Tiểu đội Người đẹp và Quái vật sáng sớm đã thu thập, chỉnh lý trướng bồng của mình. So với học viện Cứu Thục, bọn họ có một địa đồ chi tiết hơn.
Hoàng Kim Sư Tử Cẩu Tống Quân Hậu nói: "Hôm nay chúng ta sẽ tiến vào khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ, mọi người hãy đề cao cảnh giác. Đại đa số Yêu Thú loài Hổ đều lấy gia đình làm đơn vị, sẽ không quần cư. Sáp Sí Hổ trưởng thành bình thường là khoảng Thất giai, ấu niên cũng là Ngũ giai trở lên. Mục tiêu lần này của chúng ta là ít nhất phải mang về một gia đình Sáp Sí Hổ, săn gϊếŧ ba đầu Sáp Sí Hổ trở lên coi như là hoàn thành nhiệm vụ lịch luyện. Độ khó không quá cao nhưng ở trong khu vực Sáp Sí Hổ sinh hoạt, mọi người vẫn cần phải chú ý cẩn thận. Lúc chiến đấu cần tận lực giảm bớt động tĩnh, tránh trêu chọc quá nhiều dẫn đến bị Sáp Sí Hổ vây công. Đều hiểu chưa?"
"Hiểu rõ." Trừ Mỹ công tử, những người khác lập tức đáp lời.
Sau sự kiện tối hôm qua, Mỹ công tử nhìn qua vẫn như cũ, nhưng Tống Quân Hậu vẫn cảm thấy nàng có điểm xa cách với đoàn đội. Đối với điểm này, hắn cũng cảm thấy rất xấu hổ, nhưng hắn không có biện pháp gì khác. Hắn chỉ có thể âm thầm tính toán, sau nhiệm vụ lần này, chiến lợi phẩm sẽ phân cho nàng thêm một chút, phải lần nữa dành được hảo cảm mới được.
Hắn cũng không biết, bởi vì hắn bỏ chạy mà có người nào đó tâm tình thật tốt. Tình địch giả tưởng này vốn không tồn tại.
Không nói về thân phận Lam cấp Cứu Thục của Mỹ công tử, riêng việc Hoàng Kim Sư Tử Cẩu lâm trận bỏ chạy, không quan tâm đến an nguy của Mỹ công tử đã không có tư cách làʍ ŧìиɦ địch của Đường Tam.
Lúc đó, Đường Tam kỳ thực không hy vọng thấy nhất là Tống Quân Hậu trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, liều chết chống cự. Nếu như vậy, trong lòng Mỹ công tử có thể lưu lại một hảo cảm thật sâu.
Chỉ là, Yêu Quái tựa hồ không có nhân tính, chỉ có lợi ích là trên hết. Cho nên đêm qua, Đường Tam quyết định không đến. Mỹ công tử có thể đồng thời đối phó với năm tên Bát giai Khổng Tước Yêu tộc với một gã không xứng làʍ ŧìиɦ địch của hắn, có gì phải lo lắng chứ?
Tống Quân Hậu cố ý quan sát Mỹ công tử một chút, nhìn thấy nàng tựa hồ vẫn như bình thường, lúc này mới vung tay lên, nói: "Xuất phát!"
Nhóm bảy người nhanh chóng tiến lên, dựa theo địa đồ, sau khoảng hơn một giờ đã đến khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ.
Tống Quân Hậu đi trước nhất, Hùng Yêu da dày thịt béo đi sau cùng để phòng ngự. Mỹ công tử xem như là người công kích từ xa, đi ở vị trí trung tâm. Yêu Quái phụ trách trinh sát đã bay lên từ lâu. Dựa theo diễn luyện thường ngày, bọn họ nhanh chóng tiến vào trong rừng.
Rất nhanh khi trời vừa sáng, bọn họ đã tiến vào khu vực sinh hoạt của Sáp Sí Hổ.
Trong không khí tựa hồ có loại cảm giác áp lực vô hình, tựa như có một đôi mắt chăm chú nhìn bọn họ hành động, đi theo bọn họ.
Bọn họ cũng không có vận khí tốt như nhóm Đường Tam lần trước, vừa mới đến biên giới khu vực sinh hoạt đã đụng ngay phải Sáp Sí Hổ. Sau khi tiến vào khu vực này, đã tìm nửa ngày cũng không phát hiện được con Sáp Sí Hổ nào. Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa.
"Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, chờ Tiểu Vân trở về." Tiểu Vân là trinh sát trong tiểu đội, Ám Ảnh Tước Yêu, am hiểu ẩn tàng trong bóng tối tập kích và nhất là phi hành cự ly ngắn tập tích.
Đám người tìm tới trưa cũng không phát hiện Sáp Sí Hổ, ít nhiều cũng có chút thất vọng. Mọi người tụ tập ở một chỗ nghỉ ngơi, lấy đồ ăn ra bổ sung thể lực.
Lông mày Tống Quân Hậu cau lại, làm sao đến giờ vẫn chưa tìm thấy con Sáp Sí Hổ nào? Tiến vào khu vực sinh hoạt cũng được nửa ngày, từ tư liệu cho thấy, mảnh rừng này có không ít Sáp Sí Hổ sinh hoạt. Bọn họ nên lo lắng đụng phải nhiều Sáp Sí Hổ mới đúng, nhưng bây giờ đến tung tích cũng không tìm được. Điều này có chút không bình thường.
"Đội trưởng, sao chúng ta vẫn không tìm được Sáp Sí Hổ a?" Một tên Thất giai Yêu Quái trong tiểu đội nhíu mày hỏi.
Tên này là một Thiết Bối Viên Yêu, trong tay nắm một cây trường côn kim loại thô như cánh tay. Thiết Bối Viên Yêu nổi tiếng với thân hình như thép, lực vô cùng lớn. Hơn nữa hành động mau lẹ, nhanh như gió. Trong chủng quần Viên Yêu có bài danh cực cao. Trong tiểu đội này cũng là thành viên chủ chiến trọng yếu. Tầng cấp so với Đại Lực Viên Yêu cao hơn không ít. Hắn có dáng người khôi vĩ, cao chừng ba mét, tu vi Thất giai càng làm hắn có thực lực kinh người.
Trừ Tống Quân Hậu, tên Thiết Bối Viên Yêu này là người mạnh nhất trong tiểu đội. Một gã Thất giai Yêu Quái khác cũng thua kém hắn vài phần, chính là Miêu Yêu am hiểu tốc độ.
"Ta cũng cảm thấy quái dị, đi lâu như vậy rồi, lẽ ra chúng ta phải sớm có phát hiện mới đúng." Tống Quân Hậu lông mày nhíu chặt, "Mọi người ăn uống nghỉ ngơi một lát, chờ Tiểu Vân về xem có tin tức gì không."
"Được."
Đúng lúc này, một bóng đen lặng yên không tiếng động bay tới, mãi cho đến trước mắt Tống Quân Hậu mới ngừng lại, hoá thành một đạo thân ảnh nhỏ nhắn, chính là Tiểu Vân.
Đây là một Ám Ảnh Tước Yêu giới tính nam, bên trong Yêu Quái Tộc chính là loài có thân hình nhỏ nhất.
"Đội trưởng, phát hiện ra Sáp Sí Hổ, ba đầu, hai đầu trưởng thành, một đầu còn nhỏ. Hẳn là một gia đình. Sáp Sí Hổ trưởng thành đều có tu vi Thất giai, ấu niên Sáp Sí Hổ có tu vi Ngũ giai." Tiểu Vân có chút hưng phấn báo cáo với Tống Quân Hậu.
Ánh mắt Tống Quân Hậu sáng lên, "Có thể xác định vị trí chính xác của bọn nó không?"
"Không thành vấn đề." Tiểu Vân không chút do dự nói.
"Tốt!" Tống Quân Hậu vui mừng, vung tay lên, "Xuất phát thực hiện nhiệm vụ, chờ thu thập xong ba đầu Sáp Sí Hổ này, chúng ta lại nghỉ ngơi."
Nghe thấy cuối cùng cũng tìm được Sáp Sí Hổ, các Yêu Quái khác cũng rất hưng phấn, dưới sự hướng dẫn của Ám Ảnh Tước Yêu lần nữa xuất phát.
Mỹ công tử cũng lặng yên đi cùng đội ngũ, sau chuyện hôm qua, nàng càng ít nói hơn so với bình thường. Đám Yêu Quái cũng không có điều gì muốn nói với nàng, cho nên hôm nay càng lộ ra vài phần xa cách.
Ước chừng đi về phía trước được một khắc, Tống Quân Hậu khịt cái mũi, kim quang trong mắt lập loè, "Không sai, là Sáp Sí Hổ, ta đã ngửi thấy mùi của bọn nó. Chuẩn bị chiến đấu! Lúc chiến đấu chú ý bảo trì trận hình, ta cùng Lão Viên đánh chính diện, các ngươi phụ trợ từ bên ngoài, tốc chiến tốc thắng, tận lực đừng tạo ra động tĩnh quá lớn. Sau khi săn gϊếŧ xong, chúng ta lập tức rời khỏi phiến khu vực này. Nếu như tất cả đều thuận lợi, chúng ta có thể nghỉ ngơi, hồi phục rồi lại tới."
"Lên!"
Cách bọn họ khoảng chừng hai cây số, Độc Bạch trên trán đổ chút mồ hôi nói với Vũ Băng Kỷ: "Ta đã thu hồi phần tăng thêm vận rủi cho bọn họ theo tính toán của Đường Tam. Bất quá ta cần ít nhất một giờ điều chỉnh mới có thể lần nữa khống chế số mệnh."
"Ngươi nhanh nghỉ ngơi đi." Vũ Băng Kỷ gật đầu với hắn.
Cố Lý bên kia nói: "Ta đi đây."
Vũ Băng Kỷ nói: "Tốt, nhất định phải cẩn thận. Đừng quên dặn dò của Tiểu Đường."
"Đại sư huynh yên tâm." Cố Lý đáp một tiếng, rất nhanh đã chui vào trong rừng.
Vũ Băng Kỷ nhìn lên bầu trời, theo bản năng rất nhanh nắm thành nắm đấm. Kế hoạch đã bắt đầu rồi.
Bên kia.
Tống Quân Hậu đi đầu, tới gần hơn phía trước đầu tiên. Mảnh núi rừng này khá gập ghềnh, rất phù hợp với đặc tính sinh hoạt của Sáp Sí Hổ. Sáp Sí Hổ bình thường ưa thích sinh hoạt trong sơn động. Địa thế cao lại có sơn động, dù trời mưa hay gió thổi cũng đều thoải mái dễ chịu.
Rất nhanh một sơn động đã đập vào mắt hắn, mùi tanh cũng chính từ sơn động đó phát ra.
Tống Quân Hậu híp hai mắt lại, hướng về một gã đội viên vung tay lên.
Đội viên này cười hắc hắc, đi đến phụ cận cửa động liền xoay người, thân thể đột nhiên biến lớn, nhất là mông.
"Phốc" một tiếng, một cỗ khí lưu màu xanh nhạt từ sau lưng hắn phun ra. Khí lưu kia trực tiếp chui vào trong sơn động.