Thời điểm Diệp Phi Linh mở mắt, Đường Tam đang cùng Độc Cô Bác đối chất. Hắn mang hai người tới một hang động tối om, chỉ có ngọn lửa xanh lục lấp lóe trên đầu ngón tay hắn.
Độc Cô Bác độc tuyệt thiên hạ, chính tà bất phân. Chỉ cần hắn thích, cả Hồn Đấu La cũng phải cút. Xem ra hôm nay nàng cùng Đường Tam khó mà giữ mạng.
- Có phải ngươi đã phá đệ tam hồn kỹ của cháu gái ta không? Làm sao làm được vậy?
Âm thanh của hắn vang vọng khắp hang động.
Tách..
Dưới cái búng tay của hắn, những ngọn lửa màu xanh hiện lên, cả hang động hoàn toàn sáng bừng.
- Dùng rượu có thể khắc độc, đơn giản thế thôi!
Đường Tam bình tĩnh đáp.
Độc Cô Bác dường như không mấy hài lòng với câu trả lời này, hắn búng tay một cái, cả người Đường Tam liền văng về phía vách động, sau đó ngã xuống.
Diệp Phi Linh sợ đến thót tim.
- Sư huynh!
- A, vậy mà lại có thêm một con chuột nhắt tỉnh lại!
Độc Cô Bác lạnh nhạt liếc mắt nhìn Diệp Phi Linh không động đậy. Ngay lập tức hắn nảy ra một cái điều kiện.
- Lần cuối, làm sao làm được? Nếu như ngươi không nói, cả ngươi và con nhãi này sẽ được chôn vùi dưới tay bản tọa!
- Độc của mấy người chỉ là rác rưởi! Dùng rượu là có thể phá được!
Đường Tam không do dự đáp. Kẻ này rất tò mò, nếu như hắn đã muốn tìm hiểu, chắc chắn sẽ không giết hắn... chỉ là sư muội còn nhỏ quá, sợ rằng nàng không chịu đựng được tra tấn của tên điên này!
- Chậc!
Độc Cô Bác thở dài một tiếng, hồn lực xung quanh hắn có chút ba động, trong nháy mắt hình thành hơn chục quái xà tấn công Đường Tam.
- Đau hả? Rác rưởi đó lợi hại lắm đó!
Độc Cô Bác ngạo nghễ hả hê nhìn Đường Tam bị quái xà cắn.
Diệp Phi Linh chậm rãi bò dậy.
- Ngươi ép người quá đáng! Buông sư huynh của ta ra!
- Thế nào? Con nhãi như ngươi cũng dám phản kháng sao?
Ánh mắt Độc Cô Bác chuyển hướng về phía nàng. Đó là một đôi mắt xanh tà dị, lạnh lẽo thê lương.. chính là.. Diệp Phi Linh phát hiện ra trong đáy mắt hắn có một chút... ghen tỵ.
- Thả sư huynh của ta ra, ta đồng ý nói cách điều chế rượu giải được độc xà!
Diệp Phi Linh cắn môi nhìn Đường Tam đau đớn đến mức trán nổi gân xanh. Độc Cô Bác nhướn mày, một con nhãi cũng dám bàn điều kiện với hắn?
Hồn lực trói buộc Đường Tam siết chặt hơn, khiến hắn không chịu đựng được mà hét lên một tiếng.
- Ta nói!
Diệp Phi Linh cắn răng thỏa hiệp. Cách điều chế hùng hoàng tửu cũng không có gì quý giá, mấu chốt ở chỗ phụ gia tỏi ngọt của Áo Tư Tạp, dung hòa Huyền Thiên Công và ngọn lửa của Mã Hồng Tuấn mới phá được độc của Độc Cô Nhàn.
- Sư muội, đừng nhiều lời với hắn. Độc của hắn chỉ là rác rưởi, ngay cả chính hắn còn tự trúng độc, cho dù hắn có biết, đời này chế cũng không nổi!
Ngay khi hồn lực trói buộc nới lỏng, Đường Tam vội vàng nói. Hắn đã nhìn thấy sát cơ trong mắt Độc Cô Bác, đoán chừng hắn sẽ không tha cho hai sư huynh muội. Hắn thì không sao.. nhưng còn... Tiểu Vũ?!!
- Ha Ha Ha! Các ngươi đúng là biết làm trò hề! Bản tọa tung hoành ở giới hồn sư đã gần trăm năm, chỉ có người khác trúng độc của ta, ta chưa từng có lúc nào trúng độc!
Độc Cô Bác cười lớn. Dường như lời của Đường Tam khiến hắn cảm thấy lời nói đó là chuyện buồn cười nhất thế gian.
- Phải vậy không? Mỗi khi mưa râm, hai tay của ngươi sẽ bị tê liệt!
Diệp Phi Linh không do dự nói. Bởi vì lần trước không quan sát kỹ, lần này quan sát kỹ hơn, nàng đã cảm thấy cái người này trúng độc cực kỳ nặng, tới mức mà máu thịt màu mắt của hắn cũng phát xanh rồi.
Đáy mắt Độc Cô Bác hiệt lên một mạt dị sắc. Con nhãi này nói có điểm đúng.
- Mỗi lần giờ ngọ và giờ tý ngươi đều bị tê liệt một lần! Mỗi đêm khuya, toàn thân của ngươi sẽ đau giống như bị kim châm, ít nhất cũng nửa canh giờ! Chẳng những ngươi đã trúng độc, mà còn ngấm đến tận xương tủy. Ta chỉ là kì quái, ngươi tại sao đến giờ vẫn chưa có chết? Loại độc này hồn lực căn bản không có khả năng áp chế!!
Đường Tam bổ sung thêm tình huống của hắn.
- Chán sống! - Độc Cô Bác dường như thẹn quá hóa giận,ngay lập tức sát khí từ trong người hắn trào ra, giống như đã hóa thành thực thể, đánh trúng ngực hai người. Đường Tam hự một tiếng, phun ra một ngụm máu, sắc mặt thay đổi, thụt lùi ba bước mới miễn cưỡng đứng vững. Ngay khi sát khí của Độc Cô Bác áp bách, lam ngân thảo chợt phóng thích, ngay cả ngoại phụ hồn cốt bát chu mâu sau lưng cũng trực tiếp mở ra, phóng xuất hơi thở hung ác, bảo vệ thân thể Đường Tam. Chính là bát chu mâu cũng không chịu đựng nổi cái khí thế hung ác kia, vỡ vụn, nhưng lại bảo trì cho Đường Tam ngã xuống không thương tổn gì.
Diệp Phi Linh tình huống không có tốt như vậy, nàng bị đánh văng xa hơn mấy mét, cơn đau vỡ vụn giống như muốn lấy mạng người, đồng hồ võ hồn tự động phát động cũng chỉ bảo trì rút ngắn thời gian lên cơn đau.
Mẹ nó, đi theo nam chủ đúng là không có ngày lành! Xem, người ta hoàn hảo không tổn hao gì, còn mình thì đau đến mất nửa cái mạng!
Độc Cô Bác nhìn thấy tám cái chân nhện phóng ra, hắn vô cùng hiếu kỳ, đi tới mà nhặt lên những mảnh vỡ của chúng. Trên mảnh vỡ có chứa kịch độc, đối với kẻ mang võ hồn có chứa độc như hắn, đây quả thực là mê lực trí mạng.
Diệp Phi Linh thoi thóp nhìn Đường Tam. Nàng tin tưởng hắn rất nhanh sẽ tỉnh lại. Nhìn bước chân Độc Cô Bác từng chút di chuyển về phía mình, nàng nội tâm đã có chút tuyệt vọng.
Chính mình muốn cái gì? Diệp Phi Linh cảm giác bản thân giống như mình lại chết thêm một lần nữa, mê man nhìn ánh sáng nhập nhèm trên vách động.
Đã từng hứa với mọi người là sẽ cùng nhau tiến lên Hồn Đấu La, vì mọi người nấu những món ngon nhất, vì sư phụ mà vang danh thiên hạ, và mới đây, khi nghe câu chuyện của sư phụ, nàng muốn chính mình sẽ mang lại thế lực cho người, để người có thể tự tin đến với Liễu Nhị Long.
Tròng mắt Diệp Phi Linh toát ra vẻ không cam lòng một cách mãnh liệt. Nàng biết, cho dù là ám khí mình và sư huynh mới chế tạo trước mặt người này cũng sẽ không có một chút cơ hội. Đối mặt với đối thủ như vậy, trừ phi mình tự mình có khả năng chế tạo ra một trong ba ám khí đứng đầu trong trăm loại ám khí, nếu không kết cục vẫn sẽ chỉ là chết.
Nàng không cam lòng một chút nào. Tâm nguyện của nàng còn có rất nhiều, rất rất nhiều. Đường Môn Tuyệt Học nàng vẫn còn chưa tinh, cầm nghệ của mình còn chưa đạt bảy tầng, trang phục của Tần học trưởng còn chưa có làm, nhất là Sử Lai Khắc học viện còn chưa có dựng lại...
Vì sao? Vì sao? Vừa mới thoát ra khỏi hoàng cung đen tối, chẳng lẽ lại phải chết ở nơi này sao? Chết dưới tay Độc Đấu La?
- A!
Đường Tam choàng tỉnh. Dường như trong phút chốc, có một người đã kêu gọi hắn, kêu gọi hắn không được bỏ rơi nàng.
Vì.. Tiểu Vũ, hắn phải sống sót!
- Quả nhiên là Ngoại phụ hồn cốt! Đáng tiếc là đã dung hợp! Nếu không thì tiểu tử này đã mang cho ta một lễ vật lớn rồi!
Độc Cô Bác tiếc nuối lẩm bẩm, phiền chán nhìn Đường Tam ngất đi rồi tỉnh lại. Vậy mà cũng không chết, đúng là cái thứ sống dai.
Đường Tam ôm ngực, hừ hừ rên lên, cắn răng đáp lời Độc Cô Bác:
- Ta sẽ không chết! Bởi vì ta mà chết, cháu gái của ngươi sẽ được chôn cùng!
Độc Cô Bác đang tiến đến chỗ Diệp Phi Linh bỗng khựng lại, nghi hoặc mà liếc nhìn về phía Đường Tam.
- Sư muội, không sao chứ? - Đường Tam truyền âm nói với nàng.
- Còn.. còn tốt!
Diệp Phi Linh miễn cưỡng thều thào, Huyền Thiên Công cùng Tâm Cầm phát động, bảo trụ cái mạng nhỏ bên bờ vực tử thần của mình. Lần này nằm không cũng dính đạn, không hồi phục mười ngày thì cũng nửa tháng.
- Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!
Độc Cô Bác điên cuồng gào lên. Một tay hắn cầm lấy cổ Đường Tam, chỉ cần Đường Tam nói ra thứ gì liên quan tới chết chóc, Độc Cô Bác sẽ không do dự mà vặn gãy cổ hắn.
- Cháu gái ngươi trúng độc, chắc hẳn ngươi cũng biết? Không ngoài ba năm nữa, cô ta sẽ bị độc phát bất kì, hậu quả vô cùng thảm!
- Đừng tưởng ta không dám giết ngươi!
Độc Cô Bác quát to, gân xanh nổi trên trán dữ tợn, bộ dáng hung thần ác sát điên cuồng.
Vào lúc này, Đường Tam thậm chí cũng không có phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn Độc Cô Bác, hít thở mặc dù khó khăn, nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nói:
- Có phải là cháu gái ngươi trúng độc còn kịch liệt hơn ngươi không? Từ lúc còn trong bụng mẹ thì đã trúng độc, hồn lực lại thấp, cô ta không chết thì ai chết?!!
Quang mang trong mắt Độc Cô Bác lóe ra tâm tình bất định, lời Đường Tam nói chính là động đến nỗi đau lớn nhất của hắn. Với thực lực cường đại như hiện nay, hắn vẫn khó có thể chịu đựng được sự hành hạ này. Mỗi lần hành hạ đều làm hắn thống khổ như muốn chết đi sống lại,căn bản là không thể diễn tả bằng lời được. Nhưng còn Nhàn Nhàn, nàng từ nhỏ tới lớn đều là cháu gái tâm can bảo bối của hắn, là thứ duy nhất con trai giao lại cho hắn. Cho dù hắn đã dùng rất nhiều thiên tài địa bảo cường hóa, nhưng độc tố vẫn như cũ khiến nàng phát tác cơn đau, chỉ có thể giảm bớt thời gian kéo dài.
- Sao ngươi lại biết được những thứ này?!!
Độc Cô Bác đáy mắt đã thu hồi sát cơ, chỉ là lạnh lùng nhìn Đường Tam.
Đường Tam lúc này không thể trả lời, bởi vì lực tay của Độc Cô Bác đang bóp chặt cổ hắn, khí nén nghẹn đến cổ làm hắn không thể nói.
- Bởi vì.. độc tố đã ép.. màu mắt.. và màu tóc... của mấy người... thành màu xanh rồi!
Diệp Phi Linh ho khan kịch liệt, khụ khụ từng cơn. Khóe miệng chảy ra tơ máu màu đen, nhưng bây giờ cơ thể cũng coi như là có thể hồi phục. Nghe nàng nói xong, Độc Cô Bác mới từ từ buông tay thả Đường Tam ra.
- Ngươi... các ngươi thế nhưng biết giải độc?!
Độc Cô Bác rốt cục cũng xuống nước, nhịn không được mà hỏi. Hắn đương nhiên sẽ không quá tin tưởng, bởi vì đây chỉ là hai đứa trẻ.
- Độc có thể giải... nhưng ngươi sẽ... không biết được công thức... cũng không thể thương tổn chúng ta!
Đường Tam nhìn sư muội đang cố gắng giải vây, trong lòng không khỏi thở dài. Nàng quả thật vẫn là trẻ con, hơn nữa lại mềm lòng quá, nếu như giải độc xong hắn giết hai người, vậy chẳng phải là xong rồi ư?
Đương nhiên Đường Tam không biết Diệp Phi Linh còn có hậu chiêu. Nàng chỉ cần dưỡng thời gian giải độc của Độc Cô Nhàn lên 20 năm, tới đó Đường Tam thành thần, như vậy nàng cũng sẽ không cần sợ Độc Cô Bác.
- Theo ta nào!
Độc Cô Bác không đáp, chỉ lạnh lùng ra lệnh. Đường Tam nhìn bộ dạng Diệp Phi Linh, bình ổn cơ thể trở lại, chạy tới vác nàng.
Tạm thời đi theo hắn trước đã. Tới đâu hay tới đó!