Đấu La Đại Lục: Ý Trung Nhân

Chương 52: Đối chất



Đã hai ngày Nana không tới lớp, đám học sinh có vẻ rất thoải mái, hôm nay cũng không thấy mấy người quái vật, bọn họ như thế mải mê mà nói chuyện.

Kì lạ là đã vào học mà không thấy lão sư, một lúc sau lại thấy viện trưởng bước vào. Phất Lan Đức chấp tay sau lưng đứng trên bục giảng lớn tiếng nói:

"Hôm nay ta cho các ngươi nghỉ."

Học sinh mừng rỡ nhưng chưa bao lâu lại nghe viện trưởng nói tiếp:

"Ở lại làm chứng cho ta một chuyện. Nana, vào đi."

Nana bước vào, đám học sinh im thin thít, còn có một người bất giác run lên. Nana đến bên cạnh Phất Lan Đức nhìn xuống lớp mà nói:

"Các ngươi chắc không quan tâm hai ngày qua ta đi đâu đâu nhỉ, nhưng mà.

Dù các ngươi không thành tâm muốn biết.

Thì ta đây cứ nhất quyết trả lời!

Ta là bị người hãm hại và hung thủ, là một trong các ngươi!"

Nana chống eo chỉ tay xuống đám học sinh làm bọn họ rùng mình, lắc đầu nguầy nguậy.

"Đùa chắc, cô ta là cháu gái viện trưởng, còn là một ma nữ, ai dám hại cô ta."

Không biết là ai nói nhưng điều đó đã đưa đến sự đồng tình của rất nhiều học sinh.

Nana nhìn ra cửa.

"Đới lão đại, vào đi thôi."

Đới Mộc Bạch xách hai tên hồn tông đang bị trói như xách heo, Tần Minh và năm người khác cũng bước vào. Hai tên hồn tông bị ném xuống đất, Nana cởi trói miệng cho chúng rồi lại dùng dây leo nâng cằm chúng lên, nhìn dưới lớp hỏi như không hỏi:

"Ai quen biết hai người hắn? À, tất nhiên là không ai dám nhận rồi. Vậy ta hỏi ngược lại vậy?"

Nana quay mặt ánh mắt sắc lạnh mà nhìn hai tên hồn tông khiến chúng giật nẩy mình.

"Ai, là người quen các ngươi?"

Sáu người Thất Quái ở phía sau cũng nhìm chằm chằm khiến hai tên hồn tông run cầm cập. Tên nhỏ con hơn nửa ngày mới dám mở miệng.

"Là, là Mạc Nhiên tiểu thư."

"Nói láo, ta không quen các ngươi." Mạc nhiên tức giận đứng người lên.

Tên hồn tông to con hơn thấy Mạc Nhiên vứt bỏ thì không còn gì dấu diếm nữa, nhìn Nana hắn nói lớn tiếng.

"Là cô ta không sai. Vị tiểu thư này, là Mạc Nhiên thuê chúng ta hại cô. Cô ta định hủy đi trong sạch của cô nhưng đêm đó có tên hồn đế bọn ta không dám ra tay!"

Tần Minh thầm nắm nắm đấm, nhớ lại cảm giác bất an hôm đó, là sự thật, nếu hắn không đến Nana sẽ xảy ra chuyện gì hắn không dám tưởng tượng nữa. Mạc Nhiên, ta sẽ không tha cho cô.

"Ngươi câm miệng, ai cho ngươi vu oan cho ta!" Mạc Nhiên hai mắt đã trừng lớn.

Tiểu Vũ ngứa mắt xông đến lấy đâu ra cái khăn lau mà nhét vào miệng cô ta.

Nana cười lạnh mà nhìn hai tên hồn tông.

"Các ngươi nên biết ơn vì không kịp làm, nếu không, ta cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với hai ngươi đâu. Tiếp tục nói!"

Nghe Nana quát, tên to con run bắn, thành thật kể.

"Sau đó, tên hồn đế cứ canh chừng bọn ta không thể ra tay. Nhưng Mạc Nhiên nói cô là quái vật, cô ta muốn dùng cách của quái vật để trừng trị cô, cô ta trước đó đã đưa cho ta một lọ thuốc bảo tìm cách đổ lên người cô, sau khi bọn ta xong việc sẽ ném cô vào rừng Lạc Nhật."

Rầm, Tần Minh nghe đến đây không thể nhịn nữa, hắn một đấm khiến tên to con trực tiếp ngất đi, còn định xông đến tên còn lại. Nana ngay lập tức đến ngăn.

"Tần Minh, ngươi điên sao. Để hắn nói."

Tần Minh hai mắt đã hằn ra tơ máu, trong thoáng chốc là không thể nào nguôi, Nana thở dài ôm lấy hắn.

"Không phải ta bình an đây sao, chỉ là điều tra lại thôi, không có chuyện gì."

Tần Minh lúc này được Nana ôm mới có vẻ bình tĩnh lại, Nana buông hắn ra rồi nhìn tên còn lại mà gằn giọng.

"Thành thật nói cho ta, nhìn kết cục của bạn ngươi."

Hắn ta nhìn đàn em của mình một phát bị đánh ngất, sợ hãi nói:

"Sau lại cô ta không biết lấy đâu ra tin tức nói tiểu thư có một người bạn rất yếu, muốn bọn ta bắt cô ấy để dụ cô. Nhưng sau đó lại đổi ý không cần bắt bạn cô nữa, chỉ cần khi cô ta báo tin rồi đưa bức thư tẩm thuốc cho cô là được. Sau đó tiểu thư biết rồi. Ta, ta đã nói xong, đừng giết ta!"

Nana một chút minh bạch, nhìn Mạc Nhiên.

"Tiểu Vũ, để cô ta nói đi."

Tiểu Vũ buông Mạc Nhiên, cô ta lập tức hét lớn:

"Không phải ta, các ngươi vu oan cho ta. Cha ta nhất định không tha cho các ngươi, bọn ta quen biết rất nhiều hồn sư mạnh. Các ngươi biết phong hào đấu la, haha ta sẽ bảo hắn ta xử lí các ngươi."

Mọi người nghe đến phong hào đấu la là chấn kinh, nhưng Nana lại một mặt tỉnh bơ nghĩ thầm: Nói phong hào đấu la chẳng phải chúng ta cũng sắp có một vị đến sao, còn có cha của Tam ca haha. Nana nhìn Mạc Nhiên lắc lắc đầu.

"Mạc Nhiên, cô đây là đến chết không hối cải?"

"Tiện nhân, ta có gì phải..."

Bốp! Quên mất bên cạnh cô ta là Tiểu Vũ sao, ăn ngay một tát của Tiểu Vũ hộc máu mũi là chuyện bình thường.

Nana cười, dây leo lan đến chỗ Mạc Nhiên, cô ta giật bắn người nhưng dây leo cũng không có động tới cô ta mà là chuyển hướng sang Lâm Y. Lâm Y đang sợ đến đờ đẫn thì đã được nâng đến trước bục giảng đối mặt Nana. Nana nói:

"Lâm Y, ta biết chuyện này cô cũng tham gia nhưng ta cũng biết phân biệt trái phải. Cô là bị Mạc Nhiên lợi dụng đi.

Để ta đoán một chút, lúc đầu Mạc Nhiên là bảo cô tiếp cận bọn ta điều tra tin tức của ta, có thể là điểm yếu chẳng hạn. Trùng hợp cô quen Vinh Vinh, Vinh Vinh thật thà xem cô hợp ý mới nói cho cô biết cô ấy là hệ phụ trợ. Cô đem tin tức này nói cho Mạc Nhiên để cô ta lên kế hoạch bắt cóc phải không?"

Lâm Y vẫn đờ đẫn, Nana nói tiếp:

"Sau đó đổi ý, chắc cũng là nhờ cô cải biến kế hoạch. Cô là người tốt, cô không muốn hại Vinh Vinh mới đưa ra yêu cầu cô sẽ dụ Vinh Vinh đi để ta hiểu nhầm mà mắc bẫy. Ta nói đúng không?"

Lâm Y nhìn Mạc Nhiên rồi lại nhìn Nana, khóc mà nói:

"Phải, là Mạc Nhiên uy hiếp ta, cô ấy nói nếu ta không làm sẽ không để cho nhà ta yên."

"Lâm Y, cô biết thứ thuốc hại ta là gì sao?"

Lâm Y nhìn Nana lắc đầu.

"Ta không biết, ta thật sự không biết. Sở Phượng Na, ta sai rồi, ta xin lỗi cô, ta xin lỗi cô."

Nhìn Lâm Y khóc Nana cũng không định tiếp tục nói với cô ấy nữa, dù sao cũng nhờ cô ấy mà Vinh Vinh mới an toàn. Thả Lâm Y ra một bên, Nana lấy từ trong giới tử ra một bình thuốc nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.