Tiến vào Ngũ giai, tự nhiên cũng tiến bào một tầng khác, mà huyết mạch chi lực của Phong Lang lãnh chủ còn chưa hoàn toàn bị tiêu hoá hết. Muốn đem năng lượng thuần tuý này tiêu hoá cần ít nhất một tuần mới được. Tới lúc đó, Đường Tam thấy Huyền Thiên Công có thể tiến một bước dài ở tầng thứ năm rồi.
Đánh chết cường giả Yêu Quái, thôn phệ năng lượng của chúng, không thể nghi ngờ là đường tắt giúp hắn tăng lên tu vi. Chỉ là thực lực của hắn bây giờ còn quá yếu ớt, khả năng bại lộ cũng rất lớn. Ngày đó nếu không phải Phong Lang lãnh chủ bị trọng thương thì Đường Tam chưa hắn có thể chiến thắng.
Thông qua trận chiến ấy cũng làm cho Đường Tam cảm giác được, kì thật hiểu biết của mình với Yêu Quái Tộc vẫn còn hạn chế. Hắn cũng hy vọng, sau khi mình gia nhập học viện Cứu Thục có thể học được nhiều tri thức hơn nữa. Những thứ này đều rất quan trọng với hắn.
Phong Lang huyết mạch lạc ấn không ngoài ý muốn cũng đã tăng lên Ngũ giai, làm cho cảm giác của hắn với Phong nguyên tố càng mạnh hơn nữa. Lúc trước đối mặt với trấn trưởng Trương Hạo Hiên, vì chênh lệch tu vi quá lớn, hắn cơ bản không có cơ hội. Mà bây giờ, sức chiến đấu của hắn so với khi đối mặt với Phong Lang lãnh chủ đã tăng lên một mảng lớn.
Tu vi càng cao, những năng lực ở kiếp trước cũng có thể vận chuyển và sử dụng tốt hơn. Trong đó có nhiều cái thích hợp sử dụng ở thế giới này.
"Ăn cơm! Ăn cơm!" Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền tới một âm thanh có chút quen thuộc. Sau một khắc, tiếng đập cửa liền vang lên.
Đường Tam chấm dứt cảm ngộ của bản thân, mở cửa nhìn ra, đúng là Độc Bạch.
Bốn mắt nhìn nhau, Độc Bạch rõ ràng có chút lúng túng, ho khan một tiếng, nói: "Không nghĩ tới Tinh Thần Lực của ngươi mạnh như vậy, hắc hắc hắc, Đường Tam, sau này chúng ta là huynh đệ."
Đối với tư duy của hắn, Đường Tam cảm thấy mình có chút không theo kịp, bất đắc dĩ nói: "Mắt của ngươi không sao chứ? Nghe Trình Tử Chanh sư tỷ nói, ngươi cần tĩnh dưỡng một thời gian."
Độc Bạch ngược lại rất tiêu sái, "Không có việc gì, không có việc gì. Lần đầu tiên ta nhìn lão sư còn nghiêm trọng hơn. Khi đó ta cảm thấy mình bị mù rồi. Lúc trước ta vô cùng thê thảm, là muốn cho lão sư chiếu cố ta nhiều hơn. Đi thôi, đi ăn cơm. Hôm nay ngươi vừa mới tới, nghe nói vì nghênh đón ngươi có đồ ăn ngon đó. Trấn trưởng cũng tới."
Hai con ngươi của Độc Bạch có chút tối nhạt, hiển nhiên là bị trùng kích không nhỏ.
Hai người ra khỏi phòng, Độc Bạch dẫn đường tiến về nhà ăn. Vừa đi hắn vừa thấp giọng nói: "Đường Tam, ánh mắt của ngươi tu luyện năng lực gì? Màu tím kia là gì? Hẳn không phải là năng lực Phong Lang Biến, rất lợi hại đó!"
Đường Tam nói: "Đó là một loại năng lực thiên phú của ta, Phong Lang Biến của ta có chút biến dị."
"A, khó trách. Lợi hại, lợi hại. Chờ ta tu luyện tới Tứ giai, lại cùng ngươi đối mặt một lần xem sao. Độc Bạch không nghi ngờ gì, ở học viện Cứu Thục, năng lực của mọi người vốn là thên biến vạn hoá. Nếu như chỉ là Yêu Thần biến bình thường, cũng không có tư cách tới nơi này."
Nhà ăn ở phía viện tây, bên trong một nhà gỗ rộng rãi. Vừa vào nhà, một mùi thơm nồng nặc cũng đã đập vào mặt.
Đi vào thế giới này chín năm, Đường Tam đã sớm không ôm kỳ vọng với đồ ăn rồi. Vô luận là nguyên liệu gì, cơ bản chính là dùng nước nấu, đồ nướng hai loại cách làm. Cho thêm đơn giản một chút muối, như vậy là xong.
Hương vị không thể nói là tốt, cũng không phải không tốt. Nguyên liệu nấu ăn tươi mới coi như cũng được, còn lại đều có thể dùng từ "như sáp nến" để hình dung.
Lúc này đi vào nhà ăn, cảm giác của hắn có chút đổi mới. Mùi thơm nồng đậm làm cho cái mũi giật giật. Trên bàn dài có nhiều loại đồ ăn. Thoạt nhìn phương thức chế biến cũng không thay đổi, nhưng từ mùi vị có thể thẩy thức ăn này cũng không tệ.
Nguyên liệu nấu ăn có một số Đường Tam không nhận ra. Ở giữa bàn có một mâm lớn, đường kính quá một mét, phía trên có một món từ động vật đặt nghiêm chỉnh trên đó. Trong các món, cái mâm này có thể nói là quái vật khổng lồ.
Thật là lớn! Mùi thơm nồng đậm cũng là từ mâm này phát ra.
Độc Bạch hít hít, nước miếng chảy ra, cười hắc hắc nói: "Có lộc ăn rồi. Đây là một Yêu Thú cấp thấp, gọi là Phi Thiên Thử. Là một loài chuột có thể bay, thịt rất giàu dinh dưỡng. Chỉ có Gia Lý Sơn Mạch mới có. Bởi vì tốc độ phi hành nhanh, bắt chúng rất khó. Một con có thể bán được ba mươi đến năm mươi Yêu tệ. Mỗi tháng chúng ta có thể ăn một hai lần cũng không tệ rồi. Thịt Yêu Thú có công hiệu lớn với huyết mạch của chúng ta. Coi như là trong thành Gia Lý, cũng chỉ có đám quý tộc kia mới được ăn."
Thịt Yêu Thú? Đường Tam trước kia đúng là chưa từng ăn. Nhưng nghe nó là con chuột, cảm giác muốn ăn vừa nãy không còn mãnh liệt nữa.
Lúc này, đám thầy trò học viện Cứu Thục cũng đã nhao nhao đi tới nhà ăn. Đường Tam bởi vì là mới tới, tự nhiên được an bài ở vị trí cuối.
Chứng kiến nước nấu Phi Thiên Thử, con mắt các học viên đều sáng lóng lánh, thoạt nhìn rất khát vọng với thịt Yêu Thú.
Trấn trưởng Trương Hạo Hiên ngồi ở vị trí chủ vị, nhìn mọi người đến đông đủ mới nói: "Hôm nay hoan nghênh Đường Tam đến với đại gia đình chúng ta. Từ hôm nay trở đi, hắn là một phần tử trong chúng ta. Ta cũng đã chính thức nhận hắn làm đồ đệ, về sau mọi người cùng tương thân tương ái, cùng nhau tu luyện, cùng nhau tiến bộ."
Thu đồ đệ?
Nghe Trương Hạo Hiên thu Đường Tam làm đồ đệ, các học viên và sư phụ không khỏi toát ra vẻ kinh ngạc.
Trong ánh mắt của Tư Nho, vốn luôn có vẻ mặt cười tủm tỉm, lúc này cũng toát ra vài phần kinh ngạc. Hiển nhiên là đôi với việc Trương Hạo Hiên thu đồ đề là rất giật mình.
Hắn quay đầu nhìn Trương Hạo Hiên, Trương Hạo Hiên dường như không có cảm nhận được ánh mắt của hắn, đứng người lên, đi đến mâm Phi Thiên Thử, xé một cái chân chuột, sau đó đi đến chỗ Đường Tam, bỏ vào trong bát hắn.
Đường Tam khoé mặt co giật một lát, thầm nghĩ: "Lão sư a lão sư, ta có thể không ăn được không?"
Trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng không thể không cho Trương Hạo Hiên mặt mũi, chỉ có thể kiên trì nói: "Cảm ơn lão sư."
"Mọi người cùng ăn đi." Trương Hạo Hiên ra lệnh một tiếng, các học viên không chút nào khiêm nhường, cơ hồ lập tức đứng lên.
Lúc bữa tối bắt đầu, Đường Tam mới hiểu được, vì sao Trương Hạo Hiên chủ động cho hắn một cái chân Phi Thiên Thử.
Ba giây, thật sự chỉ có ba giây, cái mâm lớn nhất kia đã trống không.
Tốc độ thật sự là quá nhanh, Đường Tam chỉ thấy hoa mắt, nước nấu Phi Thiên Thử đã hết sạch rồi.
Các sư phụ cũng không có động thủ, chỉ ăn các thức ăn khác. Phi Thiên Thử này, tất cả đều để lại cho các học viên.
Đối với việc này, các sư phụ sớm đã không thấy quái dị. Bên tai Đường Tam truyền đến thanh âm của Độc Bạch: "Mau ăn đi, nhanh thì được, chậm thì nhịn."
Đường Tam lúc này đã hiểu được, không dám lãnh đạm, cũng nhanh chóng bắt đầu ăn. Hắn đối với đồ ăn cũng không có bắt bẻ. Trước cắn răng ăn hết chân chuột, sau đó tấn công các thức ăn khác.
Bởi vì các học viên khác đều cố gắng đối phó cướp lấy Phi Thiên Thử, ngược lại cũng không có ai cùng hắn cướp đoạt đồ ăn khác.
Thịt Phi Thiên Thử rất co giãn, không có mùi gì lạ, mà có một mùi rất thơm. Trừ yếu tố tâm lý, vẫn có thể tiếp thu được. Sau khi nuốt xuống, trong bụng thật ấm áp, một cỗ nhiệt khí tản ra toàn bộ xương cốt. Độc Bạch nói không sai, thịt Yêu Thú có công hiệu bổ dưỡng huyết mạch.
Bữa tối dừng lại, căn bản không ai nói chuyện, hoàn toàn đang ăn thì không nói. Khi miếng thức ăn cuối cùng bị quét qua, trên bàn chỉ còn lại đống bát đĩa trống không.
Đường Tam cũng ăn không ít. Không thể không nói, đây là bữa ăn tốt nhất từ khi hắn tới thế giới này. Tuy rằng hương vị vẫn như vậy, nhưng nguyên liệu nấu ăn rất tốt. Vô luận là rau quả hay thịt, đều vô cùng tươi mới.