Nana có điên mới đi nhờ Tần Minh lúc này, vừa mới lúc chiều đã nói "Ta tự bảo vệ được bản thân, không cần ngươi phí công" giờ có đánh chết cũng không đi, thật mất mặt.
"Ta sẽ để Lam Mỵ thu liễm khí tức, chúng ta tự mình giải quyết đi."
"Nana, Lam Mỵ ra rồi ba tên đó còn sống được sao? Chúng ta cần là bằng chứng, mồi dụ và giải quyết triệt để."
Đường Tam ra sức khuyên nhủ Nana, nhìn Nana vẫn chưa lung lay, hắn nói tiếp:
"Cho dù để ba tên đó sống, bọn hắn cũng sẽ để lộ chuyện chúng ta có thần thú bên người, không tốt. Nếu bọn chúng không nói, thì chúng ta cũng không biết giải thích bên hoàng gia vì sao bảy tên hồn tôn nhỏ bé có thể bắt được ba tên hồn vương mạnh mẽ?"
"Nhỏ bé? Tam ca, lời này có chút khoa trương." Nana khóe miệng là giật liên tục, thầm nghĩ hay là lén đi tự mình xử luôn ba tên đó cho rồi.
Tiểu Vũ thấy Đường Tam không có sức thuyết phục, lao đến nắm tay Nana, khóc.
"Nana, chuyện này chỉ có ngươi mới giúp được chúng ta. Làm ơn nha."
"Nana!"
Nhìn đến sáu khuôn mặt đầy chờ mong và nịnh nọt, Nana cũng chỉ biết ậm ừ đi trở về học viện. Đứng trước cổng học viện mới nhớ ra, không biết Tần Minh ở đâu.
"Tiểu Tuyết, tìm Tần Minh."
Tiểu Tuyết quay lại, Nana đi đến chỗ Tần Minh. Hắn là đang ngồi trên cái cây trước phòng Nana, tay mân mê cái nơ màu lam, chính là lúc chiều cô đã vứt. Thấy hắn, Nana có chút cảm giác tội lỗi nhưng rồi cũng lắc đầu cho qua, chính sự trước mặt, hi sinh vì đại nghĩa. Nana lớn tiếng gọi:
"Tần Minh."
Nana đang dùng thẻ người thần bí, Tần Minh nghe tiếng gọi thì nhìn xuống, thấy một nữ sinh nhỏ lạ lẫm, hắn lạnh băng hỏi:
"Có chuyện gì?"
Nana ngẩn người, cảm giác thật lạ, Tần Minh như biến thành người khác vậy. Hít vào một hơi thu lại những cảm xúc không cần thiết, Nana nâng trên tay một con cáo nhỏ đưa ra trước mặt, Tần Minh thấy con cáo liền lập tức nhảy xuống đến chỗ cô.
"Tiểu Tuyết? Nana!"
"Phải, ta là Nana."
Tần Minh bấy giờ nhìn lại, dáng người nhỏ bé, một thân váy trắng còn thoáng dính máu, hắn giận giữ bắt lấy bả vai Nana hét lên.
"Ngươi, có chuyện gì, xảy ra chuyện gì?"
Nana giật nẩy mình, gạt tay hắn xuống rồi nói:
"Ta không sao. Lúc chiều... xin lỗi. Ta muốn nhờ ngươi một chuyện."
Nana không sao là Tần Minh yên tâm rồi, lấy lại bình tĩnh hắn dịu dàng nói:
"Ngươi muốn nhờ ta? Ta sẽ làm giúp ngươi."
Nana thở dài, vừa đi vừa kể cho Tần Minh chuyện từ lúc tiểu Tuyết phát hiện Tuyết Hồ cùng kế hoạch của bọn chúng. Tần Minh cũng phẫn nộ không kém, đi theo Nana tới hội họp với sáu người Thất Quái.
"Tần Minh học trưởng." Cả sáu người chào Tần Minh rồi nhìn Nana cười cười.
Nana lườm mỗi người một cái thật sâu. Đường Tam lên tiếng phá đi không khí có vẻ nặng mùi thuốc súng.
"Lúc nãy chúng ta đã kiểm tra qua, có tất cả 24 con hồn thú, thương rất nặng. Trừ Tuyết Hồ thì bọn nó đều là hồn thú tầm 800 năm hơn kém. Nana, có Áo Tư Ca bổ trợ, ngươi trị liệu cho chúng được sao?"
"Không thành vấn đề. Tiểu Tuyết, nói với hồn thú từ bây giờ phải tuyệt đối im lặng chờ đợi cho tới khi chúng ta đến giải cứu."
Tiểu Tuyết nghe lệnh nhảy đến từng con hồn thú câu thông lời của Nana. Dưới sự bổ trợ hồn lực từ đậu hủ của Áo Tư Ca, Nana đã liên tục chữa thương cho tất cả hồn thú, bọn chúng cũng rất hợp tác nằm im trong những cái lồng đậy màn che.
Tám người ở lại con hẻm đó qua đêm, bốn nữ đi ngủ còn bốn nam nhân canh chừng. Không ai vui mừng hơn Tần Minh lúc này vì hắn lần đầu được đến Nana nhờ vả dựa dẫm, cảm giác tuyệt vọng lúc chiều cũng chỉ sót lại chút ít mà thôi.
Sáng hôm sau, tỉnh lại cũng đã gần trưa, Nana ngủ rất là ngon lành trên vai Tần Minh. Những nữ khác đã thức dậy từ lâu nhưng Tần Minh không cho họ đánh thức Nana. Nana biết mình dựa vai Tần Minh thì giật bắn người đứng dậy, ngơ ngác hỏi:
"Đã là lúc nào rồi, bọn chúng tới chưa?"
Đường Tam lắc đầu, Mã Hồng Tuấn thì kêu đói. Nana lấy ra cho mỗi người hai viên Thiện Linh đan để bổ sung thể lực, tiếp tục chờ đợi. Nhìn đám hồn thú Nana chợt nảy ra một ý tưởng.
"Mọi người, bằng chứng thuyết phục nhất không phải chính là hồn kĩ thi triển trên những con hồn thú này sao?"
Đường Tam nghi ngờ hỏi:
"Ngươi là nói để cho bên hoàng gia thấy cảnh tượng này? Không kịp, khẳng định bọn người kia sắp tới, chúng ta không thể kinh động chúng."
"Không cần, Tam ca, ta có giới tử mà, bỏ một cái lồng vào là được. Cho dù bọn chúng có tới tiêu hủy chứng cứ thì cái lồng này vẫn còn nguyên."
"Vậy rất tốt, có thêm chứng cứ bọn chúng hết đường chối cãi."
Đường Tam rất tự tin sẽ lôi được bọn xấu kia ra, Nana cười nhìn vào trong một khoảng không.
"Lam Mỵ!"
"..."
Không có động tĩnh, mọi người đều là một mặt "được không thế?" mà nhìn Nana. Nana cười như không cười gọi lần nữa.
"Lam Mỵ, cho ta chút mặt mũi đi chứ? Ngươi không giúp, ta sẽ nói với bọn hồn thú ngươi là sủng...!"
Ngay lập tức một chiếc đuôi lớn từ trong không trung xuất hiện đánh vào miệng Nana khiến cô giật mình câm nín, cùng lúc là hai cái đuôi khác cuốn lấy một chiếc lồng hồn thú cạnh đó rồi vụt biến mất như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ngơ ngác, đó là hai từ chỉ biểu cảm của mọi người lúc này rồi thì.
"Hahaha, Nana, quả nhiên rất có mặt mũi. Thần thú của ngươi tính khí cũng quá trẻ con."
"Hahaha! Hủm!"
Lại một lần nữa bảy cái đuôi lớn xuất hiện trên không trung quất vào ngay miệng bảy người đang đứng cười ngặt nghẽo, sau đó cũng vụt biến mất. Giờ đây là không ai cười nổi, tám mặt nhìn nhau: Ai bảo đại nhân chính là thần thú. Ngươi dám có ý kiến sao?
Bỗng.
"Có động tĩnh!"
Tần Minh phát hiện liền kéo Nana cùng những người khác nấp sau một cái lồng nơi có thể nhìn thấy bên chỗ Tuyết Hồ, Nana phóng thích vòng phòng ngự che dấu khí tức.
Bước đến là ba người đàn ông hôm qua, còn có thêm một người nữa cũng tầm 50 tuổi, dáng người thấp lùn nhưng phi thường mập mạp. Tên nhị ca nói với hắn.
"Đây là Tuyết Hồ, ngươi đưa chỗ hẹn bọn ta sẽ giao tới trong hôm nay."
"Được. Đưa tiền, giao đồ."
Hai người riêng phần mình trao đổi, từ trong áo tên mập hở ra một cái gì giống như sợi dây, Nana quay lại nói với Đường Tam.
"Tam ca, trong áo tên mập có gì đó!"
Mắt Đường Tam sáng lên ánh sáng vàng, Nana biết Đường Tam chắc chắn sẽ nhìn thấy.
"Là một lệnh bài, nhìn đồ án khắc họa rất quen mắt. Có lẽ có thể điều tra."
"Phải lấy được sao? Có rồi." Nana hứng thú nói với Tiểu Vũ.
"Tiểu Vũ, tấn công vào cái lồng giam Tuyết Hồ, ta có cách lấy được lệnh bài."
Tiểu Vũ hiểu ý, tụ hồn lực thành một con Mị Thỏ Xung Kích Ba. Nana mở ra một góc vòng phòng hộ, thỏ con ngay tức thì bắn ra trúng dưới đáy lồng giam. Tuyết Hồ hoảng loạn, bốn tên gian phi lập tức chú ý đến nó. Ngay lúc này.
"Tiểu Tuyết."
Tiểu Tuyết nhanh chóng biến mất, sau một cái nháy mắt đã trở lại ngậm trong miệng chiếc lệnh bài có khắc tên, Đường Tam cầm lấy kinh ngạc.
"Chính là nó, ngươi trộm giỏi thật đó."
"Tam ca, lời này nói nghe hơi sai sai nha. Tiểu Tuyết có thể dịch chuyển một đoạn ngắn, cái này là thiên phú, tài năng chứ trộm đâu." Nana ánh mắt bị mí mắt lấp nửa không vui mà nói với Đường Tam.
Đường Tam chỉ biết cười trừ, Tần Minh từ lúc bắt đầu luôn thấy Nana nói chuyện với Đường Tam không khỏi cảm thấy khó chịu.
Bốn tên gian phi xác nhận Tuyết Hồ không bị ảnh hưởng mới yên tâm chia nhau ai đi đường nấy. Thấy thế Đường Tam liền phân phó.
"Trúc Thanh, Vinh Vinh, Hồng Tuấn. Ba người theo dõi tên mập đó xem hắn đến từ đâu. Còn lại chúng ta sẽ đi xem mấy tên kia giao hàng cho ai và giải cứu Tuyết Hồ. Được không?"
"Được, nghe theo Tam ca."
Đối quyết định của Đường Tam họ chưa bao giờ nghi ngờ, Đường Tam căn dặn thêm.
"Còn một canh giờ nữa thẻ người thần bí sẽ mất hiệu lực, trước lúc đó dù thế nào cũng phải trở về tụ họp tại cổng học viện, nhớ cẩn thận."