Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 885: Mục tiêu, đánh bại Thần Thú! (1)



Hoắc Vũ Hạo yên lặng đứng đấy, trên mặt từ đầu đến cuối mang theo mỉm cười thản nhiên. Nhưng sâu trong tròng mắt của hắn, một vòng hàn ý lạnh lẽo nháy mắt hiện lên.

Thần Thú, Đế Thiên!

Tốt một cái Thần Thú, Đế Thiên!

Hoắc Vũ Hạo chậm rãi hiện ra trong Tinh Thần Hải đang nhấc lên gợn sóng ngập trời, tứ đại hồn linh liền cấp tốc bình tĩnh lại. Ánh mắt bọn hắn cũng đều tập trung trên thân mình Hoắc Vũ Hạo.

- Không nên gấp gáp.

Thanh âm bình tĩnh của Hoắc Vũ Hạo truyền khắp toàn bộ Tinh Thần Hải.

- Vũ Hạo!

Tiếng thở dốc của Thiên Mộng Băng Tằm mười phần nặng nề.

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên trở nên vô cùng uy nghiêm:

- Không nên gấp gáp. Đệ có thể một lần dẫn động, liền có thể có lần thứ hai, lần thứ ba. Mọi người tin tưởng đệ không?

Tứ đại hồn linh nhìn chăm chú vào Hoắc Vũ Hạo, Bát Giác Huyền Băng Thảo trước nhất hóa thành một đạo lưu quang rơi trên người hắn, lúc nó lựa chọn Hoắc Vũ Hạo cũng không có quá nhiều hi vọng xa vời, cho nên, thất vọng cũng ít nhất. Đối mặt Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh, áp lực vô hình làm nó nháy mắt đưa ra lựa chọn.

Băng Đế, Tuyết Đế, Thiên Mộng Băng Tằm, tất cả đều nhìn xem Hoắc Vũ Hạo.

Thiên Mộng Băng Tằm lẩm bẩm: "Thế nhưng, loại cơ hội này rất có thể ngàn năm mới có thể xuất hiện một lần a!"

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu, "Đệ đã là Hồn Thánh, dường như cũng đã tìm được một tia phương pháp. Hơn nữa, cho dù là Đế Thiên có thể che đậy, cũng chỉ có thể che đậy đối với đệ, mà không phải trời. Thần Thú, cũng vô pháp che trời! Cho nên, nó hôm nay, chậm rồi."

Nghe hắn vừa nói, tam đại hồn thú đồng thời chấn động, trong mắt cũng toát ra mấy phần khó tin.

Ánh mắt uy nghiêm của Hoắc Vũ Hạo dần dần trở nên cuồng nhiệt, "Hơn nữa còn có một cái biện pháp khác."

Tam đại hồn thú đồng thời mở to hai mắt nhìn, còn có biện pháp?

Hoắc Vũ Hạo song quyền chậm rãi nắm chặt, lấy hắn làm trung tâm, Tinh Thần Hải lần nữa sôi trào lên, chỉ bất quá, lần này lại là sôi trào có quy luật. Tinh thần lực khổng lồ biến thành vòng xoáy vây quanh thân thể hắn, điên cuồng vận chuyển.

"Đó chính là, Đánh! Bại! Đế! Thiên!"

Đánh bại Đế Thiên! Bốn chữ nói ra rất đơn giản, nhưng thời thế hiện nay lại có mấy người dám nói ra chứ? Dù chỉ là mặc sức tưởng tượng, lại có mấy người dám đây?

Dưới thần linh, chính là tồn tại mạnh nhất. Đệ nhất Hung Thú Đấu La Đại Lục, thậm chí cũng rất có thể đã là tồn tại mạnh nhất Đấu La Đại Lục. Kim Nhãn Hắc Long Vương tu vi tám mươi vạn năm.

Là tồn tại lấy sức một mình liền suýt chút nữa hủy diệt toàn bộ thành Sử Lai Khắc. Thực lực dạng này lại có mấy người dám can đảm nói chiến thắng được?

Thú Thần Đế Thiên dường như cũng sớm đã đạt tới thực lực đỉnh phong của thế giới này a!

Thế nhưng khi Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói ra bốn chữ đó, tam đại hồn thú lại đều cảm giác được trong lời nói của Hoắc Vũ Hạo không có bất kỳ cuồng vọng, chỉ có nghiêm túc cùng chấp nhất.

Đúng vậy, đánh bại Đế Thiên vốn là mục tiêu trong tương lai của Hoắc Vũ Hạo.

Nếu như là người không nhận ra hắn hoặc là không biết kinh lịch của hắn nghe câu nói này, nhất định sẽ cười đến rụng răng. Một nhân loại muốn đơn đấu đánh bại Thần Thú, quả thực vốn là trò cười. Cho dù người mạnh nhất nhân loại trước mắt, Long Thần Đấu La Long Tiêu Dao, cũng tuyệt sẽ không nói lời này. Càng cường đại, thì càng biết sau khi đạt đến trình độ nhất định, tăng lên càng gian nan.

Thú Thần Đế Thiên, đây chính là tồn tại kinh lịch tám mươi vạn năm tu luyện mới cuối cùng đi đến cảnh giới lúc này, nội tình của hắn đến tột cùng thâm hậu cỡ nào cũng chỉ có cường giả tầng thứ Cực Hạn Đấu La mới có thể suy đoán.

Thế nhưng, Hoắc Vũ Hạo lại nói ra, hơn nữa tuyệt không phải nói đùa, hắn là nghiêm túc.

Mười năm trước, hắn vẫn là một hài tử ngay cả cơm cũng ăn không đủ no trong Phủ Công Tước. Thế nhưng mười năm sau, hôm nay hắn còn chưa đầy hai mươi tuổi, lại đã trở thành một Hồn Thánh.

Hồn Thánh song sinh vũ hồn.

Tốc độ tu luyện dạng này, cho dù trong lịch sử đều có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn sáng tạo hồn linh, khởi đầu Truyền Linh Tháp, đã trở thành một tồn tại trên tấm bia lịch sử của nhân loại. Tên của hắn nương theo Truyền Linh Tháp thành lập, chắc chắn truyền khắp đại lục.

Hắn càng có được tinh thần lực cường đại, lấy thực lực thất hoàn điều khiển tinh thần lực cấp bậc Phong Hào Đấu La. Còn có năng lực Cực Hạn Băng cường đại.

Nhìn qua, hắn như đều được trời ưu ái mỗi một điều này. Nhưng mà, chỉ có Băng Đế, Thiên Mộng Băng Tằm một mực đi theo hắn mới biết được, trong cả quá trình, bản thân Hoắc Vũ Hạo phải trả giá bao nhiêu, hắn lại có quyết tâm kiên định như thế nào mới có thể làm được hết thảy.

Từ lúc cùng Thiên Mộng Băng Tằm dung hợp bắt đầu, hắn liền cho thấy nghị lực thường nhân khó mà với tới. Sau khi tiến vào học viện Sử Lai Khắc, hắn lấy thiên phú không bằng tất cả mọi người mà liều mạng cố gắng tu luyện, từng bước một trưởng thành, kinh lịch quá nhiều trắc trở.

Hắn mắt thấy nữ nhân yêu nhất của mình ngủ say, một nữ nhân khác yêu hắn tha thiết lại vì hắn hiến tế, mỗi một lần thực lực bay vọt đều nương theo ngàn vạn gian khổ cùng thống khổ.

Thế nhưng, hắn vẫn tiếp tục đi tới, vậy mà tất cả đều chống đỡ được.

Hắn là thành viên trẻ tuổi nhất Hải Thần Các, là nhân loại mà Tinh Đấu Đại Sâm Lâm muốn thề sống chết bảo hộ, càng ngay cả Thú Thần Đế Thiên cũng không thể không liên tục chú ý, không dám để cho hắn cùng cường giả thế giới khác câu thông.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo đã chân chính trưởng thành, hắn không còn là một gốc cỏ non bấp bênh trong trời gió, mà là đại thụ trưởng thành khỏe mạnh. Dù hắn vẫn chỉ là Hồn Thánh, nhưng không có người dám nói hắn không phải nhân vật hết sức quan trọng trên đại lục.

Khi hắn nói ra bốn chữ đánh bại Đế Thiên. Ý niệm đầu tiên trong lòng Thiên Mộng Băng Tằm, Băng Đế, Tuyết Đế, là hắn nhất định sẽ vì mục tiêu này mà liều mạng nỗ lực. Hết thảy nhìn qua không có khả năng, nhưng thật sự không thể nào sao? Hoắc Vũ Hạo đã làm ra bao nhiêu chuyện mà người bình thường nhìn qua không thể nào rồi? Bản thân hắn cũng là một tồn tại như yêu nghiệt a!

"Vũ Hạo, thật xin lỗi." Thiên Mộng Băng Tằm cúi đầu, nhưng trên mặt lại nhiều ra hai hàng nước mắt.

Hoắc Vũ Hạo song quyền nắm chặt cũng không buông ra, nhưng thanh âm của hắn lại trở nên bình thản, "Thiên Mộng ca, không gì phải xin lỗi. Đệ hoàn toàn có thể lý giải tâm tình của mọi người, đệ cũng hận. Thế nhưng, hận thù căn bản không thể đưa đến bất cứ tác dụng gì. Đệ có thể làm, cũng là không ngừng mạnh lên. Có một ngày, thực lực của đệ có thể chiến thắng Thú Thần Đế Thiên, lúc đó, đệ liền có thể để hắn làm khối vảy ngược trên người đệ biến mất. Khi đó, chính là thời điểm đệ mang theo mọi người không vào luân hồi. Đó là mục tiêu đệ truy cầu cả đời, hơn nữa, đệ tin tưởng mục tiêu này tuyệt không xa vời.

Âm thanh băng lãnh của Tuyết Đế vang lên, "Chỉ cần ngươi có đấu chí, chúng ta liền sẽ một mực bồi ngươi. Cố lên!" Nói xong, ánh mắt lạnh như băng tràn đầy cơ trí của nàng một lần nữa trở nên trong suốt, tiểu Tuyết Nữ lại trở về, sau đó hóa thành một đạo bạch quang, dung nhập vào tinh thần hải.

Băng Đế nhẹ gật đầu, nói: "Tuyết Đế nói đúng, chỉ cần đệ còn có đấu chí, chúng ta liền là hậu thuẫn kiên cường nhất của đệ. Vũ Hạo, cố lên."

Vừa nói, nàng vậy mà kéo bàn tay Thiên Mộng Băng Tằm bên cạnh, cùng hắn hướng Hoắc Vũ Hạo bay đi, dung nhập trong tinh thần hải, biến mất không thấy gì nữa.

Một vòng mỉm cười thản nhiên hiện lên trên khuôn mặt Hoắc Vũ Hạo. Hắn nâng lên hai quả đấm của mình, yên tĩnh nhìn chằm chằm vào đó.

Đế Thiên!

Một ngày nào đó, ta nhất định phải đánh bại ngươi!

"Vũ Hạo, Vũ Hạo, đệ như thế nào? Vừa rồi đến tột cùng phát sinh cái gì?" Bối Bối đứng bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, gấp giọng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo sau khi nói bản thân không có việc gì, cả người dường như liền rơi vào trầm tư.

Không có việc gì, sao có thể không có việc gì chứ? Lực lượng hắc ám đó tuyệt không thuộc về Hoắc Vũ Hạo a! Trong địa phương tràn ngập khí tức quang minh này đột nhiên xuất hiện lực lượng hắc ám, vốn chính là cực kỳ không bình thường.

Thân thể Hoắc Vũ Hạo chấn động, dường như thanh tỉnh lại, nhìn đồng bạn đang lo lắng bên cạnh, hắn mỉm cười lắc đầu, nói: "Đệ không sao. Vừa rồi là Thú Thần Đế Thiên tiền bối dung nhập trong cơ thể đệ một cỗ lực lượng. Cỗ lực lượng kia là vì bảo hộ đệ. Có thể do cảm nhận được khí tức trên người đệ có biến hóa, cho nên mới hiện thân bảo hộ. Hiện tại đã không có vấn đề."

Bối Bối hơi nghi hoặc một chút mà nói: "Thật sao? Thế nhưng, ta sao cảm thấy, khí tức vừa rồi cũng không phải tới bảo hộ đệ."

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười lắc đầu, nói: "Đại sư huynh, huynh cùng Tam sư huynh, Tứ sư tỷ cũng hoàn tất dung hợp hồn linh. Chúc mừng mọi người! Lần này, thực lực của mọi người thế nhưng đều có thể tăng cường trên phạm vi lớn nha. Chúng ta cũng nên đi đi?"

Bối Bối thấy hắn không muốn nói, lại nghiêm túc nhìn hắn vài lần, mới khẽ vuốt cằm, nói: "Tốt, vậy chúng ta liền đi thôi. Tiểu sư đệ, nếu như đệ có vấn đề gì, phải kịp thời nói cho ta, coi như Đường Môn chúng ta giải quyết không được, cũng có thể đi tìm Huyền Lão."

Trong lòng Hoắc Vũ Hạo thầm than một tiếng, tình huống trên người hắn, cho dù là Huyền Lão cũng giống vậy giải quyết không được a!

Mọi người đi ra Truyền Linh Điện, Bích Cơ còn ở bên ngoài chờ lấy, mắt thấy bọn hắn đi tới, hỏi thăm một chút, nghe được Từ Tam Thạch truyền linh thuận lợi cũng an lòng, đồng thời tự mình đem bọn hắn đưa đến cổng Truyền Linh Điện. Hiện tại Truyền Linh Điện còn đang trong quá trình tu kiến, cũng không thích hợp tiếp đãi bọn hắn..

Đứng ở cổng Truyền Linh Điện, Bối Bối nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói: "Vũ Hạo, bọn đệ một đường phải cẩn thận, vẫn là câu nói đó, an toàn thứ nhất."

Hoắc Vũ Hạo khẽ vuốt cằm, "Đại sư huynh, huynh cũng thế, Lạc Nhật Sâm Lâm bên kia, nếu có tình huống gì, tuyệt đối không được miễn cưỡng. Chờ đệ trở lại lại đi chung với huynh."

Bối Bối mỉm cười, nói: "Yên tâm đi, Đường Môn chúng ta nếu ngay cả một mảnh độc chướng cũng không giải quyết được, liền cạo đầu bôi vôi. Ta xem tình huống, có khả năng sẽ lôi kéo Hiên lão sư cùng đi một chuyến. Hiên lão sư mấy năm quá cực khổ, cũng hẳn nên ra ngoài thay đổi tâm tình. Nói không chừng, đối với người đột phá Phong Hào Đấu La cũng có chỗ tốt.

Hoắc Vũ Hạo nhãn tình sáng lên, nói: "Nếu có Hiên lão sư đi chung liền không thể tốt hơn."

Hiên tử văn chính là hồn đạo sư cấp tám, hơn nữa còn gần cấp chín, một thân hồn đạo khí vô cùng cường đại, có hắn cùng đi Bối Bối tiến về Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, tự nhiên không sợ có cái gì nguy hiểm. Chẳng qua là không biết dược thảo bên kia có thể làm cho hai con Ám Kim Khủng Trảo Hùng trưởng thành đến trình độ như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.