Đấu La Đại Lục Hệ Liệt - Thiên Hạ Trôi Qua Không Dễ Dàng

Chương 103: Lạc Nhật Sâm Lâm - Cuộc Chiến Săn Hồn Hoàn (3)



Đại địa chi vương chưa có chết.

Đương nhiên công kích của 3 người là không đủ. Đái Mộc Bạch quyết định tham chiến, dù sao Chu Trúc Thanh cũng đã lên, hắn không có lý nào ở lại.

- Cửu muội, để đó ta!

- Được, Đại ca, ngươi nhớ chừa một hơi thở cho Tứ ca nha!

Diệp Phi Linh chỉ là phát tiết một chút, chứ thực lực của nàng không đủ kìm giữ con hồn thú này lâu, tốt nhất là để Đái Mộc Bạch tiến lên, làm nhanh một chút.

Đại địa chi vương, hỏa thuộc tính hồn thú, ngược lại là tiện nghi cho mập mạp.

Đường Tam nhìn Diệp Phi Linh lui về, trong lòng mặc dù không phản cảm với cách làm của sư muội, nhưng là muội muội của hắn, Tiểu Vũ, nàng đang sợ.

Tiểu Vũ điềm đạm nhắm mắt dựa vào lưng hắn, động cũng không động.

Giáng Châu tuy rằng xuất thân khác biệt, nhưng lần đầu nhìn thấy hồn thú bị phân tách ra như thế này, cơ thể không khỏi sợ hãi, ngực cũng ựa lên một trận.

- Được rồi, hai người các ngươi cố gắng lên! Đừng để tồn lại bóng ma tâm lý, ảnh hưởng quá trình tu luyện sau này!

Tần Minh nhìn Trữ Vinh Vinh cùng Giáng Châu đang thay nhau nôn khan, nhàn nhạt nói. Giáng Châu nghe giọng hắn, dù đang bụm miệng nôn cũng cố gắng gật đầu một cái. Trữ Vinh Vinh mặt tái xanh, không biểu tình nhìn tới Đại địa chi vương đang bị phanh thây kia.

3 người cường công hệ chiến đấu cũng nhanh, sau khi Đái Mộc Bạch tung một đòn cuối cùng đập nát nó, Mã Hồng Tuấn thiêu đốt hơi thở cuối cùng, kết thúc sinh mệnh của Đại địa chi vương.

Chu Trúc Thanh cắt cái đuôi của Đại địa chi vương, nặng nề lôi theo. Trữ vật hồn đạo khí của nàng không đủ lớn để chứa vật này, chỉ có thể kéo theo.

- Trúc Thanh, ngươi kéo cái đuôi bò cạp này về làm gì vậy? - Áo Tư Tạp ngơ ngác nhìn nàng đang lôi xềnh xệch cái đuôi tiến về hướng mình.

- Quà cho viện trưởng!

Chu Trúc Thanh lạnh nhạt đáp. Kỳ thật nàng biết giá trị của thứ này, ở trong Tinh Vân hoàng thất có rất nhiều. Tuy rằng không rõ công dụng, nhưng vật này bán được rất nhiều tiền, bằng không cũng không thể làm quà tặng của các quý tộc vương thân.

Diệp Phi Linh không rõ lắm về giá trị của hồn thú, nhưng đối với thịt Đại địa chi vương đang nướng đến khét kia, cũng có cảm giác muốn thử.

Mã Hồng Tuấn nghe lệnh Đái Mộc Bạch, đã bắt đầu hấp thu hồn hoàn.

- Được rồi, thay vì ở đây chờ, chúng ta chia một nửa người trở về đi! Dù sao cũng đã đến giờ đổi ca, ta cùng Tiểu Vũ ở đây là được. Áo Tư Tạp, ngươi đưa Trữ Vinh Vinh trở về nghỉ đi, à tiện thể tạo cho chúng ta mấy cái ma cô tràng là được!

Đường Tam nhẹ giọng phân phó. Cứ tưởng rằng chiến đấu khó khăn lắm, nhưng cái hồn kỹ mới của sư muội khá thực dụng, thậm chí còn mạnh hơn của hắn. Đây là kết quả của việc hấp thu hồn hoàn vượt cấp sao?

- Vậy sao được?! Hai tên các ngươi ở đây làm sao đủ hộ pháp Mã Hồng Tuấn? Ta cũng ở lại!

Đái Mộc Bạch thân là lão Đại, cũng là đội trưởng, tất nhiên hắn sẽ không yên tâm về đồng đội mình. Mặc dù nơi này cách chỗ bọn họ nghỉ chân không xa lắm, gần 30km thôi, nhưng hắn vẫn sợ vạn nhất. Tại rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm này, thêm một người, là thêm một phần sức mạnh.

- Như vậy Đại ca cùng Thất tỷ ở lại đi! 4 tiếng nữa trời cũng sáng, các vị sư phụ giờ đó chắc cũng dậy rồi, ngược lại là Nhị ca đỡ lo lắng hơn một chút!

Diệp Phi Linh đúng lý hợp tình mà nói. Chu Trúc Thanh ngay lập tức đỏ bừng mặt, mặc dù trong màn trời tối đen này, không ai nhìn rõ được sắc mặt của nàng, nhưng nhìn bộ dáng nàng dừng lại, Sử Lai Khắc thất quái vẫn là hihi ha ha trộm cười một chút. Ngoại trừ Mã Hồng Tuấn đang sung sướng hấp thu hồn hoàn, hiện tại Đái Mộc Bạch tâm tình vô cùng thỏa mãn.

Nếu không phải bảo trì hình tượng Đại ca phong thần tuấn lãng, Đái Mộc Bạch nhất định sẽ đem Cửu muội lên bàn tôn thờ như Tinh La Chung. Mẹ nó, sao lại có em gái đáng yêu như vậy chứ hả?

- Được!

Chu Trúc Thanh sau giây lát do dự, gật đầu. Nàng khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày.

- Cái này để ta cầm đi!

Tần Minh khí lực lớn nhất, hắn mặc dù không có tham gia săn giết hồn thú, chỉ âm thầm đứng sau canh chừng, nhưng hắn vẫn có trách nhiệm bảo hộ đám học đệ học muội này. Nhận lấy cái đuôi bọ cạp từ tay Chu Trúc Thanh, hắn mạnh mẽ vác nó lên vai, dẫn dắt một nửa số học đệ học muội trở về nơi cắm trại.

Diệp Phi Linh nhanh chân chạy về trước, chà, thật muốn xem bộ dáng lão nhân gia quá đi. Nàng phải đi rải thảo dược ngăn cái mùi vị kia lại, bằng không sáng ngày mai ai cũng biết hai người bọn họ làm cái gì.

- Chậc, thật là tiện nghi tên mập này rồi!

Sau khi mọi người đi khuất, Tiểu Vũ giống như tỉnh ngủ, khẽ mở mắt nhìn chằm chằm Mã Hồng Tuấn.

- Ha ha, đánh bậy đánh bạ lại được một con hồn thú thích hợp với lão Tứ! lão Tam, Trúc Thanh, hai ngươi tính chọn hồn thú là gì thế? Đại ca nhất định sẽ tìm cho ngươi một con hồn thú thật thích hợp!

Đái Mộc Bạch hào hứng kêu lên.

- Dóc tổ! Ba xạo!

Chu Trúc Thanh nhìn bộ dáng ưỡn ngực hiên ngang của Đái Mộc Bạch mà khinh thường. Người phát hiện cùng tấn công hồn thú đầu tiên là Cửu muội, ngươi làm được cái gì mà dóc tổ?

- Cái gì? Ai dóc tổ?

Đái Mộc Bạch bị chen ngang, cụt hứng, giận dữ quay sang. Nhưng đối mặt với Chu Trúc Thanh, hắn không có cách nào nổi giận được, chỉ có thể đấm ngực dậm chân ở trong lòng.

- Phì!

Đường Tam cùng Tiểu Vũ khúc khích cười. Lão Đại, sợ vợ còn muốn ở lại!?

****

- Cửu muội, ngươi đi đâu mà nhanh vậy?

Áo Tư Tạp đỡ Trữ Vinh Vinh, cước bộ có chút chậm, dự định phóng ra hai cây nấm bay mình cùng Trữ Vinh Vinh về trước, nhưng lại nghĩ đến có Tần Minh ở phía sau bảo hộ, chính mình cùng Trữ Vinh Vinh ngược lại là có thêm thời gian ở bên nhau một chút.

- Ta đi vệ sinh, mọi người cứ từ từ đi nha, đừng lo lắng cho ta!

Tần Minh nhìn bộ dáng học muội chạy như ma đuổi này, phì cười. Giáng Châu đã sớm ổn định lại thân thể, làm một cái trị liệu thuật phụ gia lên chính mình, thân thể nhất thời tốt hơn, chậm rãi mà đi song song bên cạnh Tần Minh.

Diệp Phi Linh cước bộ trở về nhanh một chút, lửa trại đã sớm tắt ngấm, thuốc bột rải xung quanh công dụng rất tốt, không có côn trùng nào lởn vởn quanh đây.

Lều trại vẫn hoàn hảo không tổn hao gì. Xem ra không có người nào tỉnh lại.

Diệp Phi Linh rón rén lại gần lều của các vị sư phụ, trong tay cầm một bình ngọc.

Đây là phấn hương điều chế,tác dụng ngăn mùi, thậm chí còn khiến không khí xung quanh trở nên thanh mát.

Đại Sư cùng Liễu Nhị Long kì thực đã ngủ từ nửa canh giờ trước, Diệp Phi Linh chẳng gặp chút cản trở nào, cứ vậy trốn vào trong lều, dùng nội công đốt nóng bình ngọc, khiến hương phấn dần dần lan toả toàn bộ cái lều, xua tan mùi vị nồng nàn còn dư lại kia.

- Viện trưởng, tiền về đến nhà rồi đó!

Diệp Phi Linh ghé tai Phất Lan Đức, niệm thần chú. Quả nhiên Phất Lan Đức mở to mắt, ngồi dậy.

Diệp Phi Linh giữ một cái thủ thế im lặng, sau đó chỉ hướng ra ngoài nói. Phất Lan Đức nhìn hai người bên kia đã ngủ say, hai mắt cong cong cười, lôi kéo Triệu Vô Cực đi ra ngoài.

- Viện trưởng, thầy Triệu, Tứ ca đang hấp thu hồn hoàn ở bên ngoài, xác hồn thú Tần học trưởng đang kéo về, hai người thu dọn nốt mấy thứ này giúp chúng em, nặng quá bọn em không kéo nổi!

- Thế hả?! Ai da ai da, đồ đệ tốt!

Phất Lan Đức híp mắt mỉm cười, phụ thể võ hồn bay vút đi.

Diệp Phi Linh nhìn mọi người lục tục kéo nhau trở về, sau đó mới chui vào lều, oáp một tiếng thật dài, ngủ thiếp đi.

****

- Mấy đứa nhỏ các ngươi thật là, nơi này nguy hiểm như vậy, sao lại tự ý hành động?

Triệu Vô Cực đi đến nơi, phát hiện Tiểu Vũ đang ngủ gật bên cạnh Đường Tam, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh mỗi người một hướng, phong toả xung quanh hộ pháp cho Mã Hồng Tuấn.

- Chà, Đại địa chi vương 4500 năm! Lão Triệu, tới đây!

Phất Lan Đức sau khi dò xét tình huống của Mã Hồng Tuấn một chút, yên tâm mà dọn dẹp xác hồn thú. Mã Hồng Tuấn đoán chừng sắp tỉnh rồi.

- Hứ hứ... Ha ha ha. Bản thiếu gia thành công rồi!

- Thành công cái gì á?!

Đái Mộc Bạch ngay lập tức chú ý tới. Xem bộ dáng đắc ý của thằng mập, 99% lại là cái hồn kỹ tốt.

- Hồn kỹ mới của bản thiếu gia rất là lợi hại! Thế nào!?

Mã Hồng Tuấn kiêu ngạo mà nói.

- Thế nào cái đầu ngươi! Trở về đi ngủ mau!

Phất Lan Đức sau khi hí hửng thu dọn xác Đại địa chi vương liền hộ tống đám học sinh trở về nghỉ ngơi.

Lần này hắn cùng Triệu Vô Cực canh gác, nhất định để cho mấy đứa nhỏ ngủ yên, lại liếc mắt nhìn cái lều kia đầy thâm ý.

- Triệu Vô Cực, ngươi cảm thấy hồn kỹ mới của thằng mập nhà ta là cái gì hả?

- Ta cũng không biết! Không bằng ngươi hỏi Đường Tam thử xem?!

Đường Tam cõng Tiểu Vũ đi sau hai người, nhất thời bị nhắc tên, không hỏi có chút khó hiểu.

- Viện trưởng, không bằng ngài để mập mạp thi triển hồn kỹ mới một chút?! Ta cảm giác được hồn kỹ mới của hắn là kỹ năng tấn công một mục tiêu!

Phất Lan Đức buồn bực nhìn Triệu Vô Cực, sau đó mới quay sang nhìn Đường Tam hắc hắc cười.

- Để sau đi, mấy đứa các ngươi trở về ngủ thêm một giấc nữa, sáng ngày mai tinh thần sảng khoái lại đi kiếm hồn hoàn!

Sáng mai thì gạo chín thành cơm rồi, Tiểu Cương, Nhị Long muội, xem hai người liệu có tinh thần sảng khoái không đây?

- À, lần này đến phiên bọn con canh gác, viện trưởng yên tâm nghỉ ngơi ạ!

Đường Tam ngược lại không muốn ngủ, hắn bây giờ lại bảo trì tỉnh táo.

- Được rồi, không cần làm khó mình, hài tử các ngươi đúng là hiểu chuyện, nhưng mà hiểu chuyện cùng giữ sức khỏe là khác nhau. Chúng ta lớn tuổi, không ngủ lâu được! Cứ để chúng ta gác đêm là được!

Đường Tam, Tiểu Vũ, Đái Mộc Bạch cùng Chu Trúc Thanh khóe môi co rút lại, muốn cười cũng không cười được, muốn khóc cũng không khóc được.

Chính là bây giờ trong lều rất chật a! Viện trưởng, ngài ném lại vấn đề khó xơi như này, đám đệ tử biết phải làm sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.