Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 847: Đánh ra Huyết Hổ (3)



Hứa Vân hiện tại mặc dù còn không thể nương theo Thiên Tượng Chi Lực tăng phúc bản thân, nhưng đối với khống chế Tinh Quan cũng coi như không tệ. Hơn nữa, lần này nàng đem sự chú ý của mình tăng lên tới cực hạn, nàng biết, bản thân phải tất yếu tỏa định hắn, mới có thể chiến thắng hắn.

Đáng tiếc là, ý nghĩ của nàng tốt đẹp như vậy, nhưng thực tế lại tàn khốc.

Mắt thấy Tinh Quan tựa hồ sẽ phải rơi vào thân mình Hoắc Vũ Hạo, nhưng mà, thân ảnh của hắn lại đột nhiên trở nên hư ảo. Bộ pháp dưới chân hắn tựa hồ so với lúc trước còn nhanh hơn gấp đôi, cũng không biết hắn là lắc lư thân thể như thế nào, chỉ một cái liền từ trong tỏa định của Hứa Vân thoát ra. Đồng thời, thân thể lần nữa đánh về phía trước, tay phải xuất chiêu hướng Hứa Vân, lòng bàn tay hướng vào.

Hứa Vân chỉ cảm thấy một cỗ lực hút cường đại xông tới mặt, kéo lấy thân thể của bản thân đi về hướng đối phương.

Bước ngoặt nguy hiểm, Hứa Vân ứng đối coi như không tệ, răng ngà cắn chặt, lại là một Tinh Bạo sáng lên, ngươi không phải phải muốn kéo ta qua sao? Tốt, ta liền cho ngươi một cái Tinh Bạo, cùng một chỗ hưởng thụ là được, nàng đây là chọn cách đồng quy vu tận cách làm. Mà trên thực tế, vũ hồn Tinh Quan của nàng có thể đồng hóa một phần năng lực bản thân phóng ra. Nói cách khác, một khi bạo tạc, ở khoảng cách đồng dạng, Hoắc Vũ Hạo tiếp nhận lực bạo tạc tất nhiên so với nàng phải mạnh hơn nhiều.

Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo toát ra vẻ mỉm cười, lòng bàn tay phải đang hút tới đột nhiên run rẩy mấy lần, chòm sao trên không trung cũng theo đó run rẩy, lần nữa thoát ly khống chế của Hứa Vân, sau đó liền bị hắn ném lên không trung. Hứa Vân vang lên một tiếng kinh hô, một cước của Hoắc Vũ Hạo đã đạp đi qua, vẫn như cũ là đá vào vị trí ngày hôm qua.

Tuyệt đối không có một điểm thương hương tiếc ngọc, Hứa Vân liền bị đạp ra ngoài.

Lần này tốc độ cực nhanh, Đái Lạc Lê đứng một bên cho dù muốn cứu viện, cũng chưa kịp. Trơ mắt nhìn Hứa Vân lại bị Hoắc Vũ Hạo đạp bay.

Đái Lạc Lê nhảy lên một cái, liền vọt tới bên cạnh Hứa Vân.

- Vân nhi, không, Hứa Vân, ngươi không sao chứ?

Bụng dưới truyền đến đau đớn kịch liệt, phảng phất khiến lục phủ ngũ tạng đều xoắn lại. Hứa Vân nghiến chặt hàm răng, hận ý trong đôi mắt phảng phất có thể hóa thành lợi nhận đem Hoắc Vũ Hạo tháo thành tám khối, nhưng lại đau nói không ra lời.

- Ngươi sao có thể ra tay ác như vậy? Nàng là nữ hài tử a! Ngươi làm sao lại không biết một điểm thương hương tiếc ngọc?

Đái Lạc Lê trừng mắt gầm thét về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:

- Trên chiến trường chẳng lẽ địch nhân lại bởi vì ngươi là nữ hài tử liền không ra tay với ngươi sao? Còn có, nàng bị thương tổn, không thể trách ta, hẳn là trách ngươi mới đúng.

Đái Lạc Lê ngẩn người:

- Trách ta? Ngươi đả thương nàng, trách ta cái gì?

Hoắc Vũ Hạo khinh thường nói:

- Ngươi thích nàng, đúng hay không? Ngươi đã thích nàng, ngươi liền phải đem nàng xem như nữ nhân của ngươi mà đối đãi. Nàng bị ta đả thương, ngươi tính làm gì ta? Ngươi làm ăn cái gì không biết? Ngay cả nữ nhân của mình đều không bảo vệ được, ngươi còn nói bản thân không phải là phế vật?

- Ngươi!

Nếu như là bình thường, Hoắc Vũ Hạo kích thích như thế này, Đái Lạc Lê đã có chút quen thuộc. Nhưng hôm nay không giống, hắn là ngay trước mặt Hứa Vân nói như vậy a! Huống chi, Hoắc Vũ Hạo lúc trước cũng đã đem Hứa Vân đả thương. Lập tức, Đái Lạc Lê hai mắt đỏ thẫm, nổi giận gầm lên một tiếng, vũ hồn Bạch Hổ phóng thích, liều lĩnh nhào tới Hoắc Vũ Hạo.

Ba giây sau!

Ầm!

Đái Lạc Lê hung hăng bị quật xuống đất, hơn nữa còn ngã tại địa phương cách Hứa Vân không xa.

- Phế vật là phế vật, nếu như ta hiện tại muốn giết nữ nhân của ngươi, hoặc là đối nữ nhân của ngươi làm cái gì, ngươi có biện pháp gì không? Ngươi chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi.

Hoắc Vũ Hạo càng thêm mấy phần khinh miệt, hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt khinh thường.

- Ta liều mạng với ngươi!

Đái Lạc Lê lúc này đỏ ngầu cả mắt, lần nữa nhào ra ngoài, lao về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Lại là ba giây.

Ầm!

Đái Lạc Lê lại một lần nữa hung hăng ngã trước mặt Hứa Vân cách đó không xa.

Lần này, căn bản không cần Hoắc Vũ Hạo dùng ngôn ngữ kích thích, Đái Lạc Lê đã thật nhanh bò lên, sau đó như thiểm điện lần nữa hướng hắn vọt tới, giống như một con hổ điên.

Đáy mắt Hoắc Vũ Hạo hiện lên ý cười, đồng thời, hắn cũng chú ý tới Hứa Vân lúc này đã từ dưới đất bò dậy, trong ánh mắt tựa hồ nhiều thêm thứ gì đó.

Đương nhiên, chuyện này đều không thể ngăn hắn tiếp tục xuống tay với Đái Lạc Lê, ba giây lại ba giây, ngắn ngủi vài phút, Đái Lạc Lê đã lần lượt vài chục lần bị Hoắc Vũ Hạo đánh ngã trên mặt đất. Lần này, Hoắc Vũ Hạo ra tay rõ ràng nặng một chút, không chỉ y phục trên người Đái Lạc Lê rách nát, hơn nữa, thân mình cũng bắt đầu mang thương thế.

Nhưng mà, lần này Hoắc Vũ Hạo đối với hắn kích thích rõ ràng rất mạnh, sau mỗi một lần ngã sấp xuống, Đái Lạc Lê vẫn có thể điên cuồng lần nữa đứng lên, đi về hướng Hoắc Vũ Hạo toàn lực công kích.

Khi Đái Lạc Lê lại một lần nữa ngã sấp xuống trước mặt Hứa Vân, khóe miệng chảy ra máu tươi, Hứa Vân nhịn không được hét lớn:

- Đừng đánh nữa. Ngươi không phải đối thủ của hắn, đừng đánh nữa.

- Không, ta muốn bảo vệ ngươi. Ta nhất định có thể bảo vệ ngươi.

Đái Lạc Lê đột nhiên quay đầu, khi Hứa Vân nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhìn thấy chính là một loại điên cuồng gần như cuồng loạn, loại điên cuồng càng mang theo vài phần cuồng nhiệt, cuồng nhiệt cố chấp.

Nói xong câu đó, Đái Lạc Lê liền lại một lần nữa xông về Hoắc Vũ Hạo.

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo âm thầm gật đầu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được, trong vũ hồn của Đái Lạc Lê bao hàm một phần tinh thần lực, đang dần dần giác tỉnh, tinh thần lực của hắn dưới trạng thái điên cuồng đang lấy tốc độ kinh người tăng lên.

Không sai, đây mới là tinh túy của vũ hồn Bạch Hổ biến dị của hắn.

Hiện tại, thế công của Đái Lạc Lê rõ ràng càng so với trước đó hung mãnh hơn nhiều, hơn nữa, theo thời gian trôi qua, hắn mỗi một lần hướng Hoắc Vũ Hạo phát động tấn công, xung quanh thân thể vẫn sẽ mang theo một chút tàn ảnh màu trắng, nếu như nhìn kỹ liền có thể phát hiện, trong tàn ảnh có một chút hình dạng Bạch Hổ.

Sóng tinh thần thậm chí khiến tốc độ, lực lượng của Đái Lạc Lê đều đang gia tăng, bạch sắc quang mang trên người rõ ràng so trước đó phải cường thịnh hơn một chút.

Tình cảm kích thích lòng người, càng kích thích tinh thần lực hơn. Hoắc Vũ Hạo muốn để Đái Lạc Lê tiến vào trạng thái này, là cùng loại trạng thái khi hắn tưởng niệm Vương Đông Nhi, từ đó sáng chế Hạo Đông tam tuyệt.

Hắn nguyên nhân vì sao lần lượt hai lần đạp bay Hứa Vân? Chẳng lẽ hắn thật không biết thương hoa tiếc ngọc, đối với nữ nhân cũng muốn động thủ sao? Dĩ nhiên không phải, hắn là vì có thể lưu lại ám ảnh trong lòng Đái Lạc Lê, khiến hắn cảm thấy bản thân không bảo vệ được nữ nhân yêu mến. Sau đó mới đột nhiên dùng hành vi và ngôn ngữ thức tỉnh hắn.

Quả nhiên có hiệu quả tuyệt hảo. Đái Lạc Lê hiện tại đã tiến vào loại trạng thái điên cuồng đó. Mà loại trạng thái này khiến hồn lực, tinh thần lực của hắn đều tăng lên với một tốc độ kinh người.

Rốt cục, ngay cả chính bản thân Đái Lạc Lê cũng không thể đếm hết được lần thứ bao nhiêu bị Hoắc Vũ Hạo đánh bay. Lần này ngã trên mặt đất, hắn dốc hết toàn lực muốn đứng lên, nhưng mà, hồn lực trong cơ thể mặc dù đang không ngừng khôi phục, nhưng thân thể đau nhức kịch liệt lại làm hắn vô luận như thế nào cũng chống đỡ không nổi.

Hắn lúc này toàn thân đều là vết thương, quân phục đã sớm không còn hình dáng. Nhưng mà ánh mắt của hắn vẫn chấp nhất. Dù là thân thể nhận tổn thương nghiêm trọng đến đâu, ánh mắt của hắn vẫn như cũ tràn đầy một ngọn lửa đang thiêu đốt.

- Không nên đánh. Không nên đánh.

Nước mắt chảy xuôi theo khuôn mặt của Hứa Vân. Nàng không phải là không muốn đi giữ chặt lấy Đái Lạc Lê, cũng không phải không muốn đi trợ giúp hắn. Nhưng mà, thời điểm Đái Lạc Lê hướng Hoắc Vũ Hạo điên cuồng tiến lên, một cỗ lực lượng không biết tên liền khóa chặt lấy thân thể nàng, để cho nàng có thể nhìn thấy, nghe được, lại không cách nào di động. Nàng vẫn luôn đang nỗ lực giãy dụa, nhưng mà, ngay cả một điểm hồn lực đều đề tụ không nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đái Lạc Lê một lần lại một lần, liều lĩnh đi về hướng Hoắc Vũ Hạo đánh tới. Một lần lại một lần bị oanh kích bay ngược ra sau.

Ma quỷ, ở trong mắt nàng, Hoắc Vũ Hạo đã giống như ma quỷ. Mà phần kiên cường của Đái Lạc Lê cũng lần thứ nhất làm tâm hồn nàng run rẩy.

Hắn làm như vậy cũng là vì ta, là vì ta sao?

- Lạc Lê, từ bỏ đi, không nên đánh, ngươi không phải đối thủ của hắn. Không nên. . .

Nghe được âm thanh của Hứa Vân, Đái Lạc Lê giống như ăn thuốc kích thích, vậy mà cứ thế mà dùng hai tay run rẩy lần nữa chèo chống thân thể bò dậy. Hắn lúc này rất đáng sợ, toàn thân đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng cặp mắt lại đặc biệt sáng tỏ, bên cạnh tròng mắt vốn màu đen tựa hồ có thêm một tròng mắt đỏ ngòm.

Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, sau lưng lại có bạch quang mãnh liệt lóe lên, bạch quang tựa hồ bị huyết sắc trên người hắn lây dính, dần dần biến thành màu đỏ. Huyết Hổ, lại là một quang ảnh Huyết Hổ.

Hai tay Đái Lạc Lê chậm rãi nâng lên thân thể, ánh sáng trên hổ trảo cũng dần dần biến thành đỏ như máu. Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, dùng song đồng vô cùng quỷ dị nhìn về phía Hứa Vân, nói ra từng chữ:

- Ta nhất định có thể bảo hộ ngươi. Nhất định sẽ bảo hộ ngươi.

Nói xong câu đó, hắn đã lần nữa vọt tới Hoắc Vũ Hạo, mà lần này, tốc độ của hắn lại vượt qua trạng thái đỉnh phong lúc trước, hóa thành một đạo gió lốc huyết sắc, cuốn theo tất cả về hướng Hoắc Vũ Hạo.

Nhìn đến đây, Hoắc Vũ Hạo khẽ gật đầu, lúc này Đái Lạc Lê phát huy ra sức chiến đấu đã đạt đến thực lực Hồn Tông, tiềm năng của hắn rốt cục xem như bị kích phát ra.

Hồn sư có được thuộc tính tinh thần, hoặc nói là trong vũ hồn của hồn sư có được thuộc tính tinh thần, độ khó trong lúc tu luyện đúng là có tăng lên, nhưng mà, một khi thành phần tinh thần của vũ hồn bọn hắn bị dẫn phát ra, vậy thì vũ hồn biến dị của bọn hắn mới có thể chân chính hoàn thành, từ đó làm bọn hắn trở nên càng thêm cường đại so với hồn sư bình thường.

Vũ hồn Bạch Hổ của Đái Lạc Lê đúng là biến dị, nhưng phần biến dị này cũng không nhất định hoàn toàn xấu.

Đối với điểm này, nếu như đổi một người khác, cho dù là giáo sư thâm niên của học viện Sử Lai Khắc, cũng chưa hẳn có thể khẳng định được. Nhưng mà, Hoắc Vũ Hạo lại khác, về mặt thuộc tính, bản thân hắn liền có thể nói là người có vũ hồn tinh thần mạnh nhất đương kim thiên hạ, trải qua một tháng hiểu rõ, hắn đối với tình huống của Đái Lạc Lê có thể nói là rõ như lòng bàn tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.