Cả căn phòng tràn ngập ánh sáng màu lam do cửu vĩ hồ phát ra, Nana căn dặn nó thu liễm khí tức nhưng tất cả đều là kinh hoảng chưa qua. Nana phải dùng đến Điệp Thần Trượng để kéo lại tinh thần của mọi người. Lúc này Phất Lan Đức mới hẵng giọng nói:
"Nana, hồn thú này là gì, sao lại có thể đột nhiên xuất hiện?"
"Gia gia, lúc trước chẳng phải ông nói cháu có giới tử chứa được vật sống sao? Nó ở trong đó, còn có, Lam Mỵ là thần thú."
"Thần thú!" Tất cả lại một lần nữa chấn kinh. Thần thú từ lúc nào trở thành bạn rồi.
Nana và Lam Mỵ, chủ tớ mặt mày vô cùng đắc ý giống nhau, Nana nói:
"Là cơ duyên xảo hợp hay gọi là duyên phận nhỉ! Nhờ Lam Mỵ ta mới có thể sống sót đấy."
"Ta hiểu rồi, ngươi để nó trở về đi." Đại sư lên tiếng.
Lam Mỵ đi rồi, căn phòng mới trở nên thông thoáng lên, mọi người đều thở ra một hơi, Đới Mộc Bạch dơ ngón tay cái.
"Nana, ngươi đủ quái!"
Nana cười, đại sư đối Nana nói:
"Thần thú chuyện là không thể lộ, quá mức chói sáng, mọi người cũng thế không thể tiết lộ cho bất cứ ai. Về phía hoàng gia nếu tới ta sẽ nói là do Nana may mắn gặp được phong hào đấu la, cũng chỉ có cấp bậc ấy mới làm được chuyện đó đi. Nana rõ rồi chứ?"
"Vâng, đại sư."
"Về điều tra hung thủ hạ độc, ngươi có ý gì không?"
"Có, đại sư. Tiểu Tuyết có thể ngửi mùi rất nhạy, nó còn có thể dịch chuyển mỗi đoạn ngắn, tốc độ rất nhanh. Tiểu Tuyết!"
Lại là một cửu vĩ hồ xuất hiện nhưng lần này mọi người không kinh ngạc nữa vì họ đã biết tiểu Tuyết từ trước, Nana nhìn con cáo nhỏ trên tay, đưa cho nó tờ giấy rồi nói:
"Tìm giúp ta người có mùi này."
Tiểu Tuyết gật đầu chớp chớp mắt rồi biến mất, Phất Lan Đức nghi ngờ hỏi:
"Nana, sẽ được chứ, độc hương này tuy không dễ kiếm nhưng cũng không thể tìm được chính xác người dùng nó hại ngươi."
"Gia gia yên tâm đi, trên đó không chỉ có mùi hương độc, còn có cả mùi của những người từng đụng vào nó, trừ khi có hồn sư hệ nước tẩy rửa nếu không nó không thể đánh lừa được tiểu Tuyết."
Mọi người nghe Nana cũng yên tâm chờ đợi, một lúc sau tiểu Tuyết quay lại gật gật đầu, chắc hẳn nó đã tìm ra. Nana đứng lên nói:
"Tốt, ta phải xem xem là đám tôm tép nào dám bắt tay hại ta đây!"
"Được, chúng ta đi báo thù cho bát muội." Đới Mộc Bạch cũng đứng lên và cả năm người khác, mấy ngày qua họ đã đợi cơ hội này.
Nhìn Phất Lan Đức cùng Tần Minh cũng muốn đi, Nana quay lại mà trừng mắt:
"Hai người không được đi theo, bọn ta đủ để giải quyết rồi."
"Nhưng mà..."
"Lam Mỵ! Có muốn ra ngoài chơi không?"
Nana đứng bật bật móng tay như không để ý, Phất Lan Đức định nói gì thì lại không nói ra nữa, chỉ cốc đầu Nana một cái rồi đi về khu dạy học, đại sư nhìn đám trẻ rồi cười. Tần Minh nói:
"Nhớ cẩn thận." Sau đó cũng trở về phòng hắn phía học viện bên kia.
"Hay lắm, chúng ta đi thôi."
"Tuân lệnh, lão đại."
Bảy bóng người từ ban công phòng Nana nhảy ra rồi biến mất trong rừng cây, hướng phía thành Thiên Đấu.
Tiểu Tuyết đánh mùi đầu tiên là ở một con hẻm, bảy người trang phục thường ngày màu sắc quần áo sạch sẽ bước vào không khỏi khiến những người ở đây chú ý. Họ đều là ăn xin hoặc dân vô gia cư, tiểu Tuyết dừng lại trước mặt một người, hắn chính là người đã đưa cho Nana tờ giấy.
"Ngươi nhận ra ta không?" Nana hỏi.
Người ăn xin bình thản trả lời:
"Là tiểu thư, ta đã gặp một lần."
"Tốt, ta muốn hỏi ngươi, ai là người bảo ngươi đến gặp ta?" Nana bỏ cho hắn một kim hồn tệ.
Người ăn xin mừng rỡ cầm lấy rồi cất đi như sợ Nana sẽ lấy lại, hắn lắc đầu:
"Ta không biết, hắn chỉ cho ta hai đồng hồn tệ, bảo ta đưa cái đó cho tiểu thư."
Nana cẩn thận nhìn biểu cảm của hắn, đứng lên thở dài, nói với sáu người khác.
"Hắn không phải. Tiểu Tuyết, tìm tiếp đi."
Tiểu Tuyết lại ngồi trên vai Nana dùng cái chân nhỏ mà chỉ phương hướng. Bảy người đi tới trước một tòa nhà lớn rồi dừng lại, Đới Mộc Bạch miệng giật giật mà đọc dòng chữ:
"Túy, Túy Tiên Các!"
"Hahaha, là thanh lâu. Nana, tiểu Tuyết không đi nhầm chứ?" Tiểu Vũ thấy vẻ mặt các nam nhân thì không thể nhịn cười.
Nana cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Vinh Vinh lên tiếng:
"Vậy giờ làm sao đây, chờ sao?"
"Ta có ý này..." Tiểu Vũ đưa ra đề nghị.
"Ta đồng ý."
"Ta phản đối."
Đồng ý là phía các nữ nhân, và ngược lại.
Tiểu Vũ vặn vặn tay dơ lên nắm đấm.
"Áo Tư Ca, Mã Hồng Tuấn, muốn ăn đấm của Tiểu Vũ tỷ sao?"
Trúc Thanh cũng trừng mắt nhìn Mộc Bạch.
"Đi, hay chết?"
Cả ba nam nhân chỉ biết cười khổ, mặc dù bọn hắn trước đây đê tiện nhưng từ khi học chung với mọi người, bọn hắn không còn mấy thói trăng hoa nữa. Giờ còn bắt đi vào thanh lâu, phía sau là bốn nữ nhân dữ như sư tử, bên cạnh là con cáo nhỏ gián điệp, thật khổ quá mà.
Đúng vậy, kế hoạch của Tiểu Vũ là để ba người bọn hắn cùng tiểu Tuyết vào bắt người ra, nữ tử đều là tiểu thư không ưa thích mấy trò của đám nam nhân trong thanh lâu này.
Đới Mộc Bạch, Áo Tư Ca cùng Mã Hồng Tuấn bước chân thấp chân cao đi vào. Mới tới cửa đã được chào mời nhiệt tình, liếc mắt nhìn phía sau, cả người là như bị chuột rút cứng đờ vội vàng tránh né mà nhảy tọt vào trong, theo tiểu Tuyết chỉ hướng mà đi vào một khu biệt viện.
Nhìn bộ dạng của họ, bốn nữ không hẹn mà cùng bật cười.
Vinh Vinh: "Ý tưởng của Tiểu Vũ hay thật đó!"
Trúc Thanh: "Hừ, ta phải xem xem tên Mộc Bạch này có bỏ thói trăng hoa thật không?"
Nana: "Tin tưởng đi Trúc Thanh, lão đại rất yêu ngươi đó."
Tiểu Vũ: "Như Tần Minh học trưởng hả?"
Trừ Nana, cả ba nữ lại cười. Nana tức tối đáp lại:
"Giống Tam ca của ngươi hơn nha."
Tiểu Vũ cười khúc khích nhưng ngay sau đó lại buồn.
"Ta rất nhớ Tam ca, không biết hắn khi nào mới trở về."
Mọi người lại lâm vào tâm trạng cùng Tiểu Vũ, Nana nắm tay Tiểu Vũ nói:
"Yên tâm đi, sắp về rồi đó."
Tiểu Vũ lại cười vui vẻ, bốn người lại cùng chuyển hướng chú ý vào phía trong toà nhà Túy Tiên Các.