Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 864: Nguyên soái đế quốc Nhật Nguyệt, Quất Tử! (1)



Ngày dịch: 19/12/2020

- Chúng ta nhanh thông báo Quân Bộ chứ? Để bọn hắn nghĩ biện pháp đem nó đánh xuống.

Đái Lạc Lê nói ra.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, lên tiếng:

- Không cần, chính chúng ta làm là được. Đệ còn chưa từng bay phải không? Ca mang đệ thể hội một chút cảm giác bay lượn trên không trung.

Đái Lạc Lê vẫn chưa tới Hồn Tông, vẫn không dùng được hồn đạo khí phi hành, tự nhiên là cũng chưa từng bay lần nào. Không chờ hắn kịp phản ứng, Hoắc Vũ Hạo đã đem một tay nâng dưới nách hắn. Ngay sau đó, Đái Lạc Lê đã cảm thấy ánh sáng xung quanh nhè nhẹ vặn vẹo mấy lần, sau đó, hắn và Hoắc Vũ Hạo đã đằng không bay lên, giống như thiểm điện bay về hướng không trung.

Biến hóa đột nhiên làm hắn suýt nữa lên tiếng kinh hô.

- Ca, ca cũng quá lộ liễu đi. Coi chừng bị đánh xuống.

Đái Lạc Lê miễn cưỡng ngăn chặn thanh âm của mình, hướng Hoắc Vũ Hạo nói ra. Hắn vừa nói vừa nhìn sang Hoắc Vũ Hạo, không nhìn thì thôi, mà đã nhìn thì càng thêm giật mình. Bởi vì, sau lưng Hoắc Vũ Hạo cũng không nhìn thấy hồn đạo khí phi hành tồn tại. Nói cách khác, hiện tại Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bằng vào hồn lực mang theo hắn phi hành.

Dùng hồn lực phi hành, điều này có ý nghĩa gì? Mang ý nghĩa tu vi Hồn Thánh a!

- Ca, ca thật chỉ lớn hơn ta một tuổi?

Đái Lạc Lê đều có chút cà lăm. Mười chín tuổi Hồn Thánh, chuyện này... cũng không hợp lẽ thường đi.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:

- Đúng a! Đệ không phải đã thấy bộ dáng ban đầu của ta sao? Chẳng lẽ ta nhìn rất già?

Đái Lạc Lê ánh mắt sáng rõ:

- Ca, ca là thiên tài.

- Không, ta là quái vật.

Hoắc Vũ Hạo thuận miệng hồi đáp khẩu hiệu của học viện Sử Lai Khắc.

Lúc này Đái Lạc Lê cũng phát hiện ra, đối với bọn hắn bay lên, bên trong Ngự Minh Thành căn bản cũng không có bất kỳ phản ứng nào. Hết thảy lực lượng đối không đều không có dấu hiệu phát động. Nhưng vì sao lại thế thì hắn lại tuyệt không hiểu được.

- Ta am hiểu năng lực tinh thần. Vũ hồn của ta là con mắt, hệ tinh thần. Bản thân có hồn kỹ có thể che giấu bản thân. Đệ có thể hiểu thành ẩn thân đi. Ta đem hai người chúng ta đều ẩn thân, khí tức cũng bao trùm lại. Bọn hắn tự nhiên không phát hiện được.

Hoắc Vũ Hạo kiên nhẫn giảng giải cho đệ đệ mình.

Đái Lạc Lê lúc này mới chợt hiểu, cúi đầu hướng mặt đất nhìn lại, chỉ thấy Ngự Minh Thành dưới chân hai người đã trở nên càng ngày càng nhỏ. Nhưng hắn ở bên cạnh Hoắc Vũ Hạo thậm chí không cảm giác được không trung có bất kỳ khí lưu trùng kích. Loại cảm giác này thật sự quá kích thích.

- Cảm giác bay lượn thật sảng khoái, thật kích thích a! Đệ muốn cố gắng tu luyện thật tốt. Chờ đệ đến Hồn Tông, liền có thể sử dụng hồn đạo khí phi hành.

Đái Lạc Lê phấn khởi nói ra.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Còn có kích thích hơn đây này. Chờ một lúc nói cho đệ biết.

Dứt lời, hắn mở ra hồn đạo khí phi hành cánh bướm sau lưng, lần nữa gia tốc.

Nơi này đã ra khỏi phạm vi tham trắc của Ngự Minh Thành, sử dụng hồn đạo khí phi hành cũng không có gì. Với thực lực bây giờ của Hoắc Vũ Hạo, thuần túy sử dụng hồn lực, hơn nữa còn mang theo một người là căn bản không có khả năng bay đến ba ngàn mét không trung.

Ngự Minh Thành phía dưới đã càng ngày càng nhỏ, thậm chí dần dần biến mất trong đêm tối. Xung quanh là mảng lớn, mảng lớn hắc ám, lại không có bất luận khí lưu trùng kích, chuyện này khiến Đái Lạc Lê dần dần có chút cảm giác không chân thực. Phảng phất đang được Hoắc Vũ Hạo dẫn tới một cái thế giới khác.

Phi thăng tới ba ngàn mét cũng cần một đoạn thời gian. Hoắc Vũ Hạo phát hiện, sau khi bay lên hơn một ngàn mét, hồn lực tiêu hao của bản thân liền bắt đầu biến lớn. May mắn có hồn đạo khí phi hành phụ trợ, nhưng hồn lực trong đó cũng đồng dạng sẽ gia tăng tiêu hao. May mắn có Bình Sữa bổ sung mới duy trì lượng tiêu hao. Nhưng tốc độ bay lên cũng theo đó giảm bớt một chút.

Tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã sớm tỏa định được kiện hồn đạo khí tham trắc siêu cao đó. Trình độ phức tạp của thứ này đã tiến vào phạm vi hồn đạo khí cấp tám. Có thể khống chế cự ly xa lơ lửng phi hành, dò xét. Đây tuyệt đối là phương hướng phát triển phương diện trinh sát trong tương lai.

Trải qua gần mười phút phi hành, Hoắc Vũ Hạo mới rốt cục mang theo Đái Lạc Lê đi tới trước mặt một trong những thành quả cao cấp nhất của khoa kỹ hiện nay.

Bản thể của kiện hồn đạo khí tham trắc siêu cao này là một quả cầu khổng lồ, nửa phần dưới dùng thủy tinh tổng hợp chế tác, nửa phần trên có bốn cánh buồm kim loại khiến nó duy trì lơ lửng. Bên trong là mười hai cái Bình Sữa dùng để cung cấp nhu cầu có thể hao tổn.

Thời điểm phi hành sẽ thu lại cánh buồm, sau khi đến vị trí chỉ định mới có thể lại mở ra, phụ trợ nó bảo toàn trạng thái lơ lửng. Nó còn có thể tự hành điều chỉnh góc độ, vị trí của bản thân, ứng đối các loại khí trời ác liệt. Vì nghiên cứu nó, đế quốc Nhật Nguyệt dùng thời gian rất nhiều năm sau khi Bình Sữa Kín xuất hiện mới hoàn thành. Bằng không mà nói, nó căn bản không cách nào bay liên tục.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, kim quang trong mắt lóe lên, Đái Lạc Lê lập tức liền nhìn thấy, xung quanh hồn đạo khí tham trắc siêu cao xuất hiện dao động vặn vẹo kịch liệt.

Bản thân hồn đạo khí tham trắc siêu cao không phát ra bất cứ ánh sáng nào, lẫn vào trong trời đêm, nhưng quang văn vặn vẹo đang hiện ra lại có màu vàng nhạt, cho nên nhìn qua hết sức rõ ràng. Lúc này Đái Lạc Lê cũng mới chân chính thấy rõ ràng dáng vẻ của kiện hồn đạo khí này! Thể tích của đồ chơi này có đường kính cũng bất quá chừng hai mét mà thôi.

Trong ánh sáng vặn vẹo, hồn đạo khí tham trắc siêu cao bắt đầu rung động nhè nhẹ, giống như đang muốn giãy ra. Đáng tiếc, đối mặt Tinh Thần Triền Nhiễu đã đạt tới cảnh giới tinh thần lực thực chất của Hoắc Vũ Hạo, tất cả giãy dụa đều phí công.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng tiến lên, một tay vẫn như cũ nâng lấy Đái Lạc Lê, một tay khác nhanh chóng nhấn mấy lần bên trên hồn đạo khí tham trắc siêu cao. Từng cái Bình Sữa Kín nhanh chóng bị tháo ra, thu vào trong hồn đạo khí trữ vật. Sau khi dỡ xuống toàn bộ mười hai cái Bình Sữa, hồn đạo khí tham trắc siêu cao cũng liền mất đi năng lượng. Tất cả dao động hồn lực toàn bộ biến mất, chỉ nương theo mấy cái cánh buồm còn miễn cưỡng có thể lơ lửng giữa không trung.

Đối mặt đại gia hỏa này, Hoắc Vũ Hạo trực tiếp đem trữ vật hồn đạo khí Ngọc Bích Tinh Quang của bản thân lấy ra, bảo thạch lóe lên ánh sáng, đại gia hỏa như thế liền bị hắn thu lấy.

Đái Lạc Lê há to miệng, trong lòng thầm nghĩ, vị ca ca này của bản thân đến cùng là làm cái gì a! Chẳng những tu vi kinh người, ngay cả hồn đạo khí cũng đều quen thuộc như thế. Chuyện này nếu đổi lại là hắn, hắn căn bản cũng không biết nên ra tay như thế nào. Chỉ có thể đơn thuần thông qua công kích hủy diệt nó.

Hoắc Vũ Hạo mới không nỡ lòng hủy đi đây, đây chính là hồn đạo khí cấp tám trình độ khoa kỹ cực cao, thứ này lấy về cho Hiên lão sư cẩn thận nghiên cứu, nghiên cứu lĩnh vực dò xét siêu cao, chí ít có thể với tiết kiệm thời gian nghiên cứu mười năm trở lên a!

Mấy ngày nay Hoắc Vũ Hạo cũng không uổng phí thời gian. Hắn đã sớm dùng Tinh Thần Tham Trắc nhiều lần quét xem kiện hồn đạo khí tham trắc siêu cao này, đồng thời tìm được từng tiết điểm mấu chốt của nó. Nếu như không phải hắn lập tức dùng Tinh Thần Triền Nhiễu cắt đứt liên hệ giữa nó và quân đội đế quốc Nhật Nguyệt bên đó, cái đồ chơi này còn có thể tự hành phóng thích Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bảy bảo hộ bản thân đây. Nếu chuyện đó xảy ra, nó tất nhiên sẽ nhanh chóng co vào, sau đó bay đi.

Đế quốc Nhật Nguyệt đối với nó bảo hộ không thể nói là không nghiêm mật, đáng tiếc, lại gặp Hoắc Vũ Hạo có thể bằng vào hồn kỹ Mô Phỏng giấu diếm được dò xét.

- Ca, ca thu nó làm gì đây?

Đái Lạc Lê một mặt hiếu kỳ hỏi.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Đương nhiên là để nghiên cứu. Ca của ngươi không chỉ là hồn sư, hơn nữa cũng là hồn đạo sư. Đúng, ngươi không phải mới vừa cảm thấy phi hành rất kích thích sao? Muốn xem thứ kích thích hơn không?

Đái Lạc Lê phấn khởi lên tiếng:

- Còn cái gì kích thích hơn?

- Như thế này.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, cánh tay nâng dưới nách hắn nhẹ thả ra, Đái Lạc Lê còn không kịp phản ứng, đã tự do rơi xuống giữa không trung.

- A!

Mọi chuyện thảy phát sinh thật sự quá đột nhiên, đến mức Đái Lạc Lê một điểm tâm lý chuẩn bị đều không có, tiếng kêu thảm thiết thê lương kéo dài trên không. Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt lập tức làm hắn sợ hãi đến cực điểm.

Hoắc Vũ Hạo lơ lửng ở đó, trên mặt vẫn như cũ mang theo vẻ mỉm cười, lẩm bẩm tự nhủ:

- A, không tệ. Dưới trạng thái sợ hãi, cường độ tinh thần lực rõ ràng tăng mạnh. Gần một bước gia tăng trình độ vũ hồn biến dị.

Cảm giác rơi tự do thật là quá kích thích, kích thích đến mức bụng dưới của Đái Lạc Lê căng lên, phảng phất tùy thời đều có khả năng tè ra quần.

Vũ hồn không tự chủ phóng ra, có thể thấy rõ ràng, từng cọng lông màu trắng trên người hắn tán phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, chữ Vương trên trán càng trở nên đỏ tươi như máu. Tiếng kêu thảm thiết đã đình chỉ, hắn liều mạng thôi động hồn lực của bản thân phóng ra bên ngoài cơ thể, ý đồ chậm lại một chút tốc độ rơi xuống.

Rời khỏi Hoắc Vũ Hạo bảo hộ, hắn mới chính thức hiểu được không trung nguy hiểm đến cỡ nào, nhiệt độ so với mặt đất thấp hơn nhiều lắm, ý lạnh âm u cùng hắc ám tột cùng, đều làm trong lòng hắn không ngừng sinh ra sợ hãi mãnh liệt. Càng quan trọng hơn là, hắn căn bản không có biện pháp để giảm tốc độ rơi xuống của bản thân. Với tu vi hiện tại của hắn, còn hoàn toàn không cách nào khống chế hồn lực của bản thân đến triệt tiêu hạ xuống xung lực.

Nguyên nhân vì sao? Tại sao phải hại ta.

Nguyên nhân vì sao? Trong mắt Đái Lạc Lê đã dần dần hiện lên tuyệt vọng, hắn vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, bản thân vậy mà lại chết như thế này.

Rơi tự do từ không trung, khoảng cách ngàn mét cũng chớp mắt là tới a! Ngay lúc trong đầu hắn dần dần lâm vào trống rỗng. Đột nhiên, toàn thân chợt nhẹ đi, cảm giác rơi xuống đã không thấy, rét lạnh cũng đã biến mất. Một bàn tay vững vàng nâng ở dưới nách hắn. Khiến hắn một lần nữa lơ lửng giữa không trung.

- Kích thích không?

Giọng ôn hòa vang lên bên tai. Đái Lạc Lê đột nhiên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chính là hoá trang sau Hoắc Vũ Hạo chất phác trên khuôn mặt nhàn nhạt mỉm cười.

- Ngươi, ngươi muốn hại chết ta sao? Ngươi!

Đái Lạc Lê tức giận gầm thét.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, lên tiếng:

- Không phải nói muốn để đệ thử một chút kích thích sao. Khoảng cách này còn cách mặt đất hơn nghìn mét đây, mới vậy đã không chịu nổi? Nếu như ta đón đệ ở khoảng cách gần sát mặt đất, đệ chẳng phải là càng thêm chịu không nổi sao?

Chương 864: Nguyên soái đế quốc Nhật Nguyệt, Quất Tử! (1)

https://www.ptwxz.com/html/3/3127//3166399.html 864

Chương 426: Nguyên soái đế quốc Nhật Nguyệt, Quất Tử! (thượng)

Đái Lạc Lê cả giận nói:

- Cái này mà gọi kích thích sao? Gọi là đòi mạng mới đúng!

Lúc này mặc dù đã dừng lại trong không trung, nhưng mà cả người hắn vẫn run rẩy, hai chân càng run như cầy sấy. Ngụm lớn, ngụm lớn hít thở.

- Xem bộ lông trên người đệ kìa.

Hoắc Vũ Hạo chỉ về phía hắn.

Đái Lạc Lê theo bản năng cúi đầu nhìn lại, hắn kinh ngạc phát hiện, sau khi phóng thích vũ hồn, bộ lông màu trắng vậy mà biến thành màu đỏ nhạt. Hơn nữa, lần này hắn cũng không phải trong trạng thái điên cuồng.

- Biết điều này có ý nghĩa gì không? Mang ý nghĩa, thuộc tính tinh thần và thuộc tính Bạch Hổ trong vũ hồn của đệ đang dung hợp. Chờ đệ lúc nào phóng thích vũ hồn khiến bộ lông hoàn toàn đỏ như máu, lúc đó tiến hóa coi như hoàn toàn thành công. Khi đó, cường độ vũ hồn của đệ hẳn là sẽ còn ở trên vũ hồn Bạch Hổ. Bất kỳ một hồn kỹ công kích nào cũng sẽ phụ thêm uy lực thuộc tính tinh thần.

Nghe Hoắc Vũ Hạo nói qua, khóe miệng Đái Lạc Lê co giật một chút:

- Ca thật là ca ca ruột của ta sao?

Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói:

- Đương nhiên.

Đái Lạc Lê cười khổ nói:

- Ca lần sau có thể không dùng loại phương pháp hù chết người không đền mạng này không a! Ca có biết hay không, ta vừa rồi thật cho là mình phải chết.

Hoắc Vũ Hạo cười ha ha, lên tiếng:

- Chính là muốn khiến đệ có cảm giác như vậy mới được. Nếu không, làm sao hoàn toàn kích phát ra vũ hồn biến dị của đệ? Cũng phải nói lại, vì sao mười năm qua đệ đều không được thức tỉnh biến dị? Kích thích mãnh liệt là phương thức phát triển tốt nhất. Bất quá, chiêu này đã dùng qua, lần sau liền sẽ không quá hiệu nghiệm. Đi thôi.

Hồn đạo khí phi hành thôi động, Hoắc Vũ Hạo mang theo Đái Lạc Lê lần nữa cất cánh, bảo toàn khoảng một ngàn mét trên không trung, bay về hướng phương tây.

Vừa rồi hắn đã thông qua tinh thần lực quét ra xung quanh, trong phạm vi dò xét cũng không có kiện hồn đạo khí tham trắc siêu cao thứ hai xuất hiện.

Phạm vi bao trùm tinh thần lực của hắn mặc dù không nhỏ, nhưng cũng không thể hoàn toàn lục soát bầu trời mênh mông. Đương nhiên, Hoắc Vũ Hạo cũng có suy đoán một hai phần, hồn đạo khí tham trắc siêu cao sẽ chỉ xuất hiện ở địa phương mang ý nghĩa chiến lược trọng đại, ví dụ ở thành thị biên giới, hoặc là một vài cửa ải trọng yếu. Đến loại địa phương đó hẳn là dễ tìm một chút. Đó chính là một kiện hồn đạo khí cấp tám a! Tương lai có công dụng rất lớn.

Bất quá, trước tiên vẫn phải đi phía tây xem một chút. Nhìn xem đế quốc Nhật Nguyệt lâu như vậy không phát động tiến công, đến tột cùng có chủ ý gì.

Một mực phi hành hướng tây, khoảng cách hai trăm cây số chẳng mấy chốc sẽ đến. Bất quá, sau khi Hoắc Vũ Hạo bay được một trăm năm mươi cây số, tốc độ liền bắt đầu thả chậm lại.

- Khá lắm. Đế quốc Nhật Nguyệt lần này thật là bỏ hết cả tiền vốn a! Đều là hồn đạo khí tham trắc trên không. Thật là bao trùm trải thảm, không có một chút góc chết.

Hoắc Vũ Hạo trên không trung ngừng lại, không nhịn được sợ hãi thán phục một tiếng.

Nhãn lực Đái Lạc Lê mặc dù không được, nhưng hắn có Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo phụ trợ, trong thế giới tinh thần lập thể, cũng nhìn thấy rậm rạp chằng chịt hồn đạo khí tham trắc trên không trung, trong phạm vi Hoắc Vũ Hạo có thể dùng Tinh Thần Tham Trắc cảm nhận được, ít nhất có nhiều hơn năm mươi cái. Hơn nữa phương xa còn có nữa.

- Ca, ngươi có thể giấu diếm được bọn hắn sao?

Đái Lạc Lê có chút khẩn trương hỏi. Trải qua phi hành trong khoảng thời gian này, cảm xúc lúc trước của hắn đã ổn định lại. Hắn cũng biết Hoắc Vũ Hạo là muốn tốt cho hắn, hơn nữa, vừa rồi bị dọa sợ còn khiến hắn rõ ràng cảm giác được hồn lực của bản thân tăng lên một đoạn, lập tức liền muốn tăng lên cấp bốn mươi.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Không phải tất cả đều có thể. Có mấy loại không được, bất quá, phạm vi Tinh Thần Tham Trắc của ta cũng đủ lớn. Tránh đi là được.

Trong số hồn đạo khí tham trắc trên không này có mấy loại chuyên môn dò xét tinh thần lực. Nhưng mà, tương đối mà nói thì phạm vi bao trùm của loại hồn đạo khí tham trắc tinh thần lực này khá nhỏ, hơn nữa có thể phát hiện tầng thứ tinh thần lực chung quy cũng có hạn. Hoắc Vũ Hạo đối với tinh thần lực của bản thân che giấu vô cùng tốt, cũng không sợ bị nó phát hiện. Nhưng mà, nếu như thi triển hồn kỹ Mô Phỏng tiến vào phạm vi của hồn đạo khí tham trắc tinh thần, cũng sẽ phải lộ ra một ít. Cho nên, Hoắc Vũ Hạo nói phải tránh đi chính là hồn đạo khí loại này.

Hoắc Vũ Hạo chậm rãi bay về phía trước, không ngừng lẩn tránh hồn đạo khí tham trắc có thể ảnh hưởng đến bản thân. Sau đó từ từ tới gần phương hướng Minh Đấu sơn mạch.

Vừa phi hành, trong lòng hắn cũng ở vừa âm thầm tán thưởng. Phương thức chiến đấu của đế quốc Nhật Nguyệt so với tam quốc Đấu La Đại Lục quả thực phải tiên tiến hơn rất nhiều.

Bọn hắn coi trọng trinh sát không trung, đồng thời dùng quân đoàn hồn đạo sư phát động tiến công chớp nhoáng. Tiến hành đả kích chuẩn xác, thực hiện ám sát. Lại thêm công nghệ của bọn hắn vượt xa tam quốc. Tương lai thắng bại của trận chiến này thật sự rất khó đoán trước a!

Bởi vì phải không ngừng suy nghĩ, lẩn tránh, tốc độ phi hành của Hoắc Vũ Hạo hạ thấp rất nhiều. Trọn vẹn dùng một khắc đồng hồ thời gian mới xem như bay qua phạm vi mảng lớn hồn đạo khí tham trắc trên không. Dưới bầu trời đêm xa xa, Minh Đấu sơn mạch đã ngay trước mắt.

Hoắc Vũ Hạo cũng không bay quá gần, hắn dừng lại ở địa phương cách Minh Đấu sơn mạch ước chừng mười cây số. Sau đó mở ra Vận Mệnh Nhãn trên trán.

Hồng kim sắc Vận Mệnh Nhãn mở ra, lần nữa khiến Đái Lạc Lê giật mình. Nhìn vào thụ nhãn kỳ dị, hắn chỉ cảm thấy ngay cả linh hồn của bản thân phảng phất đều muốn bị hút vào. May mắn là thuộc tính tinh thần trong vũ hồn của hắn cũng đã thức tỉnh, có trụ cột nhất định về mặt tinh thần lực, được Hoắc Vũ Hạo nhắc nhở, vội vàng dời đi ánh mắt.

Có Vận Mệnh Nhãn, lại thêm Vận Mệnh Đầu Cốt, khoảng cách cực hạn Tinh Thần Tham Trắc đơn hướng của Hoắc Vũ Hạo đã có thể đạt tới mười cây số, cũng chính là khoảng một vạn mét. Đương nhiên, hắn muốn thi triển cũng tiêu hao tinh thần lực khổng lồ.

Tinh thần lực quét đến sơn mạch phía xa, chậm rãi ngang quét toàn địa hình. Sau đó lại đi về hướng dưới chân núi, đảo qua nơi quân doanh đế quốc Tinh La đóng quân. Thời gian dần trôi qua, sắc mặt của Hoắc Vũ Hạo cũng trở nên ngưng trọng lên.

Đái Lạc Lê cũng không lên tiếng, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám. Địa phương này khắp nơi đều là hồn đạo khí tham trắc, hơi bất cẩn một chút, rất có thể liền sẽ bại lộ bản thân và Hoắc Vũ Hạo. Hắn rất thông minh, từ khi tiến vào dò xét mảnh khu vực này, hắn liền không nói chuyện, chỉ tùy ý để Hoắc Vũ Hạo mang theo, không ngừng quan sát xung quanh mà thôi.

Hoắc Vũ Hạo dò xét kéo dài mười mấy phút thời gian. Hắn cũng không nói gì, quay người lại, thận trọng bay về hướng ngược lại.

Đái Lạc Lê lại phát hiện, sắc mặt của vị huynh trưởng của bản thân trở thành một phiến tái nhợt, rõ ràng là phát hiện tình huống trọng yếu. Trong lòng hắn mặc dù lo lắng, nhưng lại không thể hỏi thăm a! Chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi sau khi Hoắc Vũ Hạo bay ra phiến khu vực này lại nói.

Quá trình trở về sẽ phải nhanh hơn một chút, dù sao cũng có kinh nghiệm trước đó. Sau khi bay ra khỏi khu vực dò xét, Hoắc Vũ Hạo cũng không có ý đồ đi tổn hại những kiện hồn đạo khí tham trắc đó, mà nhanh chóng gia tốc bay về hướng Ngự Minh Thành.

- Lạc Lê.

- Ừm.

Đái Lạc Lê nghe được Hoắc Vũ Hạo gọi hắn, vội vàng đáp ứng một tiếng.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Đệ chỉ sợ không thể lại tiếp tục giấu diếm thân phận nữa. Đệ sau này trở về, lập tức đi gặp phụ thân, ta sẽ dẫn đệ bay vào thành thị, sau đó đệ tìm người biểu lộ thân phận, nói cho hắn biết một tin tức trọng yếu. Đế quốc Nhật Nguyệt lần này, thật là chơi một trận đại âm mưu. Tất cả chúng ta đều bị lừa rồi.

- Sao?

Đái Lạc Lê nghe hắn vừa nói như vậy, lập tức cảm thấy lông tơ sau lưng đều dựng đứng.

- Ca, ngươi nói cái gì? Âm mưu gì?

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Đế quốc Nhật Nguyệt căn bản không có dự định tiến công đế quốc Tinh La chúng ta. Chúng ta không phải mục tiêu của bọn hắn.

- Chờ đã, chờ một chút.

Đái Lạc Lê có chút sờ không được đầu mối, lên tiếng:

- Làm sao lại không tiến công đế quốc Tinh La chúng ta chứ? Bọn hắn thế mà dùng hồn đạo khí cấp chín cứ thế mà nổ tung một đầu thông lộ, đánh bại cả quân đoàn Tây Bắc a!

Hoắc Vũ Hạo hít sâu một hơi, đáy mắt cũng hiện lên một tia sợ hãi, từ khi chiến tranh chân chính bắt đầu, hắn mới cảm nhận được đế quốc Nhật Nguyệt đáng sợ đến cỡ nào. Khó trách bọn hắn phải phong tỏa trinh sát của đế quốc Tinh La nghiêm mật như vậy a! Nguyên lai lại là Không Thành Kế.

(*Không Thành Kế: Kế vườn không nhà trống của Gia Cát Lượng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa)

- Vừa rồi đệ biết ta dò xét được cái gì không? Ta cho đệ biết, trong phạm vi quân doanh của quân đoàn Tây Bắc bị đế quốc Nhật Nguyệt chiếm lĩnh, căn bản cũng không có quân đội của bọn hắn. Chỉ có Minh Đấu sơn mạch được bố trí lượng lớn hồn đạo khí phòng ngự. Minh Đấu sơn mạch bị bọn hắn chế tạo như là yếu tắc.

- Ta vẫn là không rõ.

Đái Lạc Lê có chút bất đắc dĩ nói.

Hoắc Vũ Hạo trầm giọng nói:

- Nói đúng hơn là, đế quốc Nhật Nguyệt căn bản không có ý định tiến công chúng ta. Bọn hắn lúc trước điều động đại quân chuẩn bị toàn lực phát động đại chiến, đều là giả tượng, chính là vì gạt chúng ta, cho rằng bọn hắn sắp phát động đại chiến. Ngay cả binh đều không tới, còn như thế nào phát động đại chiến? Lúc trước, chân chính khởi xướng trận chiến này đều là quân đoàn hồn đạo sư có tính cơ động cực mạnh. Sau đó là hậu cần quân đội của bọn hắn tiến vào Minh Đấu sơn mạch, bày ra lượng lớn trận địa hồn đạo khí phòng ngự, cùng trận địa dò xét không trung.

- Bọn hắn vì sao phải tận lực cản chúng ta dò xét, chính là muốn ngăn chặn chúng ta biết được tình huống chân thực của Minh Đấu sơn mạch bên này.

Đái Lạc Lê lên tiếng:

- Bọn hắn làm như thế, đối với bọn hắn có ích lợi gì chứ?

Hoắc Vũ Hạo sắc mặt âm trầm đến đáng sợ:

- Chỗ tốt chính là ẩn dấu mục đích thực sự của bọn hắn trong trận chiến này. Bọn hắn căn bản cũng không phải toàn lực ứng phó công kích đế quốc Tinh La. Đáng chết, ta sớm nên nghĩ tới. Nếu như là ta, nếu ta thật muốn tiến đánh đế quốc Tinh La, tất nhiên là phải thừa thế xông lên, làm sao có thể ngừng giữa chừng như thế? Tất nhiên là phải phá tiếp đạo phòng tuyến thứ hai cũng phá đi, sau đó hủy đi kho lúa và hết thảy quân nhu dự trữ. Hoặc là cướp bóc một phen, sau đó mới củng cố phòng ngự, chờ đợi càng nhiều quân đội đến. Mà không phải như bây giờ căn bản không tiếp tục tiến công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.