giãy dụa, hất tay Hoắc Vũ Hạo ra, cũng không chào hỏi, một cái cẳng chân hướng đầu của Hoắc Vũ Hạo quét tới. Hắn cực hận gia hỏa này, mỗi ngày đánh hắn, còn luôn luôn dùng ngôn ngữ đả kích.
Tay phải của Hoắc Vũ Hạo vung lên, gạt ra chân hắn. Chân phải đá ra như thiểm điện, vừa vặn đá vào trên mắt cá chân đang làm trụ của Đái Lạc Lê.
Thân thể Đái Lạc Lê mất thăng bằng, liền ngã về phía sau. Nhưng trong quá trình ngã xuống, vũ hồn Bạch Hổ biến dị của hắn đã được phóng thích ra ngoài. Tay phải khẽ chống trên mặt đất, cả người bay lên, một đòn Bạch Hổ Liệt Quang Ba phun tới Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tựa hồ đã sớm dự liệu được hắn muốn làm gì, thời điểm Bạch Hổ Liệt Quang Ba phun ra ngoài, cả người đã biến mất tại chỗ, lóe lên một cái liền đến bên cạnh Đái Lạc Lê. Chân phải bổ ra, đạp vào lồng ngực Đái Lạc Lê.
Đái Lạc Lê gầm một tiếng, trước khi Bạch Hổ Liệt Quang Ba còn không hoàn toàn kết thúc đã phóng thích hồn hoàn thứ ba ra ngoài, thân hình tăng vọt, một đôi hổ trảo bắt chéo về hướng chân phải đang bổ ra của Hoắc Vũ Hạo. Lợi nhận sắc bén trên hổ trảo rõ ràng có ý tứ muốn đem chân phải của Hoắc Vũ Hạo xé thành mảnh nhỏ.
- A!
Một tiếng kinh hô trầm thấp vang lên cách đó không xa.