Thời điểm mọi người tụ tập tại rừng Lạc Nhật đã là 2 canh giờ sau.
Dựa theo lời Đường Tam phân phó, Áo Tư Tạp phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Đệ Tam Hồn Kỹ cùng Đệ Nhất Hồn Kỹ phải luôn kịp thời sẵn sàng để dành cho bất kỳ tình huống nào.
Trữ Vinh Vinh cùng Diệp Phi Linh, Giáng Châu tổ hợp 3 người đi cùng nhau, Tần Minh đi cuối cùng. Tổ hợp Đường Tam và những học viên khác sẽ chia nhau ra xung quanh.
Phất Lan Đức đắc ý mà nhìn đám học viên tự động tổ chức sắp xếp một cách chỉnh tề, ha ha cười lớn:
- Tiểu Cương, mấy thằng tiểu quỷ này xuất sắc lắm! Theo ta thấy không quá 20 năm nữa thì giới hồn sư này là thiên hạ của chúng nó rồi! Thật muốn trôi qua 20 năm xem thử tương lai của chúng nó, không biết đó là cục diện huy hoàng cỡ nào đây!
- Hai mươi năm? Vậy ngươi không phải già lắm rồi à? Tới đó có khi mắt tèm nhèm còn chẳng nhìn thấy gì ấy chứ?
Đại Sư lạnh mặt dìm hàng Phất Lan Đức. Cái lão kiêu ngạo này, tương lai làm sao biết trước được điều gì?
- Ngọc Tiểu Cương, ngươi biết người cũng sẽ già, vậy mà còn muốn kéo dài bao lâu nữa hả? Cô ta không đợi được 20 năm nữa đâu đó!
Phất Lan Đức liếc mắt nhìn Liễu Nhị Long, sau đó lại quay sang trưng vẻ mặt ài ái ai về phía Đại Sư.
Liễu Nhị Long vô tình quay mặt sang, chạm phải ánh mắt của Đại Sư đang nhìn nàng. Hắn vậy mà lại quay đầu đi về trước, để lại Liễu Nhị Long nhìn Phất Lan Đức đầy khó hiểu.
Mã Hồng Tuấn bởi vì không có rèn luyện thể lực nhiều, đến đầu chập tối đã kêu mỏi chân lắm rồi không chịu được.
Phất Lan Đức nghe đồ đệ kêu mệt, lập tức hạ lệnh:
- Nghỉ ngơi tại chỗ, nam sinh dựng lều, nữ sinh phụ trách làm cơm!
Đái Mộc Bạch đá vào mông Mã Hồng Tuấn:
- Dậy mà dựng lều mau, con gà mập này! Lều ở đâu nữa hả?
- Ở chỗ viện trưởng á!
Mã Hồng Tuấn bĩu môi, xoa xoa cái mông, bộ mặt như kiểu muốn nói: Chỉ biết bắt nạt người ta!
- À, chết thật, có chuyện này ta phải nói với các ngươi một tiếng!
Phất Lan Đức sờ vào trữ vật hồn đạo khí, trên mặt cười trừ. Hắn quăng mấy cái lều cho đám học sinh, sau đó ngượng ngùng nói:
- Ta quên mất, chỉ đem có hai cái lều... cho nên mấy đứa các ngươi ngủ chung nhé!
Cả bọn nhìn nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ lại trừng mắt nhỏ hơn.
Tần Minh đẩy gọng kính, sờ sờ mặt. Viện trưởng không có nói tới hắn, thì tức là hắn phải ngủ cùng với cái đám học đệ này rồi. Nhưng mà chung một cái lều???
- Như vậy làm sao mà ngủ đây???
Trữ Vinh Vinh lo lắng thốt lên. Nàng ở nhà vốn là công chúa, đương nhiên muốn ở nơi rộng rãi sạch sẽ.
- Nam nữ chia ra ngủ!
Đường Tam day day trán. Viện trưởng, ngài ném lại vấn đề này là muốn chúng em làm gì đây??
- Như thế cũng hợp lý đấy, dù sao nếu như có thêm một cái lều, nữ sinh cũng không ngủ một mình được! Không có ai canh gác, trong lòng ta rất là lo sợ!
Giáng Châu run run giọng nói, trong lòng đã sớm gào thét: được ở chung với hắn, được ở chung với hắn rồi!
- Như vậy thì chúng ta chia nhau ra gác đêm đi, 4 người 2 tiếng, sau đó thay phiên nhau ngủ cũng được!
Diệp Phi Linh nhỏ tiếng bàn bạc, nhìn theo bóng lưng viện trưởng hì hì cười đi tìm Đại Sư. Vừa nãy Liễu Nhị Long đã ra ám hiệu, chắc hẳn đêm nay có chuyện tốt của hai người họ rồi!
- Được đó, như vậy lều cũng không bị chật, mà chúng ta cũng có thể yên tâm ngủ nữa!
Trữ Vinh Vinh gật đầu thốt lên. Đường Tam cũng cảm thấy chủ ý này không tệ, gật đầu.
- Tần học trưởng, ngươi vẫn được tính là học sinh, như vậy chúng ta có thêm một suất canh giờ nha!
Tần Minh nhìn học muội phản ứng nhanh nhạy, nhất thời không biết nói gì, chỉ gật đầu.
- Như vậy chúng ta có tất cả 10 người, chia nhau ra 4 người thì tốt nhất là mỗi nhóm 4 tiếng! Như vậy mọi người cũng nghỉ ngơi được lâu hơn, mà đảm bảo sức khỏe mọi người!
Đường Tam điều chỉnh lại thời gian. Sau đó mọi người bắt đầu phân chia canh gác. Diệp Phi Linh hihi cười đầy ẩn ý, sau đó báo lên nhóm chia nhau canh gác.
Nhóm 2: Tiểu Vũ, Đường Tam, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh.
Nhóm 3: Chu Trúc Thanh, Đái Mộc Bạch.
Để tiểu muội nhỏ nhất đề bạt, mọi người nhìn danh sách, cũng cảm thấy vừa lòng. Tần Minh cũng không phản đối. Đái Mộc Bạch có hơi chút không bằng lòng, hắn là nam nhân, cũng là lão Đại, định một mình tranh hết để nữ đệ tử có thể yên tâm nghỉ ngơi, nhưng Diệp Phi Linh cùng Giáng Châu một mực phản đối, bọn họ tới đây là để lịch lãm, cho nên trách nhiệm là như nhau.
- Được rồi, Đại ca đừng cố gắng quá, bọn muội đi chuẩn bị cơm tối nha, hôm nay nhất định phải ăn thật no! Tứ Caaa!
Diệp Phi Linh dài giọng gọi Mã Hồng Tuấn, đưa cho hắn ba túi thịt khô, yêu cầu hắn nhóm lửa. Mã Hồng Tuấn thấy có thịt ăn, lại chân chó thổi lấy thổi để.
Cơm tối hôm nay vô cùng phong phú, có thịt hầm ngũ vị, một nồi cơm lớn, lại thêm một chén canh rau dại nấu nấm ấm áp, hương vị phải nói là tuyệt vời. Đi một ngày đường, mọi người sớm đã mệt mỏi, nay lại có cơm nóng để ăn, nhất thời sức lực tăng nhiều.
Diệp Phi Linh uống một ngụm canh, vui vẻ nhìn mọi người ăn sạch sẽ. Ai đấy cũng đều thỏa mãn, các vị sư phụ càng thêm vừa lòng.
Lại bỏ thêm nước đun một ấm trà thơm, cho mỗi người uống một cốc ngủ một giấc an tĩnh ấm bụng.
- Này, lão Triệu, ngoài này đã không có việc gì, chúng ta nghỉ ngơi sớm đi!
Phất Lan Đức nháy mắt với Triệu Vô Cực, hai người ăn no xong liền tiến vào trong lều đi ngủ sớm. Liễu Nhị Long sau khi ngồi một chút rồi cũng tiến vào trong lều.
- Sư phụ, người đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có chúng con! - Diệp Phi Linh cầm cốc trà uống một ngụm.
- Đúng đó, đúng đó, Đại Sư ngài mau nghỉ ngơi đi ạ!
Mã Hồng Tuấn bỏ thêm củi vào trong đống lửa, gật đầu nhìn Đại Sư mà thúc giục.
Trong số những vị sư phụ ở đây thì Đại Sư là người có hồn lực yếu nhất, suốt ngày hôm nay chạy vào Lạc Nhật sâm lâm rồi lại đi tìm hồn thú, cơ hồ không nghỉ ngơi một chút nào. Ngay đến như Đái Mộc Bạch cũng cảm thấy vài phần mệt mỏi, Mã Hồng Tuấn hắn không tin Đại sư lại không có cái cảm giác này.
Đối với sự tình giữa Liễu Nhị Long cùng với Đại sư, Đường Tam tự nhiên sẽ không tùy tiện nói lung tung, cho nên những người còn lại trong Sử Lai Khắc thất quái cũng không ai biết được rõ ràng. Thế nhưng toàn bộ mọi người đều nghe lệnh của Phất Lan Đức, tự mình làm tất cả mọi việc, không cần các vị sư phụ phải nhọc lòng.
Đại Sư trong lòng thầm than một tiếng, quên đi, dù sao mình cũng mệt mỏi lắm rồi, liền lập tức trở về lều đi ngủ.
Chờ tới khi Đại Sư đã vào trong, Diệp Phi Linh lúc này mới buồn chán nhìn trời đất.
- Học muội, nếu ngươi không khỏe thì ngủ trước đi, ở đây đã có ta cùng Hồng Tuấn!
Tần Minh nhìn bộ dạng Diệp Phi Linh, cho rằng nàng ngái ngủ.
- Không cần đâu, thật ra ta chỉ cảm thấy buồn chán thôi. Ở trong rừng có chút tăm tối, không có việc gì làm! Học trưởng, vất vả cho ngươi mới đúng! Phải không Giáng Châu tỷ tỷ?
- Phải.. phải á!
Giáng Châu bị nhắc đến, giật mình vô thức trả lời.
- Ha, đúng là mấy người các ngươi rất có ý thức!
Tần Minh phì cười, nhìn học muội biểu tình trở nên nghiêm túc, bộ dáng y hệt bà cụ non. Sau đó hắn tự mình đi ra ngoài dò xét trước, Diệp Phi Linh đi rải ít bột phấn chống côn trùng tiến vào khu vực này. Giáng Châu tranh thủ tiến vào tu luyện, Mã Hồng Tuấn cũng không rảnh, ngồi nhai thịt khô.
Diệp Phi Linh trong lòng thầm cười trộm, vừa nãy chén trà của các vị sư phụ, nàng đã bỏ một ít Mê Hồn thảo, công dụng giúp ngủ sâu, chắc bây giờ viện trưởng cùng Triệu sư phụ ngủ say như chết rồi, chỉ còn chờ mỗi Đại Sư và Liễu Nhị Long mà thôi. Mà chén trà của hai người này, không phải bỏ Mê Hồn thảo, mà là Mê Đắm Thảo, công dụng giúp người ta tìm thấy nhau.
Không biết tính cách sư phụ mềm như vậy, thì người ở trên hay ở dưới nhỉ? Chỉ sợ dì Nhị Long tính cách bạo liệt, lại bá vương ngạnh thượng cung lão nhân gia ngài, không biết ngày mai sư phụ còn sức mà đi không hay là cần dùng tới cáng cứu thương a?
Diệp Phi Linh tà ác thầm nghĩ. Hai cái người này, rõ là yêu thương nhau như vậy cơ mà, làm cái gì mà cứ phải vướng mắc một cái vấn đề nhỏ xíu đường huynh biểu muội?