Buổi sáng, mọi người tập trung trước sân học viện, Mã Hồng Tuấn hôm qua mới bị độc hôn mê, hôm nay hắn tự động mà tránh xa Đường Tam không dám tới gần.
Đại sư đưa cho mọi người một chiếc bát bình thường bảo họ không được đụng vào nhưng lại phải làm vỡ nó. Nana cười cười, tưởng là dễ nhưng ngoại trừ Đường Tam, Tiểu Vũ những người còn lại đều không làm được bao gồm cả cô. Xét cho cùng thì năng lực của cô cũng là do hệ thống chứ cô chẳng có kinh nghiệm hay phương pháp tu luyện gì cả. Cũng nhắc mới nhớ, từ mục tiêu đầu tiên sau đó hệ thống cũng tự nhiên im lặng không còn xuất hiện nữa.
"Việc này là để kiểm tra khống chế hồn lực của các ngươi. Các ngươi thấy rồi đấy, tiểu Tam khống chế hồn lực tập trung tấn công thẳng vào mục tiêu, tránh thả ra lãng phí hồn lực nên nó có thể chiến đấu lâu dài dù đối thủ cao hơn hắn vài cấp. Tiểu Vũ cũng làm rất tốt, thiên phú không tệ ngược lại chính là Nana và Trúc Thanh, cái bát còn không nhúc nhích một xíu." Đại sư đưa mắt nhìn hai người.
Nana lè lưỡi gãi đầu cười, Trúc Thanh thì có vẻ rất tức giận, làm mãi không được cô ấy cầm cái bát vỗ nát bét. Đại sư quan sát một chút các học sinh rồi nói:
"Ta sẽ huấn luyện đặc biệt cho các ngươi. Cố gắng tập luyện tốt, khi hoàn thành các ngươi có thể sẽ có thêm một hồn kĩ tự mình sáng tạo."
"Thật sao đại sư, đại sư cứ nói chúng em sẽ cố gắng làm thật tốt."
"Đúng vậy đại sư."
Mọi người đều háo hức đồng tình theo Áo Tư Ca, ai cũng muốn mình mạnh mẽ nhưng khi thấy đại sư đưa ra một bức tranh vẽ thì ai nấy đều đen mặt. Nana cười nói:
"Đại sư, ngài muốn chúng em xây phòng làm bàn ghế, tự nấu ăn đúng hay không!?"
"E hèm, Nana thông minh lắm. Đúng vậy, nhiệm vụ lần này của các ngươi chính là làm nên một bữa ăn ở nhà hàng y như trong bức vẽ này. Tiểu Tam xây phòng, không được dùng tay, tất cả phải lấy cái hồn cốt kia... tám cái,liền gọi Bát Chư Mâu đi. Mộc Bạch nhào bột làm bánh, ta đã chuẩn bị bột cho ngươi rồi đây. Vinh Vinh và tiểu Áo đi trồng cải. Hồng Tuấn vào bếp học cách khống chế lửa, viện trưởng và các lão sư đã đang chờ ngươi nướng thịt cho họ ăn đấy, làm hỏng thì hậu quả... ngươi biết viện trưởng rồi đó. Tiểu Vũ, ừm, ta sẽ chỉ cho ngươi sau. Nana, Trúc Thanh đi theo ta."
Nana cười thầm nghĩ đúng là giống y như trong tiểu thuyết, lẽo đẽo đi theo không biết đại sư sẽ ra đề nào cho mình đây.
Đại sư đưa hai người đến bên một hồ nước, bảo Trúc Thanh nhảy xuống bắt cá nhưng Trúc Thanh sống chết không xuống vì cô ấy ghét nước và không biết bơi, có lẽ là do ảnh hưởng của vũ hồn U Minh Linh Miêu. Đại sư vẫn kiên nhẫn đấu khẩu với cô:
"Ngươi không xuống nước thì làm sao bắt cá?"
"Em có thể." Dùng cành cây đâm xuống nước là có thể bắt được cá rồi, Trúc Thanh cứ làm thế để trả lời đại sư nhưng hắn không vừa ý.
Một người hỏi một người nói làm đi làm lại không biết bao nhiêu lần, Nana ngồi đấy nhìn đã cười đến lăn lóc trên đất. Cuối cùng Trúc Thanh không đủ kiên nhẫn bằng đại sư, cô ấy phải chấp nhận sẽ xuống nước dùng tay bắt cá nhưng đại sư vẫn chưa chịu buông tha:
"Mặc vào cái này." Lấy ra trong giới tử một bộ áo rộng hình mèo kín từ đầu tới chân rồi ném nó cho Trúc Thanh, không quan tâm đến tâm trạng Trúc Thanh lúc này là điên rồi, hắn đi tới chỗ Nana:
"Ngươi cười hình như rất vui vẻ!"
Nana giật mình, đứng thẳng lên nghiêm túc lại mà nói: