Đại Sư với Phất Lan Đức cùng các vị sư phụ trong học viện tập trung trong phòng, lúc này vẻ mặt Phất Lan Đức rất là hưng phấn, cuối cùng ở bàn cá cược tỷ lệ là một ăn hai mươi khiến cho mỗi người đều thu được một món lớn. Lúc đó ở trong Đại đấu hồn trường có ít nhất sáu bảy thế lực hướng Sử Lai Khắc thất quái phát ra lời mời nhưng đều bị hắn cự tuyệt.
Chư Cát Thần Nỏ uy lực tuy mạnh nhưng điểm yếu của nó thì mười phần thấy rõ, theo lời Đại sư nói, Chư Cát Thần Nỏ chỉ xuyên qua được đến phòng ngự của đệ nhị hồn kỹ, nhưng với ngoài đệ tam hồn kỹ thì việc phòng ngự không còn quá khó khăn. Chư Cát Thần Nỏ trong phạm vi xác định mới có uy lực như vậy, vượt quá năm mươi thước lực công kích sẽ đại giảm, điểm này thì không thể so sánh cùng với cung tiễn. Chư Cát Thần Nỏ ưu thế lớn nhất chính là điểm bất ngờ,một khi không còn ưu thế này nữa thì nó cũng chỉ là một loại vũ khí tương đối quan trọng mà thôi.
- Đại Sư, có phải ngài đã biết trước kết cục này của Hung Thần chiến đội hay không? Nếu không ngươi cũng không chọn đối thủ có tiếng xấu như vậy? -Triệu Vô Cực ở một bên phân chia cùng Phất Lan Đức xong, hướng Đại Sư hỏi.
Đại sư gật đầu:
- Đúng vậy, đây là một loại khảo nghiệm hoặc là rèn luyện khác đối với bọn chúng. Thử hỏi trong các ngươi ai đã chưa từng giết qua người? Ta cơ hồ có thể dám chắc, vượt qua trên năm mươi cấp hồn sư sẽ giết ít nhất mấy người rồi. Như ta đã nói từ trước, đây là kinh nghiệm sớm muộn cũng phải có, để cho bọn họ vượt qua khảo nghiệm này mà có chúng ta ở bên cạnh, với bọn họ mà nói là một chuyên tốt. Ít nhất khi xảy ra chuyện tương tự thì trong lòng bọn họ đã có chút ít chuẩn bị trước.
Triệu Vô Cực than nhẹ một tiếng:
- Dù sao bọn chúng cũng còn nhỏ tuổi, đả kích này đối với bọn chúng có lớn quá hay không?
Đại sư cười lạnh nói:
- Mấy đứa nhỏ này đều là người thông minh, sẽ không như vậy đâu. Phất Lan Đức, nếu ngươi chia tiền xong rồi thì qua an ủi bọn chúng một chút, người xấu ta làm rồi, đến người tốt dành cho ngươi đó!
Phất Lan Đức cười hắc hắc:
- Ta chính là thần tượng trong lòng của đám tiểu quái vật này, người tốt tự nhiên phải là ta. Vô Cực không cần lo lắng, ta cũng rất tán thành cách làm của Tiểu Cương. Trước đây lần đầu ta giết người cũng không có nôn ọe ầm ĩ như vậy, giờ suy nghĩ lại thấy có chút buồn cười, đây cũng là kinh nghiệm sống của mỗi người, để cho chúng đối mặt sớm cũng tốt!
****
Nhân viên công tác nhìn thấy Diệp Phi Linh tiến đến, trong lòng hối hận đến xanh ruột. Bọn họ chính mình cũng đăng kí, thế nhưng là đều theo sóng gió mà bồi hết cho vị "" đại nhân "" trước mặt này rồi.
- Vị tiểu thư này, có thể mời ngài sang phòng khách quý nói chuyện một chút được không?
Nhân viên công tác ngoài mặt bảo trì bình tĩnh, nhưng trong lòng lại âm thầm toát mồ hôi lạnh. Diệp Chủ Quản biết tin liền đã tìm một chút chuyện tốt xử lý rồi.
- Được, phiền ngươi dẫn đường!
Diệp Phi Linh cũng không phản ứng, chính là trong lòng lại để ý thêm một chút.
Trong phòng khách quý, nam nhân trung niên bộ dáng cao gầy sớm đã chờ sẵn, trên bàn có 2 tách trà thơm ngào ngạt.
Mặc dù chỉ là bảy vạn kim hồn tệ, dựa theo số lượng cược, thế nhưng bởi vì tỷ lệ cược là 1 ăn 20 cho nên Đại Đấu Hồn Trường cũng có chút ăn không tiêu.
Thoáng chốc lấy ra nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng muốn xem cho kỹ ai là người có vận mệnh may mắn như vậy. Nếu là kẻ vô danh liền hạ thủ đoạt lấy, mặc dù quy tắc tại Đại Đấu Hồn Trường có mấy đại gia tộc kìm giữ, nhưng ra ngoài liền không quản.
Trên mặt bàn là 3 tấm kim tạp. Một tấm là của nàng, 2 tấm còn lại là của phía Đại Đấu Hồn Trường.
Diệp Phi Linh tiến đến cửa, dựa theo lời giới thiệu của công tác viên mà biết được đây là Diệp Sinh - Chủ Quản Tây Nhĩ Vi Sư đại đấu hồn trường.
Khóe môi nàng cong lên.
- Xin chào!
- Hân hạnh gặp mặt, vị tiểu thư này không biết xưng hô thế nào?
Diệp Sinh nhìn người trước mặt, bộ dáng nhỏ nhắn, không biết lại là tình nô của vị quý tộc nào.
- Ta họ Phi, cứ gọi ta Phi tiểu thư là được, dù sao chúng ta có lẽ sau lần này cũng không gặp lại!
- Ồ, vậy Phi tiểu thư, có thể cho chúng ta biết được đứng sau ngài là người nào được không? Dù sao chúng ta cũng chỉ là nhân viên công tác, có thể còn cần chút thông tin để báo với bề trên!
Diệp Sinh trực tiếp báo ra ý định, dù sao có người chống lưng thì bọn họ muốn hạ thủ cũng phải cẩn thận.
- Ha ha, người quen việc không nói tiếng say, Diệp Chủ Quản chỉ cần biết bề trên của ta họ Đường là được!
Diệp Phi Linh cười khúc khích, với tay cầm lấy 3 tấm kim tạp, sau khi kiểm tra một chút liền nhét nó vào không gian.
Diệp Sinh sắc mặt không đổi, nhưng trong lòng chấn động. Hắn tuy rằng chưa nghĩ ra có ai họ Đường, nhưng phàm là người có trữ vật hồn đạo khí, tám phần là thuộc gia tộc lớn hoặc các vị hồn sư cường đại.
- Đa tạ Phi tiểu thư đã đại giá quang lâm, hi vọng ngài trải qua thời khắc vui vẻ tại Đại Đấu Hồn Trường!
Diệp Sinh lúc này mới cung kính nói.
Diệp Phi Linh cũng không kéo dài thời gian, sau khi rời khỏi Đại Đấu Hồn Trường liền tìm kiếm chỗ vắng để chỉnh sửa bộ dạng, thế nhưng nửa đường liền phát hiện có gì đó không đúng.
Chỗ này vắng quá rồi.
- Ha ha, cô bé, đi một mình sao?
Một tên cao to ngang ngửa tên đội trưởng Hung Thần chiến đội, trên người tỏa ra sát khí dày đặc đang nhe răng cười. Theo sau hắn là lắt nha lắt nhắt 3-4 tên không đáng nhắc đến.
Diệp Chủ Quản hành sự quá lề mề, hắn biết được chút tin tức từ đám công tác viên, sớm đã cho người chờ sẵn.
Trên người con nhãi này có hơn 14 triệu kim hồn tệ, hơn nữa cũng là nữ nhân, chiếm được nàng coi như là lời lãi gấp đôi luôn.
Ánh mắt dâm tà của hắn liếc qua nàng, Diệp Phi Linh bụng chua lên một trận. Nàng thật sự buồn nôn, tên khốn này, không giết hắn nàng không làm người!
- Không trả lời có nghĩa là thích yên lặng, mà muốn yên lặng cũng chỉ có người chết! Ông đây sẽ giết ngươi rồi gian ngươi, mau đưa mấy tấm kim tạp ra đây thì ta tạm tha cho!
Tên nam nhân cao to ồm ồm giọng nói. Đồng bọn của hắn một nửa đã đi canh giữ ở xung quanh, hôm nay tuyệt đối có thể ôm tiền cùng người trở về.
- Phải không? Ta một người lại muốn thử xem các ngươi!
Tuy rằng biết mình sẽ phải đối mặt với hồn sư cấp cao hơn, nhưng lần này nàng không chút sợ. Ngoại trừ ám khí số 1 đến số 40 của Đường môn, mấy thứ quan trọng còn lại nàng cũng có.
Trên thân bắt đầu tản ra khí tức máu tanh. Giết qua hơn 10 người, nàng đã không còn sợ hãi, lại còn không hề có cảm giác tội lỗi.
- Oa, mỹ nữ có cá tính, các anh em ai muốn đè nàng? Lên cho lão tử!
Hắn quay đầu lại ra lệnh cho mấy tên lắt nhắt. Người đẹp có độc, hắn có hứng thú.
Trong tay bao gồm 2 cái long tu châm còn lại từ lần trước, cộng thêm một cái Chư Cát Thần Nỏ, lại có thêm một phi thiên thần trảo đặc chế, cổ tay còn có một trụ tiễn 3 tên, Diệp Phi Linh tính toán không chừa lại mạng sống cho kẻ nào.
Cả thảy có tất cả 6 người, bao gồm tên đầu lĩnh miệng tiện kia.
Đám lắt nhắt đã bắt đầu rục rịch, chúng xuất ra võ hồn. Diệp Phi Linh nhìn thẳng tên đầu lĩnh, chính hắn cũng xuất ra võ hồn, một con báo hoa. Đám còn lại thì không đáng nhắc tới, mẹ nó, gián, chuột, bọ rùa... tổ hợp bảy sắc cầu vồng đang trình diễn ở đây đó à?
Tên đầu lĩnh xuất ra võ hồn rồi để đó thôi, nhưng đám còn lại thì đã chạy lên tấn công. Ghê tởm nhất là võ hồn con gián, hắn biết bay.
Phi thiên thần trảo tiến lên công kích, dưới phụ gia đặc chế của mình, Diệp Phi Linh thẳng một đường quăng tới cào rách mặt 2 tên võ hồn chuột cùng chảo sắt ở gần.
- Xem mùi hôi đặc chế của ông đây!
Tên võ hồn con gián thấy đồng đội bị thương bay vù lên, gào to. Diệp Phi Linh nhanh chóng xuất ra trụ tiễn, nhưng khi cương châm phóng đi bị tên võ hồn bọ rùa dùng hồn kỹ làm chệch hướng.
Diệp Phi Linh thực sự chết trân, trong lòng thầm mắng khốn kiếp, lúc này không kịp cản tên biết bay kia rồi.
Tình thế có chút khó khăn, đối phương có 2 tên biết bay, chưa rõ là nhị hoàn hay tam hoàn hồn sư.
Mà ghê tởm nhất vẫn là con gián biết bay, không biết võ hồn là cái gì, mùi hôi ghê người xuất hiện.
Pặc Pặc Pặc...
Tiếng động kỳ quái vang lên, một bóng đen nháy mắt xuất hiện, sau đó là 3 tấm lưới chụp tới tên võ hồn con gián kia.
- Chuột nhắt! Muốn tranh đoạt với ta?!
Tên đầu lĩnh nhận ra cái gì, gầm lên một tiếng, phóng xuất ra 4 cái hồn hoàn. Đêm nay hắn đã bồi táng toàn bộ gia sản theo nhóm Hung Thần chiến đội, hôm nay nhất định phải chiếm được con nhãi kia. Thân thủ hắn cực kỳ nhanh, nháy mắt đã chạy song song cùng với cái bóng đen ấy.
Diệp Phi Linh nhìn tốc độ, trong lòng đông cứng một chút, nhưng rất nhanh phụ gia võ hồn, sau đó điều chỉnh tiến hành hồn kỹ với đối phương.
Khực...
Cơ thể có chút quá sức, hồn lực so ra kém. Tên hồn tôn này, tuyệt đối đã tiếp cận gần với hồn vương rồi!
Diệp Phi Linh mặt tái nhợt, thế nhưng thành công ngăn cản tốc độ của tên hồn tôn, thời gian chỉ có 10 giây. Bóng đen đó rất nhanh chiếm ưu thế, xuất ra mấy thanh đao nhọn đâm vào người tên hồn tôn. Song phương đánh nhau liên tiếp, đối chiêu đối chiêu liên tục.
Ban đầu Diệp Phi Linh còn tưởng nhầm là Đường Tam, nhưng khi thấy mái tóc dài, nàng câm miệng, hung hăng quay ra làm thịt đám còn lại. Kiếm gỗ thay bằng kiếm thật, ngay lập tức chém giết đám người không còn một mống.