Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 856: Bạch Hổ nguy hiểm (2)



Vừa khôi phục hồn lực, Diệp Vũ Lâm vừa quan sát tình huống phía dưới, nhìn vào thân hình từng tên Bạch Hổ Thân Vệ và hồn sư của đệ nhất quân đoàn bị oanh sát, không biết nguyên nhân vì sao, trong lòng hắn thủy chung mơ hồ cảm thấy có cái gì không đúng. Thời cơ thụ nhãn xuất hiện cũng quá kì quái, nếu như hắn là người do Bệ Hạ phái tới, nguyên nhân vì sao không xuất hiện ngay từ đầu, hơn nữa, trước lúc xuất hiện cũng không có thương lượng với chúng ta?

Nghĩ tới những thứ này, Diệp Vũ Lâm trong lòng đột nhiên giật mình, hét lớn một tiếng:

- Dừng tay.

Thanh âm của hắn thông qua hồn đạo khí khuếch âm truyền đi, khiến quân đoàn hồn đạo sư Khủng Trảo và quân đoàn hồn đạo sư Tà Quân đều nghe rõ ràng.

Quân đoàn hồn đạo sư đối với kỷ luật yêu cầu rất cao, bởi vì bọn hắn muốn phát huy ra chiến lực lớn nhất, liền cần phối hợp tốt nhất mới được. Trong lúc nhất thời, đám hồn đạo sư nhao nhao dừng tay, tràng diện cũng yên tĩnh trở lại.

Tình huống phía dưới nhìn qua cũng không có cái gì không đúng, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh bi thương, tàn quân Bạch Hổ Công Tước còn sót lại không nhiều nhanh chóng tụ lại cùng một chỗ.

Bạch Hổ Công Tước đã bị Nhật Nguyệt Thần Châm oanh kích tan nát, trên mặt đất chủ lưu lại một hố sâu to lớn. Hết thảy tựa hồ cũng không thể bình thường hơn được. Nhưng mà, Diệp Vũ Lâm vẫn cảm thấy có cái gì không đúng.

- Triệt tiêu phòng hộ.

Diệp Vũ Lâm trầm giọng hạ lệnh.

Hai đại quân đoàn hồn đạo sư không nghi ngờ gì, dù sao, nhìn qua đại cục đã định, sau đây đã không còn khả năng có phản kích gì có thể bay lên không trung. Hai vòng Hồn Đạo Hộ Tráo to lớn chậm rãi thu nạp. Hóa thành một đạo quang mang dung nhập vào hồn đạo khí sau lưng mỗi một vị hồn đạo sư.

Hồn Đạo Hộ Tráo vừa thu hồi, Diệp Vũ Lâm đột nhiên sắc mặt đại biến, gầm thét một tiếng:

- Không đúng, là huyễn cảnh.

Đúng vậy, thời điểm hai vòng Hồn Đạo Hộ Tráo thu hồi, với thực lực cấp bậc Phong Hào Đấu La của hắn lập tức liền cảm thấy sóng tinh thần cực kỳ mãnh liệt. Nếu như không phải lúc trước có chỗ dự đoán, đợt sóng tinh thần này có lẽ còn sẽ không khiến hắn chú ý tới, nhưng mà sóng tinh thần này cũng không phải là hướng xuống đất, rõ ràng là bao phủ bọn hắn bên này. Nếu như người tới là để trợ giúp bọn hắn, làm sao lại đem tinh thần dao động bao phủ bọn hắn bên này?

Liên hợp Hồn Đạo Hộ Tráo mặc dù uy lực mạnh mẽ, nhưng mà, cũng đồng dạng có một vấn đề là ngăn cách ngoại giới quá mạnh. Đến mức ngay cả sóng tinh thần mãnh liệt như thế mà bọn hắn lúc trước đều không cảm nhận được.

Vừa cảm giác được không đúng, Diệp Vũ Lâm cũng không lo được tiết kiệm hồn lực, Nhật Nguyệt Thần Châm trên không lập tức quay lại, hướng về hồng kim sắc thụ nhãn bắn ra một đạo cường quang.

Kim ngân song sắc ánh sáng vừa đến gần thụ nhãn kỳ dị đột nhiên hóa thành một phiến hư vô, biến mất, tình huống trong mắt đám hồn đạo sư nhìn qua hết thảy bình thường cũng thay đổi hoàn toàn.

Bên dưới đâu còn cảnh tượng máu chảy thành sông? Mặt đất bị oanh kích thêm vô số cái hố là không sai, nhưng mà ngay cả một cỗ thi thể đều không có.

Người của đệ nhất quân đoàn Đế quốc Tinh La đã sớm không thấy bóng dáng, phi hành thời gian lâu như vậy bằng hồn đạo khí, bọn hắn hẳn đã bay ra bên ngoài mấy chục dặm.

Đám Bạch Hổ Thân Vệ cũng xuất hiện ở nơi xa, Bạch Hổ Công Tước càng căn bản không nhìn thấy bóng dáng. Càng làm cho Diệp Vũ Lâm vô cùng buồn bực là, bọn hắn căn bản không biết vừa rồi hồng kim sắc thụ nhãn là do người phương nào thả ra, hồn kỹ huyễn cảnh cường đại đến thế tối thiểu cũng cần một vị Phong Hào Đấu La am hiểu năng lực tinh thần thả ra.

- Truy! Bạch Hổ Công Tước không có khả năng từ bỏ Bạch Hổ Thân Vệ của hắn, nhất định ở bên đó.

Dứt lời, Diệp Vũ Lâm liền toàn lực thôi động hồn đạo khí phi hành sau lưng, đuổi về hướng Bạch Hổ Thân Vệ.

Thời điểm Diệp Vũ Lâm bọn hắn bên này toàn lực công kích, Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo đã phát hiện không đúng. Tiếng nổ kịch liệt từ phía sau lưng truyền đến, bản thân hắn đã bay ra rất xa quay người nhìn lại, chỉ thấy vô số ánh sáng từ trên bầu trời vẫn như cũ đánh vào vị trí lúc trước của bọn hắn. Căn bản cũng không có phóng đến bên này. Mà trên bầu trời, hồng kim sắc thụ nhãn vẫn như cũ lóe lên ánh sáng.

Chuyện này. . .

Một tia nghi hoặc nháy mắt sau hóa thành cuồng hỉ, hắn đã có chút hiểu được, đây rõ ràng là người ta không biết dùng phương pháp gì khiến hai chi quân đoàn hồn đạo sư nghĩ lầm bọn hắn còn đang ở chỗ cũ.

Thanh âm vừa rồi truyền đến, hắn hơi phân biệt một chút lại nghe như đã từng quen biết. Có chút tương tự âm thanh người lúc trước cho hắn Nhật Nguyệt Thần Châm.

Nghĩ rõ ràng, Đái Hạo không còn hướng nơi xa bay đi, nếu như lúc này hắn muốn chạy trốn vẫn có bó lớn cơ hội. Bất luận thực lực Diệp Vũ Lâm có cường hãn như thế nào, Nhật Nguyệt Thần Châm thần kỳ đến đâu, với thực lực Phong Hào Đấu La của hắn, trong khoảng thời gian ngắn bay khỏi phạm vi dò xét của Nhật Nguyệt Thần Châm vẫn là không thành vấn đề.

Nhưng mà, hắn vẫn nghĩa vô phản cố quay trở lại, bởi vì, coi như muốn đi, hắn cũng muốn mang theo các huynh đệ đi cùng một chỗ. Cùng sinh, hoặc cùng tử!

Đái Hạo đón nhận đám Bạch Hổ Thân Vệ, cao giọng quát:

- Bạch Hổ sở thuộc, toàn lực chạy đi. Không cần quản tình huống phía sau. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Hắn hiện tại chỉ hi vọng vị đại năng đó có thể ngăn chặn Diệp Vũ Lâm lâu một chút. Mặc dù hắn trong lòng rất rõ ràng, mang theo nhiều Bạch Hổ Thân Vệ như vậy, bọn hắn rất khó chạy được bao xa, nhưng mà, ở thời điểm này, hắn căn bản không có lựa chọn khác.

Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Nhật Nguyệt Thần Châm nơi xa xuyên thấu xích kim sắc thụ nhãn. Không ổn, công kích về phía mặt đất cũng dừng lại, sau đó tiếng gầm phẫn nộ của Diệp Vũ Lâm đã truyền đến, hai đại quân đoàn hồn đạo sư lần nữa phát động, bay về hướng bọn hắn.

Rốt cục vẫn chạy không thoát? Đái Hạo trong mắt lộ ra một tia buồn vô cớ. Bất quá, đây hẳn đã là kết quả tốt nhất. Ít nhất người của đệ nhất quân đoàn đều đã chạy thoát, cuối cùng lưu lại một tia hỏa chủng cho đế quốc.

Đái Hạo cũng không khiếp sợ, trong mắt thần quang trầm tĩnh, trong lúc hắn dự định bay lên nghênh địch, đồng thời hạ lệnh khiến Bạch Hổ Thân Vệ chạy tứ phía, thanh âm thần bí lại một lần nữa vang lên. Hơn nữa, lần này là bao phủ toàn quân Bạch Hổ Thân Vệ.

- Bạch Hổ sở thuộc, tiếp tục hướng phía trước, tiến vào đại môn màu đen. Sau khi tiến vào, bất luận thấy cái gì cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ. Đây là cơ hội sống sót duy nhất của các ngươi. Nhanh! Nếu không liền không kịp.

Nói xong câu cuối cùng, âm thanh này đã lộ vẻ vô cùng vội vàng.

Đái Hạo ngẩn người, nhanh chóng quay người nhìn lại, hắn kinh ngạc nhìn thấy từng phiến đại môn đen kịt không biết lúc nào đã hiện lên ở sau lưng, tổng cộng nhiều đến mười hai phiến đại môn. Mỗi một đạo đại môn đều rộng chừng ba mét, cao tới mười mét có hơn, nhìn qua khí tượng sâm nghiêm. Xung quanh đại môn là hoa văn mỹ lệ, lại mơ hồ lộ ra khí tức âm lãnh.

Ngay tại lúc này, Đái Hạo thân là thống soái, tính quả quyết hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ, hắn căn bản không có nửa phần do dự lập tức liền hạ mệnh lệnh.

- Tiến vào đại môn màu đen, các đội nghiêm chỉnh tiến lên, không được hỗn loạn.

Muốn dùng phương thức nhanh nhất tiến vào đại môn, cũng không phải chạy nhanh là được, đội hình nghiêm chỉnh mới là cam đoan tốt nhất.

Bạch Hổ Thân Vệ vốn cũng đều ôm lấy quyết tâm phải chết, nhưng mà, sinh cơ đột nhiên xuất hiện, lại có thể nào không làm bọn hắn rất là kinh hỉ chứ? Có thể còn sống, ai nguyện ý đi chết?

Trong lúc nhất thời, đám Bạch Hổ Thân Vệ thân thể cường tráng, từng người phảng phất chỉ hận thiếu đi hai cái đùi nữa, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về hướng mười hai phiến đại môn màu đen. Nhưng trong lúc phi nước đại, bọn hắn lại còn có thể tận khả năng duy trì trận hình, không đến mức tán loạn.

Bạch Hổ Công Tước Đái Hạo cũng chưa đi, hắn vẫn như cũ bay lên không. Trong thời gian ngắn ngủi này, hắn đã tính toán hết sức rõ ràng. Trước lúc tất cả Bạch Hổ Thân Vệ đều xông vào đại môn màu đen, tất nhiên sẽ tiến vào trong tầm bắn của hai đại quân đoàn hồn đạo sư do Diệp Vũ Lâm suất lĩnh, ít nhất cũng sẽ tiến vào trong tầm bắn của số ít cường giả. Trước khi tên Bạch Hổ Thân Vệ cuối cùng thoát hiểm, hắn tuyệt sẽ không dẫn đầu rút lui.

Có thể làm cho thủ hạ tướng sĩ phục vụ quên mình, Bạch Hổ Công Tước lại há là người đơn giản?

Một tiếng thở dài vang lên bên tai, Đái Hạo theo bản năng hướng bên cạnh nhìn lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh màu đen hiện ra cạnh mình cách đó không xa.

Người này toàn thân đều bao phủ trong quần áo màu đen, ngay cả trên đầu đều mang đấu bồng, không nhìn thấy hình dáng tướng mạo. Chỉ có thể từ thân hình nhìn ra được, là một tên nam nhân dáng người thon dài.

- Bạch Hổ Công Tước, ngươi vì sao không đi?

Hắc y nhân kia hiển nhiên cũng thay đổi qua âm thanh đặc thù, nghe có chút trầm thấp, khàn khàn.

Đái Hạo trầm giọng nói:

- Trong cuộc đời Đái Hạo ta chưa bao giờ bỏ qua một tên thủ hạ, coi như bất đắc dĩ phải rút lui, ta cũng tất nhiên là người cuối cùng rút lui.

Người áo đen trầm giọng nói:

- Nhưng ngươi không cảm thấy như thế vô cùng ngu xuẩn? Ngươi còn sống, mới có thể để cho phần lớn người của đế quốc Tinh La sống sót.

Đái Hạo cười, nụ cười của hắn vô cùng thoải mái:

- Ta đương nhiên hiểu được chuyện ngu xuẩn này. Nhưng mà, đây là tín điều của Bạch Hổ nhất mạch ta. Coi như ngu xuẩn, ta cũng nhất định phải duy trì. Ta đã có hậu đại, chết lại như thế nào? Cảm ơn các hạ, đây hết thảy đều nhờ có các hạ. Lần trước, cũng hẳn là ngươi?

Người áo đen trầm mặc một chút, trầm giọng nói:

- Ngươi thật dự định làm người cuối cùng rời đi?

- Không sai.

Đái Hạo trầm giọng đáp, thân mình lóe lên ánh sáng chín vòng hồn hoàn, cho dù là từ địa phương rất xa cũng có thể thấy hắn tồn tại.

- Tốt a, ta cùng ngươi.

Bên trong thanh âm của người áo đen tựa hồ có một điểm giãy dụa. Nhưng thời điểm hắn nói ra một chữ cuối cùng, lại tựa hồ tràn đầy thoải mái.

- Các hạ, ngươi rất không cần phải như thế. Ngươi giúp ta đã đủ nhiều.

- Đừng nói nhảm, chuẩn bị nghênh địch đi. Hi vọng bọn thuộc hạ của ngươi có thể chạy nhanh một chút.

Dứt lời, người áo đen vậy mà liền hư không tiêu thất.

Mấy giây sau, giữa không trung ngoài ngàn mét, hồng kim sắc thụ nhãn xuất hiện lần nữa, chặn đường hồn đạo đại quân.

Vốn Nhật Nguyệt Thần Châm của Diệp Vũ Lâm đã vào phạm vi công kích, nhưng hắn lúc trước liên tục phóng ra hai lần công kích, tiêu hao quá lớn. Lúc này đang chuẩn bị thi triển hồn đạo khí còn lại. Nhưng cho dù là hồn đạo khí khác, trong tay hắn sử dụng cũng uy lực kinh người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.