Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 870: Tử Thần Chi Quang (3)



Đái Thược Hành theo chân Đái Lạc Lê cùng đi đến, đối với người tiểu đệ đệ này, Thược Hành cũng không bài xích, nhưng cũng không có phần lớn thân thiết, dù sao cũng cùng cha khác mẹ. Đái Thược Hành tính còn xem Đái Hoa Bân cùng mẹ cũng là đối thủ cạnh tranh, đối với tiểu đệ đệ này thân tình càng rất là mỏng manh.

- Nguyên soái.

Đái Lạc Lê cũng không xưng hô phụ thân, mà chỉ xưng hô nguyên soái, đồng thời còn chào một cái.

Nhìn vào nhi tử một thân trang phục tiểu đội trưởng, Đái Hạo cau mày:

- Con lúc đó là thế nào vào thành? Con đã tòng quân?

Đái Lạc Lê nhẹ gật đầu:

- Ta là tiểu đội trưởng tân binh đệ lục quân đoàn dự bị, thượng đẳng binh. Không ai biết ta là hồn sư. Trước đó tham dự huấn luyện tân binh được đề bạt làm doanh trưởng thân vệ . Còn ta như thế nào tiến vào nội thành, xin thứ lỗi cho ta không cách nào nói cho người.

Đái Hạo sầm mặt lại:

- Nói. Nếu không, luận xử như gian tế.

Đái Thược Hành ở bên cạnh vội vàng nói:

- Cha, Lạc Lê lần này đưa tới tin tức vô cùng trọng yếu, người liền. . .

Đái Hạo trừng mắt liếc hắn một cái, lên tiếng:

- Trong quân doanh, cũng không có cha con, chỉ có thượng cấp hạ cấp, ngươi gọi ta cái gì?

- Vâng, nguyên soái.

Đái Thược Hành vội vàng nghiêm hành lễ. Đái Hạo đối với bọn hắn mấy tên nhi tử đều rất có ảnh hưởng.

Đái Hạo đem ánh mắt một lần nữa chuyển hướng Đái Lạc Lê sắc thái quật cường, trầm giọng nói:

- Lạc Lê, lần này ngươi mang tới tin tức quả thực cực kỳ quan trọng, nhưng mà, nguồn gốc tin tức của ngươi cũng đồng dạng trọng yếu. Nếu như ngươi bị địch nhân lợi dụng, vậy thì không chỉ chính ngươi, thậm chí sẽ làm cả quân đoàn Tây Bắc đều bởi vì tin tức ngươi mang tới nhận đả kích trí mạng. Cho nên, ngươi nhất định phải đem nguồn gốc tin tức, cùng với phương pháp vào thành nói cho ta biết. Chỉ có như vậy, ta mới có thể phán đoán chính xác.

Nghe phụ thân nghĩa chính ngôn từ, thần sắc quật cường của Đái Lạc Lê thoáng có chút dao động, nhưng lại vẫn như cũ phản kháng nói:

- Nguyên soái, ta có nắm chắc, người nói cho ta biết tin tức nhất định sẽ không gây bất lợi cho chúng ta, tin tức của hắn cũng nhất định là chính xác.

- Hắn là ai!

Đái Hạo sau một đêm hội nghị quân sự đã vô cùng mệt mỏi, tính tình làm sao có thể tốt, cơ hồ gào thét hướng nhi tử hỏi.

Đái Lạc Lê lên tiếng:

- Hắn, hắn là sư phụ ta.

- Sư phụ?

Đái Hạo ngẩn người, nghi ngờ nói:

- Ngươi chừng nào thì có sư phụ rồi hả?

Đái Lạc Lê trên thực tế đã sớm đoán được phụ thân sẽ tra hỏi, nhưng hắn lại đáp ứng Hoắc Vũ Hạo sẽ không lộ ra, cho nên, lúc trước liền muốn tìm được lí do thoái thác một phen. Hắn thông minh chính là, cũng không vừa lên đến liền đem lí do thoái thác nói ra, mà từng bước nói ra. Như thế mới càng có thể lấy tín nhiệm của phụ thân.

- Ta vừa bái sư phụ không lâu, cũng là sư phụ để cho ta tới tham quân, nói trong quân đội mới có thể có lịch luyện tốt nhất. Lão nhân gia bình thường đều là Thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Chỉ khi dạy ta mới có thể xuất hiện. Sư phụ dò xét được Minh Đấu sơn mạch bên này căn bản cũng không có quân đội của đế quốc Nhật Nguyệt, sau đó liền đến quân doanh nói cho ta biết. Sư phụ biết ta và ngài có liên hệ, cho nên, mới để cho ta đưa tin trong đêm. Còn như thế nào vào thành, sư phụ ta có một loại năng lực có thể ẩn thân, sau đó người liền mang ta đến.

Nghe được hai chữ ẩn thân, thân thể Đái Hạo bỗng nhiên chấn động, gấp giọng truy hỏi:

- Vũ hồn của sư phụ ngươi có phải là thuộc tính tinh thần hay không?

- Người làm sao biết?

Lần này đến phiên Đái Lạc Lê giật mình, có được năng lực ẩn thân cũng không đại biểu vũ hồn là thuộc tính tinh thần, một vài vũ hồn đặc thù cũng có thể làm được.

Đái Hạo hơi dừng lại một chút, lên tiếng:

- Chiều cao của hắn có phải hay không ước chừng một mét chín, dáng người thon dài, cân xứng.

- A?

Đái Lạc Lê càng giật mình, Đái Hạo hình dung rõ ràng là dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo a!

Qua nét mặt của Đái Lạc Lê, Đái Hạo đã đoán được đáp án của hắn, thần sắc trên mặt cũng hòa hoãn lại:

- Ta có khả năng biết hắn là ai. Nếu như là hắn, vậy thì tin tức đúng là không có vấn đề. Ngươi là thế nào bái hắn làm sư phụ? Hắn dạy ngươi cái gì?

Đái Lạc Lê lên tiếng:

- Ta là lần đó tu luyện bên ngoài Phủ Công Tước đụng phải sư phụ, lúc ấy sư phụ chỉ có một người, thủy chung che mặt, ta cũng thấy không rõ bộ dáng. Sư phụ ngay từ đầu chưa nói qua muốn dạy ta, mà đột nhiên công kích ta. Ta gặp được công kích, tự nhiên muốn hoàn thủ. Nhưng mà, sư phụ căn bản đều không phóng thích vũ hồn, liền đem ta đánh ngã trên mặt đất. Sau đó còn không ngừng dùng ngôn ngữ khiêu khích ta, phát động lửa giận của ta, để cho ta không ngừng cùng người chiến đấu. Thẳng đến đánh ta không đứng dậy được, mình đầy thương tích, sư phụ mới rời đi.

- Từ đó về sau, sư phụ liền thường thường xuất hiện, mà mỗi lần xuất hiện, sư phụ luôn luôn đánh ta.

Nói đến đây, Đái Lạc Lê là thật sự tả lại cảm xúc của bản thân, thời gian hắn bị Hoắc Vũ Hạo đánh cho tê người thật đúng là một ngày bằng một năm a!

- Luôn luôn đánh ngươi? Hắn về sau làm sao lại trở thành sư phụ ngươi rồi hả?

Đái Thược Hành ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi. Ánh mắt của hắn rõ ràng là đang hỏi, lão nhân gia đánh ngươi, ngươi còn bái hắn làm thầy, đây không phải trời sinh muốn ăn đòn sao?

Đối với vị đại ca kia, Đái Lạc Lê đồng dạng cũng không thân thiết, hừ một tiếng, nói:

- Sư phụ mặc dù đánh ta, nhưng cũng làm tốc độ tăng lên thực lực rất nhanh. Cha, ta đã có hồn lực cấp bốn mươi. Chỉ cần thu hoạch hồn hoàn, là trở thành Hồn Tông nha.

Nói chuyện đến sự tình đắc ý của bản thân, hắn cũng không quản có gọi nguyên soái hay không.

- Ồ?

Ánh mắt Đái Hạo sáng lên, đối với tiểu nhi tử này, hắn vốn không có mong đợi gì, bởi vì duyên cớ vũ hồn biến dị, Đái Lạc Lê tu luyện mặc dù khắc khổ, nhưng tốc độ tăng lên lại xa xa không cách nào cùng huynh đệ hai người Đái Thược Hành, Đái Hoa Bân so sánh. Thậm chí lúc trước đều không có tư cách tiến vào học viện Sử Lai Khắc. Lúc gặp mặt trước đây không lâu, hắn mới chỉ có hồn lực cấp ba mươi mà thôi. Lúc này mới ngắn ngủi mấy tháng thời gian, vậy mà liền lên cấp bốn mươi, tốc độ tăng lên như vậy cũng không phải hồn sư bình thường có thể làm được.

Mà người thần bí trong lòng Đái Lạc Lê, dĩ nhiên chính là người bịt mặt hai lần cứu được hắn, đồng thời tặng hắn Nhật Nguyệt Thần Châm. Đối với người đó, hắn đúng là tràn ngập cảm kích, không chỉ là hai lần cứu hắn, hơn nữa còn cứu được Bạch Hổ Thân Vệ dưới tay hắn. Nếu như người đó là lão sư Đái Lạc Lê, hết thảy thật có thể tin tưởng.

- Tu luyện của ngươi làm sao lại tăng lên nhanh như vậy? Đều là sư phụ ngươi đánh ra?

Đái Hạo hỏi.

Đái Lạc Lê cười khổ nói:

- Có thể nói như vậy. Lão sư nói, vũ hồn của ta mặc dù biến dị, nhưng lại cũng không phải là biến dị xấu, mà bởi vì biến dị cũng không triệt để, cho nên, lực lượng trong vũ hồn không được hoàn toàn kích phát ra. Lão sư đánh ta, chính là muốn để cho ta đạt cực hạn cảm xúc, đem vũ hồn biến dị tăng cường, đem lực lượng biến dị triệt để kích phát ra. Ngay cả chính ta cũng không quá minh bạch. Nhưng hồn lực của ta lại tiến bộ rất nhanh, ngay cả vũ hồn cũng tựa hồ có chút biến hóa.

Nghe hắn vừa nói như vậy, bất luận là Đái Hạo hay là Đái Thược Hành cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Trên Đấu La Đại Lục, tình huống vũ hồn biến dị cũng không hiếm thấy, hơn nữa, tuyệt đại đa số vũ hồn biến dị đều tiến hành biến hóa theo chiều hướng xấu. Sau khi biến dị càng so với huyết thống thuần túy nhỏ yếu hơn nhiều. Chỉ có số rất ít tình huống biến dị mới có chỗ tăng lên.

Đái Thược Hành đồng dạng xuất thân từ học viện Sử Lai Khắc, nhưng mà, trong ký ức của hắn, học viện Sử Lai Khắc đối với đề mục nghiên cứu vũ hồn biến dị cũng hao tốn rất nhiều khí lực, nhưng kết quả lại không như ý muốn. Nếu như ai có thể thay đổi trình độ vũ hồn biến dị của hồn sư, vậy thì người này nghiên cứu vũ hồn biến dị tuyệt đối có thể xem như có quyền uy ngập trời.

Đái Hạo trầm giọng nói:

- Tốt, ngươi phóng ra vũ hồn của bản thân cho ta xem một chút.

- Vâng.

Đái Lạc Lê đáp ứng một tiếng, đồng thời trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra, bản thân đã lừa gạt qua.

Hào quang sáng lên, dưới chân Đái Lạc Lê từ từ nổi lên ba vòng hồn hoàn. Cùng lúc đó, thân hình của hắn cũng bỗng nhiên trở nên cao lớn mấy phần, bộ lông màu trắng từ trong cơ thể mọc ra. Giống như cũ, không có vằn đen đặc hữu của Bạch Hổ nhất mạch, mà thuần túy màu trắng.

Nhưng mà, tình huống khiến Đái Hạo và Đái Thược Hành giật mình rất nhanh liền xuất hiện.

Sau khi Đái Lạc Lê hoàn toàn phóng ra vũ hồn, hồn lực trên người hắn vậy mà bắt đầu xuất hiện biến hóa. Trong mắt bọn hắn, Đái Lạc Lê tựa hồ trở nên hư ảo mấy phần. Sau đó, bộ lông trên người hắn cũng tản ra một tầng huyết sắc quang trạch nhàn nhạt.

Phần huyết sắc quang trạch này cũng không có mùi huyết tinh, mà tràn ngập một loại khí chất cao quý, trong đó còn ẩn chứa sóng tinh thần mãnh liệt.

Đái Hạo đột nhiên khoát tay, vồ một cái về phía lồng ngực Đái Lạc Lê.

Đái Lạc Lê hoàn toàn theo bản năng chợt lách người, thân thể ngồi nghiêng xuống. Đồng thời một đôi hổ trảo chộp về hướng bàn tay của phụ thân. Tốc độ phản ứng nhanh vô cùng.

Đái Hạo thu tay lại trở về, kinh dị nói:

- Quả nhiên là không giống với lúc trước. Tốc độ phản ứng của ngươi đã vượt qua tu vi hiện tại của bản thân. Sau khi vũ hồn biến dị, ngươi còn có cảm giác gì?

Đái Lạc Lê lên tiếng:

- Lão sư nói, sau khi vũ hồn của ta biến dị, phải gọi là Huyết Hổ. Dưới tình huống đặc biệt, cảm xúc kích động tới trình độ nhất định, có thể tự hành tiến vào trạng thái cuồng hóa. Nhưng tu vi của ta bây giờ còn chưa đủ, nhất là tinh thần lực còn chưa đủ mạnh mẽ. Nếu như tinh thần lực càng mạnh hơn, lúc cuồng hóa ngược lại có thể trở nên càng thêm tỉnh táo. Ý tứ của lão sư, tựa như là nói, sau khi cuồng hóa, tinh thần lực liền có thể cùng hồn lực hoàn mỹ dung hợp lại cùng nhau, phát huy ra sức chiến đấu siêu việt thực lực bản thân. Chỉ là lúc này thời gian cuồng hóa còn không được lâu, sẽ theo tu vi tăng lên mà kéo dài hơn.

Trong mắt Đái Hạo lộ vẻ suy tư, Đái Thược Hành một bên nghi ngờ nói:

- Chẳng lẽ là sau khi hoàn thành biến dị, xuất hiện năng lực thiên phú? Đây không phải chỉ có hồn thú mới có sao?

Đái Lạc Lê bất mãn nói:

- Ai nói. Đại ca, uổng cho ngươi là học viên tài giỏi của học viện Sử Lai Khắc. Lão sư nói, loại tình huống này của ta hẳn cùng loại với tiến hóa lần hai của vũ hồn Bản Thể của Bản Thể Tông. Bởi vì sau khi ta cuồng hóa, hết thảy uy lực hồn kỹ cũng sẽ tăng lên nha.

Nghe hắn lấy Bản Thể Tông đưa ra so sánh, Đái Hạo lập tức như là thể hồ quán đỉnh bừng tỉnh đại ngộ:

- Đúng, là cùng loại tình huống tiến hóa lần hai của Bản Thể Tông. Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới a! Lão sư của ngươi bây giờ đang ở địa phương nào?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.